Lưu Phong nhận lấy lá thư này nhìn cẩn thận vài lần, sắc mặt liền âm trầm: "Đáng chết, đích thì là con tiện nhân đó viết." Trong thư trình bày việc quan hệ nhục thể của Lưu Phong và Lý Hương Quân, hơn nữa còn dùng hàng loạt từ ngữ ác độc để công kích và chửi rủa Lý Hương Quân. Nói rằng nàng đã già còn không biết xấu hổ, giành nam nhân với đệ tử. còn nói nàng nữ nhân vô sỉ nhất trên đời.
Tóm lại, lời này rất khó nghe.
Câu nào câu nấy đều tập trung uy hϊếp Lý Hương Quân.
Lưu Phong đem mục quang chuyển hướng Lý Hương Quân, nghiêm túc nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi cũng thật là, chỉ vì mấy lời vô căn cứ này, mà ngươi không để ý tới ta." Nói xong, trong tay Lưu Phong tỏa ra một ngọn lửa màu vàng lợt, đem bức thư nọ đốt thành tro.
Lưu Phong hừ một tiếng, cắn răng nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, phong thư này là ai viết ta đã biết rồi. Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ả."
Lý Hương Quân hơi kinh hãi: "Ngươi thật sự đã biết rồi saol? Rốt cục là ai?"
"Con tiện nhân Phỉ Nhi-!" Lưu Phong trước kia đã từng thấy qua bút tích Phỉ Nhi. Phong thư này mặc dù Phỉ Nhi cố ý dùng tay trái viết thư, nhưng sao có thể gạt được cao thủ như Lưu Phong chứ.
Lý Hương Quân có chút bất ngờ. Vốn nàng hoài nghi chính là Mộ Dung Uyển Nhi.
Bởi Mộ Dung Uyển Nhi mấy ngày nay trong khi nhìn nàng, ánh mắt luôn không bình thường, tựa hồ đã sớm biết được quan hệ của mình với Lưu Phong. Hơn nữa Mộ Dung Uyển Nhi và Lưu Phong cũng có quan hệ nam nữ.
Cho nên nàng vẫn đều tưởng rằng, lá thư này mười có đến tám chin là do Mộ Dung Uyển Nhi viết, để âm thầm cảnh cáo nàng.
"Ngươi nói là vị Cao Lệ công chúa sao?" Lý Hương Quân kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là nàng ta thích ngươi, bởi vì ghen ghét, mới đối với ta như vậy sao?"
Lưu Phong lắc đầu: "Tiện nhân kia nhất định là cố ý như vậy để khiến ta khó chịu, ta sẽ không buông tha ả đâu." Nữ nhân đáng chết, đã thành nô đãi của lão tử, mà vẫn dám âm thầm đối đầu với ta.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, trước tiên không nói chuyện không vui này nữa." Nói xong, Lưu Phong đưa ánh mắt chuyển hướng tới bộ ngực của nữ nhân.
Lý Hương Quân hai má nóng lên, gắt giọng một tiếng kiều mị, lấy tay che mắt Lưu Phong.
"Mỹ nhân tỷ tỷ. Người ta thường nói, nữ vì vẻ đẹp của mình mà vui sướиɠ, ta là nam nhân của nàng. ta nhìn nàng chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa a." Lưu Phong cười hắc hắc, đem tay nữ nhân đặt lên ngực mình, nói: "Chi bằng như vậy, nàng trước tiên sờ ta một chút, đợi lát nữa ta lại sờ ngươi một chút, như vậy ai cũng không chịu thiệt. ai cũng không chiếm tiện nghi." Nói xong liền đưa tay nắm lấy bão mãn của nữ nhân.
Lý Hương Quân vội vàng tránh khỏi Lưu Phong. Hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi nha. chính thức là đại sắc lang, chẳng lẻ tổ tiên ta thiếu gì của ngươi, đời này tự dưng ta bị ngươi."
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nói cái gì thế, tình ý ta đối với ngươi là thật sự." Lưu Phong nghiêm túc nói.
Lý Hương Quân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Phong, không giống nói giỡn. Trong lòng có chút vui mừng. Một cỗ cảm giác ngây thơ ngọt ngào từ từ nổi lên trong lòng.
Lưu Phong thừa thế ôm thân thể mềm mại của nữ nhân vào trong lòng, hôn lên tóc nàng một cái, cười nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ. ta sẽ không ủy khuất nàng đâu, tương lai ta nhất định cho ngươi một danh phận."
Nghe thấy Lưu Phong nói như vậy. Lý Hương Quân buồn bã nói: "Danh phận cũng cứ quên đi. chỉ cần ngươi có thể đối đãi tốt với ta, ta liền cả đời làʍ t̠ìиɦ nhân của ngươi." Để cho nàng và hai đứa đệ tử có danh phận như nhau, nàng thật sự không còn mặt mũi nữa.
"Mỹ nhân tỷ tỷ. ngươi tựa hồ trong lòng vẫn còn băn khoăn a." Lưu Phong nhíu mày nói: "Nàng đang lo lắng về Khuynh Quốc Khuynh Thành phải không? Ngươi yên tâm, Khuynh Quốc Khuynh Thành sẽ không phản đối đâu."
"Cho dù các nàng không phản đối, nàng chung quy vẫn là sư tôn của bọn họ a." Nói đến chỗ này, Lý Hương Quân nhè nhẹ thở dài nói: "Phong nhi, ta chỉ có thể tình làm nhân của ngươi. Danh phận đúng là vạn vạn lần không được. Nếu không người trong thiên hạ biết được, ai cũng nhạo bang ta cùng đệ tử tranh giành nam nhân."
Ngưng một chút. Lý Hương Quân nhấn mạnh nói: "Kỳ thật chúng ta như vậy, đã phạm cấm kỵ. rồi"
Cấm kỵ? Cấm kỵ thì sao?
Chỉ cần yêu nhau. hết thảy đều không sao cả.
Lưu Phong không cho là đúng, bất quá đối với Lý Hương Quân hắn cũng không hề bức bách, hắn biết, tâm kết của Lý Hương Quân không phải dễ dàng có thể giải khai như vậy.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, chuyện phiền não này trước tiên không nói nữa." Lưu Phong cố ý điều hòa bầu không khí, thân thủ trên người nữ nhân sờ loạn một trận, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, mấy ngày nay. Nàng vì bức thư này mà không để ý tới ta. Nàng nói xem thế có phải rất không nên a, ta bây giờ muốn cởϊ qυầи nàng ra. Đánh vào cái mông nàng, coi như là trừng phạt-!"
"Ngươi tên tiểu sắc lang này." Lý Hương Quân cười hắc hắc, từ trong lòng hắn đi ra đóng chặt cửa phòng lại. chủ động ngồi ở mép giường. mặc dù không nói cái gì, nhưng là cái này ý tứ lại cực kỳ rõ ràng, mời Lưu Phong qua.
Lưu Phong mỉm cười, bước qua. Cùng Lý Hương Quân sóng vai ngồi xuống. Một cỗ mùi thơm thoang thoảng tức thì truyền đến, khiến Lưu Phong một trận tâm viên ý mãn.
Nắm tay của Lý Hương Quân, Lưu Phong cười hì hì nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, mấy ngày nay ngươi không để ý tới ta, trong lòng thật sự vẫn không nghĩ đến ta sao?"
"Ta chính là mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, tối hôm qua còn nghĩ đến cả đêm không ngủ được." Lưu Phong nghiêm trang nói.
"Ngươi là tiểu sắc lang. ai tin nổi lời ngươi nói chứ, tu vi của ngươi như vậy còn cần ngủ sao?" Lý Hương Quân chìa ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn lên trán Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười, cũng không có biện bạch.
Lý Hương Quân nói đúng, với cảnh giới tu vi này của Lưu Phong, căn bản không cần ngủ nghỉ, chủ yếu mệt mỏi, chỉ cần tĩnh tọa một chút là được.
Lúc bình thường, ngoại trừ cùng nữ nhân hoan ái, đại bộ phận thời gian Lưu Phong đều dùng để tu luyện, ngủ rất ít. mục tiêu của hắn là trước khi tham gia Tu chân đại hội, phải luyện thành nguyên anh thứ năm, đến lúc đó có lẽ sẽ có nhiều cơ hội nắm chắc chuyện ngoài ý muốn.
Mấy ngày nay, Lưu Phong thường thường nhớ tới Tiên Linh Môn, nhớ tới mối huyết cừu của mẹ, trực giác nói cho hắn, có lẽ tại Tu chân đại hội, hắn sẽ có cơ hội chạm mặt Tiên Linh Môn.
Cho nên bây giờ cố hết khả năng tăng cường thực lực mới là vương đạo.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, trên người nàng thật thơm-!" Lưu Phong khoa trương ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nữ nhân, trong lòng rung động, cười nói: "Cởi y phục ra để ta ngửi nào."
Nói rồi liền áp lên người Lý Hương Quân làm loạn. Một đôi bàn tay to cũng trên thân thể mềm mại của Lý Hương Quân vuốt ve loạn lên.
Chỗ mẫn cảm của Lý Hương Quân bị hắn vuốt ve một trận. thân thể dần dần nóng lên, nhất là bộ ngực không ngừng bị đè ép. Truyền đến trận kɧoáı ©ảʍ thiếu chút nữa khiến nàng thoải mái đến rên thành tiếng.
Nàng e lệ nhìn Lưu Phong, run giọng nói: "Phong nhi, ngươi lại muốn làm chuyện xấu đó. vậy đến đây đi-!"
Lưu Phong thấy nàng động tình. song chưởng vòng trên eo nàng, eo lưng ưỡn lên một cái, liền đâm vào.
Lý Hương Quân lập tức anh ninh một tiếng, lắc lư đồn bộ phì mỹ nghênh hợp Lưu Phong.
Trong phòng lập tức xuân sắc không ngừng.
"Ngươi rốt cục lúc nào quyết định đi cứu Nhị vương tử?" Đợi liên tiếp nhiều ngày, vẫn không thấy Lưu Phong có động tĩnh gì. Trong lòng Phỉ Nhi càng ngày càng sốt ruột, hôm nay nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình đến giục Lưu Phong.
Tiện nhân. lão tử đang thật sự muốn tìm ngươi đây. Ngươi lại tự mình tới cửa.
Lưu Phong trừng mắt liếc Phỉ Nhi một cái, bất mãn nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên mất thân phận của mình?"
Phỉ Nhi nghe vậy, thân thể run lên, vội vàng cung kính nói: "Chủ nhân xin bớt giận, nô tỳ biết sai rồi."
Lưu Phong ôm chầm lấy Phỉ Nhi. Một bàn tay to khéo léo vươn tới áo nữ nhân. Nắm lấy bạo mãn khổng lồ nọ chà xát một trận.
Phỉ Nhi vừa đau đớn vừa khoái nhạc nhưng không dám có chút phản kháng nào.
Lưu Phong cũng không phải là loại người ngoan độc, sau khi chơi chán liền buông tay ra, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao lại viết cho Lý Hương Quân lá thư đó?"
Phỉ Nhi nghe vậy, trong lòng cả kinh, bất quá trong nháy mắt đã khôi phục lại thần sắc bình thường, nàng vội hỏi: "Chủ nhân, ta thật sự không biết bức thư gì cả?"
"Chủ công. Lãnh Nguyệt tiên sinh mời người qua thẩm vấn Tuyết Cơ?" Ngay lúc này, một gã hắc ám võ sĩ đã đi tới thấp giọng nói.
"Ân. Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước, ta lập tức đi ngay." quay đầu lạii. Lưu Phong hỏi Phỉ Nhi: "Chuyện của Tuyết Cơ, cũng đã nói cho ngươi nghe qua, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Phỉ Nhi thấy Lưu Phong đã quên liễu chuyện trước, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hiến kế hiến sách: "Chủ nhân. kỳ thật đối phó nữ nhân, đơn giản cực kỳ. Chỉ cần người chinh phục được ả. Còn sợ ả không nói sao?"
"Ân. ngươi nói cũng được đó." Lưu Phong a a cười, lại mạnh mẽ nắn bóp bạo mãn của Phỉ Nhi một trận.
Phỉ Nhi như trước vừa đau đớn vừa khoái nhạc. Sự thô bạo của Lưu Phong tựa hồ khiến nàng thể nghiệm tới loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới, chẳng biết từ lúc nào, bên trong khố đã có chút ươn ướt.
"Theo ta cùng đi xem Tuyết Cơ." Lưu Phong đưa tay vỗ đồn bộ nữ nhân một chút, đi trước ra ngoài.
Phỉ Nhi không dám chậm trễ. vội vàng bước theo hướng Lưu Phong vừa đi.
.
Đến tận trước cửa phong giam Tuyết Cơ, Lãnh Nguyệt và vài tên hắc ám võ sĩ đang đợi.
Lãnh Nguyệt lắc đầu, tiến lên, nói: "Chủ công, xem ra người phải tự mình ra mặt a." Tuyết Cơ cơ hồ thà chết vẫn ngoan cố, bất kể người tra khảo như thế nào, ả vẫn không nói cái gì.
"A a, xem ta đây." Lưu Phong khẽ cười một tiếng, đẩy cửa phòng tiến vào.
Tuyết Cơ bởi vì không có sức chiến đấu, cho nên Lưu Phong trước cũng không có tương giam nàng vào nhà lao, mà đã lựa chọn một sương phòng, bên trong bố trí thanh tân đạm nhã.
Tuyết Cơ vẫn không nhúc nhích ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm bản thân trong chiếc gương đồng, một lời cũng không thốt.
Phỉ Nhi có ý muốn trước mặt Lưu Phong biểu diễn tài nghệ bản thân, đi qua. A xích một tiếng, nói: "Tuyết Cơ, thân phận của ngươi, chủ nhân đã biết rồi, ta thấy ngươi hãy biết điều mà nói hết ra đi?"
Tuyết Cơ nghe thấy Phỉ Nhi gọi Lưu Phong là chủ nhân, trong mắt nhất thời toát ra một cỗ thần sắc khinh thường, cũng không để ý tới câu hỏi của nàng.
Phỉ Nhi lập tức phát cáu, ủy thân vào Lưu Phong này là ngoại lệ.
Tại trước mặt Lưu Phong nàng là nô đãi, nhưng tại trước mặt người khác, nàng vẫn như trước là công chúa cao quý.
"Hỗn trướng vật." Phỉ Nhi đang chuẩn bị nói gì đó, lại bị Lưu Phong ngăn cản: "Được rồi, ngươi im miệng cho ta, ta sẽ tự mình hỏi Tuyết Cơ chuyện có liên quan."
Chậm rãi đi qua, Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Tuyết Cơ, bản Hầu mời ngươi tới, cung kính có thừa, đối đãi như thượng khách, ta hy vọng ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của ta đối với ngươi. Ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là biết. Nếu ngày đó ta để ngươi lại đó, ngươi nhất định đã bị đối xử không như con người rồi chứ?"
"Nói ra chuyện này, kỳ thật ta cũng biết, tất cả đều là Ngô Chi Vinh một tay bày ra, ta bây giờ chỉ muốn một ít chứng cứ, ta hy vọng ngươi có thể cung cấp?" Lưu Phong dứt khoát nói rõ.
Tuyết Cơ nghe vậy có chút tâm động.
Mấy ngày nay trong phủ, nàng đích xác được hưởng đãi ngộ như với khách quý, chẳng những được phục vụ ăn ngon, mà những người đến thẩm vấn cũng không đánh không mắng nàng.
Nói thật, đối với với loại đãi ngộ như vậy, nàng thật sự không ngờ tới.
Đúng như Lưu Phong đã nói, nếu nàng thật sự lưu lại phủ Ngô Chi Vinh. Phỏng chừng căn bản phải chịu sự lăng nhục phi nhân tính, cuối cùng còn bị gϊếŧ chết.
Hai người so với nhau, một trên trời một dưới đất.
"Chủ nhân, ngươi tại sao đối với ả khách khí như thế, ta thấy nữ nhân này tướng mạo không tệ, mà còn là xử nữ nữa, chi bằng chủ nhân thu nhận ả, đến lúc đó không sợ ả không nói." Phỉ Nhi vẻ mặt ái muội nhìn Lưu Phong. Cho rằng chính mình từng bị cường bạo, nàng giờ phút này cũng muốn nhìn người khác bị cường bạo. Phỉ Nhi nữ nhân này, trong lòng cũng đã có chút biếи ŧɦái.
"Yên tâm, ta sẽ không cường bạo ngươi." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Nếu chúng ta thật sự xảy ra quan hệ, khẳng định cũng là ngươi tự nguyện."
Tuyết Cơ nghe vậy, cả mặt đều xấu hổ đỏ bừng: "Ta như thế nào sẽ nguyện ý cùng ngươi phát sinh." Nói đến đây, Tuyết Cơ vội vàng ngậm miệng lại. nàng tuy là vũ cơ, nhưng là bán nghệ không bán thân, từ đó tới nay vẫn giữ thân trong sạch. Cho nên, nói phát sinh dạng quan hệ như vậy, nàng vẫn còn không nói nên lời.
"Nhìn ra được, ngươi vẫn còn thuần khiết." Lưu Phong đi qua, hạ người xuống, tại bên tai Tuyết Cơ thấp giọng nói với nàng một câu.
"Ân, thơm quá-!"
Đối mặt lời khen của Lưu Phong, Tuyết Cơ hơi kinh hãi, cuống quít đứng dậy, nhanh chóng cách xa Lưu Phong ra.