Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 2: Thiên sứ của bóng đêm kinh hoàng

Xa xa phía chân trời, vầng trăng tròn như nhiễm một tầng màu đỏ, toà biệt thự xám với lối

kiến trúc đặc biệt trông tựa động quỷ, âm trầm đáng sợ.

Nơi này

là ngoại ô, ít người qua lại, đồng thời cũng là chỗ tấc đất tất vàng.

Bởi vì không khí ở đây trong lành, cứ vài chục thước lại thấy một căn

biệt thự vô cùng phong cách, huống chi không lâu về sau, nơi này còn

được xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng.

Làn gió lạnh lẽo khẽ

thổi, một bóng người lảo đảo chạy ra khỏi căn biệt màu xám. Đó là một cô gái, đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, tay cầm dao, trên khuôn

mặt và thân thể đều có vết máu, không biết là của chính cô ta hay người

khác.

Bốn phía nhìn không thấy vết chân, cô ta hoảng sợ hãi hùng giống như phía sau có quỷ đuổi theo, ngã trên đất, lại lập tức đứng lên chạy ra ngoài, đống lá khô rơi trên đất bị dẫm lên phát ra tiếng lạo

xạo.

Cửa sắt ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, chỉ cần cố thêm chút nữa, nhất định có thể chạy thoát khỏi chốn quỷ quái này.

Phía sau, lại một bóng dáng chậm rãi xuất hiện. Bước chân cô rất chậm, tựa

như dạo chơi dưới trăng. Cô thong thả đi về phía cô gái đang nghiêng ngả chạy đến cửa sắt. So ra, bước chân của cô thực sự rất chậm.

Trên môi cô là một nụ cười hiền lành xinh đẹp, trong hoàn cảnh này quỷ dị đến cực điểm.

Đừng, đừng lại đây!

Cô gái phía trước khoé mắt ngấn lệ vì hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy bóng

dáng kia, nhất thời sợ hãi đến nhũn cả chân. Nhưng cô ta phải trốn, cô

ta không muốn lại rơi vào tay kẻ biếи ŧɦái này, thà chết cũng không. Vì

thế cầm theo dao, nếu chẳng may chạy không thoát vậy đành tự sát.

Cô ta đã chạy đến cửa sắt, nhưng người kia vẫn cứ chậm chạp đuổi theo,

cách cô có hơn mười thước. Lá cây phát ra tiếng sàn sạt, đêm tối, trăng

mờ, bóng dáng phía sau tựa như cái l*иg không thể thoát ra, bất cứ lúc

nào cũng có thể đem cô ta bắt trở về để làm chuyện đáng sợ ấy. Trời ơi!

Đừng!

“Hộc hộc…” Cô ta bị ngã, dao trên tay văng xa nửa thước.

Hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ cách đó không xa đang chậm rãi

hướng mình đi tới thì sợ run người. Kẻ này đáng sợ hơn cả ác quỷ! Cô

nhất định là kẻ biếи ŧɦái nhất, tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời. Vậy mà

trong mắt toàn thế giới thì nó lại trở thành…

Một tràng cười sang sảng vang lên kèm theo tiếng con gái làm duyên, tại nơi yên tĩnh âm trầm này càng thêm động lòng người.

Thật là…

Thật là không ngoan chút nào. Con rối càng không ngoan, càng phải mắc thật nhiều dây đấy.

Thiếu nữ nhàn nhã ung dung, tươi cười nơi khoé miệng càng sâu, ánh trăng rọi

lên gương mặt trắng trẻo tinh khiết, xinh đẹp hiền lành, trong suốt tựa

thiên sứ.

Có đôi tình nhân tựa vào thân xe đậu ven đường uống

bia đùa giỡn, nghe được tiếng bước chân dồn dập. Vừa quay đầu thì thấy

một cô gái tóc rối bù tay cầm dao, mặt dính máu xuất hiện. Dưới ánh

trăng nơi này, quả thực cứ như quỷ đột ngột xuất hiện, doạ chết bọn họ.

“Cứu mạng!” Con quỷ này lại lộ ra biểu tình vui mừng cùng khẩn cầu, lảo đảo

chạy tới chỗ bọn họ, ngữ điệu lo lắng kinh hoảng, thường xuyên nhìn phía sau, “Cứu mạng, xin các người cứu tôi!”

Chàng trai sợ tới mức

muốn mang bạn gái lên xe chạy trốn. Hơn nửa đêm nhìn thấy một người như

thế ai mà không sợ, bọn họ cũng không phải cao thủ võ lâm.

“Đừng! Cầu xin các ngươi cứu tôi. Tôi là người! Tôi là người không phải quỷ!

Cứu tôi với! Có kẻ muốn gϊếŧ tôi!” Cô gái nhìn ra bọn họ sợ hãi, vội

vàng quỳ xuống khẩn cầu, toàn thân mãnh liệt run rẩy. Nhìn phía sau thấy thiếu nữ chậm rãi từ góc tối đi ra, gương mặt cô hoảng sợ đến vặn vẹo.

Cô ta nắm chặt cửa xe, liều mạng kéo cứ như muốn gỡ luôn cái cửa ra,

“Các người xem! Kẻ kia muốn gϊếŧ tôi! Nó muốn gϊếŧ tôi! Cứu tôi! Cầu xin các người cứu tôi!”

Đèn xe rất sáng, đôi tình nhân ngồi trong xe nghe được có kẻ muốn gϊếŧ người, mà người sắp bị gϊếŧ này đều đã chạy

đến trước mặt mình xin giúp đỡ, tất nhiên không thể thấy chết không cứu. Nhưng cô gái kia trên tay cầm dao, cho nên trước tiên gọi anh em gần đó đến hỗ trợ. Thế nhưng thời điểm họ nhìn đến “kẻ gϊếŧ người” thì bị giật mình rồi tỏ ra chần chừ.

Nếu thiếu nữ như vậy lại là tội phạm gϊếŧ người, vậy xã hội này thực sự làm người ta vô cùng tuyệt vọng.

Ánh trăng sáng ngời, đèn xe lại càng sáng, mà thiếu nữ bị đèn xe chiếu sáng mặc một chiếc váy liền màu trắng tươm tất, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, có

vẻ còn vị thành niên. Mái tóc đen hơi dợn sóng, là cong tự nhiên, bàn

tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, vẻ ngoài cực kỳ tinh tế thanh

tú, tinh khiết đến ngoài sức tưởng tượng. Thật tinh khiết, khí chất của

cô vô cùng tinh khiết, hệt như một thiên sứ giáng trần.

“Chị.” Bước chân cô nhanh hơn, mày nhíu lại, nhìn vô cùng lo lắng.

Chị? Bọn họ kỳ quái nhìn hai người.

Mà cô gái được gọi chị nhìn thiếu nữ thoải mái hướng nhanh đến chỗ mình

thì hoảng sợ vô cùng, điên cuồng giật cửa tay xe, “Đừng! Đừng bị mặt của nó lừa! Nó là kẻ lừa đảo, là một đứa biếи ŧɦái! Trong phòng nó có rất

nhiều con rối thi thể cực kỳ đáng sợ! Nó cũng muốn đem tôi làm thành con rối! Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với!”

Trên mặt dính máu, trên tay

cầm dao, lại liều mạng giật cửa xe bọn họ, biểu tình hoảng sợ vặn vẹo,

cô ta rống lớn làm cô gái trong xe kinh hãi.

“Chị, bình tĩnh một chút…” Cô lo lắng nói, biểu tình vô cùng chuẩn mực là em gái lo lắng chị, ai cũng không nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng cô vừa tới gần, cô gái liền sợ hãi nâng dao muốn đâm tới. Giờ phút này

đầu óc cô gái trống rỗng, mọi động tác làm ra đều xuất phát từ bản năng

muốn sống của con người.

Dao chỉ cách cổ thiếu nữ mấy li thì bị

ngăn lại. Chàng trai vốn ngồi trong xe tay mắt lanh lẹ bắt được tay cô

gái. Lúc này thiếu nữ áo trắng có chút lo lắng nói: “Anh gì ơi, anh phải cẩn thận một chút, chị của tôi tinh thần có vấn đề, xin anh tạm thời

đừng buông cô ra, tôi…tôi…” Cô cũng không biết phải làm sao.

“A a a a! Buông! Buông ra! Tinh thần tôi không có vấn đề! Có vấn đề là nó!

Tâm lý của nó bị biếи ŧɦái! Nó thích xác chết! Nó mới bị thần kinh! Bằng không thì đưa tôi đi bệnh viện tâm thần đi, xin đưa tôi đi bệnh viện

tâm thần, thì báo cảnh sát cũng được, trăm ngàn đừng giao tôi cho nó!

Van anh!” Sợ chàng trai không tin, cô ta một bên muốn giãy thoát, một

bên cố gắng trốn phía sau chàng trai, hoảng sợ dồn dập nói. Cô ta tình

nguyện bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bị đối xử như kẻ điên còn hơn bị

tên biếи ŧɦái này mang đi!

Thiếu nữ đối với tiếng rống sợ hãi

này không có phản ứng gì nhiều, ra vẻ đã thấy nhưng không có cách nào,

chỉ là có hơi bất đắc dĩ. Mà chàng trai cũng không tin lời cô ta nói.

Thiếu nữ trước mắt thanh khiết như vậy, làm sao có thể là biếи ŧɦái.

Trông bộ dạng này, cô ta mới là người có bệnh.

“Thực xin lỗi đã

quấy rầy đến hai người. Ba mẹ em mấy ngày nay vắng nhà, để em lại chăm

sóc chị, nhưng là hôm nay hình như chị quên uống thuốc rồi…” Thiếu nữ ảo não nói.

“Nói láo! Đừng nghe nó nói láo! Nó gạt người! Đừng nghe lời nó, xin anh!”

Thiếu nữ bất đắc dĩ nhún vai, khuôn mặt dịu dàng sạch sẽ, ánh mắt ấm áp bao

dung làm cho chàng trai trẻ không khỏi mềm lòng, “Anh giúp em gọi điện

đến bệnh viện tâm thần nhé.”

Thiếu nữ lắc đầu, “Không được, chị

không thể đi chỗ đó. Tự em có thể chăm sóc tốt. Có thể giúp em mang chị

ấy về nhà không? Nhà bọn em ở ngay trên sườn dốc kia.”

“Đừng!” Cô gái thê lương gào lên, điên cuồng giãy dụa thoát thân.

Chàng trai cau mày, đem tay cô ta bẻ hẳn ra sau, “Em chắc chắn là có thể chăm sóc tốt cô ấy?” Nửa đêm gặp phải một người bệnh thần kinh thật sự rất

xui xẻo, anh ta chỉ ước có thể rời đi càng nhanh càng tốt. Hơn nữa thiếu nữ trước mắt cũng không giống như đang nói dối.

“Vâng.” Thiếu

nữ cảm kích nở nụ cười, dịu dàng ấm áp lại có chút đáng yêu, tựa như con mèo nhỏ lông xù, làm người ta muốn đưa tay xoa đầu cô. Thế nhưng khí

chất quý phái trên người cô lại làm người thấy đường đột, chỉ có người

thật thân thiết mới có thể làm động tác đó với cô.

“A! Đừng ——!”

“Buông! Buông ra!”

“Vì sao không tin tôi?! Nó không phải người tốt! A a a a a!”

“…”

Tiếng thét thê lương bén nhọn vang lên không dứt. Nhìn bản thân đang càng

ngày càng tới gần biệt thự màu xám tối tăm, cô ta vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Nhưng mà không ai chịu tin cô ta!

Thế giới này điên rồi, bởi vì bọn họ đều yêu kẻ biếи ŧɦái này!

“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Cô đứng ở cửa tươi cười ôn hoà đáng yêu hướng chàng

trai vẫy tay, chàng trai cũng hướng cô phất phất tay rồi dần khuất khỏi

tầm mắt. Một hồi lâu, cô xoay người, nhìn về phía cô gái bị trói chặt

tay chân trong đại sảnh, nụ cười vẫn như trước dịu dàng ấm áp, chậm rãi

đóng lại cánh cửa lớn nặng nề.

“Vì sao lại muốn chạy trốn chứ?”, Cô đi đến bên bàn, mở ra chiếc hộp trang điểm tinh xảo. Bên trong không phải đồ trang điểm đủ màu mà là một cuộn tơ màu xanh biển, cùng một cây đinh màu đen đầy mùi máu tươi. Cô rụt rè lễ phép hỏi, miệng tươi cười

vô hại giống như con mèo nhỏ, “Tôi còn chưa đem cô chế thành con rối mà, cô muốn chạy đi đâu?”

Cô gái sợ hãi, trên mặt đầy vẻ oán hận, “Mộc Như Lam, mày còn đáng sợ hơn cả ác quỷ…”

“Ha ha…” Cô nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Biết làm sao, tôi làm oan quỷ lâu lắm rồi, giờ đành phải thành ác quỷ vậy.”