Editor: Piscestar
Ánh đèn sáng ngời phát ra từ căn biệt thự nhỏ hai tầng, trên bệ cửa sổ là con thần ưng Andes hung mãnh to lớn, đôi mắt màu nâu đỏ sậm sắc bén, tràn đầy sát khí, dường như lúc nào cũng trong tư thế tấn công kẻ lạ.
Bạch Mạc Ly ngồi phía sau bàn làm việc, trên mặt bàn đặt một lọ thuốc cùng một ly nước, anh ta uống một ngụm nước, cau mày nuốt xuống hai viên thuốc, rồi cất lọ thuốc vào trong ngăn tủ.
“Boss.” cửa thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tuyết Khả bước vào, “Thông tin về sinh viên tự tử ngày hôm nay đã được chỉnh sửa hoàn tất, bao gồm thành tích học tập, ấn tượng của giáo viên, cùng với bằng chứng xác thực đây là một vụ tự sát.”
Mục cuối cùng là mục quan trọng nhất, đây là để cho cha mẹ sinh viên biết rằng con của họ tự tử chứ không liên quan gì tới học viện Bạch Đế. Dù thực chất học viện chính là nguyên nhân cơ bản dẫn đến việc này, nhưng kẻ đầu sỏ gây tội chẳng lẽ không phải là bậc cha mẹ coi trọng vật tư lợi ích to lớn của học viện Bạch Đế mà ký tên lên hiệp ước đưa con trẻ vào đây sao? Thế nên bọn họ cũng chẳng cần có cảm giác áy náy, đâu phải nhà trường ép buộc phụ huynh đem con họ tới đây học.
Bạch Mạc Ly ngước mắt, duỗi tay nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, “Gia
tộc Tobis ở Ý?” Không có ấn tượng…
“Hai năm trước mới bộc lộ tài năng trong giới mafia, kinh doanh chủ yếu là buôn lậu vũ khí và buôn bán ma túy, tuy rằng thủ đoạn có chút tạp nham, nhưng trong hai năm qua thực lực cũng phát triển không tệ.” Tuyết Khả vô cảm nói, “Người tự tử là con trai duy nhất của
gia
chủ nhà Tobis.”
Bạch Mạc Ly bình thản gật đầu,
gia
tộc nhỏ bé, chả cần chú ý.
Hiển nhiên Tuyết Khả cũng cho rằng không cần quan tâm
gia
tộc nhỏ bé này làm gì, nên những gì cần nói xong cũng bỏ qua một bên. Từ trong tệp văn kiện lấy ra một tờ giấy, đưa tới, “Đây chỉ là bản thảo mà Nhất Tiễn vừa vẽ ra, dường như đã tận dụng hết khả năng để nhớ lại.”
Trên tờ giấy là hình vẽ một sợi dây chuyền, được tạo thành từ những miếng vảy, từng vòng từng vòng đan xen, nhìn khá đặc biệt.
“Đây là chìa khóa két sắt của Desno?” Đôi mắt Bạch Mạc Ly lạnh lùng sắc bén liếc Mãnh Sát, chỉ thấy nó giật giật cánh, đậu trên bệ cửa sổ không nhúc nhích.
“Tả Nhất Tiễn cam đoan, cái này quả thực đào ra từ trong mộ tiến sĩ Desno, ngoài anh ta ra thì tuyệt đối không ai có khả năng bước vào ngôi mộ.”
“Bên bộ phận thiết kế thì sao?” Bạch Mạc Ly buông bản vẽ xuống.
Tuyết Khả lắc đầu, “Không được, chỉ xem thôi thì họ không thể làm được.” Tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng nếu đó đúng là chìa khóa két sắt của Desno như trong lời đồn thì việc không thể phục chế nó cũng là chuyện thường tình, bằng không bọn họ cần gì tranh giành vất vả với giáo hội như vậy làm chi?
“Điều Tả Nhất Tiễn về đây.” Không có chìa khóa, bọn họ chỉ còn cách tiếp tục tìm mật mã, để Tả Nhất Tiễn ngây ngốc bên ngoài cũng vô ích, không bằng đưa hắn trở về bóc lột sức lao động.
“Vâng, thưa Boss.”
Tuyết Khả đáp lời, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Bạch Mạc Ly nắm chặt hai tay nhìn bản vẽ trên mặt bàn, trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn con kền kền đang đậu trên cửa sổ, “Mãnh Sát lại đây.”
Mãnh Sát đang nhìn chằm chằm căn phòng của Mộc Như Lam thì quay đầu, từ trên cửa sổ nhảy xuống rồi đi về phía Bạch Mạc Ly.
Bạch Mạc Ly vươn tay xoa xoa đám lông trắng trên cổ nó, “Gần đây mày đặc biệt quan tâm con nhỏ kia, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Hắn nuôi nó từ khi nó chỉ còn là một quả trứng, thần ưng Andes thường thích ăn thịt sống hơn thịt đã nấu chín, hắn không những huấn luyện nó không chỉ ăn thịt tươi, mà còn phải thích đi săn hơn kền kền thông thường, ngay cả sư tử hay hổ cũng không là đối thủ của nó. Cùng con người sống chung, động vật sẽ dần có linh tính, mà con ưng của hắn dĩ nhiên rất thông minh.
Mãnh Sát rất lớn, đứng trên vai Bạch Mạc Ly, nó nghiêng đầu, nhìn bản vẽ trên mặt bàn.
Một con chim có thông minh đến mấy cũng không thể trông cậy vào nó nói ra ai biếи ŧɦái hay không, thật ra Bạch Mạc Ly chỉ muốn xoa đầu nó thôi. Trong cuộc đời của hắn, chỉ có nó mới chân chính thuộc về hắn, từ lúc sinh ra cho đến chết đều sẽ ở bên cạnh hắn không rời, hắn đã nuôi nó mười lăm năm, tuổi thọ của thần ưng Andes có thể hơn năm mươi năm, nói không chừng nó có thể theo hắn đến chết mới thôi.
++++
Sau khi chỉnh sửa lại tư liệu, Tuyết Khả lái xe golf đi ra ngoài. Cô muốn tới khu thể dục tập boxing, lâu rồi không tập, xương cốt cũng muốn gì sét.
Từ khu biệt thự hạng nhất đến khu thể dục phải đi qua một đường hầm dài mười mét, dưới ánh mặt trời nơi này rất đẹp, đặc biệt khi xuân đến, hoa hồng nhỏ nở từng khóm từng khóm, là nơi bí mật thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Tuyết Khả bật đèn, nhìn đường hầm tối đen đến mức kỳ lạ. Lúc này, đèn trong khuôn viên nên được mở hết rồi chứ, sao nơi này vẫn chưa có? Xung quanh đây có rất nhiều cây cối, dây nho rậm rạp, nhìn cửa đường hầm như một cái hố đen không đáy, khiến người ta có cảm giác bồn chồn không tả nổi.
Khắp nơi không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc xe golf của Tuyết Khả, gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc, tĩnh lặng, u tối.
Không hiểu sao có cảm giác bất an…
Tuyết Khả cảnh giác nhìn bốn phía, lại nhận thấy cảm xúc này thật vi diệu, ở học viện Bạch Đế, mỗi học sinh đều có thẻ thân phận, ra vào trường học hoặc đi vào một khu vực nhất định hay chi trả các chi phí v.v đều có thể truy ra được, ngay cả nhân viên công tác cũng không được tự do ra vào công trường, căn bản không có khả năng có người xâm nhập mới đúng…
Hay gần đây thần kinh
quá
căng thẳng?
Tuyết Khả xoa xoa mi tâm, đột nhiên cảm giác phía sau có cơn gió lạnh buốt thổi qua, đột ngột xoay đầu nhưng cái gì cũng không nhìn thấy…
Chắc chắn có ai đó giở trò!
Tuyết Khả lấy điện thoại kêu người tới xử lý bóng đèn, sẵn tiện kiểm tra xem xung quanh có gì bất thường hay không.
Mấy việc này đều do người của hội học sinh xử lý, thành viên hội học sinh trên bảng xếp hạng tổng hợp không hẳn có địa
vị
cao, nhưng mặt tốt của việc
gia
nhập hội là tránh bị người khác khi dễ còn mặt xấu thì bất cứ khi nào học sinh hay trường học gặp vấn đề thì đều sẽ tìm đến bạn, bạn phải sành sỏi nhiều thứ, bao gồm cả việc sửa chữa bảo trì, nói trắng ra, bạn chính là con ở, việc gì cũng phải làm.
Tuy rằng thời điểm này đã hết thời gian làm việc, những Tuyết Khả yêu cầu, ai dám từ chối?
Sefino nhanh chóng dẫn người của hội học sinh đến đây, có nhiều người, cảm giác quái dị dường như cũng phai nhạt dần. Bóng đèn ở những nơi khác nhau đã được kiểm tra lại, không hiểu sao dây nối các nguồn điện lại bị tháo rời, chỉ cần cắm vào là xong. Ánh đèn lập tức tỏa sáng cả khuôn viên, thoạt nhìn cũng không thấy gì bất thường.
“Trong đường hầm đã tìm thấy chiếc xe golf có mã số sinh viên A0105, thẻ từ còn cắm vào xe chưa được rút ra.” A là thứ hạng trong bảng khu vực màu đỏ, 01 có nghĩa là sinh viên năm nhất, 05 là số lớp.
“Xe có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
“Đi quanh tìm chủ xe.”
“Dạ.”
Tìm hồi lâu cũng không thấy chủ xe - Tina, máy theo dõi không biết do trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà bị một nhánh cây che khuất, ngoài một màu đen kịt thì cái gì cũng không tìm ra. Dữ liệu cuối cùng cho thấy chủ sở hữu của thẻ từ đã ăn tối trên tầng năm của nhà hàng, trong nửa năm nay cũng không hay ra khỏi trường. Tuy nhiên, dường như người đã bốc hơi biến mất khỏi học viện Bạch Đế, trải qua hai ngày tìm kiếm, ngay cả cọng tóc cũng không tìm được, kiểm tra những vùng lân cận quanh xe Tina nửa ngày, cái gì cũng không tìm được, thiếu điều muốn đào ba thước đất để tìm.
Có thể nói, trong học viện Bạch Đế tường đồng vách sắt này, việc học sinh mất tích không thể nào công khai trước công chúng, may thay tính Tina kiêu ngạo, ngoại trừ chủ động tỏ vẻ thân thiện với Mộc Như Lam thì cũng không có bạn bè nên sẽ không ai chú ý cô đi nơi nào.
Gần đây Mộc Như Lam khá bận rộn.
Hệ thống giáo dục của học viện Bạch Đế bất đồng với các trường khác. Tháng một hằng năm sẽ bắt đầu học kỳ mới, sau đó không có nghỉ hè hay nghỉ đông, quanh năm suốt tháng chỉ có lễ Noel là có thể rời khỏi trường học ba ngày, cũng có nghĩa sinh viên năm nhất đã hoàn thành chương trình đầu tiên của đại học. Mộc Như Lam vào trường cũng là khi chương trình học cách xa cô cả một học kỳ, vì để theo kịp tiến độ, Mộc Như Lam phải vùi đầu học tập, cái gì cũng không biết.
Việc học sinh mất tích trong trường học, cũng như hung hăng tát thật mạnh lên danh dự của học viện Bạch Đế, nhưng sự việc vô cùng quỷ dị này bất cứ dùng cách gì cũng không tìm ra manh mối, không kẻ tình nghi, không có gì bất thường, như thể người kia đã bị quỷ bắt đi mất.
Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân là người của học viện nên đương nhiên biết chuyện này, đang là giờ ăn sáng, Tần Xuất Vân dựa lên ban công lầu 5 nhìn xuống dòng người thưa thớt, có người bị người khác va phải, nhưng người bị đυ.ng chỉ trừng mắt liếc nhìn, sau đó bưng đồ ăn lên lầu. Không xỉa xói, không đánh nhau, không hung dữ giẫm đạp tự tôn của người khác. Từ khi Mộc Như Lam đến nơi này, di chứng của giai cấp khắc nghiệt dường như đang thay đổi từng chút một, khung cảnh cùng nhau ăn cơm cùng hài hòa hơn không ít.
Mộc Như Lam…
Tần Xuất Vân nheo mắt, vụ việc sinh viên mất tích kia sẽ không liên quan đến cô chứ? Nên biết rằng, việc này chỉ xảy ra khi cô bước vào Bạch Đế, trước kia trong học viện chưa có chuyện gì xảy ra lệch khỏi quỹ đạo, nếu mỗi lần cải cách đều phải thay máu, Mộc Như Lam lại âm thầm hành động, sẽ tạo nên cách mạng? Liệu nó có cần phải đổ máu nữa không?
Mộc Như Lam vừa mới chuẩn bị đi đến trường Y thì nhìn thấy Sefino lái xe golf tiến về phía cô, anh ta đưa cho cô túi tài liệu màu vàng, “Bưu phẩm từ Hồng Kông, tôi sẵn tiện mang đến cho cô.”
Mộc Như Lam nhận lấy rồi mỉm cười nhìn anh ta, “Cảm ơn.”
Sefino gật đầu, lái xe rời đi.
Mộc Như Lam thắc măc, bưu phẩm từ Hồng Kông? Của Kha Thế Tình à? Cái gì vậy nhỉ?