Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 49: Hoa dại ven đường không thể hái (9)

Edit: luoicon27

Beta: Mì

Thời gian trong lúc Cầm Thương làm một vài chuyện xấu vội vàng trôi đi, nháy mắt đã qua đi một tháng, cách ngày hai người Ôn Noãn thành thân còn không đến nửa tháng, bằng hữu hai người cũng bắt đầu lục tục đến Lương Thành.

"Đồ đệ, tức phụ của đồ đệ, ta đã về rồi!" Thiên Cơ lão nhân hấp tấp vọt vào nhà.

"Sư phụ, thời gian qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu?" Vu Tử Hàn cao hứng nghênh đón Thiên Cơ lão nhân, hắn đã trở về, vậy biểu thị cho việc bọn họ đã có thể xử lý nữ nhân phiền toái Cầm Thương kia! Trong lòng Vu Tử Hàn có chút kích động.

"Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, đi dược phòng nói!" Thần sắc Thiên Cơ lão nhân ngưng trọng bảo hai người đến hậu viện vào dược phòng nói chuyện.

Trốn ở góc nghe lén, tròng mắt Cầm Thương nhẹ nhàng chuyển, nhân lúc Thiên Cơ lão nhân vào dược phòng, nàng ta mới dùng công pháp nín thở đặc biệt của Ma giáo, thi triển khinh công lặng lẽ đến gần cửa.

"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?" Vu Tử Hàn nhíu mày hỏi.

"Còn nhớ rõ hàn chu quả ta đã từng nói sao?" Thiên Cơ lão nhân một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho Vu Tử Hàn một bên hỏi.

Vu Tử Hàn nháy mắt đã hiểu Thiên Cơ lão nhân muốn làm gì, hắn cười ha hả mở miệng nói tiếp: "Biết, người tổng cộng có ba viên, một viên cho ta dùng, một viên tự mình dùng hết, còn một viên thì cất giấu rồi."

"Viên cuối cùng ta giấu trong Phượng Tê Sơn, vốn dĩ muốn lấy ra làm lễ vật thành thân cho các ngươi, ai biết nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, một đám người Tây Vực tới vây công đem hàn chu quả đoạt đi rồi!" Thiên Cơ lão nhân nói đến chỗ này một trận nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy lửa giận không tiêu tan.

"Người Tây Vực?" Vu Tử Hàn lo lắng hỏi: "Sư phụ, người không bị thương chứ?!"

"Tuy rằng đối phương người nhiều nhưng còn may là công lực ta thâm hậu." Thiên Cơ lão nhân xua xua ray nói: "Chính là hàn chu quả bị cướp đi rồi thực sự là tức giận a!"

"Tây Vực?" Ôn Noãn tựa hồ đã hiểu Thiên cơ lão nhân muốn làm gì, vẻ mặt nàng nhẹ nhàng, ngữ khí ngưng trọng nói: "Chẳng lẽ là Tây Vực Thiên Khải giáo!?"

Thiên Cơ lão nhân tán thưởng nhìn Ôn Noãn, nha đầu này đúng là nhanh trí, hắn nổi giận đùng đùng nói: "Nhất định là bọn họ! Tức chết ta rồi! Thù này nhất định phải báo!"

Vu Tử Hàn cười tủm tỉm nói: "Nhưng sư phụ, Thiên Khải giáo cùng Trung Nguyên Ma giáo tề danh, chúng ta thế lực đơn mỏng, đi khẳng định chịu chết."

"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có chí hướng xưng bá võ lâm, hàn chu quả đối với chúng ta cũng không có tác dụng gì, coi như đưa cho bọn họ đi." Ôn Noãn cũng khuyên nhủ.

Tránh ở bên ngoài nghe lén mặt Cầm Thương đen như mực, đáng giận, cư nhiên bị đám Thiên Khải giáo kia lấy mất, mấy ngày nay tâm tư Cầm Thương đều ở hết trên người Vu Tử Hàn, căn bản đã quên mình có nhiệm vụ trong người hiện tại biết được hàn chu quả bị Thiên Khải giáo cướp đi nháy mắt liền luống cuống, nếu để giáo chủ biết được vì sơ sẩy của mình mà để mất hàn chu quả, vậy khẳng định nàng chết không có chỗ chôn!

Nghĩ đến thủ đoạn của giáo chủ, trong mắt Cầm Thương nổi lên nồng đậm sợ hãi. Đem Vu Tử Hàn so sánh với mạng nhỏ đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng, nàng vận công đề khí, thân mình ba bước thành hai bước nhảy liền rời đi. Cần phải mau chóng nói tin tức này cho giáo chủ, tranh thủ để hắn xử lý nhẹ hơn.

Trong phòng ba người nhìn nhau một lúc lâu, Ôn Noãn ngồi trên ghế toàn thân cứng đờ, nàng chớp chớp mắt, không tiếng động hỏi người bên ngoài đã đi chưa.

Thiên Cơ lão nhân vuốt vuốt râu, cười ha hả nói: "Đã rời đi."

Ôn Noãn lập tức đứng lên boạt động một chút thân mình: "Rốt cuộc đã rời đi, mấy ngày nay ta thật đúng là chịu đủ rồi."

"Tiểu Noãn vất vả." Vu Tử Hàn cười ra phía sau Ôn Noãn giúp nàng xoa ấn bả vai: "Thoải mái sao?"

"Ừ, tạm được." Ôn Noãn thuận thế ngồi trên ghế, nàng nâng cánh tay lên: "Cánh tay này cũng muốn xoa xoa."

"Được được được." Vu Tử Hàn sủng nịnh gật gật đầu, duỗi tay hướng về cánh tay kia xoa bóp.

Thiên Cơ lão nhân:....

-------

Thiên Khải giáo tuy ở Tây Vực xa xôi nhưng đã sớm có dã tâm xâm chiếm Trung Nguyên, mà bước đầu tiên xâm chiếm Trung Nguyên đó chính là tiêu diệt Ma giáo. Rốt cuộc một núi không thể có hai hổ, giang hồ chỉ có một Ma giáo là đủ rồi.

Liền ở Thiên Khải giáo chuẩn bị tiểu diệt Ma giáo Trung Nguyên, Ma giáo Trung Nguyên cư nhiên động thủ với bọn họ trước? Sao lại thế này? Chẳng lẽ bọn họ bại lộ?!

Trong lúc Ma giáo hai bên Trung Quốc và Phương Tây chém gϊếŧ lẫn nhau, đầu sỏ gây chuyện lại náo nhiệt làm hỉ sự.

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường.".

"Phu thê giao bái."

Sau khi kết thúc buổi lễ, Ôn Noãn bị đưa vào tân phòng còn Vu Tử Hàn lưu lại yến hội bồi rượu.

"Không nghĩ tới tiểu tử thúi như ngươi lại thành gia trước!"

"Ngươi được lắm, có ý trung nhân cũng không nói cho chúng ta, đến khi thành thân mới nói cho chúng ta biết."

"Ngươi không nghe tẩu tử nói sao, nếu không phải nàng kiên trì hôm nay mới thành thân, chúng ta ngay cả yến hội cũng không đuổi kịp."

Các bằng hữu Vu Tử Hàn đối với giấu giấu diếm diếm của hắn rất là bất mãn, trong yến hội liên tiếp chuốc rượu hắn, thề muốn hắn bỏ qua đêm động phòng mới hả giận.

........

Kết thúc một ngày lăn lộn, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi ăn một chút gì đó, Ôn Noãn nơi nào còn chút hình tượng của tân nương tử, nàng kéo khăn voan đỏ xuống, tùy tiện đến bên bàn ăn điểm tâm.

"Ngươi đúng là qủy chết đói đầu thai!" Diệp Thanh bưng đồ ăn đi vào trong phòng vừa lúc nhìn đến hình tượng ăn ngấu nghiến của Ôn Noãn.

"Thanh Thanh ngươi cũng không phải không biết thành thân có bao nhiêu mệt, hơn nữa đã một ngày ta không ăn gì." Ôn Noãn ủy khuất ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bàn ăn trong tay Diệp Thanh càng là phát ra lục quang.

"Ta đương nhiên biết." Lần đó sau khi Ôn Noãn rời đi thì nhị sư huynh lấy tốc độ tia chớp đem Diệp Thanh cưới qua cửa, trải qua một lần hôn lễ cổ đại Diệp Thanh thật sự không muốn nhắc lại: "Không phải ta mang đồ ăn cho ngươi đây sao."

Rốt cuộc hôm nay Ôn Noãn cùng Vu Tử Hàn còn động phòng hoa chúc, Diệp Thanh đương nhiên không ngốc ở đây lâu, nàng cùng Ôn Noãn nói một hồi rồi rời đi. Ôn Noãn ăn xong mâm đồ ăn mới thỏa mãn đánh cái no.

Đạp đạp đạp... Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rõ ràng, Ôn Noãn vội vàng xoa xoa miệng, thu thập tàn cục trên bàn, sau đó lại một lần nữa ngồi mép giường đắp lên khăn voan.

Sao trời lộng lẫy, Vu Tử Hàn đạp lên ánh trăng chậm rãi đi ở trong viện. May mắn hắn có chuẩn bị trước, trộm đổ đi không ít rượu, bằng không hắn không bị đám kia chuốc say là không thể, Vu Tử Hàn xoa xoa huyệt thái dương trướng đau, giảm bớt chút không khỏe của mình.

Toàn bộ nhà tranh cũng không lớn, đi qua tiểu viện liền đến tân phòng, tuy rằng hắn cùng Ôn Noãn nên làm không nên làm cũng đều đã làm nhưng lúc này Vu Tử Hàn cũng không khỏi có chút khẩn trương đổ mồ hôi lòng bàn tay, hắn hít sâu vài hơi miễn cưỡng ổn định tim đập mới đẩy cửa bước vào phòng.

Căn phòng đơn giản ngày xưa giờ tràn ngập trang sức xinh đẹp cùng không khí vui mừng, sa mành màu đỏ che đi không gian bên trong, chữ hỉ đỏ thẫm dính trên vách tường, nến đỏ uyên ương làm cho căn phòng thêm một màu vàng ấm. Tân nương một thân màu đỏ ngồi ngay ngắn ở mép giường, khăn voan đỏ che đi dung mạo của nàng, như một phần đại lễ chờ hắn đến đem nàng mở ra.

Người trong lòng ở trước mắt, Vu Tử Hàn ngược lại không có khẩn trương như vậy, hắn nhanh chóng đến bên mép giường, gấp không chờ nổi cầm ngọc côn trên bàn đem khăn voan trên đầu Ôn Noãn mở ra.

Hàng mi được vẽ tỉ mỉ tinh tế, hai mắt to ngập nước hàm chứa ý cười yên lặng nhìn hắn. Hôm nay nàng trang điểm, ả người đều có vẻ diễm lệ dị thường, giống như bông hoa hồng đẹp nhất trong hoa viên vậy.

"Có phải hay không cảm thấy mình quá may mắn, kiếm được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy làm lão bà, trong lòng ngươi đều bắt đầu cười trộm đi?" Ôn Noãn mở miệng đầu tiên.

"Đúng vậy, nếu hai con mắt của ngươi có thể đối xứng thì càng tốt." Hai người lại khôi phục thành hình thức lão phu lão thê, bắt đầu trêu chọc nhau.

"Có thể hay không đừng đề cập tới đôi mắt, người khác cũng chưa cảm thấy, chỉ có ngươi nói ta có mắt lớn nhỏ a." Ôn Noãn không cao hứng mở miệng.

Vu Tử Hàn điểm điểm cái mũi Ôn Noãn:" Ta thích đôi mắt lớn nhỏ của ngươi." Chính là đôi mắt này mới làm cho hắn khi mới gặp trong nháy mắt đã nhớ kỹ bộ dáng nàng, hơn nữa chuẩn xác tìm được nàng.

"Giúp ta đem mấy đồ này gỡ xuống đi, còn này đó trên mặt cũng lau luôn." Ôn Noãn khó chịu nhăn nhăn cái mũi: "Ta đều sắp khó chịu đến chết."

"Được." Vu Tử Hàn giơ tay gỡ mũ phượng trên đầu Ôn Noãn: "Thứ này đúng là rất nặng."

"Đúng vậy, ta đều mau bị đè chết, lần sau không bao giờ mang thứ này." Ôn Noãn thuận miệng oán giận.

Nghe vậy, Vu Tử Hàn híp híp mắt: "Lần sau?" Ngươi còn muốn thành thân vài lần nữa?!

"Nói sai nói sai!" Ôn Noãn vội vàng giải thích.

Dỡ xuống một thân vụn vặt linh tinh, Vu Tử Hàn dùng khăn thấm nước trong lau son phấn trên mặt Ôn Noãn. Son phấn dần dần mất đi, lộ ra dung mạo vốn có của nàng..

"Ai từ từ, nơi này không cần lau." Ôn Noãn ngăn trở Vu Tử Hàn muốn lau miệng nàng.

"Tại sao?" Vu Tử Hàn nghi hoặc hỏi.

Ôn Noãn đoạt lấy khăn trong tay Vu Tử Hàn ném vào châu nước bên chân, cười giơ tay ôm cổ Vu Tử Hàn: "Bởi vì ta muốn như vậy." Nói xong, Ôn Noãn in lên môi Vu Tử Hàn, dùng sức cọ xát một chút thẳng đến môi hắn cũng bị nhiễm màu đỏ.

"Ngươi.." Vu Tử Hàn bị tập kích bất ngờ ngẩn người.

"Thật là một vị tiểu nương tử môi hồng răng trắng tuyệt sắc~" Ôn Noãn nâng cằm Vu Tử Hàn, một bộ ăn chơi trác táng vẻ mặt lang thang.

Vu Tử Hàn có chút bất mãn giơ tay ôm gáy Ôn Noãn hung hăng hôn lên.

Khó khăn nâng đỡ, môi lưỡi triền miên, đai lưng không biết bị gỡ bỏ từ khi nào, hỉ phục đỏ như lửa từng kiện từng kiện bị tháo xuống vất trên giường. Tóc đen mềm như tơ lụa không có trói buộc xõa tung trên hỷ phục màu đỏ, bạch ngọc nhân yêu nhiêu* nằm ở bên trên, hồng lụa, tóc đen, mỹ nhân, một bức họa ái muội lại kinh diễm cứ thế mở ra ngay trước mặt Vu Tử Hàn.

(*) bạch ngọc nhân yêu nhiêu: người con gái đẹp có làn da trắng nõn.

Vu Tử Hàn thở hổn hển đè trên người Ôn Noãn, chóp mũi chạm nhau, mắt đen chăm chú nhìn nàng: "Ngươi mới là tiểu nương tử." Hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói.

.....

Tác giả có điều muốn nói: ------[ cảm giác phiên ngoại viết không tốt, cho nên không làm chính văn]

......

5 năm sau

Nguyên bản căn nhà tranh đã sớm biến thành nhà cửa rộng lớn, ở sâu bên trong rừng trúc rậm rạp, Vu Tử Hàn nôn nóng đi lại xung quanh trước cửa phòng.

"Tại sao vẫn chưa ra!" Vu Tử Hàn có chút thiếu kiên nhẫn muốn vọt vào trong phòng.

"Ai ngươi đứng lại đó cho ta!" Thiên Cơ lão nhân giống như trầm ổn quát Vu Tử Hàn ý bảo ngừng lại: "Hoang mang rối loạn còn ra bộ dáng gì! Lúc này ngươi phải bình tĩnh, giống ta đây này!"

"Nhưng mà..." Lần này thời gian Ôn Noãn sinh hài tử rõ ràng dài hơn lần trước rất nhiều, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.

"Yên tâm đi Tử Hàn, ngươi còn không yên tâm kỹ thuật đỡ đẻ của nương tử ta sao, tuyệt đối không sao." Huynh đệ Vu Tử Hàn bình tĩnh an ủi hắn.

"Cha, nương nhất định không có việc gì, người không cần hoảng đi." Đại bảo lôi kéo ống tay áo Vu Tử Hàn.

Ngoài phòng người đang lo lắng, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng khóc lảnh lót, sau đó là Diệp Thanh từ trong phòng đi ra.

"Chúc mừng, là một tiểu cô nương đáng yêu." Diệp Thanh đầy mặt vui mừng nói.

"Tiểu Noãn thế nào? " Vu Tử Hàn vội vàng hỏi.

"Nàng rất tốt, chẳng qua thể lực tiêu hao quá nhiều nên ngủ rồi. "Diệp Thanh cười nói.

Vu Tử Hàn nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh vào trong phòng đi xem tức phụ nhà mình.

"Ha ha ha, cháu gái bảo bối, cháu gái bảo bối của ta." Thiên Cơ lão nhân hưng phấn chỉ kém quơ tay múa chân.

Đại bảo:... Gia gia, nói tốt bình tĩnh đâu.

.........

Sau khi hài tử được sinh hạ, chúng đại nhân bắt đầu thảo luận xem đặt tên gì là tốt.

Mọi người: "Vu Vân, Vu Thanh, Vu bảo bảo?"

Diệp Thanh cơ linh vừa động: "Dứt khoát kêu Vu Yêu Vương đi!"

"Lăn!" Nằm trên giường Ôn Noãn cố hết sức rống to.

Cuối cùng, tên của khuê nữ cũng không được xác định, mọi người tạm thời quyết định trước kêu nàng Vu bảo bối, đại danh ngày sau lại bàn.

.............

Chuyện xưa đã kết thúc, mời mọi người đón đọc tân chuyện xưa [tướng quân tinh phân yêu ta]

👉thả thính độc👈

Ôn Noãn hung hăng quất roi: Bảo bối, thoải mái sao?

Renault: Ân, thoải mái, dùng sức chút ~

Qua mấy ngày..

Ôn Noãn: Bảo bối, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngươi.

Renault: Buông ra.