Trong tay cảm giác được lực đàn hồi kinh người, trong hơi thở thơm như lan như xạ phả ra mùi hương của xử nữ, Lý Vân cũng là tâm thần bất định. Cũng may hắn đã đọc qua rất nhiều kinh phật nên định lực rất mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau, Vương Trân Trân mới ý thức được sự mập mờ như thế, hậu quả thật sự nghiêm trọng. Hàm răng trắng noãn kiều diễm cắn thoáng qua đôi môi anh đào ướŧ áŧ, nhẹ giọng kêu lên:
- Ta không sao, cậu mau buông ra…
Lý Vân ngượng ngùng cười, lập tức rút tay lại, nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi vội vàng rời khỏi. Đợi đến khi Lý Vân đi ra, Vương Trân Trân vội vàng đóng chặt cửa phòng lại. Hai tay che ngực, chỉ nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi mà tâm can nhảy bịch bịch không ngừng.
- Ta bị sao thế này?
Vương Trân Trân trong lòng thầm nghĩ, đối với Lý Vân nàng đúng thật là có chút ấn tượng tốt nhưng vẫn còn chưa tới mức như vừa rồi. Nhưng biểu hiện hôm nay thật sự có chút mất mặt. Nếu như mình không phải là yêu quái, Vương Trân Trân ngược lại không cảm thấy cái này có gì bất ổn. Nam nữ hoan ái, vốn là một điều rất bình thường. Nhưng bây giờ then chốt nàng là yêu quái. Mà người ta lại không phải.
Nàng chính là vướng mắc ở chỗ này.
Người và yêu quái không cùng một đường, nàng không muốn gây tai họa cho Lý Vân. Bạch nương tử cùng Hứa Tiên suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết, không thể so sánh được với hiện thực được.
Đồng dạng, Lý Vân kể từ sự tình lần trước về sau, hắn đã cảm thấy Vương Trân Trân vẫn còn chưa thể quên được nam nhân ngày trước, nên trong lòng vẫn còn có chút cố kỵ. Sau lần thứ nhất lần thứ hai trở đi, giữa hai người xuất hiện sự hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Ai cũng không biết người kia nghĩ gì, cho nên hiểu lầm không có cách nào gỡ bỏ.
Đêm mờ mịt, cửu vĩ hồ mất ngủ.
Cùng ở trên một vị trí nhưng bất đồng về độ cao, trong phòng Lý Vân cũng mất ngủ. Dự định đi tìm một nữ yêu quái để làm người yêu, cũng không phải là một việc dễ dàng.
…
…
Ánh trăng bao phủ xuống dưới, thành phố hiện ra một vẻ tĩnh lặng. Gió lạnh thấu xương đang không ngừng thổi, trên đường cái thỉnh thoảng có mấy người qua đường nhưng cũng là bước đi vội vã.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Minh Châu, ánh đèn vẫn còn sáng, Nhâm Cường vẫn còn đang làm việc. Trong khoảng thời gian này, Minh Châu tập đoàn vừa tại một khu chợ ở trung tâm thành phố giành được một miếng đất tốt. Nhâm Cường dĩ nhiên là phải tự tay làm tốt công tác lần này, trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án về hạng mục này, đỡ phải kéo dài thời gian làm lỡ thời cơ.
Đột nhiên, trong bóng đêm xuất hiện mấy đạo lục sắc quang mang, chợt lóe lên với tốc độ rất nhanh. Tin tưởng mặc dù có quay lại cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể trông thấy.
Đối với công việc của mình Tần Suất rất cẩn trọng, lúc này, hắn chính là đang ẩn nấp trong tủ tài liệu của Nhâm Cường không nhúc nhích mà chợp mắt. Không cần kinh ngạc, yêu quái cũng có cha mẹ sinh ra, cũng sẽ biết buồn ngủ.
Nửa giờ sau, thời gian đã là hai giờ đêm. Trên lý thuyết mà nói, sinh lý con người buồn ngủ nhất vào lúc này, buổi tối là thời điểm sự minh mẫn được xem là kém nhất. Có người nói rất nhiều ăn trộm đều chọn vào thời điểm này để hành nghề.
Đột nhiên, vài đạo lục quang kia trong bóng đêm bay qua bay lại, tiến dần vào tòa nhà của Minh Châu tập đoàn. Ngay tại thời điểm này, Nhâm Cường cảm thấy lạnh cả người.
Đang cuộn người trong tủ tư liệu mà ngủ, Tần Suất cũng ngửi thấy được mùi yêu khí đặc dần. Hắn đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đồng thời hắn cũng gọi điện thoại cho Lý Vân, sau khi ba âm thanh tút tút vang lên, không đợi Lý Vân bắt máy hắn đã cúp điện thoại.
Lúc này, trong phòng làm việc của Nhâm Cường bốn phía đã dầy đặc yêu khí, vài đạo lục quang xoay chuyển quanh thân hắn, lục quang di chuyển theo phương hướng quái dị, trong mỗi đạo lục quang đều có một con mắt màu xanh lè, đang nhe răng trợn mắt, giống như nhìn thấy bữa ăn ngon chờ mình hưởng dụng vậy.
- Mấy huynh đệ, đừng khách khí nhiều làm gì…
Đột nhiêm, một âm thanh ẻo lả vang lên trong phòng. Vài đạo lục quang đông thời cùng hướng về phía Nhâm Cường công kích.
Sắc mặt Nhâm cường lộ vẻ sợ hãi, lòng đã nguội lạnh, thầm nghĩ mệnh ta sao lại đen vậy. Đúng lúc này, cứu tinh xuất hiện, Tần Suất phá tủ mà ra, trong nháy mắt ngăn trước mặt Nhâm Cường, bày ra một bộ dạng muốn đàm phán:
- Các vị đồng bào, các vị Yêu tộc, các vị bằng hữu, còn nhớ rõ linh yêu ta không … Có việc gì mà không thể thương lượng, các ngươi làm cái gì vậy… Đầu năm nay không hợp để chém chém gϊếŧ gϊếŧ đâu…
- Linh yêu?
Thanh âm Ẻo lả lần thứ hai thốt ra
- Linh yêu là yêu quái gì vậy?
- Lão đại, đừng nói nhiều như vậy, toàn bộ ăn xong rồi hãy nói…
Trong đám lục quang phát ra thanh âm có vẻ có chút kích động, tựa như có chút vội vã.
Bà mẹ nó. Tần Suất lập tức như đang mơ, cảm thấy đám Tiểu Yêu này đều là những kẻ mới được sinh ra, căn bản là không hiểu được đại danh yêu linh của mình. Lên mặt với bọn họ căn bản không có hiệu quả.
- Ăn a…!
Tên ẻo lả rống lên một tiếng, vài đạo lục quang ngay lập tức nhào lên phía trước.
- Đợi một chút…!
Tần Suất vung lên 2 tay, quanh thân yêu khí cũng hoàn toàn tản mát đi ra, khẽ quát một tiếng, nói rằng:
- Chư vị, nói cho rõ luôn đây là đối tượng mà ta bảo vệ, các ngươi muốn gϊếŧ hắn, trừ phi bước qua thân xác ta. Ta nhấn mạnh lại một lần, lão tử là đại danh đỉnh đỉnh linh yêu… Một vạn năm trước rất có tiếng tăm.
Nhâm Cường nghe vậy trong lòng càng thêm hoảng hốt. Thế nào mà trước sau đều là yêu quái. Bất quá vừa nghĩ lại, người nọ là do Lý Vân cùng đại sư giới thiệu, cho nên sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.
Lục quang lóe lên, Lang yêu hiện thân, hắn toàn thân lông xù, trên đỉnh vai có một cái đầu sói rất lớn, răng nanh chìa ra bên ngoài, cái lưỡi đỏ như máu tươi thỉnh thoảng lại thè ra nuốt vào, như vậy thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Ân, chỉ như thế thôi. Cũng đã hù dọa cho Nhâm Cường sợ hãi một phen. Đối với Tần Suất mà nói, hình dạng của đối phương thật chưa đủ độ để hù họa hắn sợ. Tương đương với hắn ngày trước. Hắn gặp qua vô số kẻ, yêu quái có vóc dáng đáng sợ hơn kẻ này gấp trăm lần.
Lang yêu kia thỉnh thoảng lại đáng giá Tần Suất, thật lâu không thấy công kích. Tần Suất trong lòng biết con lang yêu này đang dò xét thực lực của mình, hắn tuyệt đối không dám đơn giản mà động thủ. Hắn chính là muốn điều này. Trước lúc còn ở bên trong tủ, hắn đã phát ra tín hiệu cho lão đại Lý Vân. Tin tưởng hắn rất nhanh sẽ chạy tới đây. Đến lúc đó những Tiểu Yêu này chính là đồ ăn a…
Cho đến bây giờ, hắn vẫn nghĩ Lý Vân rất lợi hại, rất lợi hại.
- Linh yêu là vật gì …
Lang yêu không dám tùy tiện ra tay, chỉ biết nói vài lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tần Suất nhìn không dời mắt khỏi lang yêu, trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt cho việc xuất thủ. Tuy rằng linh yêu không am hiểu chiến đấu. Bất quá đối phó với mấy tiểu yêu này cũng không phải vấn đề lớn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tần Suất cũng âm thầm nuôi mấy ác quỷ, trong lúc cần thiết, vẫn có thể giúp đỡ chút chuyện vặt.
Trốn ở sau lưng Tần Suất, Nhâm Cường thân thể thỉnh thoảng run rẩy vài cái. Trên người mồ hôi lạnh cũng lần lượt chảy xuống, mồ hôi từ trán chảy xuống liền che khuất ánh mắt hắn, làm cho cảnh tượng hắn trông thấy có chút mông lung. Nhâm Cường ngay cả thở mạnh cũng không dám, cũng không dám lau mồ hôi, chỉ là không ngừng chớp mắt, hi vọng có thể dựa vào cách này để ngăn mồ hôi chảy vào mắt. Bất quá hiệu quả cũng không được rõ ràng.
Thanh âm ẻo lả lại không nhịn được, sốt ruột nhìn về phía lang yêu đang dùng ánh mắt giằng co với Tần Suất.
- A ô...hống!!!
Lang yêu đột nhiên hướng về phía Tần Suất gầm lên một tiếng. Sau đó lang yêu kia tăng tốc, vung móng vuốt sắc bén lên tiến hành công kích. Tần Suất chỉ thấy trước mắt bóng xám chợt lóe lên, thầm nghĩ không ổn, vội vàng hướng bên phải tránh qua vài bước, khó khăn lắm mới tách ra khỏi lang yêu. Lang yêu sau khi hạ xuống, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Suất, " A ô…" lại là lao thẳng tới phía trước.