Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mộc Như Lam im lặng hồi lâu, “Cậu muốn cháu giúp thế nào?”
“Cháu tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì giúp cậu nhé? Cha vừa đi mà Kha gia lại gặp vấn đề ngay trên tay cậu, cậu hơi lo.” Kha Thế Tình nhìn sương giăng ngoài khung cửa mà ánh mắt còn khó nắm bắt hơn cả màn sương kia. Thời gian này nhiều thế lực bắt đầu hành động quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Châu Á có Kha gia, Ám Long ở Hồng Kông, Loạn Anh xã ở Nhật Bản; châu Âu có Giáo hội và Mafia; châu Mỹ có Đế chế Bạch. Trong đó, Giáo hội và Đế chế Bạch dường như đang âm thầm tìm kiếm một vật gì đó…
Mặt Mộc Như Lam hơi biến sắc, cô cũng rất ngạc nhiên không biết Đế chế Bạch có khúc mắc gì với Kha gia. Cơ mà… Kha Thế Tình hơi lạ, không nói rõ được là lạ ở đâu nhưng cô có cảm giác thế, tại sao vậy nhỉ? Có khi nào lại như câu “đàn ông có tiền thì hư” không?
Nhưng dù gì cô cũng không thể làm ngơ được, giang sơn mà ông ngoại đã dùng cả đời để bảo vệ, tình thương mà cô đã suýt đánh mất. Tuy kiếp trước lão không coi cô là cháu gái nhưng đó là tại cô ngu xuẩn; kiếp này, tình thương Kha Xương Hoàng dành cho cô là thật, khó lòng nào chối bỏ.
Rõ ràng nếu tới hỏi thẳng thì Bạch Mạc Ly chẳng những sẽ không trả lời mà còn khử cô luôn, như cái lần y định thả cô từ tầng thượng xuống vậy. Đời thực đâu như manga với anime, làm gì có chuyện vai phản diện đi giải thích lý do hắn muốn đối đầu với nhân vật chính.
Bỗng Mộc Như Lam hiểu ra, Đế chế Bạch tấn công Kha gia… Lẽ nào là để ép cô chuyển tới học viện Bạch Đế?
Nhớ lại đôi tay vô tình từng định thả cô
rơi xuống, nhớ lại đôi mắt sắc lẻm lãnh khốc cực độ, và cả bóng dáng cao lớn uy nghi như một ngọn núi…
Cô đã đắc tội gì y mà y phải làm vậy? Kiếp trước cô chỉ là một con thí tốt không đáng bận tâm, y nhắm vào Mộc gia và Kha gia là chính, nhưng hiện tại thì y lại chỉa thẳng mũi giáo vào cô, chứ không thì với năng lực dựng nên một học viện như thế, Bạch Mạc Ly đâu phải đợi tới bây giờ mới ra tay?
Ngay cả khi sai khiến Bạch Tố Tình cũng vậy, theo những gì Bạch Tố Tình nói thì có vẻ y chưa bao giờ trợ giúp ả dù là về thế lực hay vật chất.
Y yêu cầu Bạch Tố Tình hãm hại cô nhưng không chỉ rõ là phải làm thế nào, chứng tỏ ban đầu y cũng chẳng coi cô ra gì, cho rằng Bạch Tố Tình dư sức nghiền nát cô, thành ra khi Bạch Tố Tình thất bại, y đã thẳng tay vứt bỏ thay vì cứu giúp ả.
Tóm lại, nếu cô không chịu chuyển vào học viện Bạch Đế thì đối phương sẽ tiếp tục tấn công Kha gia chứ gì?
Hừm, là một nữ biếи ŧɦái bị khiếm khuyết về cảm xúc, Mộc Như Lam thường phản ứng rất chậm với một số cảm xúc như sợ hãi, ưa thích…
Nhưng nếu có một thứ cô có thể cảm nhận được ngay lập tức, thì đó sẽ là — cảm giác bị mạo phạm.
Cảm giác bị mạo phạm rất khó chịu, ở thái nhân cách nó thậm chí sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa, đủ để khiến chủ thể gây ra những chuyện kinh khủng hòng trả đũa kẻ đã mạo phạm mình.
Thường thì Mộc Như Lam không dễ gì nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận
– nhất là khi người cô quan tâm bị kẻ khác lợi dụng, cô cũng sẽ động thủ.
Kết thúc cuộc gọi với Kha Thế Tình, Mộc Như Lam thong thả trở về ký túc xá, tập hồ sơ cô vứt vẫn còn yên vị trong thùng rác…
Trung Quốc. Hồng Kông.
Kha Thế Tình nhìn điện thoại, tay chốc chốc lại gảy nhẹ cánh lan, mùi trà thanh mát quyện cùng hương lan nồng đượm.
Hắn đưa mắt sang guồng nước ngoài sân, nó như phả ra làn hơi thu lành lạnh, nước được múc lên, quay một vòng rồi lại đổ xuống ao, đi quanh quẩn thật lâu, cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát, tựa như vận mệnh vậy.
Kha Thế Tình cau mày, đoạn hắn lấy di động đánh một cuộc gọi, chất giọng ôn hòa chợt trở lạnh, “Con bé sẽ đến học viện Bạch Đế… Cậu muốn làm gì thì làm, nhưng… đừng có hối hận đấy…”
Hồng Kông. Cửu Long.
Gần đây thế lực hắc đạo
“Ám Long” lớn nhất Trung Quốc đang rơi vào tình trạng bất ổn, nguyên nhân là vì, người thừa kế thứ hai đã trở lại.
Năm đó khi Đoạn Nghiêu bị lưu đày, đã có hơn hai phần ba số trưởng lão đồng thuận. Lão đại Ám Long các đời trước luôn chỉ có một con để tránh lục đυ.c nội bộ, thế nhưng vị lão đại tiền nhiệm
– cũng chính là cha của Đoàn Nghiêu và Đoàn Ngọc
– lại có một đứa con trai ngoài giá thú, thậm chí còn muốn đón nó về Đoàn gia tuyên bố quyền thừa kế.
Khi ấy bà vợ cả vẫn còn sống, đứa trẻ nọ được đưa về công khai nhưng chào đón nó lại là sự ghẻ lạnh. Nó suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo sau lưng anh trai, trông nhát gan và yếu đuối
vô cùng, chẳng một ai cho rằng nó có năng lực hay tư cách nào để so bì với người thừa kế chính thống cả. Một thời gian sau thì vợ chồng lão đại Ám Long qua đời vì tai nạn máy bay, giữa gϊếŧ và lưu đày, Đoàn Ngọc đã niệm tình chọn cho Đoàn Nghiêu lưu đày.
Thật không thể ngờ, Đoàn Nghiêu lại có thể trở về!
Hơn nữa còn làm Ám Long đảo lộn!
Trong khi hắn chỉ mới tròn mười tám tuổi!
Bệnh viện.
Cả hành lang đứng chật kín những tên đàn ông bặm trợn mặc đồ đen, trong đó có vài tên còn mang hình xăm trên mặt.
Trong phòng bệnh được canh gác cẩn mật, Đoàn Ngọc nằm đó, da dẻ tái nhợt sau ca mổ cấp cứu, y đeo mặt nạ ôxi, người cắm đủ loại ống truyền, trông như sắp lìa đời đến nơi.
Bác sĩ của Đoàn gia nâng kính mắt, “Chỉ cần thêm 1cm nữa là nhát dao đó đã lấy mạng đương gia rồi, chưa biết là vô tình hay cố ý, có điều chuyện đấy đã không còn quan trọng nữa.” Kẻ phản bội chính là kẻ phản bội, nói đoạn ông ta quay lưng bỏ đi không chút lưu tình.
Mộ Thanh Phong đứng ngoài nhìn vào, ánh mắt đầy u ám, hắn đấm một cái như muốn làm lõm cả mặt tường, “Lưu Bùi Dương…”
“Trong đám trưởng lão đã bắt đầu có kẻ đổi phe.” Mộ Dương Khúc mang vẻ mặt nặng nề đi tới. Mấy lão già chết bầm đó đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, Đoàn Ngọc vừa nhập viện là ngay lập tức có kẻ đứng dậy ủng hộ Đoàn Nghiêu ngồi vào ghế lão đại Ám Long, so với Đoàn Ngọc đang thoi thóp, một Đoàn Nghiêu tàn ác không vướng bận thứ gì hiển nhiên có triển vọng hơn.
“Cũng phải thôi.” Bác sĩ cầm xấp tài liệu bảo, “Thật tình tôi không ngờ Ngọc thiếu lại bại dưới tay một tên nhóc đấy… Nước cờ của A Nghiêu phải nói là cao tay.” Vừa nói ông ta vừa vỗ tay, hai anh em họ Mộ trừng như muốn lóc thịt ông ta vậy.
Điều đáng buồn là không ai phủ nhận được lời ông ta nói, và cũng chả ai có tư cách trách Đoàn Nghiêu chơi bẩn. Trong mọi cuộc tranh danh đoạt lợi, thắng thì làm vua thua thì làm giặc, bất kể thủ đoạn ra sao. Vả lại bọn họ vốn cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam, thế nên thay vì tức Đoạn Nghiêu, bọn họ cay Lưu Bùi Dương hơn, dù cả hai đều hành động vì bản thân.
“Số anh trai tôi tốt thật, bị đâm vào tim mà vẫn không chết…” Giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc vang lên, thiếu niên ngả người ngồi trên tọa ỷ, con dao sắc lẻm trong tay chốc chốc lại khảy vào móng, cặp mắt tuyệt đẹp lim dim đầy bí hiểm.
Trước mặt hắn đứng rất nhiều người, họ lần lượt đưa mắt về phía công thần của phi vụ lần này, thiếu niên mảnh khảnh hơi cúi đầu khiến người ta không tài nào lần được vẻ mặt.
Tất cả im thin thít.
Một hồi lâu sau, Đoàn Nghiêu thổi thổi móng tay, thản nhiên bảo, “Lần sau phải đâm cho chuẩn đấy.”
Lưu Bùi Dương căng thẳng, miệng vẫn đáp lạnh tanh, “Vâng.”
Ngay từ đầu, hắn đã không chừa đường lui cho bất kỳ ai, bao gồm cả những người luôn một lòng theo hắn, và chính bản thân hắn nữa.
Đoàn Nghiêu đã điên rồi, điên thật rồi!
Nanh vuốt sắc nhọn ngày một phát triển, tà niệm hắc ám ngày một khuếch trương. Để thiên sứ được an ổn, ác ma sẽ tạo nên một thế giới mà ở đó hắn là chúa tể! Ám Long chỉ đơn giản là màn dạo đầu, gϊếŧ chết người thân duy nhất còn lại của hắn, cũng chỉ là một tín hiệu cảnh báo mà thôi.
====
Chương tiếp theo vào thứ 4 ngày 7 tháng 2~