Mộ Dung Lôi nghe vậy thân thể run mạnh, không thể tưởng tượng được nói: "Trách không được lại lợi hại như vậy, chết trong tay ngươi, ta tâm phục khẩu phục. Đều do tên tiểu súc sinh kia không biết sống chết ah." Nói xong những lời này, Mộ Dung Lôi đột nhiên tự hủy kinh mạch, trong nháy mắt chết đi.
Lưu Phong thở dài một tiếng: "Hà tất phải tự sát ah. Ta đâu nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."
Cảm thán một lúc, Lưu Phong đi vào trong phòng, phát tán thần thức, rất nhanh tra xét trong mật thất, rất nhanh phát hiện ra Mộ Dung Vũ đang toàn thân run rẩy.
"Mộ Dung công tử, chúng ta lại gặp nhau." Lưu Phong cũng không khách khí, tìm một cái ghế ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi: "Ta thật không rõ, ngươi vì sao lại muốn gϊếŧ ta? Chúng ta căn bản không hề có bất kỳ xung đột gì?"
"Ai nói không có?" nghe Lưu Phong hỏi lý do gϊếŧ người, Mộ Dung Vũ nhất thời nổi giận: "Uyển Nhi là người của ta, không ai có thể tranh đoạt."
Lưu Phong nghe vậy nhất thời cả kinh, súc sanh ah, Mộ Dung Uyển Nhi trước sau cũng là chị họ ngươi, ngươi như thế nào lại sinh ra tâm tư như vậy.
Mẹ kiếp, tên súc sanh này xem ra hôm nay không gϊếŧ không được.
"Ta biết, Uyển Nhi chính là chị họ của ngươi ah." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, con ngươi hiện lên một đạo sát khí: "Tiểu tử, ngươi hôm nay chết chắc. Có hai lý do để gϊếŧ ngươi. Thứ nhất, ngươi không nên phái người tới gϊếŧ ta. Thứ hai, ngươi không nên đối với nữ nhân của ta mà sinh ra ý niệm."
"Ngươi dám?" Mộ Dung Vũ cảm nhận được sát khí của Lưu Phong, hàm răng không ngừng run cồm cộp, thân thể không chịu được run rẩy không ngừng.
"Đều là do ngươi tự chuốc lấy." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng.
Mộ Dung Vũ cố gắng tự trấn an, uy hϊếp nói: "Ngươi không thể gϊếŧ ta. Ngươi gϊếŧ ta, cha ta và Đại bá sẽ không buông tha ngươi, toàn bộ Mộ Dung thế gia cũng không buông tha ngươi."
"Có thật không?" Lưu Phong khinh thường cười cười. Hắn cũng không nghĩ Mộ Dung thế gia vì một tên phế vật như vậy mà đối chọi với mình. Mà nếu có đối chọi thì Lưu Phong cũng có gì phải sợ.
"Đi chết đi."
Ngay khi Lưu Phong đang sững sờ, MỘ Dung Vũ đột nhiên xuất một thanh chủy thủ (dao găm) hướng tới Lưu Phong.
Lưu Phong cước đạp thất tinh, trong nhát mắt phản ứng. Né tránh công kích của chủy thủ. Sau đó, lăng không bắn ra một đạo kiếm khí đánh vào cổ tay phải của Mộ Dung Vũ.
Mộ Dung Vũ kêu thảm một tiếng, cổ tay phải nhất thời xuất hiện một cái lỗ máu, rất nhanh máu chảy ra đã nhuộm đỏ tay áo hắn.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới, cười nói: "Ngươi tên súc sanh này, quả thật âm hiểm, thiếu chút nữa là bị ngươi đánh trúng. Ngươi muốn chết như thế nào?"
Mộ Dung Vũ oán độc nhìn Lưu Phong run giọng nói: "Van xin ngươi, ngươi đừng gϊếŧ ta, chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ngươi muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm."
Mẹ kiếp, tên này không có chút khí phách. So với sát thủ hắn phái ra cũng không bằng.
Lưu Phong cười cười, liếc mắt nhìn Mộ Dung Vũ một cái nói: "Để ngươi sống có gì hữu dụng. không bằng gϊếŧ chết ngươi cho rảnh nợ."
Mộ Dung Vũ mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, răng run cầm cập, run giọng nói: "Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều mỹ nữ, rất nhiều."
Lưu Phong nghe vậy, không ngừng cười lạnh, cũng không nói gì.
Mộ Dung Vũ ngừng một chút, chăm chú hỏi: "Vậy tới cùng ngươi muốn gì?"
"Không nói nhiều. Ta hôm nay là muốn mạng sống của ngươi." Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, ai biểu ngươi muốn lấy mạng ta trước." nói xong, Lưu Phong rút nhuyễn kiếm ra, trong nháy mắt bắn ra một đạo kiếm khí, trực tiếp hướng đầu Mộ Dung Vũ đánh tới.
Gϊếŧ chết Mộ Dung Vũ xong, Lưu Phong lập tức rời khỏi phòng, thừa dịp Mộ Dung Bác còn chưa phát hiện rời đi.
Vượt qua một gian cửa kế tiếp, hắn đột nhiên nghe được một âm thanh yếu ớt mỏng manh của nữ nhân.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng cũng lọt vào tai của Lưu Phong.
Từ hơi thở có thể đoán ra, nữ nhân trong phòng chính là người trước đây một thời gian từng quấn quít mình Mộ Dung Tuyết."
"Nàng ta tựa hồ đã xảy ra chuyện."
Lưu Phong thoáng do dự một chút, dừng bước tại trước cửa phòng.
Hắn lập tức khe khẽ đẩy cửa phòng, nghiêng người thi triển Thất tinh bộ tiến vào trong không một tiếng động.
Qua khỏi cửa, Lưu Phong tiến tới vài bước, liếc mắt nhìn qua bình phong, thấy được Mộ Dung Tuyết đang tu luyện.
Mộ Dung Tuyết sắc mặt tái nhợt, thân thể không nhịn được run rẩy. Mi tâm một mảng đen thẫm, tựa hồ luyện công xảy ra vấn đề.
Lưu Phong chậm rãi đi tới, chậm rãi đánh giá vài lần.
"Có nên cứu nàng không?" Lưu Phong có chút do dự. Bình thường mà nói, hắn gϊếŧ Mộ Dung Vũ, sẽ cùng Mộ Dung Bác có thâm thù. Nhưng Mộ Dung Tuyết này, chính là đã bị tẩu hỏa nhập ma, nhìn không cứu thì không phải tác phong của Lưu Phong.
"Mẹ kiếp, trước tiên cứu nàng rồi hãy tính. Ai biểu lại nhìn thấy nàng ah." Lưu Phong cuối cùng cũng ra quyết định.
"Tiểu mỹ nhân, thật tốt ah." Lưu Phong cẩn thận xem xét một chút tình huống của Mộ Dung Tuyết, phát hiện trừ khi song tu, nếu không hắn cũng không chắc loại bỏ được tâm ma trong nàng.
Cũng không đợi Mộ Dung Tuyết đồng ý, Lưu Phong đã đưa tay, thân thủ rất nhanh cởϊ qυầи áo nàng. Cũng không nghĩ đến, mới vừa cởi bỏ quần áo, một cặp nhũ phong bạo mãn trắng như tuyết đã thoát ra.
Lưu Phong không nói hai lời, đưa tay rất nhanh thưởng thức cảm giác bóng loáng co dãn, thật là cực kỳ thoải mái.
Mộ Dung Tuyết vốn đang khẩn trương chống lại tâm ma, đột nhiên cảm giác được ngực mình nóng như lửa đốt, nhất thời mở hai mắt, khi vừa nhìn thấy mặt của Lưu Phong, nhất thới không chịu nổi phun ra một ngụm máu đen. Lưu Phong né tránh kịp thời, nếu không người hắn đã dính toàn máu đen.
Sau khi hộc máu, Mộ Dung Tuyết thân thể mềm nhũn, nhất thời gục trên l*иg ngực Lưu Phong.
Lưu Phong nao nao, lập tức ôm nữ nhân vào ngực, nhẹ giọng nói: "không cần lo lắng, ta sẽ cứu nàng, chỉ là phải song tu ta mới nắm chắc mười phần có thể cứu nàng." Lưu Phong nghĩ chính mình nên giải thích một chút, hắn không thích cái kiều lợi dụng thời cơ. (zạo gúm).
Mộ Dung Tuyết giờ phút này toàn thân vô lực, trong cơ thể khí huyết bốc lên, nghe Lưu Phong có thể cứu mình, nước mắt rớt xuống, suy yếu nói: "Hết thảy để Công tử làm chủ."
Lưu Phong cười haha. Tuyệt vời, để ta làm chủ là tốt rồi.
Nói xong, Lưu Phong một tay để trên người Mộ Dung Tuyết, đưa vào người nàng một cỗ Nguyên anh lực, đem linh lực trong người nàng tập trung lại, giảm bớt thống khổ cho nàng.
Mộ Dung Tuyết từ từ nhắm hai mắt rên nhẹ một tiếng, dưới sự trợ giúp của Lưu Phong, thống khổ của nàng rõ ràng giảm bớt. Nguyên Anh lực của Lưu Phong làm nàng có cảm giác cực kỳ thoải mái, thậm chí có một cảm giác rất khác thường.
Lưu Phong nghĩ thất được thân thể Mộ Dung Tuyết có chút nóng lên. Đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện ánh mắt nàng có biến hóa lớn, một ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ xuất hiện.
Có lẽ đã phát tình ah?
"Ha ha, ta hiểu rồi."
Sau một lúc, Lưu Phong rất nhanh biết ra nguyên nhân chuyện này.
Trong Nguyên Anh lực của hắn có ẩn chứa Dục ma linh lực, đối với nữ nhân mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại thuốc kí©ɧ ŧìиɧ.
Hắn dùng Nguyên Anh lực chữa thương cho Mộ Dung Tuyết, tự nhiên đã kí©ɧ ŧìиɧ nàng ah.
Mộ Dung Tuyết cũng không biết nguyên nhân bên trong, tâm tình của nàng đã bị lạc lối. Nằm trong l*иg ngực của Lưu Phong, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí tức nam nhân làm cho nàng tim đập nhanh, trống ngực liên hồi, tiểu phúc nhất thời bốc lên một cỗ hơi nóng.
Lưu Phong cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộ Dung Tuyết, lại truyền cho nàng một ít Nguyên Anh lực.
Mộ lúc sau, bất tri bất giác, hạ thân của Mộ Dung Tuyết cũng trở nên ướŧ áŧ, cảm giác một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
Nàng nằm trong l*иg ngực Lưu Phong, thân thể không yên, vặn vẹo không ngừng, hai tay không tự chủ vuốt ve Lưu Phong, song nhũ bạo mãn không tự chủ tiến sát l*иg ngực nam nhân, nhẹ nhàng ma sát.
Đối mặt với sự chủ động của nữ nhân, Lưu Phong cũng hưng phấn không thôi.
Bất quá, hắn biết mình trước hết phải tiêu trừ tâm ma của Mộ Dung Tuyết mới có thể hưởng thụ. Nếu không, để tâm ma phát tác, Mộ Dung Tuyết chắc chắn phải chết.
Nói không chừng, không đợi hắn làm xong chuyện tốt, Mộ Dung Tuyết đã chết dưới người hắn ah.
Loại sự tình này, Lưu Phong không muốn xảy ra.
Để an toàn tuyệt đối, Lưu Phong cẩn thận xem xét, bỏ qua phương pháp song tu. Hắn quyết định sử dụng Thiên Xu Nguyên Anh Xuất Khiếu (xuất hồn) tiến vào trong cơ thể Mộ Dung Tuyết, giúp nàng loại bỏ tâm ma, phương pháp này có vẻ ổn hơn một chút.
Lưu Phong tập trung nguyên thần, chỉ huy tập trung tại đan điền, đem Thiên Xu Nguyên Anh xuất ra khỏi thân thể mình.
Thiên Xu Nguyên Anh chính là mạnh nhất trong ba Nguyên Anh của Lưu Phong, cũng chính là cái ngưng tụ thành hình người nhất.
Nếu dựa theo tiêu chuẩn của Bắc Đẩu. Nó chính là Lão đại của bảy đại Nguyên Anh
Sau khi tu luyện Tử Hư Chân Long Quyết, Thiên Xu Nguyên Anh đã lớn lên rất nhiều, hôm nay đã cao hơn hai thước.
Thấy bản thể của Lưu Phong, Mộ Dung Tuyết mỉm cười, trong lòng phát sinh cảm giác trìu mến, muốn vươn tay bắt nó ôm vào ngực.
Lưu Phong vội vàng chỉ huy Thiên Xu Nguyên Anh né tránh, không phải lúc để nàng giỡn, tính mạng nàng quan trọng hơn ah.
Thiên Xu Nguyên Anh ngưng tụ thành người, chính là một đứa nhỏ có gương mặt tươi cười. Biến thành một đạo quang mang vàng nhạt tiến vào cơ thể Mộ Dung Tuyết.
Sau khi tiến vào trong cơ thể Mộ Dung Tuyết, Lưu Phong vội vàng liên hệ với thần thức của nàng, làm cho nàng hoàn toàn thoài mái vui vẻ, tất cả đều tuân theo tự nhiên.
Mọi chuyện trong lòng Mộ Dung Tuyết nhất thời đều xuất hiện trong đầu Lưu Phong. Lúc này Lưu Phong cảm nhận được tất cả, buồn vui, lo lắng của nàng.
Không thể phủ nhận, nữ nhân này có mệnh khổ. Nguyên lai nàng cũng không phải con ruột của Mộ Dung Bác, chỉ là con nuôi, trước mặt Mộ Dung Bác không bị đánh thì bị chửi, cuộc sống cực kỳ thê thảm.
Lưu Phong thở dài trong lòng một tiếng, vội vàng thu hồi tâm trí, chỉ huy Thiên Xu Nguyên Anh, dùng lực lượng Nguyên Anh mạnh mẽ cảm trở tâm ma, khiến nàng trở nên thanh tĩnh.
Lưu Phong cẩn thận thúc dục Thiên Xu, mang thần thức chính mình đem thần thức Mộ Dung Tuyết tuần hoàn, mỗi vòng tuần hoàn, thần thức của hai người lại dung hợp thêm một chút.
Dần dần thần thức của Mộ Dung Tuyết cũng mạnh mẽ lên. Lúc này, ý thức của Mộ Dung Tuyết cũng từ từ thanh tĩnh. Hai người hợp lực hoàn toàn loại bỏ tâm ma còn sót lại.
Thu hồi Nguyên Anh, hai người chậm rãi mở mắt, nhìn nhau cười.
Mộ Dung Tuyết chủ động nhảy vào l*иg ngực Lưu Phong, ôm chặt hắn, kiều mỵ nói: "Công tử, cám ơn người đã cứu ta. Tiểu nữ không có gì báo đáp, nguyện đem thân ra đền đáp." Mộ Dung Tuyết vốn có ý tứ với Lưu Phong, hơn nữa dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng có chút không tự chủ.
Lưu Phong cười hắc hắc, cũng không cự tuyệt, đưa tay sờ loạn trên thân thể Mộ Dung Tuyết. Khiến cho nàng thở hồng hộc.
Cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nữ nhân, Lưu phong hướng bàn tay to xuống giữa hai chân nữ nhân.
Trong tay một mảnh ướŧ áŧ, nữ nhân hiển nhiên đã động tình ah.
Lưu Phong ôm nàng trong l*иg ngực, cởi bỏ quần áo, bàn tay to từ sau đồn bộ tiến tới nơi ẩm ướt, không ngừng ma sát.
Mộ Dung Tuyết chính là lần đầu trải qua sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhất thời thở gấp không ngừng, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, trong mắt một mảng sương mờ. sắc mặt ửng hồng.
Thời gian không lâu, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Lưu Phong, Mộ Dung Tuyết rên dài một tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy. Hạ thân nhất thời một dòng nước chảy ra.
"Tiểu mỹ nhân, thật là như suối phun ah."
Mộ Dung Tuyết cả người vô lực xụi lơ trong l*иg ngực Lưu Phong, đôi mắt đẹp mê ly, trong miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ, trên gương mặt xinh đẹp đỏ hồng.
" Công tử, cám ơn người, Thật thoải mái ah." Mộ Dung Tuyết thở hổn hển, cảm kích nói. Ánh mắt đẹp tràn ngập nhu tình.
Lưu Phong cười hắc hắc, đang chuẩn bị đem nữ nhân đặt dưới người, hảo hảo thưởng thức một phen, đột nhiên nghe âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến.
Mộ Dung Tuyết khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Hình như đã xảy ra chuyện gì?"
"Uhm, ta biết." Lưu Phong gật đầu, lạnh nhạt nói: "Mộ Dung Vũ đã chết, là ta gϊếŧ."
Mộ Dung Tuyết cả kinh, ngồi nhanh dậy, vẻ mặt có chút kích động, một đôi nhũ phong tuyết trắng kịch liệt run rẩy: "Người nói cái gì? Người gϊếŧ Mộ Dung Vũ? Người. Người gây họa lớn rồi, cha ta sẽ không buông tha cho người. Thừa dịp họ chưa phát hiện, chàng trốn đi."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Mộ Dung Bác đối với ta mà nói, không là gì cả. Ta gϊếŧ chết Mộ Dung Vũ, cũng không ngại gϊếŧ chết cha hắn ah."
"Tại sao phải làm như vậy?" Mộ Dung Tuyết cắn môi, nhìn Lưu Phong.