Lăn lộn một buổi sáng, lúc hai người trở lại Đại Lý Tự, không ngoài dự liệu Lạc Lan Dạ, Đức Huệ Đế đã biết được sự tình của Hà Văn Quang.
Hoàng đế là một hiếu tử, không cần Thái Hậu lên tiếng, đã hạ tử lệnh cho Hồ đại nhân, lại nói đến phi thường có đạo lý -- “Giang dương đại đạo uy hϊếp an toàn của bá tánh kinh thành, trẫm rất lo lắng, hạn Đại Lý Tự trong vòng nửa tháng bắt được hung thủ, trấn an nhân tâm.”
Hồ đại nhân tuổi đã lớn, nhiệm kỳ sắp mãn, hiện tại chính là muốn phủi tay, gánh nặng tự nhiên đè lên trên đầu phó lãnh đạo Lạc Lan Dạ.
Lại nói ai cũng biết sau khi Hồ đại nhân từ chức, người lãnh đạo tiếp theo của Đại Lý Tự khẳng định là Lạc Lan Dạ, Lạc Lan Dạ cũng coi như là nhận việc trước.
Chẳng những muốn chỉ huy, còn muốn đích thân đi khám nghiệm hiện trường, ngoại trừ phán án, việc lớn nhỏ ở nha môn đều có nhân viên đảm nhiệm, hiện tại cũng đều do hắn quản.
Nghe nói Lạc Lan Dạ buổi tối sau khi về đến nhà còn muốn đốt đèn làm việc đến khuya, có thể nói là "thức khuya dậy sớm".
Bách Thần yên lặng nghĩ, khó trách một nhân tài tiền đồ vô lượng Lạc đại nhân ba mươi mấy tuổi vẫn cô độc một mình, sợ là thời gian hắn xem bát tự cũng không có.
…… Đại khái đây là nam nhân kết hôn với công tác trong truyền thuyết?
Hồ đại nhân giao việc xong, vừa vặn Mai đại nhân phái nha dịch đưa tới mấy hồ sơ án cường đạo gϊếŧ người trước đó.
Cuồng công tác Lạc đại nhân mang theo Bách Thần, cơm trưa ăn qua loa, lại lập tức bắt đầu thảo luận án tử.
Nha dịch đưa hồ sơ nói, trước khi Hà Văn Quang bị tập kích, tổng cộng đã xảy ra năm án tử, trong đó ba người trọng thương, hai người bị tập kích không có người phát hiện, mất máu quá nhiều mà chết.
Người bị hại đều nói không phát hiện là ai tập kích bọn họ, nói sau khi đi tới, sau đầu liền tê rần, sau đó liền mất đi tri giác.
Đuổi nha dịch đi, Lạc Lan Dạ ngồi trên ghế, đem hồ sơ đưa cho Bách Thần, “Án này, ta chuẩn bị giao cho ngươi phụ trách.”
Bách Thần có chút kinh ngạc, thánh thượng tự mình đốc thúc án tử, cư nhiên giao cho quan tép riu thất phẩm như hắn?
Nhưng thủ trưởng nói chính là mệnh lệnh, Bách Thần trong lòng cũng minh bạch, đây là Lạc Lan Dạ cho hắn cơ hội, cũng là tín nhiệm hắn.
Hắn vội vàng đứng dậy, hai tay tiếp nhận hồ sơ, nghiêm mặt nói: “Ti chức nhất định dốc hết sức lực, mau chóng đem án tử phá án.”
Lạc Lan Dạ nói: “Ngươi trước tìm đọc hồ sơ,
trước tiên ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi đối với mấy vụ án trước.”
“Vâng.”
……
Thời gian khẩn cấp, nhiệm vụ quan trọng, Bách Thần không dám chậm trễ, cáo biệt Lạc Lan Dạ, cơm hắn cũng không kịp ăn, liền trở lại “Văn phòng” mới của mình bắt đầu tìm đọc hồ sơ.
“Bách đại nhân, ta pha cho ngài ly trà đi?”
Bách Thần mới vừa ngồi xuống, một quan lại nhỏ vội tiến lên nói.
“Được.” Bách Thần nói, “Vương Hổ, thuận tiện đem hộp màu đỏ trên giá sách của ta lấy lại đây.”
Bách Thần sau khi thăng chức lên thất phẩm, cũng có thuộc hạ riêng của mình, tương đương với trợ thủ riêng.
Vương Hổ này đầu óc không tính đặc biệt thông minh, nhưng rất cần mẫn, chữ viết rất đẹp, có thể giúp hắn ký lục, còn có một ít quyền cước công phu, mang đi ra ngoài tra án cũng thuận tiện.
Bách Thần mới vừa mở ra cái hồ sơ thứ nhất nhìn mấy chữ, Vương Hổ liền pha trà dâng lên, sau đó đem hộp màu đỏ trình lên.
Hắn mở nắp hộp, trong hộp chính là một ít lương khô cùng điểm tâm có thể ăn mấy ngày.
Nói đến cái này, đều lý do.
Bách Thần bởi vì án tử đói bụng vài lần, lúc tán gẫu nói cho Tiêu Lẫm, không nghĩ tới Tiêu Lẫm ngày thứ hai liền vô thanh vô tức đem cái hộp này mang đến, cho một hộp điểm tâm đầy lương khô.
Hắn nói, sau khi ăn hết sẽ mua điểm tâm bỏ vào, như vậy ít nhất không cần đói bụng.
Biểu tình nghiêm trang, không chút nào làm ra vẻ.
……
Bách Thần nhìn lương khô trong tay, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục ăn, bắt đầu nghiêm túc xem hồ sơ.
Hắn một khi tiến vào trạng thái làm việc, bên cái gì cũng không thèm nghĩ, mỗi khi nghĩ đến một chút manh mối, hắn kêu Vương Hổ ghi chép.
Bất tri bất giác, tiếng chuông nha môn vang lên.
Bách Thần ngẩng đầu vừa thấy, đã là thời gian mặt trời ngã về tây, rặng mây đỏ đầy trời, mỹ lệ lại đồ sộ.
Trong phòng không biết khi nào cũng đã thắp đèn, hắn hoàn toàn không có phát giác.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Lạc đại nhân nói muốn trước nghe thấy suy nghĩ bạn đầu của hắn, vội đứng dậy cầm lấy bút ký Vương Hổ viết, hướng thư phòng Lạc Lan Dạ chạy đến.
Lạc Lan Dạ đương nhiên không có rời đi nhanh như vậy, từ trong viện nhìn lại, hắn đang tập trung tinh thần làm việc.
Bách Thần đi gõ gõ khung cửa, “Lạc đại nhân, là ti chức.”
“Vào đi.” Lạc Lan Dạ nói.
Bách Thần đi vào phòng, Lạc Lan Dạ ngẩng đầu lên, “Ngồi đi.”
“Tạ đại nhân.” Bách Thần ngồi vào trên ghế đối diện án thư Lạc Lan Dạ, nhìn thoáng qua ghi chép của Vương Hổ, thanh thanh giọng nói nói, “Ti chức buổi chiều sau khi cẩn thận xem hồ sơ, có một ít ý nghĩ ban đầu.”
Lạc Lan Dạ nâng nâng cằm, “Nói đi.”
“Ta cảm thấy kẻ xấu này không phải tùy tiện tuyển nhìn thấy một vài người liền đi hành hung, mà là có lựa chọn. Sáu người bị hại đều là người có dáng người tương đối gầy yếu, gia sản của bọn họ lại nhiều, lại thích đến nơi có pháo hoa, uống đến say không còn biết gì, tính cảnh giác kém, cơ hồ không có sức phản kháng gì, là đối tượng xuống tay tốt nhất. Bọn họ ở
hẻm nhỏ khác nhau bị tập kích, điểm tương đồng là đều ở mấy hẻm nhỏ gần thanh lâu thành nam, hơn nữa trước đây đều đi dạo qua thanh lâu đó.” Bách Thần nói, “Chỉ năm người bị hại trước đều là gia đình kinh thương bình thường, chỉ có Hà công tử gia thế hiển hách, ta hoài nghi Hà công tử bị kẻ xấu ngộ thương.”
“Ý của ngươi là hung thủ chuyên tìm người gia cảnh giàu có lại không quyền không thế xuống tay?” Lạc Lan Dạ nói, “Hắn biết nếu làm con nhà quyền quý bị thương, triều đình lập tức sẽ coi trọng, hắn lại lợi hại, cũng đánh không lại lực lượng tinh nhuệ triều đình.”
“Đây chỉ là phỏng đoán của ti chức.” Bách Thần nói, “Thành nam là nơi nhiều loại người tụ tập, nơi đó ngoại trừ Tần lâu Sở quán có một số quyền quý sẽ bởi vì tâm tình tìm kiếm thú lạ hay đến, khách nhân trên cơ bản vẫn là
phú thương bình thường là chính, đánh cướp loại người này rất dễ dàng đắc thủ, giảm rất nhiều mối lo về sau.”
“Có lý.” Lạc Lan Dạ nói, “Kẻ xấu này còn có vài phần thông minh.”
Bách Thần: “Ta phỏng đoán kẻ xấu này ở thành nam, hơn nữa ở nơi cất giấu pháo hoa.”
“Vì sao hắn không thể ở thành tây? Vì sao khẳng định hắn ở thành nam?” Lạc Lan Dạ tò mò, “Từ hồ sơ là có thể nhìn ra xuất thân kẻ xấu này?”
Bách Thần có chút khó xử, tổng không thể nói với hắn “Phạm tội bản đồ học” “Tâm lí học phạm tội” ở hiện đại, nên nói như thế nào.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Đây cũng là một loại suy đoán của ti chức, nếu là ta muốn đi gây án mà nói, chắc chắn sẽ chọn một nơi chính mình quen thuộc, thuận tiện chạy trốn, như vậy trong lòng ta mới có thể cảm thấy an toàn cùng ổn thỏa, gây án cũng có thể nhanh chóng giấu kín. Hắn nếu ở tại thành tây, hà tất đến thành nam xa như vậy gây án,
lãng phí thời gian, lại lãng phí tinh lực.”
Lạc Lan Dạ cẩn thận cân nhắc một chút lời Bách Thần nói, có điểm suy tư, “Nghe có chút đạo lý, nhưng ta cho rằng còn không đủ để thuyết minh hắn ở trong phạm vi mấy thanh lâu thành nam.”
Bách Thần cũng biết chính mình nói quá thâm sâu, muốn Lạc Lan Dạ lập tức đồng ý cái nhìn của hắn khả năng không lớn.
Hắn cũng không vội cãi lại, mà nói: “Đương nhiên, có lẽ ti chức suy luận không chính xác, án tử còn cần tiến hành điều tra thêm, ti chức ngày mai chuẩn bị đi gặp ba người còn sống, nói không chừng có manh mối.”
“Được.” Lạc Lan Dạ nói, “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta chỉ có thời gian mười lăm ngày.”
“Đã rõ, đại nhân.”
Thật là…… Alexander, nhưng đối với hắn cũng là một cơ hội tốt.
……
Ra khỏi Đại Lý Tự, sắc trời đã gần tối, Bách Thần lúc này mới cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Tế bào não của hắn hôm nay có lẽ đã chết vô số a.
Nhìn phiến đá xanh ngòi nha môn, Bách Thần gõ gõ đầu, lại quên kêu xe ngựa. Nếu để băng sơn kia biết, chắc chắn sẽ nghiêm trang mà nói hắn không quan tâm an toàn chính mình.
Ngày mai nhất định phải đi mua xe ngựa mới được.
Hắn hoạt động tứ chi một chút, xoa xoa cổ, chuẩn bị trở về nhà.
Còn chưa đi vài bước, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới phía hắn.
Ngồi ở trước là mã phu hắn rất quen thuộc, đây là xe ngựa của Tiêu Lẫm.
“Hu ~~” mã phu thu hồi roi, kéo dây cương, xe ngựa ngừng lại.
“Bái kiến tiểu phu nhân.” Mã phu từ trên xe nhảy xuống, quy quy củ củ hành lễ.
Bách Thần:……
Đang muốn sửa cách gọi của hắn, chỉ thấy màn xe bị xốc lên, gương mặt Tiêu Lẫm anh tuấn không biểu tình lộ ra, “Mau lên đây đi, sắc trời không còn sớm.”
“…… Được.”
Kệ đi, hắn hiện tại mệt đến lười nói nhiều, không cùng mã phu đại ca sửa xưng hô.
Bách Thần lên xe, ngồi xuống trên cái đệm thoải mái, mệt mỏi lập tức đánh úp lại, hắn lên tinh thần hỏi, “Sao ngươi đến đây?”
“Mới vừa vào thành, đoán ngươi còn chưa rời khỏi nha môn, liền kêu mã phu đến đây nhìn xem.” Tiêu Lẫm bất đắc dĩ, “Ta đoán ngươi hôm nay lại không có kêu xe ngựa.”
“Hôm nay vội đến chân không chạm đất, không có thời gian nghĩ đến chuyển nhỏ này.” Bách Thần nói, “Ngày mai ta vừa lúc có việc đi thành nam, thuận tiện mua một chiếc.”
“Đi thành nam làm gì? Tra án sao?”
“Đúng vậy, hỏi tình hình ba người bị hại.” Bách Thần ngáp một cái, đem tay hợp lại ở trong tay áo, đem đầu dựa vào xe vách tường, tựa hồ muốn nhắm mắt dưỡng thần.
Người bình thường ở trước mặt Tiêu Lẫm không màng hình tượng mà ngáp, hắn nhất định lập tức đem hắn ném văng ra, nhưng người trước mắt này ngáp sau đó cuộn thành một đoàn, lại giống như mèo nhỏ, làm người ta muốn xoa đầu hắn.
Nhưng…… Hắn vẫn nhịn xuống.
“Ngươi phải chú ý an toàn.” Tiêu Lẫm nói, “Thành nam bên kia ban ngày cũng không an toàn.”
“Ân.” Bách Thần mơ mơ màng màng nói, thanh âm nghe ra đã buồn ngủ.
“Ta ngày mai bồi ngươi đi được không?”
Không có hồi âm.
Tiêu Lẫm quay đầu, Bách Thần đã nhắm hai mắt lại, hơn phân nửa là ngủ rồi.
Một năm này, ngũ quan Bách Thần nẩy nở rất nhiều, từ bộ dạng thanh tú dần dần có chút nét tuấn lãng, tính trẻ con cũng chậm rãi thối lui, trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa, ở quan trường như cá gặp nước.
-- chỉ có viên lệ chí dưới mắt vẫn đỏ tươi quyến rũ, làm hắn tăng thêm vài phần mê người.
Xe ngựa ở trên đường đá xanh lăng bánh, chung quanh một mảnh an tĩnh, trong xe chỉ có hai người bọn họ, vừa bí ẩn lại có chút tốt đẹp.
Lúc này, Tiêu Lẫm không có nhịn xuống, vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng phất qua viên lệ chí câu nhân.
Ngón tay xúc cảm tốt đẹp như thế, làm hắn nhịn không được lại sờ sờ mặt hắn.
Than nhẹ một hơi, Tiêu Lẫm thu hồi tay.
Không biết khi nào mới không cần lén lút như vậy...
Nhìn Bách Thần trầm tĩnh ngủ, Tiêu Lẫm cũng quyết định nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
……
Trong bóng đêm, đôi mắt Bách Thần chậm rãi mở ra, hắn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
__________
Tui mất 2 tiếng để edit 1 chương, các cô chỉ mất 2 phút để đọc????????