Trong lòng Hạ Thiên Thành thực sự rất phiền muộn.
Hắn đã sớm biết Lục Kiêu sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Nếu như ngay từ đầu Lục Kiêu không huyên náo với hắn, hắn cũng sẽ không giam Lục Kiêu lại.
Trước mắt lại có thêm công tử của Mạnh gia giúp đỡ. Vì Tam công tử của Gia Cát gia mà lúc này hắn không chỉ đắc tội với tên tiểu tử của Mạnh gia, mà còn dính thân vào rắc rối.
Chỉ là, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
- Lục Kiêu huynh, có chuyện gì cứ trở về rồi hẵng nói.
La Chinh liếc nhìn Lục Kiêu, tỏ ý khuyên giải nói.
Hiện tại nếu đã cứu Lục Kiêu ra, những chuyện khác cần phải bàn bạc kỹ càng hơn. Bằng không, nếu như bức đối phương đến mức trở mặt, vậy sẽ không dễ xử lí chút nào.
Tuy cứng đầu, nhưng Lục Kiêu vẫn biết phân biệt rõ tình thế. Nghe La Chinh nói vậy, đành oán hận trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thành rồi ngậm miệng lại.
Sau đó, Cẩu Hàn Thiên liền dẫn mọi người rời khỏi tiểu viện.
Hạ Thiên Thành đứng sững người ở trong tiểu viện, tâm phiền ý loạn. Mắt liếc nhìn qua Tào Lôi, cả giận nói:
- Không phải các ngươi nói tên La Chinh chỉ là một tên hạ dân thấp kém thôi sao? Vì sao sau lưng lại có người của Mạnh gia!
Nếu sớm biết như vậy, Hạ Thiên Thành tuyệt đối sẽ không xỏ mũi vào việc này.
Với tính tình nóng nảy của Hạ Thiên Thành, lúc này hắn thật muốn lao lên đánh cho Tào Lôi một trận!
Tào Lôi có thể là người đại diện cho Tam công tử của Gia Cát gia, Hạ Thiên Thành không thật sự dám quá đắc tội với Tào Lôi. Bởi hiện tại hắn đã đắc tội với người của Vong Xuyên Mạnh gia rồi, nếu như lại phụ lòng của Tam công tử, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm gian nan.
- Cái này, cái này…
Tào Lôi cũng không thể nói lên được nguyên do.
- Tên La Chinh quả thực chỉ là một tên dân đen mà thôi, tại Thanh Vân Tông cũng không có bất kỳ một chỗ dựa nào. Ta cũng không biết tại sao hắn lại có thể kết giao với người của Mạnh gia…
Tào Lôi thật không hiểu nổi.
“Sao vị công tử của Mạnh gia này phải trợ giúp cho La Chinh?”
Hắn biết rõ tính tình của đám đệ tử sĩ tộc. Muốn theo chân đệ tử sĩ tộc, hoặc ngươi phải mang lại cho bọn họ một lợi ích to lớn, hoặc là đi theo đuôi bọn họ như một con chó. Chắc chắn đệ tử sĩ tộc sẽ không coi là bằng hữu chân chính!
“Sao thiếu chủ của Mạnh gia lại chịu xuất đầu vì La Chinh, lại che chở đến mức như vậy. Tiểu tử kia rốt cuộc có tài đức gì mà người kia lại chịu làm chỗ dựa?”
Tào Lôi thật sự không thể nào nghĩ ra được nguyên do.
- Ta đã sớm nói rồi. Trực tiếp xử lý tiểu tử kia, vừa đơn giản lại vừa gọn gàng. Ngu ngốc như Tào Lôi ngươi, muốn mượn tay người khác, mượn tay đám Đao Trùng tiêu diệt La Chinh kia sao? Giờ thì sao nào? Người thì không chết, hơn nữa còn hoạt bính loạn khiêu trở về. Chỉ với năng lực này của ngươi, vậy mà Tam công tử cũng cho ngươi làm việc, đúng là nực cười mà!
Bạch Sát oán giận nói.
- Hiện tại vẫn còn kịp. Chỉ cần tiểu tử kia rời khỏi Long Thành, trực tiếp gϊếŧ chết hắn là được.
Hắc Sát âm hiểm nói.
- Nói đúng lắm. Dù sao cũng đã đắc tội với Mạnh gia, tên La Chinh kia lại càng phải chết. Bằng không, chúng ta không chỉ phải đối mặt với Mạnh gia, mà còn phải nhận thêm lửa giận của Tam công tử!
Hạ Thiên Thành âm tình bất định nói ra.
Tào Lôi gật gật đầu:
- Đã vậy, cứ dựa theo lời Hắc Sát nói mà làm. Chờ đến khi La Chinh rời khỏi Long Thành, liền diệt trừ hắn.
Mấy người đều cùng gật gật đầu, trong mắt ai nấy đều bắn ra sát ý vô tận.
Bọn hắn đều hiểu rõ quy củ qua lại với sĩ tộc. Nếu ngươi hữu dụng, ngươi có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt từ sĩ tộc. Nhưng một khi ngươi vô dụng, đối với sĩ tộc, ngươi chỉ như một con chó, có lẽ không cần người khác động thủ, bọn hắn sẽ đích thân gϊếŧ ngươi.
…
Rời khỏi tiểu viện, Cẩu Hàn Thiên đưa mấy người La Chinh ra khỏi chủ doanh rồi dặn dò:
- Mấy người các ngươi đã đắc tội Hạ Thiên Thành. Theo ta thấy, bọn hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ tìm cơ hội để động thủ. Ta khuyên mọi người hãy mau mau rời khỏi Long Thành, trở lại Thanh Vân Tông đi.
Mạnh Thường Quân tỏ vẻ đồng ý với lời Cẩu Hàn Thiên nói:
- La Chinh, huynh đã lấy được tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng, có thể đổi được không ít điểm tích lũy. Chuyến này cũng không tính là mất công, có thể trở về rồi chứ?
- Ta thật lấy làm lạ, tiểu tử người rốt cuộc đã tiêu diệt con Mẫu Hoàng đó như thế nào?
Trước đó Cẩu Hàn Thiên đã nghe nói qua chân tướng của chuyện này, biết rõ La Chinh không chỉ thoát khỏi Mẫu Hoàng, mà còn lấy được tinh hạch của Mẫu Hoàng. Điều này quả thực quỷ dị một cách thái quá a.
Với ánh mắt của Cẩu Hàn Thiên, hiển nhiên biết thực lực La Chinh không tầm thường. Thế nhưng chính Cẩu Hàn Thiên hắn cũng không phải là đối thủ của Mẫu Hoàng. Có đánh chết hắn cũng không tin La Chinh có thể ‘làm thịt’ một con Đao Trùng Mẫu Hoàng.
Đối mặt với câu hỏi của Cẩu Hàn Thiên, La Chinh chỉ cười không nói. Tất nhiên hắn sẽ không trả lời. Không thể nói là Đao Trùng Mẫu Hoàng bị Hỏa Hạt Sư gϊếŧ được. Có lẽ tinh hạch của Mẫu Hoàng bọn họ sẽ không để vào mắt, thế nhưng tinh hạch của Hỏa Hạt Sư thì lại khác.
Tinh hạch của Hỏa Hạt Sư chính là tài liệu luyện khí, luyện đan cực phẩm. Cho dù là Thất Đại Thế Gia, trông thấy tinh hạch của Hỏa Hạt Sư trước mặt cũng phải đỏ mắt.
“Nếu như bọn họ biết Hỏa Hạt Sư xuất hiện, nhất định sẽ phái người đi tìm kiếm. Một khi phát hiện ra thi thể của Hỏa Hạt Sư và Mẫu Hoàng, hẳn sẽ đoán ra tinh hạch của Hỏa Hạt Sư đang nằm trong tay. Đây là một mầm họa rất lớn, ta đâu có ngu đến vậy.”
Vì vậy, La Chinh liền chuyển đề tài:
- Mạnh Thường Quân, tinh hạch của Mẫu Hoàng có thể đổi được bao nhiêu điểm tích lũy?
Triệu Húc Dũng ở bên cạnh hồi lâu không nói gì, nghe La Chinh đột nhiên hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy, liền vuốt vuốt l*иg ngực ho ho rồi nói:
- Khụ khụ! La Chinh, ngay cả điều này huynh cũng không biết sao?
La Chinh nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình quả thực không biết rõ. Hắn chưa từng nghĩ chính mình sẽ lấy được tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng, cho nên cũng không đi tra xét.
- Một viên tinh hạch của Mẫu Hoàng có thể đổi được một nghìn điểm, đây cũng coi như là một số tiền nhỏ.
Mạnh Thường Quân cười nói.
- Nhỏ…
Triệu Húc Dũng và La Chinh sau khi nghe vậy, chợt cảm thấy bị đả kích nặng nề. Một nghìn điểm tích lũy, tương đương với hai nghìn Phương Tinh. Xét toàn bộ Phần Thiên Đế Quốc, gia tộc có thể có được hai nghìn Phương Tinh Thạch chỉ sợ không quá con số năm mươi. Hơn nữa, trong đó phần lớn đều là sĩ tộc…
Thế nhưng trong mắt Mạnh Thường Quân, đây chỉ là một số tiền nhỏ. La Chinh cùng Triệu Húc Dũng không khỏi cảm khái.
“Đệ tử sĩ tộc quả thực là đại phú hào a!”
- Một nghìn điểm tích lũy… Đúng là không ít, nhưng vẫn còn chưa đủ. Ta còn muốn ở lại kiếm thêm điểm tích lũy.
La Chinh nhìn về phía trước nói.
Mục tiêu ban đầu của hắn chỉ là một trăm điểm, chỉ cần có thể đổi được vé vào cửa Luyện Ngục Sơn là đủ.
Chỉ là, hiện tại hắn lại thay đổi chủ ý, muốn toàn lực liễm sát Đao Trùng, gắng sức kiếm thêm điểm tích lũy.
Muốn cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, cần phải có hơn trăm vạn điểm tích lũy. Mà số điểm tích lũy hắn đang có chỉ là một phần nghìn mà thôi.
Săn gϊếŧ Đao Trùng, đặc biệt là thủ lĩnh Đao Trùng. Đối với La Chinh, đây đúng là thời cơ tốt để kiếm điểm tích lũy. Cơn Trùng Triều này chỉ kéo dài từ hai đến ba tháng nữa mà thôi. Nếu bỏ lỡ đợt này, chỉ có thể đợi đến năm sau. Cho nên La Chinh không hề muốn bỏ mất cơ hội này.
Đám người Mạnh Thường Quân kinh ngạc nhìn La Chinh. Không biết La Chinh cần nhiều điểm tích lũy như vậy để làm gì? Để đổi đan dược? Đổi bí tịch công pháp? Đổi pháp bảo Thần binh? Đối với giai đoạn thực lực này của La Chinh, một nghìn điểm tích lũy đã là dư dả rồi.
- Nhiều điểm như vậy mà còn không đủ sao? Vậy phải bao nhiêu mới đủ?
Triệu Húc Dũng buồn bực hỏi.
La Chinh cười khổ nói:
- Có lẽ là hơn trăm vạn điểm tích lũy.
Sau khi nghe xong, Triệu Húc Dũng lập tức ho sặc sụa.
Ngay cả Lục Kiêu chỉ hiểu biết chút ít về Thanh Vân Tông cũng bị trăm vạn điểm tích lũy dọa sợ. Dù sao cũng đã từng tiếp xúc với đệ tử Thanh Vân Tông, hắn thậm chí còn biết rõ một viên tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng mới có thể đổi được một điểm.
“La Chinh muốn có hơn trăm vạn điểm tích lũy, cũng tương đương với việc săn gϊếŧ hơn một trăm vạn con thủ lĩnh Đao Trùng. Số lượng này… quả thực quá dọa người rồi.”
Chỉ có Mạnh Thường Quân hơi sững sờ đôi chút. Ngay sau đó hắn liền suy tư.
“La Chinh cần hơn trăm vạn điểm tích lũy, là để làm gì?”
Trăm vạn điểm tích lũy, tương đương với hai trăm vạn Phương Tinh. Đối với sĩ tộc cũng là một khoản tiền lớn. Trong Thanh Vân Tông, thứ cần phải dùng hơn trăm vạn điểm tích lũy để đổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Đổi một thanh Tiên Khí sao?”
“Không thể nào. Hiện tại La Chinh căn bản không thể phát huy được uy lực của Tiên Khí được, thậm chí còn không thể sử dụng.”
“Đi một lần trên Thanh Vân Lộ sao?”
“Cũng không thể. Tuy dùng trăm vạn điểm tích lũy hoàn toàn có thể phá lệ, mở ra một lần bước vào Thanh Vân Lộ. Thế nhưng với thực lực hiện tại của La Chinh, đây quả thực chính là đi chết.”
“Cứu người từ Luyện Ngục Sơn?”
Mạnh Thường Quân chợt cảm thấy suy đoán của mình đã gần tiếp cận đến chân tướng.
“Hai năm qua, có không ít người bị đày đến Luyện Ngục Sơn. Nhưng hầu hết đều là từ ba năm đến năm năm..”
“Một trăm vạn điểm tích lũy… Một nghìn năm…”
“Chẳng lẽ là nàng?”
“Nữ nhân gần như yêu nghiệt kia đã bị phán quyết, phải diện bích trong Luyện Ngục Sơn hơn một nghìn năm… Nàng cũng mang họ La…”
“La Chinh này cùng họ với nàng, dường như là có quan hệ với nhau…”
“Trăm vạn điểm tích lũy này, chính là muốn cứu nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn!”
Đến đây, kết quả quả thực đã khá rõ ràng. Mạnh Thường Quân tương đối tự tin về suy đoán của chính mình.
Tuy hắn không quen biết nàng, thế nhưng với tư cách là nhân vật trọng yếu của Mạnh gia, đối với chuyện lớn phát sinh trong Thanh Vân Tông, hắn không thể không chú ý đến.
“Hai huynh muội này đều là loại yêu nghiệt a!”
Mạnh Thường Quân nhịn không được cảm thán.
“Chỉ tiếc là xuất thân thấp kém, dễ đắc tội với người khác. Bằng không, nàng sẽ không bị giam tại Luyện Ngục Sơn.”
“Tư tưởng của La Chinh này cũng quá đơn thuần. Thật sự nghĩ rằng chỉ cần có trăm vạn điểm tích lũy là có thể cứu nàng ra sao?”
“Sự tình trong đó, còn lâu mới đơn giản như vậy… Nếu La Chinh thật có thể có được trăm vạn điểm tích lũy, thực sự có thể cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, Vong Xuyên Mạnh gia sẽ đứng phía sau trợ giúp một phen.”
“Thế nhưng, thực lực mới là điều kiện tiên quyết cho hết thảy. Phải xem đến lúc đó La Chinh liệu có bản lĩnh này hay không.”
Nghĩ thì nghĩ vậy, kỳ thực Mạnh Thường Quân lại không nhận ra rằng chính bản thân hắn vẫn rất để tâm đến La Chinh.
- Nếu như đã muốn ở lại tiếp tục săn gϊếŧ Đao Trùng, vậy nhất định phải cẩn thận những tên kia!
- Tất nhiên ta sẽ lưu ý đến điều này. Hơn nữa, còn phải đa tạ phần trợ giúp của Mạnh Thường Quân huynh.
La Chinh hướng về phía Mạnh Thường Quân chắp tay cám ơn.
Mạnh Thường Quân mang theo ý cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai La Chinh.
- Không cần phải cám ơn. Mong huynh sớm tích lũy đến một trăm vạn điểm, đưa nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn!
Nghe được câu nói không liên quan gì của Mạnh Thường Quân, La Chinh nhất thời sững sờ.
“Chính ta chỉ nói là cần một trăm vạn điểm tích lũy, vậy mà hắn lại từ chút manh mối đó suy ra được mục đích!”
“Mạnh Thường Quân này không hổ là tinh anh trong đại sĩ tộc, đúng là rất biết động não.