Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 89: V16.1: Lời mời (1)

Lời khai của Kim Bưu Hổ khiến các viên cảnh sát không khỏi chết lặng.

Vì chỉ có kho hàng bị cháy nên thi thể và hung khí nằm trên mặt đất đều đã được cảnh sát mang về, khám nghiệm tử thi cho biết vết thương trí mạng ở cổ chính là do dao rọc giấy gây nên, chủ chiếc xe mà Mộc Như Lam lái đi cũng đã xác nhận con dao này và chiếc bút đâm Hoàng Mao Tử là của bọn

họ, rất có thể chúng đã được Mộc Như Lam mang từ trên xe xuống, bọn Kim

Bưu Hổ cao to khỏe mạnh như thế, muốn gϊếŧ một cô bé thì hẳn cũng chẳng

cần tìm thêm đồ vật trợ giúp.

Hai người chết đều là đồng bọn của

Kim Bưu Hổ, tên bị thương cũng vậy, khẩu cung của chúng và Kim Bưu Hổ

hoàn toàn đồng nhất, bọn chúng quả thật không có động cơ sát hại đồng

bọn của chính mình. Nhưng dù là như thế, mọi người vẫn không thể nào tin nổi, bảo bọn họ phải tin thế nào đây? Tin rằng cô gái tài sắc vẹn toàn

người người ngưỡng mộ ấy chính là một kẻ biếи ŧɦái đáng sợ hơn cả ác

quỷ?

Cửa phòng thẩm vấn từ từ bị đẩy ra, nam nhân mặc âu phục đen trắng với phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi bước vào.

“Mặc tiên sinh.” Hai cảnh sát ngồi trong phòng thẩm vấn đứng dậy nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân đi tới trước bàn, vừa quan sát Kim Bưu Hổ bình thản nói,

“Cậu có biết là để dùng dao rọc giấy cắt đứt cổ họng một kẻ cường tráng

như cậu thì cần phải tốn bao nhiêu sức lực không?”

“Tôi không có

nói láo!” Kim Bưu Hổ nghe Mặc Khiêm Nhân nói như vậy thì lập tức nghĩ

rằng hắn đến để giúp Mộc Như Lam, nhất thời lớn tiếng phản bác lại.

(MDL: Đang beta xưng hô giữa MKN với KBH thì ta sực nhớ ra, KBH mới chỉ 19

tuổi thôi, mới chừng này tuổi mà đã táng tận lương tâm đến thế rồi, hừm

hừm, chết cũng đáng lắm)

“Hai chân của cậu giấu ở sau chân ghế,

theo tâm lý học, hành động này là biểu hiện của việc tìm kiếm cảm giác

an toàn, của sự khẩn trương, chột dạ. Tôi còn chưa bảo rằng cậu nói dối

mà cậu vội vã phản bác lại, đây chính là phản xạ có điều kiện đơn giản

nhất, bởi vì cậu sợ người khác phát hiện cậu nói dối, cậu đang cố giấu

giếm chuyện gì?” Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân cực kỳ sắc bén, hắn cúi người,

một bàn tay đặt lên mặt bàn sát bên Kim Bưu Hổ, khí thế bức người.

Mồ hôi lạnh từ trán Kim Bưu Hổ không ngừng chảy xuống cổ, cả người hắn

cứng ngắc. Đương nhiên là Kim Bưu Hổ có nói dối, hắn nói rằng hắn dẫn

Mộc Như Lam đến đó chỉ để hù dọa mà thôi, hoàn toàn giếm đi chuyện Chu

Nhã Nhã đã chỉ dẫn hắn từ A tới Z, thậm chí cả cách thức gϊếŧ chết Mộc

Như Lam; dù sao cũng không có bằng chứng cho thấy bọn họ định làm gì Mộc Như Lam, nhưng Mộc Như Lam thì rõ ràng là đã gϊếŧ người.

Người đàn ông này thật đáng sợ, Kim Bưu Hổ dè dặt nhìn vào mắt hắn, điều này làm cho gã có cảm giác bị nhìn thấu tất thảy.

“Để tôi nghĩ xem nào.” Mặc Khiêm Nhân đứng thẳng người, khoanh tay thản

nhiên nói, “Ban đầu cậu chỉ muốn hù dọa Mộc Như Lam? Các cậu chạy gần

300 km từ học viện Lưu Tư Lan đến hiện trường phạm tội, lúc tôi có mặt ở hiện trường thì hai chị em Mộc Như Lam đang bị nhốt trong kho hàng, đồ

đạc xung quanh đầy vết dầu hỏa, bây giờ Mộc Như Lam và em trai vẫn còn

nằm trong bệnh viện, chỉ vì cậu muốn hù dọa một chút thôi sao?”

Kim Bưu Hổ siết chặt nắm đấm, chuyện đã tới nước này rồi, muốn che giấu ý

định gϊếŧ Mộc Như Lam cũng không được, nhưng điều đó không có nghĩa là

hắn sẽ không tiếp tục bóp méo sự thật, “Đó là vì Mộc Như Lam muốn gϊếŧ

chúng tôi, chúng tôi bất đắc dĩ mới phải gϊếŧ cô ta! Mà cho dù ngay từ

đầu chúng tôi đã muốn gϊếŧ cô ta thì sao? Chúng tôi còn chưa kịp ra tay

thì cô ta đã gϊếŧ người trước! Tóm lại tôi muốn tố cáo! Tôi muốn kiện

Mộc Như Lam tội gϊếŧ người!” Cho dù có ngồi tù thì hắn cũng phải kéo Mộc Như Lam theo, bằng không hắn nhất định sẽ bị Mộc Như Lam hoặc Mộc gia

Kha gia gϊếŧ chết, chỉ khi nào tội danh của Mộc Như Lam được chứng thực, dưới tình huống Kim gia bị dư luận chú ý, bọn họ mới không dám động đến Kim gia, phải vậy hắn mới có khả năng thoát ra ngoài! Chính Chu Nhã Nhã đã nói với hắn như thế.

Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía viên cảnh

sát đảm nhiệm việc ghi chép, thản nhiên nói, “Nghe được chưa, hắn đã

thừa nhận động cơ gây án ban đầu của bọn chúng.”

Viên cảnh sát

gật gật đầu rồi vội vàng ghi chép lại, hoàn toàn không nghe lọt cái gì

mà tố cáo với kiện tụng. Bản thân mình phạm tội, đã không tự ý thức được thì thôi, còn dám kiện ngược lại người ta?

“Được, chúng ta tiếp

tục.” Mặc Khiêm Nhân bỏ qua mớ cảm xúc đầy mâu thuẫn của Kim Bưu Hổ, lại nói, “Lúc Mộc Như Lam đuổi theo cứu em trai, cậu đột nhiên muốn Mộc Như Lam vứt hết điện thoại và thiết bị điện tử đi. Cậu sợ cô ấy báo cảnh

sát nên đã dùng một cách rất đơn giản nhưng cũng không kém phần cẩn thận và hiệu quả. Có điều, cậu và đồng bọn không phải là loại người có thể

nghĩ ra biện pháp này chỉ trong thời gian ngắn. Cậu vẫn còn một đồng bọn giấu mặt nữa, người đó là nữ, chiều cao khoảng 1m6 đến 1m72, cân nặng

khoảng 45 kg đến 50 kg, diện mạo xinh đẹp, thân thế không tệ, là học

sinh của học viện Lưu Tư Lan, gần đây có mâu thuẫn không nhỏ với Mộc Như Lam, thẹn quá thành giận nên quyết định ra đòn sát thủ.”

Kim Bưu Hổ càng nghe càng hốt hoảng, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo, hắn cảm thấy

chút kỹ xảo vặt vãnh của bọn họ căn bản không thể qua được cặp mắt sắc

bén của người đàn ông trước mặt.

Chu Nhã Nhã đã nói cho bố cô ta

là Chu thị trưởng những chuyện mà cô ta làm. Vốn cực kỳ yêu thương cưng

chiều cô con gái này, Chu thị trưởng dù giận đến mấy cũng không thể trơ

mắt nhìn con gái mình ngồi tù, vì vậy ngay từ sáng sớm, ông ta đã dùng

hết khả năng để khiến cho cặp tình nhân bị Chu Nhã Nhã ngăn cản báo cảnh sát giả bộ như chẳng có chuyện gì, sau đó xóa hết lịch sử cuộc gọi giữa Chu Nhã Nhã và Kim Bưu Hổ. Làm như vậy thì coi như Chu Nhã Nhã không hề dính líu gì đến Kim Bưu Hổ, cho dù là ở ngoài sáng hay trong tối. Nhưng nay dựa vào phân tích của Mặc Khiêm Nhân, chỉ cần đến học viện Lưu Tư

Lan hỏi một chút, cảnh sát rất nhanh sẽ tra ra kẻ đồng lõa kia – hay

thậm chí có thể gọi là thủ phạm – chính là Chu Nhã Nhã!

Hai cảnh

sát thẩm vấn phạm nhân và các cảnh sát trong phòng theo dõi lập tức há

hốc mồm kinh ngạc, bọn họ không ngờ đám người Kim Bưu Hổ vẫn còn một

đồng bọn khác, hơn nữa đồng bọn này lại là nữ, đến cả chiều cao cân nặng của người ta mà hắn cũng suy ra được, quả thật chẳng khác gì thần suy

luận, đây là tiểu thuyết hay là phim truyền hình vậy a? Hắn lấy đâu ra

những số liệu cụ thể ấy?

Mặc Khiêm Nhân nhìn vẻ mặt của Kim Bưu

Hổ, nhanh chóng xác minh rằng suy luận của mình là hoàn toàn chính xác,

bọn chúng quả nhiên vẫn còn một đồng bọn, và người này thật là nữ.

Đợi sau khi Kim Bưu Hổ bị đưa vào phòng tạm giam, Mặc Khiêm Nhân rời khỏi

nơi thẩm vấn, đội trưởng liền tò mò tiến đến hỏi, “Mặc tiên sinh làm sao mà biết phạm nhân vẫn còn có một đồng bọn? Hơn nữa còn biết cả giới

tính của đối phương?”

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn đội trưởng

một cái, làm đội trường bỗng có cảm giác mình thật ngốc nghếch khi hỏi

một câu như vậy, “Đáp án rất rõ ràng, mục tiêu ban đầu của Kim Bưu Hổ

vốn là Mộc Như Lâm, bị Mộc Như Lam bắt gặp là chuyện hoàn toàn nằm ngoài ý muốn. Khi đó đầu óc bọn chúng rơi vào trạng thái trống rỗng và quẫn

bách, nhất định không thể nghĩ ra phương pháp hữu hiệu ấy trong một

khoảng thời gian ngắn, trừ phi có người ở chỗ khác tiến hành chỉ huy.

Quan hệ xã hội của Mộc Như Lam khá đơn giản và trong sạch, cô ấy hẳn sẽ

không ngầm đắc tội ai. Hơn nữa, dựa vào gương mặt, khí chất, cùng thái

độ và cách xử sự của Mộc Như Lam, đàn ông con trai dù có cái gì bất mãn

thì cũng chưa đến mức muốn gϊếŧ chết cô ấy, trừ phi đây là một cô gái

xinh đẹp, độ nổi tiếng và độ được quý mến hoàn toàn không sánh kịp Mộc

Như Lam, sau khi nảy sinh mâu thuẫn với Mộc Như Lam ở học viện, cô ta vì quá ghen tị mà đã sinh ra oán hận.”

Đại đội trưởng có chút khó

hiểu, “Vì sao nhất định phải là một cô gái xinh đẹp có gia thế tốt,

chẳng phải mặt mũi xấu xí và gia thế bình thường thì sẽ dễ sinh ra lòng

ghen tị hơn sao?”

Mặc Khiêm Nhân nhìn sang một cảnh sát trẻ tuổi

đang đứng một bên nghe hắn nói chuyện hỏi, “Cậu có ghen tị với Đổng Tứ

Hiên không?”

Anh cảnh sát trẻ tuổi giật mình xong thì liền trợn

to hai mắt, “Làm sao có thể?” Đổng Tứ Hiên là đại minh tinh hàng đầu,

làm sao anh có thể ghen tị nổi, với cả, Đổng Tứ Hiên chính là thần tượng của anh đấy!

“Đúng vậy, không thể. Vịt con xấu xí sẽ không ghen

tị với thiên nga, nó chỉ biết hâm mộ. Chỉ khi nào đứng trong hoàn cảnh

và điều kiện tương đồng, con người mới có thể sinh ra lòng ghen tị, thậm chí còn vặn vẹo thành oán hận.”

Đại đội trưởng và các cảnh sát

đứng nghe chợt hiểu ra, quả đúng là như thế, người ta thường đi so sánh

với bạn đồng trang lứa, so sánh với người có hoàn cảnh giống mình nên

mới sinh ra cái loại tư tưởng “tại sao mình không thua kém gì nó mà lại

không thể được bằng nó”, nếu ngay từ đầu đối phương đã giàu có hơn gấp

bội, người ta sẽ thấy những thứ đối phương đạt được là sự thật hiển

nhiên, thậm chí còn nâng đối phương lên thành thần tượng và giấc mộng

của bản thân.

Có được câu trả lời đúng mong muốn, đại đội trưởng

cũng không trì hoãn thêm nữa, ông lập tức phái người đến học viện Lưu Tư Lan điều tra kẻ tình nghi. Tại học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam chẳng

khác gì nhân vật của công chúng, ai mà gây mâu thuẫn với cô thì cả

trường đều biết hết, vì thế cảnh sát không mất quá nhiều thời gian để

tìm ra kẻ tình nghi.

Chu thị trưởng có lẽ sẽ không ngờ được, ông

ta cứ nghĩ là mình đã sắp xếp mọi chuyện hết sức chu toàn, vậy mà lại

chẳng bằng Mặc Khiêm Nhân nói hai ba câu vạch trần toàn bộ.

Chu Nhã Nhã cuối cùng vẫn bị giải vào cục cảnh sát để tiến hành điều tra.



Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thì liền xuất viện.

Tới đón chị em Mộc Như Lam chính là Mộc Chấn Dương, sắc mặt ông ta không

mấy dễ chịu, trên mặt thậm chí còn có vài vết thương – hậu quả của cơn

thịnh nộ mang tên Kha Uyển Tình. Tâm trạng của Mộc Chấn Dương xuống

thấp, thái độ dành cho hai đứa con cũng chẳng khá hơn là bao, suốt đường đi ông ta chỉ toàn bày ra cái mặt thối, im im không nói một lời.

Mà Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm tất nhiên sẽ không tự đi rước nhục, Mộc Chấn Dương nhìn Mộc Như Lam qua kính chiếu hậu, trong lòng rất bất mãn,

người ta thường nói “con gái là áo bông nhỏ tri kỷ nhất của cha mẹ” cơ

mà? Con bé không thấy bố nó đang buồn bực sao? Chỉ mải trò chuyện đùa

giỡn với tiểu tử Mộc Như Lâm, đến cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không

có; nếu đổi lại là Bạch Tố Tình, nhất định cô bé sẽ khuyên giải an ủi

ông ta, làm ông ta thoải mái hết giận.

Nghĩ nghĩ, Mộc Chấn Dương

hừ một tiếng rồi dời tầm mắt, quả nhiên đứa con gái lợi hại này chẳng có chút gì di truyền từ ông ta cả, điểm này thật khiến cho Mộc Chấn Dương

chán ghét, bởi ông ta vốn luôn chán ghét một Kha Uyển Tình giỏi giang và mạnh mẽ hơn mình.

Xe chạy nhanh về Mộc gia, Kha Uyển Tình lúc

này đã đến công ty, trong biệt thự chỉ có Chu Phúc và người hầu, Mộc

Chấn Dương chở người về nhà xong thì liền chui vào phòng gọi điện cho

Bạch Tố Tình, oán giận kể chuyện Kha Uyển Tình bạo lực còn Mộc Như Lam

thì không biết điều. Lắng nghe lời an ủi mềm mại của Bạch Tố Tình, cả

người Mộc Chấn Dương lâng lâng sung sướиɠ, trái tim mềm nhũn rối tinh

rối mù, ông ta bất giác nghĩ rằng, nếu con gái ông ta không phải là Mộc

Như Lam mà là Bạch Tố Tình thì tốt biết mấy, đứa nhỏ như thế mới đáng để ông ta đặt trên đầu quả tim mà yêu thương cưng chiều.

Mộc Như

Lam? Cô gái này là suối nguồn hãnh diện của bọn họ, nhưng từ nhỏ đến lớn chuyện gì cô cũng xử lý tốt, bọn họ dần không còn chú ý đến đứa con gái này nữa

Mộc Như Lam đứng trước cửa, trên tay cầm một tách trà

xanh hãy còn đang bốc khói, lắng nghe giọng nói oán giận của Mộc Chấn

Dương và âm thanh nhỏ nhẹ của Bạch Tố Tình, nụ cười trên môi Mộc Như Lam lại sâu thêm chút, cô xoay người đi về phòng của mình.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đặt tách trà trên mặt bàn, Mộc Như Lam ở trong phòng

một lúc mới nhớ tới chiếc điện thoại đã bị ném đi. Cô vốn không có thói

quen nhớ số điện thoại, bây giờ muốn tìm người quả thật có chút khó

khăn. Số của những người khác thì cô lấy được rồi, bởi vì vào buổi sáng

khi cô mới tỉnh dậy, bọn Thái Sử Nương Tử đã có mặt đầy đủ, nhưng vị ân

nhân cứu mạng kia thì lại chậm chạp không chịu xuất hiện .

Mộc

Như Lam ngồi tại chiếc bàn trước bệ cửa sổ, bồ câu trắng đang tìm đồ ăn

trong vườn phát hiện chủ nhân đã trở lại thì vội vàng đập cánh bay về,

đậu trên ngón tay Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nở một nụ cười ấm áp

động lòng người, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ chiếc đầu chú bồ câu ngốc

manh, phảng phất như tối qua chỉ là một đêm ngon giấc mà thôi, hoàn toàn không có chuyện cô suýt chút nữa bị chết cháy.

“A, đúng rồi.”

Mộc Như Lam sực nhớ ra một chuyện, cô nhẹ nhàng đưa bồ câu tới trước mặt rồi lên tiếng, “Giúp chị chút việc được không? Cục cưng?”

Bồ câu nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đậu đen ngốc manh nhìn Mộc Như Lam, ra vẻ hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.

Mộc Như Lam dường như không nhìn thấy dáng vẻ này của nó, cô xé một mảnh

giấy nhỏ, cầm bút viết xuống mấy chữ, sau đó dùng dây thun buộc cố định

trên đùi bồ câu. Nhìn cảnh tượng này, Mộc Như Lam nhịn không được cười

khẽ, “Bộ dạng thật thú vị.”

Bồ câu trắng khẽ gù hai tiếng, cái mỏ màu đỏ mổ mổ lên đùi, tựa hồ cảm thấy thật mới lạ.

“Ngoan, bay đi tìm vị tiên sinh tuấn tú lúc còn ở học viện Tử Viên có được

không? Chị sẽ vẽ đường cho nhóc.” Mộc Như Lam cười híp mắt, cô không có

kỳ vọng gì về việc dùng bồ câu đưa tin, chỉ là cảm thấy thú vị thôi,

đang ở nơi nào tự chơi tự vui đâu. Tuy lần trước tiểu gia hỏa này đã

giúp cô đưa thư vào trong nhà Uông Cường, nhưng ấy là vì cô tự mình dẫn

nó đến dưới nhà gã ta.

Mộc Như Lam đặc biệt dùng màu xanh lá mà

bồ câu ưa thích để vẽ đường từ Mộc gia đến Lục gia, cô đưa bản đồ tới

trước mặt bồ câu nói mấy lần, sau đó mới thả nó bay đi.

Bồ câu

bay một vòng trong vườn hoa rồi quay trở về ý đồ cọ đầu vào vai chủ

nhân, thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị đuổi ra ngoài, bồ câu tủi

thân gù tiếp hai tiếng, vỗ vỗ cánh bay xa.

Ở phía sau, Mộc Như

Lam bình thản mỉm cười nhìn bầu trời xanh cao, thật yên ả quá, trước cơn bão tố, bầu trời lúc nào cũng yên ả thế này phải không? Ha ha.

...

Sau khi tới bệnh viện mà không gặp được Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân lập tức bị Lục mụ mụ triệu hồi về nhà, về tới nhà thì chỉ thấy Lục mụ mụ và Lục ba ba đang vây bắt một con bồ câu trắng đáng thương trong phòng khách,

Lục Tử Mạnh ngồi trên ghế sô pha, mái tóc dính vài cọng lông bồ câu, hơn nữa trên đỉnh đầu còn có một đống vật thể nho nhỏ khả nghi màu trắng

chấm đen, hình như hắn bị đả kích gì lớn lắm nên đôi mắt cứ ngây dại

nhìn về phía trước, không nói một lời.

Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa, chăm chú nhìn con bồ câu trắng kiêu ngạo đang đậu trên chiếc đèn chùm, đôi mắt hơi nheo lại.

Lục mụ mụ nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, vội vàng nói, “Khiêm Nhân, mau đóng cửa đừng để nó bay mất, lát nữa dì nấu cháo bồ câu cho cháu, cháu mang đến

cho Lam Lam nha!” Con bồ câu béo như vậy mà nấu cháo hẳn sẽ rất ngon,

nếu đã chui vào nhà bọn họ thì đừng mong toàn mạng bay ra, hôm nay bà

ngủ dậy muộn, tới chợ lượn quanh một vòng vẫn không tìm mua được món gì

vừa ý, thật đúng lúc trời ban cho một con bồ câu.

Bồ câu như nghe hiểu được Lục mụ mụ muốn bắt nó nấu cháo, nó kêu to hai tiếng rồi lại

thải ra một đống phân từ trên cao xuống để biểu lộ sự tức giận.

Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì lên tiếng, “Con bồ câu này là của cô ấy.”

Lục mụ mụ cầm một chiếc cần câu thật dài, nghe không rõ chữ, “Cái gì?”

“Con bồ câu này là của... Mộc Như Lam.” Mặc Khiêm Nhân không khỏi ngập ngừng một chút.

Lúc này Lục mụ mụ và Lục ba ba đã nghe rõ, bọn họ dừng động tác sau đó kinh ngạc nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Đây là bồ câu Lam Lam tặng cho nhà chúng ta

để nấu ăn sao?”

Bồ câu lại kháng nghị thải ra thêm một đống phân chim.

“Cháu nghĩ không phải đâu.” Mặc Khiêm Nhân đi vào trong phòng, con bồ câu kia như đã tìm được đúng đối tượng cần tìm, vỗ cánh bay vọt về phía Mặc

Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân tiện tay cầm cái gối ôm trên sô pha

lên che trước người, đầu con bồ câu phi trúng gối ôm, choáng váng rơi

“bịch” xuống sô pha, lúc này Lục Tử Mạnh đột nhiên lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh quả thực kích động tới mức muốn

khóc, hắn chỉ vào phân bồ câu trên đầu, kêu rên, “Khiêm Nhân, cậu xem

này, nó dám đại tiện lên đầu tôi! Thật quá đáng! Cậu xem!”

Thứ

bẩn như vậy mà còn đưa tới chỗ Mặc Khiêm Nhân, chẳng lẽ muốn bị ngược

đãi hay sao? Mặc Khiêm Nhân mặt không biến sắc, thẳng thừng đập gối ôm

trên tay vào Lục Tử Mạnh, sau đó rút vài tờ khăn giấy rồi cầm một chân

của con bồ câu chạy lên tầng trên.

Đi được nửa đường, Mặc Khiêm

Nhân lại xoay người nhìn sang Lục mụ mụ, giọng điệu thản nhiên như chỉ

đang nói chuyện thời tiết, “Làm phiền dì nấu một ít cháo bổ phổi.”

Lục mụ mụ bị giật mình, bà trố mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân rồi lại nhìn sang

Lục ba ba cũng đang giật mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng gật đầu, “Được được được, dì đi làm liền. Cháu còn muốn mang gì cho Lam Lam thì cứ nói để dì đi làm, ăn ít đồ ăn ở ngoài quán thôi, không sạch sẽ được như nhà mình tự nấu, hơn nữa chất lượng cũng không đảm bảo...”

Mặc Khiêm Nhân mang bồ câu lên lầu, Lục Tử Mạnh đau đầu như muốn ngất xỉu, “Ôi

này, mẹ... mẹ già nhanh nhanh nấu cháo để an ủi tinh thần cho con đi,

nếu không con của mẹ nhất định sẽ chết sớm, tuyệt đối sẽ chết sớm!”

Lục ba ba nghiêm mặt trách mắng, ”Nói bậy bạ gì đó!” Không được tùy tiện phun ra mấy từ mang điềm gở như vậy!

Lục Tử Mạnh lúc này hoàn toàn không có tâm trạng đi xử lý đống phân chim

trên đầu mình, nghe Lục ba ba khiển trách, lại nhìn Lục mụ mụ vui vẻ hát ca chuẩn bị nấu cháo trong phòng bếp, Lục Tử Mạnh thật muốn đập đầu vào sô pha, trời ạ, bây giờ phải làm sao đây? Mộc Như Lam là một kẻ tâm

thần biếи ŧɦái! Thà rằng chưa biết Mặc Khiêm Nhân thích Mộc Như Lam thì

hắn còn có thể lấy lí do muốn tốt cho Mặc Khiêm Nhân mà nói hết với Lục

mụ mụ và Lục ba ba, rằng Mộc Như Lam là người có tinh thần không bình

thường; nhưng hiện tại nhìn phản ứng của Mặc Khiêm Nhân, hắn nói ra kiểu gì đây? Tính tình Mặc Khiêm Nhân, hắn chơi chung từ nhỏ đến lớn làm sao có thể không biết? Sau khi hắn nói ra, Mặc gia Lục gia sẽ không bao giờ cho phép hai người đến với nhau, mà Mặc Khiêm Nhân lại không phải loại

người dễ dàng phục tùng ý kiến của bất kỳ ai, đến lúc đó chỉ sợ mọi

chuyện sẽ càng thêm rối loạn!

Thân là người duy nhất biết rõ chân tướng, áp lực của Lục Tử Mạnh còn nặng hơn cả núi. Chỉ nghĩ đến cảnh

Mặc Khiêm Nhân ngủ chung giường với một kẻ biếи ŧɦái là hắn đã thấy toàn thân lạnh toát, sợ rằng sẽ có một ngày Mộc Như Lam nổi hứng gϊếŧ chết

hoặc ăn thịt Mặc Khiêm Nhân giống như mấy tên biếи ŧɦái trong phim.

Nhưng nếu hắn dám cứng rắn bóp chết tình yêu mà Mặc Khiêm Nhân vất vả

lắm mới có được, e là hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn.

Lục Tử Mạnh rối

rắm vùi đầu vào ghế sô pha, dáng vẻ giống y một con trâu. Lục ba ba đứng bên cạnh không hiểu tại sao con mình lại tự dưng chập mạch, ông nghiêm

mặt nói, “Lát nữa điên xong nhớ rửa sạch ghế sô pha cho ba.” Phân chim

bồ câu đã dính lên hết rồi.

“...”

Mặc Khiêm Nhân mang con

bồ câu đang không ngừng đập cánh trở lại thư phòng, lấy tờ giấy buộc

bằng chun trên đùi con bồ câu xuống. Sau khi được buông ra, con bồ câu

lập tức kháng nghị bằng cách thải liền mấy đống phân lên bàn Mặc Khiêm

Nhân, hắn cau mày nhưng tạm thời vẫn không thèm để ý tới nó.

Trên tờ giấy nhỏ màu trắng là nét bút mực màu đen hết sức tinh tế hoàn mỹ –

giống hệt cảm giác mà Mộc Như Lam đem lại cho người khác. Chữ viết đen

phản chiếu trong đôi mắt đạm mạc gần như là màu xám của hắn, tầm mắt như bị hàng chữ kia hấp dẫn, hắn nghe được tiếng tim mình nảy lên.

—— Tôi muốn nghe thấy giọng nói của anh, có thể gọi điện cho tôi được không, Mặc tiên sinh?

Cô gái này, có biết những lời như vậy ái muội đến mức nào không?

Có lẽ là vì nguyên tắc “ông trời ban cho ngươi thứ này thì sẽ lấy đi của

ngươi thứ khác” nên người có chỉ số thông minh cao phần lớn đều chậm

chạp về mặt tình cảm, đặc biệt là loại người lãnh tính lãnh tình như Mặc Khiêm Nhân, dường như hắn bẩm sinh đã lười biếng, không thích quan tâm

nhiều, vì vậy hắn đặt toàn bộ lực chú ý vào những chuyện mà hắn đặc biệt có hứng thú, dần dần hình thành trạng thái không gì lọt nổi vào mắt.

Từ khi mười tuổi, Mặc Khiêm Nhân đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với biến

thái, hứng thú đó kéo dài cho đến tận bây giờ. Để trở thành một chuyên

gia tâm lý học tội phạm hàng đầu, để ngày ngày được thỏa sức hưởng thụ

việc nghiên cứu biếи ŧɦái, hắn sẵn sàng chạm vào dao giải phẫu, sẵn sàng học tập một lượng khổng lồ kiến thức liên quan tới y học, con người

này, chấp nhất của hắn đối với thứ mình coi trọng cũng hệt như bệnh sạch sẽ mà hắn vĩnh viễn không thay đổi được.

Cho nên, sau khi phát hiện mình đã yêu phải đối tượng tội phạm biếи ŧɦái mà mình muốn nghiên cứu, Mặc Khiêm Nhân sẽ như thế nào?

Câu trả lời là không biết.

Lần đầu tiên Mặc Khiêm Nhân biết đến cảm giác tim đập loạn nhịp vượt quá

hiểu biết trong đầu mình, sau một thoáng mơ hồ, trí tuệ thiên tài đã lập tức phát huy năng lực mạnh mẽ của nó, hắn ngồi bên ngoài phòng cấp cứu

Mộc Như Lam, hai chân vắt chéo, sống lưng thẳng tắp, mấy y tá đi ngang

cứ quay đầu nhìn hắn thật lâu mà không dời đi được, hắn như một vị vua

cao ngạo với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong tĩnh lặng, âm

thầm phát hiện một bí mật lớn của đời mình.

Tìm ra đáp án tựa hồ là chuyện rất đơn giản, như dùng chất giọng thản nhiên của hắn mà nói, a, thì ra mình yêu cô ấy.

Nhưng chỉ có hắn biết, cảm giác này không hề nhạt như giọng nói của chính mình.

Hắn cúi đầu nhìn ngón cái và ngón trỏ vẫn còn băng bó, thời điểm hai ngón

tay cọ nhẹ vào nhau, hắn như có thể cảm nhận sâu sắc sự đau đớn khi bị

cây đinh nóng rực kia đốt bỏng, vậy mà lúc ấy hắn lại không thấy đau một chút nào, là nhờ sức mạnh tình yêu đánh lừa cảm giác cơ thể sao?

Con bồ câu đứng trên ăn mấy hạt đậu phộng mà Lục Tử Mạnh chưa kịp mang ra

khỏi thư phòng, thấy Mặc Khiêm Nhân cứ đứng im như tượng, nó kêu to hai

tiếng lôi thần trí của Mặc Khiêm Nhân trở về.

Mặc Khiêm Nhân liếc nhìn đống vỏ đậu bị bồ câu bày bừa bãi trên bàn một cái, sau đó dời tầm mắt sang hai bàn tay, lúc này hắn mới phát hiện mình đã lôi điện thoại

ra không biết từ bao giờ, thậm chí còn định ấn vào danh bạ tìm cho được

số điện thoại nhà Mộc Như Lam —— lúc trước Mộc Như Lam cho hắn hai số

điện thoại, lúc ở nhà cô không thích dùng di động nghe điện thoại vì có

bức xạ không tốt cho sức khỏe, vả lại di động cũng sẽ bị nóng lên.

Ngón cái hắn chạm nhẹ, gọi đi.

Mộc Như Lam đang ngồi trên bàn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, chiếc điện

thoại đặt cạnh đầu giường đột nhiên đổ chuông, cô thoáng giật mình, sau

đó nhảy xuống đi qua.

“A lô?” Âm thanh mềm mại mà không hề ngọt ngấy xuyên thấu qua điện thoại, rơi vào trong tai người ở đầu kia.

Thình thịch thình thịch, cảm giác như trái tim nảy lên ngay sát bên tai ngày

càng rõ ràng hơn khiến cho Mặc Khiêm Nhân nắm chặt di động, nhất thời

không biết nên nói cái gì.

Mộc Như Lam không thấy bên kia đáp lại thì suy nghĩ, trong mắt xẹt qua một tia sáng hoa mỹ, cô nhoẻn miệng

cười, đôi mắt xinh đẹp cũng theo đó mà cong thành hai vầng trăng nhỏ,

“Mặc tiên sinh?”

“Ừ.” Bên kia thản nhiên lên tiếng.

“Tiểu Bạch của tôi tìm được anh rồi sao?” Mộc Như Lam cảm thấy con bồ câu của mình rất thông minh, thú vị thật đấy.

“Ừ.” Mặc Khiêm Nhân nhìn con bồ câu đang hồ hởi ăn đậu phộng.

“Ăn trưa chưa?” Mộc Như Lam không cảm thấy thái độ của hắn lạnh lùng một

chút nào, trái lại còn trò chuyện như thể hai người là bạn tốt lâu năm,

cô ngồi ở đầu giường, ngữ điệu dịu dàng thong thả, cho dù cả hai bên đều im lặng thì cũng chẳng có gì phải lúng túng.

“Vẫn chưa.”

“Vậy cùng nhau ăn đi? Anh đến nhà của tôi, tôi tự mình xuống bếp.” đôi mắt

Mộc Như Lam cong thành hai vầng trăng khuyết, tâm trạng tốt đến mức muốn bay lên, nam nhân này quả nhiên rất đặc biệt, nói chuyện với hắn khiến

cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ, trong khi hắn lại chính là nhà tâm lý

học tội phạm mà cô kiêng kị nhất, loại cảm giác này làm cho người ta

thật khó xử.

Mặc Khiêm Nhân im lặng hai giây, sau đó bình thản nhiên đáp, “Ừ.”

“Vậy, bây giờ tôi đi chuẩn bị, lát nữa anh đến có được không?” Chất giọng của Mộc Như Lam mang theo mấy phần vui vẻ.

“Được.”

Cúp điện thoại, Mặc Khiêm Nhân trước giờ luôn kiệm lời nay nhìn chằm chằm

vào chiếc điện thoại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lục Tử

Mạnh bi thương rối rắm cả buổi cuối cùng cũng quyết định nói chuyện

thẳng thắn với Mặc Khiêm Nhân, hắn quen tay không thèm gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm, “Mặc...” Âm thanh của Lục Tử Mạnh liền khựng lại, hắn ngạc nhiên nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Làm gì mà tai cậu đỏ dữ vậy?!” Chẳng lẽ là

mới xem trộm cái gì không nên xem? Lục Tử Mạnh vừa nghĩ vậy, ánh mắt

hưng phấn lập tức đảo quanh hòng tìm ra chứng cứ.

Mặc Khiêm Nhân

cầm di động bỏ vào túi quần, thái độ lạnh nhạt, hắn cực kỳ tự nhiên sờ

sờ hai tai nóng bừng, trông qua rõ ràng là đang thẹn thùng nhưng lại cứ

ra vẻ lạnh lùng, quả rất có tố chất ngạo kiều*.

*Ngạo kiều: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ.

“Chuyện gì?” Mặc Khiêm Nhân nhìn đống màu trắng trắng trên tóc Lục Tử Mạnh, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Bị Mặc Khiêm Nhân nhắc, Lục Tử Mạnh mới nhớ tới chính sự, vội vàng ló đầu

nhìn ra ngoài như đi làm trộm, xác nhận không có bất kỳ ai, hắn liền đi

vào trong phòng, khóa cửa, vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu thích Mộc Như Lam

đúng không?”

“Đúng.” Mặc Khiêm Nhân mặt không đỏ tim không loạn, bình tĩnh cứ như đã phát hiện ra điều này từ lâu thật lâu.

Vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tử Mạnh lập tức đóng băng, đại ca, đừng thừa

nhận trực tiếp như vậy a! Trái tim của tôi chịu không nổi!

“Cậu chắc chứ?!” Lục Tử Mạnh khẩn trương chạy tới trước mặt Mặc Khiêm Nhân.

Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, như thể đang nói “Đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn như vậy, tôi lười phải trả lời”.

Lục Tử Mạnh bị đả kích liên tục liền nổi giận, “Mặc Khiêm Nhân, cậu mẹ nó có cái thái độ gì thế hả! Tôi chỉ muốn tốt cho cậu!”

Chỉ muốn tốt cho hắn? Mặc Khiêm Nhân dường như không hiểu ý nghĩa của những chữ này, “Nói vậy là sao?”

“Nói vậy là sao?! Cậu thật sự đã bị tình yêu che mắt rồi à?” Lục Tử Mạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Mộc Như Lam là kẻ tâm thần biếи ŧɦái

đúng không? Đừng chối, bây giờ cậu có chối cũng vô ích, lẽ ra tôi đã

phải tin tưởng cậu sớm hơn! Cậu nghĩ cậu đang làm gì, ông cậu, mẹ cậu,

và cả một đám đại lão gia trong đại viện nữa, cậu cho là bọn họ sẽ đồng ý để cậu ở cạnh một bệnh nhân tâm thân sao?”

“Đây là chuyện của tôi, vì sao phải cần bọn họ đồng ý?” Mặc Khiêm Nhân thờ ơ trả lời.

Lục Tử Mạnh trừng mắt, tức giận túm cổ áo bạn mình, “Sao cậu có thể nói như vậy? Họ là người thân của cậu!”

“Là người thân, nhưng có thể kề cạnh cả đời thì chỉ có vợ.” Mặc Khiêm Nhân

bình tĩnh gạt tay Lục Tử Mạnh, hắn không phủ nhận tình cảm của mình với

người thân cũng như tình cảm của người thân đối với mình, nhưng ngoại

trừ những chuyện hắn đồng ý, mọi người không thể quá mức can thiệp và ép hắn phải thuận theo mong muốn của bọn họ. Mỗi người đều là một cá thể

độc lập, mỗi người sau khi trưởng thành đều có quyền tự tay quyết định

cuộc sống đồng thời chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình. Nếu thứ gọi là tình yêu được xây dựng từ ép buộc và bức bách thì có lẽ sẽ chẳng ai muốn yêu cả, bởi đó không phải là một tình yêu đơn thuần.

Lục Tử Mạnh quả thực đã bị tư tưởng lý trí đến mức lạnh lùng của Mặc Khiêm

Nhân làm cho nổ não, hắn vội bảo chính mình phải bình tĩnh, hắn vốn

không phải đối thủ của Mặc Khiêm Nhân ở phương diện ngôn ngữ, nếu không

bình tĩnh thì thua là cái chắc.

“Thôi, chúng ta đổi đề tài đi.”

Lục Tử Mạnh đành buông tha cho ý tưởng muốn Mặc Khiêm Nhân nói bai bai

với Mộc Như Lam, “Cậu là nhà tâm lý học tội phạm hàng đầu quốc tế, tôi

nhớ rõ là cậu có bằng bác sĩ tâm lí đúng không, cậu có thể điều trị tình trạng tâm lý của Mộc Như Lam, đúng không?” Lục Tử Mạnh lui mà cầu tiến, chỉ khi nào Mặc Khiêm Nhân có thể chữa khỏi bệnh tâm thần cho Mộc Như

Lam, hắn mới yên tâm nhìn hai người ở bên nhau.

Trị liệu tâm lý

biếи ŧɦái của Mộc Như Lam? Không thể không nói, đây là một công trình

rất rất lớn, Mặc Khiêm Nhân hắn nhìn không thấu cô gái này, có lẽ thứ cô mắc phải chính là một loại bệnh tâm thần mà hắn cần dùng cả đời để

nghiên cứu.

Mặc Khiêm Nhân không phải thằng ngốc, nếu nói sự thật này cho Lục Tử Mạnh biết, Lục Tử Mạnh sớm muộn gì cũng có ngày cản trở

làm hỏng việc của hắn, vì thế hắn đáp lại hết sức bình tĩnh, “Dĩ nhiên.”

Quả nhiên Lục Tử Mạnh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, tôi liền cố mà tạm thời đồng ý hai người quen nhau.”

Trên miệng Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc xuất hiện một nụ cười nhạo nhàn

nhạt, “Tiểu nhân luôn thích phóng đại ý nghĩa tồn tại của mình.”

Lục Tử Mạnh nổi đóa, “Cậu có thể thôi độc mồm độc miệng với tôi đi được

không! Trái tim ông đây đã bị cậu đυ.c cả trăm lỗ rồi.” Cứ nói với Mặc

Khiêm Nhân mấy câu là lại bị phun lời ác vào mặt một lần, lòng tự tin

của hắn sắp bị Mặc Khiêm Nhân vùi dập đến hỏng mất rồi.

“Yên tâm đi, da mặt cậu đủ dày để ngăn cản tất cả.” Mặc Khiêm Nhân đứng lên rời khỏi thư phòng, tiến về phía phòng ngủ.

Lục Tử Mạnh theo sau hắn, muốn hỏi xem Mộc Như Lam là bị bệnh tâm thần gì,

loại bệnh trạng nào, nghe nói có những bệnh nhân tâm thần thường xuyên

gặp ảo giác nhìn thấy quỷ, một số khác thì luôn nghĩ rằng có kẻ muốn

gϊếŧ họ, vì thế họ tự chạy tới gϊếŧ chết người đó, thật đúng là kinh

khủng... Nhưng Mộc Như Lam thoạt nhìn vô cùng bình thường, có vẻ giống

với loại biếи ŧɦái thông minh giỏi ngụy trang hơn.

Ngặt nỗi hắn

còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Mặc Khiêm Nhân đi tới chỗ tủ đồ để tìm kiếm quần áo, Lục Tử Mạnh cảm thấy hơi kỳ quái, “Cậu làm cái gì thế? Muốn ra ngoài hẹn hò hay sao mà giữa trưa đi thay quần áo?”

Mặc Khiêm Nhân không để ý tới hắn, tiếp tục làm chuyện của mình.

Tầm mắt Lục Tử Mạnh đảo qua đảo lại giữa Mặc Khiêm Nhân và đống quần áo,

sau đó lại nhịn không được phải lên tiếng, “Quần áo trong tủ giống y đúc quần áo trên người cậu, không phải áo sơ mi trắng quần tây đen thì cũng là âu phục màu đen, rốt cuộc cậu đang tìm cái gì?”

Động tác của

Mặc Khiêm Nhân đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đạm mạc hướng về phía Lục Tử Mạnh, ánh nhìn lành lạnh làm Lục Tử Mạnh không khỏi rụt cổ, “Sao... sao vậy?”

Mặc Khiêm Nhân đóng sầm cửa tủ lại, trong mắt xẹt qua một tia ảo não, sao hắn có thể làm ra một hành vi ngu xuẩn như vậy chứ?

Đúng như Lục Tử Mạnh nói, quần áo của Mặc Khiêm Nhân đơn điệu đến mức có thể khiến cho người ta nghĩ rằng hắn không tắm rửa không thay đồ suốt bốn

mùa, nhưng vì khí chất của hắn quá đỗi trong trẻo và lạnh lùng cao quý

nên hầu như ai cũng bỏ qua điểm này, hoặc là nói, hắn thật sự rất thích

hợp với hai sắc trắng đen.

Mặc Khiêm Nhân nhìn đồng hồ, tính toán thời gian rửa rau thái thịt và nấu nướng, nếu bây giờ hắn bắt đầu xuất

phát đến Mộc gia, Mộc Như Lam chắc chắn vẫn chưa chuẩn bị xong, thế

nhưng hắn bỗng thật muốn thấy hình ảnh cô gái kia bận rộn trong nhà bếp. Vì thế, người đàn ông luôn hành động theo suy nghĩ liền chuẩn bị lên

đường.

Hắn trở về thư phòng, đứng ở cửa, thản nhiên nói với con bồ câu béo đang mải mê ăn đậu phộng, “Lại đây, mang mày về.”

Lục Tử Mạnh đi sau lưng Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì ngây cả người, có phải

hắn đang nằm mơ không? Hắn nghe thấy Mặc Khiêm Nhân nói chuyện với một

con bồ câu!

Bồ câu nghẹo đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt đậu đen mắt ngốc manh ngốc manh, nó vỗ vỗ cánh muốn bay tới đậu trên vai Mặc

Khiêm Nhân, thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại ghét bỏ né tránh, chỉ để lại

một bóng dáng đạm mạc vô tình cùng một câu, “Tắm bằng nước sát khuẩn ba

lần, bằng không đừng tới gần tao.”

Yêu ai yêu cả đường đi cái gì chứ, ngại quá, đặt trước bệnh sạch sẽ thì chúng chỉ toàn là rắm!

Không hiểu tại sao, Lục Tử Mạnh nhìn cảnh tượng này mà lại có cảm giác sung

sướиɠ như được chữa lành, có vẻ chính mình cũng chưa nỗi thê thảm lắm!

A, kiếm tìm sự an ủi từ một con bồ câu, hình như cái này mới đúng là thê thảm hơn cả?

Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, đi đến phòng bếp nhìn Lục mụ mụ đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, “Dì, cháu đi ra ngoài.”

“Ôi chao? Đi chỗ nào vậy? Ăn cơm rồi hẵng đi, cơm sắp chín rồi!” Lục mụ mụ vội hỏi.

“Không được, Mộc Như Lam nói cô ấy xuống bếp, cháu tới chỗ cô ấy ăn.” Chỉ khi

đứng trước mặt Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân mới biết tới cái gọi là thẹn

thùng, còn đối với những người khác, hắn vẫn một mực duy trì vẻ bình

tĩnh thờ ơ.

Lục mụ mụ trợn mắt, Lục ba ba đang dọn dẹp phòng

khách bị bồ câu làm bẩn cũng phải quay sang nhìn, đây... đây là vì trải

qua sinh tử trong chớp mắt nên cuối cùng cũng đã xảy ra sự nhảy vọt về

chất sao? (Y Sơn: Ta nhớ tư tưởng Mác quá a :3)

Lục mụ mụ mừng

rỡ, “Như vậy à! Vậy, vậy cháu đi đi, lái xe cẩn thận một chút, ôi chao?

Cháo này phải làm sao bây giờ? Vừa mới chỉ ninh xong!” Lục mụ mụ lăn tăn muốn dùng cháo này để giúp Mộc Như Lam bổ phổi, nghe nói tối qua cô

thiếu chút nữa đã bị khói đặc làm ngạt thở, nhất định phổi đã nhiễm

không ít bụi bẩn.

“Cháu sẽ mời cô ấy tới đây ăn tối.” Mặc Khiêm Nhân tựa hồ không nhận ra chính mình đã trở nên thật tích cực.

Lục mụ mụ mặt mày hớn hở chỉ thiếu điều hoan hô thành tiếng, liên tục gật

đầu, “Vậy được vậy được, nhất định phải đưa Lam Lam tới nhé, tối nay dì

sẽ nấu nhiều món ngon để bồi bổ Lam Lam.” Lục mụ mụ thời trẻ làm nghề

đầu bếp, trình độ nấu nướng hẳn nhiên là rất cao.

Mặc Khiêm Nhân thản nhiên gật đầu, hắn nhấc chân đi ra ngoài, lạnh lùng, nhàn nhã, và đầy tự tin.

Lục mụ mụ đứng phía sau háo sắc thở dài, “Nhìn đi, người đang yêu đúng là

khác hẳn, Khiêm Nhân nhà ta càng ngày càng đẹp trai, ôi, làm sao có thể

đẹp trai như vậy chứ?”

Lục ba ba ghen tị khụ khụ hai tiếng.

Lục Tử Mạnh không cam lòng, “Mẹ già, con trai mẹ cũng rất đẹp trai mà?”

Lục mụ mụ liền phóng ra một cái nhìn sắc lẻm, “Nếu con lạnh lùng đứng đắn

được như Khiêm Nhân, mẹ già đây sẽ lập tức yêu con chết mất!”

Lục Tử Mạnh kéo khóe miệng, “Ặc, thôi quên đi.” Bị mẹ già đáng khinh như

vậy yêu chết thì chắc sẽ “chết” thiệt luôn quá. Hắn còn phải tự do ăn

chơi thêm mấy năm nữa, không muốn bị một đám ông già bà thím bu lại lo

chuyện cưới vợ giống như Mặc Khiêm Nhân đâu.