Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 103

Bách Thần trong lòng cân nhắc một màn kỳ hoặc vừa rồi, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Lẫm đứng ở phía sau hắn, vậy mà đâm vào nhau, hộp đồ ăn trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Hắn bước đi vội vàng, cũng may Tiêu Lẫm đỡ hắn, nếu không bị thân thể rắn chắc của Tiêu Lẫm va phải, hắn có lẽ sẽ bị bay ra ngoài.

“Cẩn thận chút.” Tiêu Lẫm nói, “Không bị đâm tới đau đi?”

“Không có việc gì.” Hắn xoa xoa cái trán, lẩm bẩm nói: “Ngươi khi nào lại đây, lại còn vô thanh vô tức.”

Tiêu Lẫm: “Từ sau khi ngươi mở cửa, ta liền ở sau ngươi.”

Bách Thần:……

Khó trách Trinh Nương biểu tình có chút quái dị, Bách Thần tưởng tượng Tiêu Lẫm mặt vô biểu tình âm âm trắc trắc đứng ở phía sau hắn, không khỏi có chút buồn cười.

Bách Thần nhịn cười nói: “Vào thôi.”

Tiêu Lẫm gật đầu: “Hảo.”

Trinh Nương đưa giác bánh chưng thoạt nhìn rất ngon, chỉ tiếc hiện tại đã ăn không vô, chỉ có thể để Băng Nhi cầm đi cất.

Hai người một lần nữa trở lại viện ngồi xuống, Băng Nhi cùng Như Ý đã thu thập nhà bếp xong, Băng Nhi đem nước trà cùng trái cây đều đặt ở trên bàn đá.

Uống rượu ăn thịt lại uống thượng một ly trà xanh u hương, tốt cho tiêu hóa lại giải nhiệt.

Trái đào lông xù xù đỏ rực còn dính mấy giọt nước, sau giờ ngọ dương quang lấp lánh tỏa sáng.

Tiêu Lẫm thuận tay cầm lấy một quả đào, nghiêm túc mà bắt đầu lột vỏ.

Khớp xương ngón tay thon dài, móng tay cắt đến chỉnh chỉnh tề tề, lúc lột vỏ có thể ngẫu nhiên thấy ngón tay có một đám vết chai mỏng, đây là luyện binh khí trường kỳ lưu lại.

Hắn động tác rất nhanh, quả đào bị hắn lột đến dư lại hai khối tròn tròn, vừa lúc có thể dùng ngón tay giữ lại.

Bách Thần thừa nhận, hắn không cẩn thận như thế được.

Tiêu Lẫm đem quả đào đưa cho Bách Thần, “Ăn đào.”

“Vừa rồi ngươi có phát hiện chổ kỳ quái trên người Trinh Nương không?” Bách Thần tiếp nhận quả đào gặm một ngụm, chất lỏng phong phú, thơm ngọt ngon miệng.

Tiêu Lẫm dùng khăn vải lau tay, rót hai ly trà, “Ngươi nói chỗ dấu vết sau cổ nàng?”

“Đúng vậy.” Tiêu Lẫm quả nhiên là Tiêu Lẫm, sức quan sát thật tốt, Bách Thần nói, “Theo ta đoán, đó là roi trừu.”

“Có lẽ là nam chủ nhân cách vách thích chơi như thế.” Tiêu Lẫm thần sắc cũng không kinh ngạc, “Theo ta được biết, người có loại đam mê này cũng không ít.”

“Ta vừa rồi nhất thời không nghĩ thông, cho rằng nàng gặp kẻ xấu.” Bách Thần nói, “Dù quất roi cũng là một loại tình thú, nhưng trình độ này không khỏi cũng quá mức đáng sợ đi.”

SM tình thú play hắn đươn nhiên biết,

phương thức giống nhau đều là dày vò đủ kiểu, nhưng làm đến mức giống như bị địch nhân tra tấn hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.

Nếu thật là nam chủ nhân tạo thành, như vậy hắn khẳng định là có bệnh tâm thần, Trinh Nương cách vách rất nguy hiểm.

Hắn lại nghĩ tới nam nhân buổi tối đưa Trinh Nương trở về trong xe ngựa, cằm nhọn để râu dê, có thể là hắn làm hay không.

Nhưng đây là cổ đại, tiểu thϊếp bên ngoài cùng nha hoàn địa vị cũng không khác mấy, đừng nói đánh chửi, dù có gϊếŧ cũng không phạm pháp, nếu là hắn làm, cũng không có cách.

Hắn không thể thay đổi tất cả, chỉ có thể than một tiếng mà thôi.

Tiêu Lẫm trầm mặc một trận nói: “Mỗi người có mỗi người tạo hóa, không có biện pháp.”

“Cũng đúng.” Bách Thần nói, “Khó có được thời tiết tốt như vậy, không nói chuyện này nữa, chúng ta chơi cờ đi.”

……

Đoan Dương vừa qua, Đại Lý Tự đột nhiên bận rộn, Bách Thần lại bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày đều một nắng hai sương.

Ngay cả Tiêu Lẫm ở cách vách cũng chỉ có buổi sáng dạy hắn luyện võ mới có thể thấy Bách Thần một chút.

Hôm nay Bách Thần vừa đến nha môn, liền thấy Mai đại nhân vội vàng đi vào sân Đại Lý Tự Khanh Hồ đại nhân.

Có lẽ lại gặp được án khó giải quyết muốn hướng lên trên.

Quả nhiên, Bách Thần sau khi nghe ngóng mới biết được, gần đây kinh thành phát hiện vài thi thể của nữ tử vô danh, mấy thi thể có

phát hiện ở phía nam, có phát hiện ở thành tây phía bắc, thời điểm phát hiện đều là trần như nhộng, trước ngực có vết trảo rất sâu, nhũ đầu cơ hồ bị cắn rớt, thi thể bị bao ở trong chiếu, sau khi khám nghiệm tử thi, cơ hồ tìm không thấy manh mối hữu hiệu gì, cũng vô pháp biết danh tánh người bị hại.

Phủ nha tìm đọc đặc điểm ở ký lục mất tích, cùng nhưng thi thể này đều không khớp.

Đây là điển hình án hành hạ đến chết, cơ hồ có thể kết luận, hung thủ khẳng định là có tâm lý bệnh tật biếи ŧɦái.

Vốn dĩ kinh thành lớn như thế, phát hiện mấy cổ nữ thi cũng không tính kinh thiên động địa gì, lại có một ít chi tiết thi thể bị tiết lộ ra ngoài, gần đây lời đồn nổi lên bốn phía, nói là có đại ma đầu gϊếŧ hại khuê nữ, gϊếŧ không nói còn muốn gian da^ʍ vũ nhục thi thể, hành vi tội ác làm người giận sôi.

Lời đồn huyên náo khắp nơi, tựa như virus nhanh chóng khuếch tán, bất quá hai ba ngày liền làm cho bá tánh kinh thành hoảng sợ, lo lắng hãi hùng.

Chẳng những dân chúng bình thường sợ hãi, có nữ nhi quan to hiển quý cũng lo lắng -- cuối cùng có thi thể ở phía Tây Bắc phát hiện, rất có khả năng là con nhà quyền quý

Nhóm đại quan quý nhân tạo áp lực với Mai đại nhân, Mai đại nhân cảm thấy rơi vào ngõ cụt, vội vàng chạy đi tìm kiếm trợ giúp.

Nhưng Bách Thần cảm thấy lần này Hồ đại nhân sẽ cự tuyệt hắn.

Một là không có chứng cứ trực tiếp chứng minh người bị hại là tiểu thư nào đó, hai là loại án tử này muốn giải quyết cũng phải có chỗ lợi mới được. Lúc trước giải quyết vài lần đều được Hoàng Thượng ngợi khen, có chút mặt mũi, có thể vẻ vang cáo lão hồi hương, án này nói không chừng là sát nhân biếи ŧɦái, làm tốt sẽ không khiến cho quan lớn chú ý, làm không xong sẽ bị quở trách, là việc tốn công vô ích.

Hồ đại nhân chính là hồ ly ngàn năm, việc không có chỗ tốt sự tình, hắn sẽ không làm.

Bách Thần vừa lúc việc không nhiều lắm, liền đứng ở nơi xa cùng một quan viên khác nói chuyện, thuận tiện nhìn xem Mai đại nhân có thành công hay không.

Không tới mười lăm phút, Mai đại nhân liền

ra khỏi thư phòng Hồ đại nhân, hắn gục xuống đầu, vẻ mặt uể oải, lúc đi khỏi viện còn bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng.

Quả nhiên bị cự tuyệt.

Sự tình gì đều để cho Đại Lý Tự làm, hắn làm quan phụ mẫu cuối cùng là làm cái gì, lần này cũng nên để hắn xuất ra một phần lực. Bất quá mới sống yên ổn mấy ngày, lại bắt đầu không yên ổn.

……

Thời điểm Bách Thần ngồi xe ngựa về đến nhà, phát hiện cửa nhà Tiêu Lẫm khép hờ.

Sẽ không có chuyện gì đi?

Bách Thần có chút lo lắng, liền kêu Như Ý về trước, hắn đứng ở bên ngoài nhà Tiêu Lẫm

gõ cửa, “Tiêu huynh, có ở đây không?”

“Có.” Tiêu Lẫm thanh âm từ nơi xa truyền ra tới.

“Ta vào nha.”

Bách Thần đi vào trong viện, vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Lẫm, gã sai vặt ngày thường hầu hạ Tiêu Lẫm cũng không thấy bóng dáng.

“Tiêu huynh, ngươi ở nơi nào?” Bách Thần trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn có cảm giác có gì đó không đúng.

“Ta ở trong phòng.” Tiêu Lẫm nói, “Vào đi.”

Thanh âm trước sau như một đạm nhiên, nhưng Bách Thần phát hiện một tia khác thường. Hắn dừng một chút, vẫn là đẩy cửa vào phòng.

Phòng ngủ nhà mới của Tiêu Lẫm hắn vẫn là lần đầu tiên tiến vào, bên trong bố trí trước sau như một tựa phong cách lão cán bộ, chỉ có mùin đàn hương là vĩnh viễn bất biến.



dưới ánh nến, Tiêu Lẫm kéo tay áo, ngồi ở bên cạnh bàn.

Bách Thần liếc mắt một cái liền thấy cánh tay hắn bao băng gạc, trên băng gạc còn tẩm ra vết máu.

“Ngươi làm sao vậy?” Bách Thần chạy nhanh qua, “Tại sao lại bị thương? Ai làm ngươi bị thương?”

Chân cẳng Tiêu Lẫm đã sớm khỏi hẳn, võ công lại cao cường, ai có thể làm hắn bị thương?

“Hôm nay thao luyện xong, ta cùng với mấy

đoàn quản sự cùng nhau luyện võ, ba đối một, bị thương nhẹ.” Tiêu Lẫm sắc mặt như thường, nhìn Bách Thần, “Ta không có việc gì, không cần lo lắng.”

“Ai lo lắng ngươi.” Bách Thần nhíu mày nói: “Luyện võ không phải phân thắng bại sẽ ngừng sao, vì sao lại thật sự bị thương?”

“Là ta ra lệnh bọn họ dùng toàn lực.” Tiêu Lẫm nói, “Quân lệnh như núi, bọn họ không thể không từ.”

“Ngươi…… Có phải có bệnh không?” Bách Thần cạn lời, “Làm gì phải biến thành như vậy, ngươi nên thay thuốc. Đông tử đâu?”

“Hắn đi mua thuốc rồi.” Tiêu Lẫm nói, “Ta quên đem kim sang dược lại đây.”

Bách Thần không biết tại sao có chút tức giận: “Kẻ điên.”

“Ta chỉ là muốn xem một chút võ công của mình có thụt lùi hay không.” Tiêu Lẫm tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau, biểu tình còn rất vui vẻ.

Bách Thần ngó hắn: “Kết quả sao?”

“Cũng không có thụt lùi.” Tiêu Lẫm nhìn ngũ quan Bách Thần nhăn lại không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn biết người này lo lắng hắn, “Yên tâm đi, chỉ bị thương ngoài da mấy ngày sẽ khỏi.”

Khi nói chuyện, sai vặt mang thuốc về.

Nhìn gã sai vặt chân tay vụng về đổi băng gạc cho Tiêu Lẫm, Bách Thần nhịn không được, “Để ta.”

“Để Bách công tử thay thuốc cho ta.” Tiêu Lẫm nói, “Ngươi đi ra ngoài đi.”

“Dạ.”

……

Bóc băng gạc, Bách Thần phát hiện vết thương của Tiêu Lẫm thật sự không sâu, hẳn là tránh thương không kịp, rất nhanh sẽ khỏi.

Hắn trước rửa sạch miệng vết thương, lại bôi kim sang dược lên, sau đó quấn băng gạc rồi dùng mảnh vải đem tay bị thương treo lên. Trong nháy mắt nam tử êm đẹp anh tuấn liền biến thành “Người tàn tật”, tình cảnh này mạc danh có chút hài hước.

……

Nhìn Bách Thần cẩn thận vì hắn thay thuốc, khóe miệng Tiêu Lẫm ngăn không được giơ lên.

Nguyên lai, bị thương cũng có lợi, ít nhất hắn cảm nhận được, Bách Thần không phải

thờ ơ với hắn, tứ giận đại biểu quan tâm.

Không nghĩ tới ngay sau đó hắn liền cảm thấy một trận đau, là Bách Thần bóp miệng vết thương của hắn.

Hắn không khỏi tê một tiếng.

“Còn biết đau?” Bách Thần hừ lạnh một tiếng, “Lần sau còn làm bậy như vậy, ta liền không đến quản ngươi.”

“Về sau sẽ không.” Tiêu Lẫm lập tức nói, “Nghe ngươi.”

Biểu tình đặc biệt thành khẩn, đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt giống…… con mèo lớn trong mộng kia.

Bách Thần:……

Không khí có chút ái muội, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng của Băng Nhi.

“Tiểu thiếu gia, Trương Đại Nương nói cô nương nhà nàng ngất đi rồi!”

Hai người thần sắc ngưng trọng, vừa đi đến trong viện, Trương Đại Nương bùm một tiếng quỳ xuống, khóc ròng nói: “Cầu xin hai vị công tử cứu cô nương nhà ta, cô nương nhà ta đột nhiên bị bệnh sốt rét, chữa đều chữa không được! Bách công tử, ta biết ngài biết y thuật, cầu xin ngài cứu nàng!”

Nói xong liền bắt đầu dập đầu.

Bách Thần để Băng Nhi nâng Trương Đại Nương, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến Tiêu Lẫm, tuy nói hắn muốn cứu người, nhưng cũng có rất nhiều băn khoăn.

Tiêu Lẫm ở thế giới này kinh nghiệm phong phú, hắn cơ hồ là theo bản năng mà nhìn về phía hắn.

Tiêu Lẫm khẽ gật đầu, ý bảo đi xem.

“Trương Đại Nương, ngươi đừng vội.” Bách Thần nói: “Ta cùng Tiêu công tử đi xem, ngươi dùng xe ngựa đi mời đại phu.”

_________

Tiểu kịch trường:

Khương Hạo Nhiên: Đại kim mao ngươi giỏi lắm.

Tiêu người nào đó: Cút

Bách Thần: Đại kim mao ngươi giỏi lắm.

Tiêu người nào đó: Gâu gâu gâu

Khương Hạo Nhiên:…… Lầu trên không có tiết tháo, rác rưởi!