Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 3: Mỹ thiếu niên tự bế (3)

Edit: luoicon27

"Muốn cho xương rồng nở hoa thì cần phải làm một vài thứ quan trọng." Một giọng nữ ôn nhu từ di động truyền đến.

"Ừ,ừ." Vẻ mặt Cố Thời Vũ nghiêm túc gật đầu, tay lại viết không ngừng.

"Phải có đầy đủ ánh mặt trời chiếu xuống, giống như thời tiết hôm nay vậy. Thời Vũ, ngươi cần đem hết cây xương rồng ra bên ngoài, cho nó phơi nắng." Ôn Noãn thả chậm tốc độ nói, đem tư liệu chính mình tra được nói rõ ràng qua điện thoại cho Cố Thời Vũ.

Bên ngoài....tay đang ghi chép của Cố Thời Vũ cứng đờ, hắn sợ hãi cắn cắn môi dưới, mặy lộ vẻ khó xử nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ta không muốn ra bên ngoài."

" Ngươi bỏ được cây xương rồng ngươi thích vĩnh viễn không được hưởng thụ ánh mắt trời sao?" Ôn Noãn cười nói:" Nó sẽ khổ sở".

Cố Thời Vũ trừng to mắt, hắn ngơ ngác nhìn bồn hoa khó khăn hỏi:

"Nó... nó sẽ khổ sở sao?"

ÔN Noãn nén cười nghiêm túc nói:

" Đương nhiên, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, nó sẽ khóc thút thít."

"Thật.... thật vậy chăng?!"

Ôn Noãn cười khẽ bật ra tiếng:

"Lừa gạt ngươi đó."

"Tiểu Noãn." Cố Thời Vũ mất hứng mở miệng.

" Ha ha,ta sai rồi." Ôn Noãn vội vàng nhận sai:" Bất quá phơi nắng là sự thật, Thời Vũ, ngươi có thể ra ngoài sân nhà của ngươi, trừ ba ba cùng mụ mụ ngươi ra sẽ không có người ngoài." Cố gia là một viện độc lập, chung quanh dùng tường cao vây quanh, người bên ngoài sẽ không nhìn được vào bên trong, người bên trong cũng không nhìn thấy người bên ngoài, hoàn cảnh này rất thích hợp cho hoạt động bên ngoài của Cố Thời Vũ.

Vợ chồng Cố gia là người Cố Thời Vũ quen thuộc nhất, cũng là người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho hắn, tuy rằng hắn đối với tầm mắt cực nóng của họ không được tự nhiên, nhưng hắn biết bọn họ sẽ không thương tổn hắn. Bởi vậy, sau khi nghe Ôn Noãn nói xong, Cố Thời Vũ do dự một lát liền đưa ra quyết định, sân nhà mình không có gì đáng sợ, ở trong lòng hắn tự an ủi chính mình như vậy.

Ban ngày khi chỉ có một mình Cố mụ mụ ở nhà, Cố ba ba làm việc ở công ty, chỉ có buổi tối mới có thể trở về. Không có ai an ủi, Cố mụ mụ nhìn nhi tử nhà mình ôm xương rồng cẩn thận đi xuống cầu thang, sau đó đi ra ngoài viện thì bật khóc. Mấy ngày thay đổi của nhi tử bà đều biết, có lẽ sẽ giống như bác sĩ Ôn nói vậy, không lâu nữa, nhi tử sẽ cùng người một nhà bọn họ ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau tản bộ.!

Hôm nay, thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh giống như kẹo bông gòn, ánh mặt trời nhu hòa, ngẫu nhiên có cơn gió mát lạnh thổi vào mặt.

Cố Thời Vũ che chở cho cây xương rồng trong tay cẩn thận đi ra ngoài viện, hắn cảnh giác nhìn bốn phiá xung quanh, xác nhận không có gì nguy hiểm mới đem xương rồng đặt trên bàn đá.

Tới khi âm báo tin nhắn truyền đến, Cố Thời Vũ mới ngồi dậy từ trên bàn đá.

Đang phơi nắng sao?------Tiểu Noãn

Đúng, ở trong sân.-----Thời Vũ

Nga? Ta không tin, Thời Vũ đột nhiên lại dũng cảm như thế.-----tiểu Noãn

Cố Thời Vũ không phục vuốt mặt.

Ta thực sự ở bên ngoài!-----Thời Vũ

Vậy ngươi phải chứng minh giống như ta để cho ta xem a.----"tiểu Noãn

Chứng minh? Cố Thời Vũ nghi hoặc nghoẹo đầu, đang lúc hắn muốn hỏi chứng minh thế nào thì có tin nhắn gửi tới.

Đó là một ảnh chụp, ánh nắng tươi sáng, trong vườn hoa thơm chim hót, một người mặc váy trắng liền áo đứng thẳng đưa lưng về phía ảnh, tóc nàng buông xõa sau đầu, sau lưng cõng một ba lô đáng yêu hình thỏ con, hai tay đặt trên đỉnh đầu, ngón tay cong cong giống như hai cái tai thỏ.

Lộp bộp, trái tim đột nhiên trầm xuống.

Đột nhiên nhìn đến bóng người, Cố Thời Vũ kinh hoảng trừng lớn đôi mắt, hắn cuống quýt dời tầm mắt, một bàn tay che ngực kịch liệt thở dốc, đến khi cảm xúc thình lình đó biến mất, Cố Thời Vũ mới chậm rãi nhìn lại. Vừa rồi ảnh chụp hiện lên quá đột ngột cho nên theo bản năng Cố Thời Vũ bắt đầu sợ hãi, chờ phục hồi tinh thần cũng là lúc hắn có thể khống chế cảm xúc của mình, trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân ảnh của Ôn Noãn, chẳng qua lần này quá mức rõ ràng cho nên hắn mới phản ứng quá độ.

Lúc trước khi chưa gửi ảnh này, Ôn Noãn đã dùng thời gian rất lâu để bày ra chính mình cho Cố Thời Vũ xem, khi gửi ảnh cây xương rồng cô luôn lơ đãng để lộ thân ảnh của mình, ví dụ như để lộ bóng người, hay để lộ đôi tay hay đôi chân, chính vì để cho hắn đối với thân ảnh của mình làm quen từ từ.

Thành hay không thành, phải xem phản ứng của Cố Thời Vũ! Ôn Noãn khẩn trương nhìn chằm chằm di động.

"Meo~" mèo đen trong ngực Ôn Nõan không thoải mái giật giật thân thể.

"Hư---" đang ngồi xổm ở chân tường Ôn Noãn làm động tác im lặng với mèo con trong lòng.

Di động đang im lặng đột nhiên sáng lên, Ôn Noãn vội vàng mở tin nhắn, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, mặt mày cô liền cong cong, vui vẻ vười rộ lên.

Bên trong ảnh chụp là một thiếu niên đứng bên cạnh bàn đá, tựa hồ hắn rất quan tâm đến hai chữ "giống nhau", bởi vậy mới đưa lưng về phía màn hình, hai tay đặt trên đỉnh đầu làm hai cái tai thỏ.

Đứa nhỏ này hẳn là nhờ Cố mụ mụ chụp, Ôn Noãn có thể tưởng tượng được biểu tình từ ngây ra như phỗng đến mừng rỡ như điên của bà.

"Meo.." Ngươi cái người hầu này ngồi đây ngốc hề hề cười cái gì, mèo đen đem móng vuốt nháo lên trên mặt Ôn Noãn.

Ôn Noãn cười cười đem tiểu hắc trảo của nó tới bên miệng hôn:" Bảo bối, đến lượt ngươi lên sân khấu." Cô nhỏ giọng nói.

Sau khi ảnh chụp gửi đến liền không có tin tức gì nữa, Cố Thời Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình chờ hồi âm của Ôn Noãn liền ủ rủ cụp đuôi nằm bò trên bàn đá. Hắn đã gửi ảnh chụp giống nhau để chứng minh rồi, tiểu Noãn còn chưa tin hắn ở trong sân sao..... Khuôn mặt bánh bao ủy khuất lại xuất hiện lần nữa.

Thân hình mạnh mẽ của tiểu mèo đen không biết đã nhảy lên bờ tường lúc nào, nó ưu nhã dạo bước về phía trước, mãi đến khi đến gần Ôn Noãn mới miễn cưỡng mở miệng kêu một tiếng:"Meo----" phát ngốc cái gì, còn không mau tới đón tiếp trẫm!

Trừ bỏ thực vật ở bên ngoài thì Cố Thời Vũ còn rất thích động vật nhỏ, nói chung, ngoại trừ con người bên ngoài thì giống loài khác hắn đều không kháng cự. Con mèo đen xinh đẹp này vẫn không ngừng đi qua đi lại thật lâu không thấy rời đi, tâm Cố Thời Vũ bắt đầu có chút ngứa ngáy liền đi đến ven tường vươn tay nói:"Mèo con, xuống đây."

Mèo đen ngồi xổm trên đầu tường nhìn người phía dưới một hồi, thấy hắn vẫn thò cánh tay ra mà không có ý hạ xuống, mới miễn cưỡng đứng lên nhảy vào trong ngực hắn.Xem mặt mũi của người hầu, nó liền miễn cưỡng ở trong nhà nhân loại này mà ngốc mấy ngày, hừ ~

"Thời Vũ, tới uống nước đi." Cố mụ mụ bưng ly nước vào sân, thấy nhi tử nhà mình yêu thích vuốt lông cho mèo đen trong lòng ngực, bà có chút king ngạc phát ra tiếng:" Này, không phải là.."

Cố Thời Vũ mê mang ngẩng đầu:

"Hả?"

"Không, không có gì." Cố mụ mụ nuốt xuống lời nói bên miệng, bà chậm rãi mỉm cười đến gần,nhẹ giọng nói:"Khát không? Mẹ cho ngươi chút nước mật ong nhé."

Nhìn ánh mắt nhu hòa dừng trên người mình, Cố Thời Vũ phát hiện hắn đã không còn khẩn trương khi đối diện ánh mắt đó, đại khái là mấy ngày nay thường xuyên tiếp xúc cho nên thành thói quen, hắn chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Cố mụ mụ:"

"Tạ.....cám ơn mẹ."

Cố mụ mụ khẩn trương cắn môi dưới, bà cố nhịn nước mắt giơ tay sờ sờ đầu Cố Thời Vũ:" được rồi, Thời Vũ, muốn nuôi mèo sao?"

"Có thể chứ?" Mắt Cố Thời Vũ sáng rực lên.

"Đương nhiên là có thể." Cố mụ mụ cười gật gật đầu. Bác sĩ Ôn đem mèo của cô để ở đây khẳng định có dụng ý, bà nhất định phải phối hợp thật tốt.

Đến lúc này, trong phòng Cố Thời Vũ không chỉ có xương rồng mà còn nhiều thêm một con mèo sẽ chạy xung quanh kêu meo meo~~

------"

Đã hai ngày, tiểu Noãn không liên hệ với hắn, điện thoại gọi không được, tin nhắn gửi không đi, biểu tình Cố Thời Vũ có chút ai oán nằm trên giường, tiểu Noãn có phải hay không chán ghét ta, trong lòng hắn một trận sợ hãi.

Tiểu Noãn, ngươi vì cái gì không để ý tới ta, ta đã làm cái gì sai sao, ngươi nói với ta, ta sẽ sửa.....-----Thời Vũ

Gửi tin nhắn lại giống lúc trước không có hồi âm, Cố Thời Vũ ủy khuất ôm gối đầu cuộn tròn thân thể.

Tiếng đàn dương cầm du dương đột ngột từ dưới nhà vang lên, Cố Thời Vũ giật giật lỗ tai, đột nhiên ngồi dậy.

" Tiểu Noãn~~~" Cố Thời Vũ nghẹn ngào, hốc mắt hồng hồng ánh lên chút ủy khuất.

" Thời Vũ, xin lỗi, gần đây trong nhà xảy ra chút việc, cho nên không thể liên hệ cùng ngươi." Thanh âm Ôn Noãn hàm chứa mỏi mệt.

"Xảy ra chuyện gì" Cố Thời Vũ lo lắng nhíu mày.

"Tiểu Hắc nhà ta bị mất." Tiếng thở dài sâu kín truyền đến.

"Tiểu Hắc?"

"Ta có nuôi một con mèo, lông của nó thuần màu đen, một đôi mắt màu xanh lam, rất đẹp. Hôm kia nó chạy ra ngoài liền đã hai ngày không thấy quay về..."Ôn Noãn hít hít cái mũi, giống như đã khóc.

Màu đen, mắt lam nhạt? Cố Thời Vũ ngơ ngác nằm về phía con mèo đen đang nằm phơi nắng trên cửa sổ:" tiểu Noãn ngươi đừng khóc, lúc trước ta có nhặt một con mèo đen, cũng có đôi mắt màu lam."

" Thật sự!?" Ôn Noãn kinh hỉ hỏi.

" Đúng,thật sự." Cố Thời Vũ đối với di động mãnh liệt gật đầu:" cho nên ngươi đừng khóc, nói không chừng nó chính là mèo của ngươi đâu." Đại khái là lần đầu tiên an ủi người khác cho nên không quá thành thục, thanh âm của hắn mềm như bông, ghập ghềnh nói.

"Ta qua đó nhìn xen được không?" Ôn Noãn thật cẩn thận hỏi.

Cố Thời Vũ trầm mặc, hắn biết Ôn Noãn sẽ không làm hại hắn, nhưng hắn sợ chứng sợ hãi người lạ của hắn phát tác sẽ làm hại cô. Ôn Noãn là bạn bè tốt của hắn, hắn không nghĩ cô sẽ vì hắn mà chịu tổn thương.

"Thời Vũ." Ôn Noãn nghi vấn hỏi.

"Thực xin lỗi tiểu Noãn, ta...ta sợ sẽ không khống chế được hành vi của mình." Thanh âm Cố Thời Vũ hạ xuống. Hắn là bệnh nhân tâm thần, sẽ tùy lúc mà phát cuồng đả thương người khác.

"Ngẫm lại ngươi trước kia xem, cùng người ta nói chuyện đều sẽ sợ hãi phải không? Nhưng mà hiện tại ngươi đang tâm bình khí hòa mà nói chuyện phiếm cùng ta không phải sao? Ngươi có thể ra ngoài sân phơi nắng, sẽ nhờ mẹ ngươi giúp ngươi chụp ảnh, sẽ giàu tình yêu thương mà chiếu cố động vật nhỏ. Thời Vũ, ngươi đang chuyển biến tốt lên và sẽ càng ngày càng tốt". Ôn Noãn nhẹ giọng dụ dỗ nói:" Chúng ta cứ thử xem, thế nào?"

Cố Thời Vũ mấp máy miệng, hắn khẩn trương xoắn góc áo, trong mắt xuất hiện vô số cảm xúc thay đổi. Khẩn trương, sợ hãi, chờ mong, hy vọng...

"Ta.... để ta nghĩ lại." Sau khi nói xong, Cố Thời Vũ liền mau chóng ngắt điện thoại.

Thời gian chờ đợi đặc biệt dài, Ôn Noãn ngồi trên sôfa vẫn duy trì tư thế nhìn chằn chằm điện thoại, không biết qua bao lâu, bên ngoài sắc trời đã tối đen, cái bụng rỗng tuếch đúng giờ vang lên tiếng ca đói khát. Cô thở dài đứng lên, xương cốt cứng đờ vang lên một chút tiếng vang nhỏ, Ôn Noãn hoạt động một chút chân tay liền đi vào phòng bếp, mặc kệ nhiệm vụ có thành công hay không, vẫn cần phải ăn cơm nha.

"Hệ thống, nếu hiện tại ta xin kiểm tra đo lường, ngươi xem xét xong nếu mà thất bại thì có thể hay không nhắc nhở một chút. Tỷ như độ hảo cảm chẳng hạn." Ôn Noãn một bên xào cải trắng một bên hỏi.

[được, tuy độ hảo cảm sẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng ta có thể nói cho ngươi, ở trong lòng đối phương ngươi chiếm vị trí gì.]

Ôn Noãn thỏa mãn gật đầu, yêu cầu của cô không cao, có chút nhắc nhở là tốt rồi, tốt xấu gì thì cô cũng biết tiến trình của nhiệm vụ, như vậy cô mới có động lực để làm nhiệm vụ a. Đang suy nghĩ,thanh âm tin nhắn liền vang lên trong phòng khách. Ôn Noãn tựa như một trận gió chạy ra khỏi phòng bếp, tên hiện lên trên màn hình làm tim cô đập như sấm.

Được-----Thời Vũ

Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc có thể đối mặt rồi.