Châu nhi nhìn thấy thế thầm kinh hãi, nàng không ngờ trên đời này lại có người tu chân như thế, hắn sao có thể cùng có nguyên anh và kim đan được chứ.
Tu vi Lưu Phong hôm nay đã là nguyên anh hậu kì, tiểu nguyên anh đã đuợc ngưng luyện, cảm giác không như trước, hình dạng giống người thật, chỉ là kích thước nhỏ hơn mà thôi.
Tiểu nguyên anh sau khi ly khai khỏi thân thể hắn, kim đan dính ở trên đầu, tò mò đánh giá khắp nơi, bộ dạng như tinh linh nhỏ thật đáng yêu.
Châu nhi ở một bên thấy vậy ngạc nhiên, thấy nguyên anh như thế không nén nổi đi tới gần, muốn dùng tay chạm vào Tiểu nguyên anh đáng yêu đó.
"Thật đáng yêu quá đi." Châu Nhi nhìn Tiểu nguyên anh. Trong ánh mắt có chút hưng phấn, nhịn không được ôm lấy Tiểu nguyên anh vào lòng vuốt ve một trận.
Lưu Phong buồn bực khó chịu thầm nghĩ: "Mẹ nó, lão tử bị phi lễ rồi.
Nguyên anh lão tử còn trong trắng đó.
Lưu Phong trong lòng thầm nói một câu, nam nhi không thể thiệt thòi như thế được. Ngươi phi lễ với ta, ta phải phi lễ lại với ngươi. Lập tức thần niệm hắn nhập vào trong nguyên anh, chỉ huy hai bàn tay nhỏ xíu tóm lấy bộ ngực bão mãn của Châu nhi xoa nắn một trận.
Châu nhi là linh thể, bây giờ bị tiểu nguyên anh cũng là linh thể xoa xoa bóp bóp một hồi nhất thời phản ứng rất mạnh, kɧoáı ©ảʍ tê dại này thiếu chút nữa làm nàng bật ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
"Đại bại hoại." Châu nhi thấy sợ luôn tên nhóc bề ngoài thì đáng yêu vậy mà trong lòng sao quá dâʍ đãиɠ, vội vàng vứt nó ra đất, giận dữ la lớn: "Nhanh lên, mau tới cứu Khuynh Thành tỉ tỉ đi"
Lưu Phong trong lòng buồn bực, rõ ràng là ngươi phi lễ ta trước mà. Ta bất quá chỉ là phòng vệ mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, sờ hết ta xong lại không chịu nhận lỗi, đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên đầu ta. Còn mình thì lại giả bộ như rất thanh khiết thánh thiện.
Nhưng cũng phải nói là lúc trước nằm trong lòng tiểu sắc nữ đó cảm giác cũng không tệ.
Lưu Phong không biết, linh thể tiếp xúc linh thể cảm giác so với giữa nhục thể thì hơn xa trăm lần.
"Trừng mắt làm gì, nhóc con. Còn không mau đi cứu Khuynh Thành tỉ tỉ." tiểu sắc nữ Châu nhi bộ dạng hung hăng, hai tay chống nạnh hướng Tiểu nguyên anh rống lên.
"Mẹ nó, ngươi mới là nhóc con." Lưu Phong vốn muốn mắng lại, nhưng ai biết nói ra miệng Tiểu nguyên anh. Thanh âm tự nhiên biến thành y y nha nha giống như của một đứa trẻ.
Á á, tiểu nguyên anh này quả nhiên không thể nói chuyện a.
Lưu Phong thầm nói trong lòng một câu, không để ý tới tiểu sắc nữ đó nữa mà tiến lại trước người Khuynh Thành. Sau đó hắn tiến thẳng vào l*иg ngực Khuynh Thành cẩn thận cảm nhận rõ một phen.
Sau đó, dưới sự quan sát chăm chú của tiểu sắc nữ Châu nhi, tiểu nguyên anh từ từ tiến vào trong người Khuynh Thành.
Nguyên anh tiến vào trong cơ thể người khác kỳ thật là chuyện nguy hiểm hạng nhất. Hơn nữa Khuynh Thành hiện giờ đang hôn mê, không cách nào phối hợp cùng hắn, tất cả đều chỉ có thể dựa vào một mình Lưu Phong mà hoàn thành.
Lưu Phong hết sức cẩn thận chỉ huy Tiểu nguyên di chuyển trong kinh mạch Khuynh Thành. Đi tới chỗ nào, cũng chỉ bên trong cơ thể Khuynh Thành là một phiến tử tịch, không có một chút phản ứng nào với thần niệm của Lưu Phong.
Thương thế Khuynh Thành so với tưởng tượng của Lưu Phong còn ngiêm trọng hơn rất nhiều.
Lưu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chỉ huy tiểu nguyên anh cẩn thận chữa trị cho kinh mạch bị thương tổn của Khuynh Thành.
Hồi lâu như vậy, trải qua một phen khổ cực Lưu Phong rốt cuộc đã đem toàn bộ kinh mạch bị thương tổn trong cơ thể Khuynh Thành khôi phục như cũ. Vì tiêu hao quá nhiều nguyên anh lực nên tiểu nguyên anh người ảm đạm đi không ít, cũng may cho hắn là khỏa kim đan trên đầu Tiểu nguyên anh kịp thời bổ sung kim đan lực nên giờ phút này dù rất mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì được.
Chỉ là trong cơ thể Khuynh Thành vẫn như trướclà một mảnh tử tịch, không có chút sinh cơ.
Lưu Phong có chút lo lắng, vội vàng quan sát trong cơ thể Khuynh Thành, hy vọng có thể tìm được biện pháp gì tốt để kích hoạt sinh cơ trong cơ thể nàng.
Nghiên cứu hơn nửa ngày Lưu Phong mới phát hiện vấn đề lớn nhất của Khuynh Thành chính là kim đan đã gần như nát vụn. Nếu không chữa được kim đan thì nàng cũng không thoát khỏi một kiếp.
Thoáng u buồn một chút, Lưu Phong trong lòng khẽ động, nhanh chóng chạy đến đan điền Khuynh Thành, hay tay đặt tại khối kim đan sắp nát vụn kia, đem lực lượng cuồn cuộn không ngừng của khối kim đan trên đỉnh đầu đưa vào trong kim đan của Khuynh Thành.
Rất nhanh. dưới sự trợ giúp của kim đan lực, kim đan của Khuynh Thành đang thay đổi phiến tử tịch lúc trước, từ từ xuất hiện chút sinh cơ. Mặc dù không quá rõ ràng nhưng cũng để cho Lưu Phong thấy được hy vọng.
Dần dần, giữa kim đan của Lưu Phong và kim đan của Khuynh Thành tựa hồ xuất hiện một sự liên hệ kỳ lạ.
Cái loại cảm giác này giúp cho Lưu Phong và Khuynh Thành tâm ý tương thông.
Lưu Phong tựa hồ có thể thấy được rất nhiều chuyện trong lòng Khuynh Thành, kinh nghiệm sống từ nhỏ đến lớn, tất cả tựa như cuốn phim chiếu qua đầu Lưu Phong.
Duy trì như vậy một lúc sau, tâm thần Lưu Phong như hòa vào tâm thần Khuynh Thành thành một thể, tâm thần hắn đã lạc lối, kim đan lực chỉ còn dựa vào bản năng mà trút lực không ngừng cho Khuynh Thành.
Lưu Phong còn hồn nhiên chưa biết lúc này hắn đã lâm vào nguy cơ không tưởng nổi, nguyên anh xuất khiếu (thoát ra ngoài), mà thần niệm lại không tỉnh táo. Ở dưới tình huống loại này, chỉ cần không thận trọng một chút thôi sẽ tẩu hỏa nhập ma, hai người bởi vậy đều có thể bị hôi phi yên diệt.
Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Phong đang lạc lối đột nhiên được thần niệm của Khuynh Thành tác động khiến cho tỉnh lại.
Lưu Phong vội vàng tập trung lại thần niệm đang tản ra, cẩn thận kiểm tra tình huống của Khuynh Thành, hắn phát hiện nhờ kim đan lực khổng lồ của hắn mà kim đan Khuynh Thành đã chữa trị được phân nửa, các vết rạn nứt cũng ít đi rất nhiều.
Hơn nữa, hắn còn cảm ứng rõ ràng được trên viên kim đan kia của Khuynh Thành một tia sinh cơ.
Lưu Phong hết sức cẩn thận khống chế kim đan lực của lực chữa trị cho Khuynh Thành, không dám khinh suất chút nào hắn chỉ lo một khắc sơ suất thành thiên cổ hận.
"Phu quân là chàng sao?"
Đột nhiên đầu Lưu Phong nhận được thần niệm do Khuynh Thành truyền tới.
Lưu Phong vội vàng trả lời: "Là ta, nàng nhất định phải kiên trì, ta sẽ cứu cho nàng."
Cứu chữa tới giờ phút này đã tràn ngập hi vọng.
Lưu Phong cố gắng trấn áp nỗi vui mừng như điên trong lòng, gắng sức thúc dục kim đan rót thêm kim đan lực vào Khuynh Thành, sau mỗi đoạn thời gian, kim đan của Khuynh Thành lại sáng thêm một ít.
Theo kim đan lực Lưu Phong không ngừng đổ vào, kim đan của Khuynh Thành đã được kích hoạt hoàn toàn, hơn nữa còn phát ra, tiến vào các kinh mạch trong cơ thể.
Đến lúc này, kinh mạch chỉ là một phiến tử tịch lúc trước lần nữa được khôi phục sinh cơ, một tia kim đan lực từ từ chữa trị dọc theo kinh mạch chậm rãi tuần hoàn.
Đang lúc Lưu Phong vui mừng khi thấy biến hoa trong cơ thể Khuynh Thành, đột nhiên hắn thấy kiệt lực, bất tri bất giác kim đan lực của Lưu Phong đã tiêu hao gần hết, ngay cả tiểu nguyên anh kia cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Theo sự giảm bớt kim đan lực tiến vào cơ thể Khuynh Thành của Lưu Phong, kim đan của Khuynh Thành cũng ảm đạm dần, ngay cả kim đan lực lúc trước tiến vào kinh mạch cũng ngừng lại.
Lưu Phong trong lòng kinh hãi, vội vàng vận chuyển dư lực, đưa toàn bộ kim đan lực còn lại trong người chuyển hết vào người Khuynh Thành. Nhưng nếu muốn hoàn toàn chữa trị cho kim đan của Khuynh Thành, chỉ đơn độc dựa vào lực lượng này vẫn còn xa mới đủ.
Lưu Phong hiện tại là trạng thái nguyên anh xuất khiếu, lại trong thân thể Khuynh Thành, cho nên muốn hấp thu linh khí ở bên ngoài cũng tuyệt đối không có khả năng.
Nếu như tiếp tục như vậy, Lưu Phong rất rõ ràng viên kim đan của mình khẳng định sẽ kiệt lực mà vỡ tan.
Mắt thấy tình trạng của Khuynh Thành, sinh cơ vừa mới tiến triển thì lại lùi về chết chóc hắn cũng chẳng suy nghĩ gì hơn thiệt, vội vàng liều mạng thúc dục kim đan lực vào kim đan Khuynh Thành.
Kim đan Lưu Phong dần dần xuất hiện những vết rạn, nhưng bên kia kim đan Khuynh Thành nhờ lực lượng cuồn cuộn không ngừng tuôn vào mà dần dần khôi phục lại sinh cơ. Cỗ kim đan lực vừa mới suy tàn lại mạnh mẽ tiếp tục chữa trị kinh mạch. Kim đan lực mỗi lần vận chuyển xong một vòng chu thiên lại mạnh mẽ hơn một chút.
"Không tốt, muốn vỡ." khi Khuynh Thành kim đan cơ bản đã hồi phục, Lưu Phong cảm thấy kim đan mình sắp vỡ tan, đau đớn về thể xác không thể so bì với cảm giác này, cảm giác của linh thể thật quá nhạy bén.
"Phanh!"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, kim đan Lưu Phong hoàn toàn bể nát, thần chí hắn cũng từ từ mơ hồ, rất nhanh liền mất đi ý thức.
.
.
Khi tỉnh lại hắn thấy quang cảnh trước mắt mà hoảng hồn ngây dại, ngay trước mắt hắn thôi một nguyên anh như nắm tay đang lườm lườm con mắt đánh giá hắn.
"Đây là chuyện gì vậy?" cái nguyên anh này chẳng lẽ. hắn tự hỏi, chẳng phải nguyên anh này là bản thân hắn thu nhỏ sao?
Lưu Phong trong lòng nao nao, trong đầu xẹt qua một ý: "Chẳng lẽ là phá đan thành anh sao?"
Nghĩ tới đây hắn đưa một tia thần thức vào nguyên anh kia, quả thật hắn có thể chỉ huy nguyên anh nho nhỏ này.
Lưu Phong kích động mãi không thôi, hắn đúng là nhân họa đắc phúc.
Khẽ thở dài một hơi, hắn đắc ý cười nói: "Làm chuyện tốt quả nhiên được báo đáp: "
Quay đầu lại, hắn vội vàng kiểm tra thân thể Khuynh Thành một chút, sau khi xác thực còn gì đáng ngại mới hoàn toàn yên tâm.
"Thiên Xu. Thiên Tuyền."
ngay khi Lưu Phong muốn đem hai cái nguyên anh rời khỏi thân thể Khuynh Thành thì hai cái tên đột nhiên xuất hiện xuất hiện trong đầu, một cảm giác huyền diệu không thể nói giúp hắn biết đây chính là hai cái tên của song anh.
Thiên Xu là nguyên anh xuất hiện trước, Thiên Tuyền là nguyên anh be bé mới xuất hiện tức thì.
"Hình như là tên của bắc đẩu thất tinh." Lưu Phong giật mình, từ tình huống hôm nay cho thấy, sau này hắn nhất định sẽ hình thành bảy nguyên anh.
"Trước tiên đi ra ngoài đã rồi nói gì thì nói, trong cơ thể lão bà thật cũng không phải là hay ho lắm."
Lưu Phong chia thần thức ra làm hai, phân biệt chia ra chỉ huy Thiên Xu, Thiên Tuyền, chậm rãi thoát ra khỏi cơ thể Khuynh Thành.
.
.
"Sao lại xuất hiện hai người rồi." Châu nhi trơ mắt nhìn hai nguyên anh một lớn một nhỏ từ từ tiến ra khỏi thân thể Khuynh Thành thì kinh hãi không thôi. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, trước vẫn chỉ là một cái nguyên anh, bây giờ cư nhiên biến thành hai cái. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Phong thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sắc nữ, vốn ban đầu còn giải thích một chút cho nàng, nhưng ai biết âm thanh vẫn chỉ y y nha nha như trẻ con mà thôi.
"Mẹ nó, tốt nhất là trở lại cơ thể cái đã rồi hãy nói." Lưu Phong cũng bất kể Châu nhi kinh ngạc, hai nguyên anh một lớn một nhỏ tay cầm tay kéo nhau tiến vào thân thể mình.
"Thân thể Khuynh Thành không còn gì đáng lo nữa, ngươi mau đi kêu mọi người vào hết đây." Song anh nhập thể, Lưu Phong thu hồi tâm thần chỉ đạo Châu nhi.
Châu nhi nghe thế ngay lập tức tiến lại xem xét tình huống của Khuynh Thành, rất nhanh nở ra một nụ cười: "Thật không vấn đề gì nữa rồi."
Quay đầu lại, Châu nhi hưng phấn hỏi Lưu Phong: "Sao ngươi có thể làm được?"
Lưu Phong hào khí lẫm thiên, hiên ngang trả lời: "Chỉ cần trong lòng có tình thì không việc gì không thể cả." Lưu Phong ý tứ rõ ràng, lão tử với Khuynh Thành là chân chân ái ái.
Châu nhi hừ một tiếng, vẻ mặt tám phần là không tin hắn nói nhảm, cũng không tranh cải nhanh chóng tiến ra ngoài báo tin cho mọi người.
Thời gian lo lắng bồn chồn cũng đã nửa tháng nên Lý Hương Quân cùng chúng nữ nghe thấy tin tức từ Khuynh Thành liền mặt hoa hoan hỉ vui mừng không thôi.
Không sai, thời gian từ lúc Lưu Phong vào chữa trị cho Khuynh Thành cũng trôi qua nửa tháng. Trong nửa tháng này, hàng ngày nghê thường cùng chúng nữ mỗi ngày tâm lý đều bất an, lo lắng chuyện xấu xảy ra.
Sự thật chứng minh, Lưu Phong quả là đã tạo ra kì tích.
Hỏi quá trình trị liệu hung hiểm thế nào hắn cũng không nói ra, ngay cả chuyên song anh hình thành cũng thế. Bất quá, Tuyệt Tình cũng đã nhận ra chút gì đó, khí tức của Lưu Phong đã biến thành nguyên anh sơ kì.
Tm cơ hội thuận tiện, Tuyệt tình hỏi nhỏ hắn: "Nươi đã hình thành song anh rồi sao?"
Lưu Phong không nói gì chỉ thản nhiên gật đầu.
Tuyệt tình nghe thấy kinh hãi, chấn động trước bí mật này, thiên tài quả nhiên là thiên tài, hèn gì ngay cả tiền bối Bạch khiết cũng là tiểu tình nhân của hắn.
Thương thế Khuynh Thành mặc dù hồi phục nhưng thân thể vẫn suy yếu, cần tĩnh dưỡng hàng tháng trời nữa mới khôi phục hoàn toàn tu vi.
Lý Hương Quân lưu lại xử lý giáo vụ và chiếu cố Khuynh Thành.
Lưu Phong, Tuyệt Tình, Nghê Thường và Lăng Ba tiến về kinh thành.
Trong lúc này Lưu Phong cũng đã thu được tình báo từ Hoa cô tử, tin tức nói Mộ dung thế gia sắp xuất thế liên tục đối đãi với Phong Thành rất tốt.
Nhằm làm cho Lưu Phong hiểu rõ tình huống của Mộ dung thế gia, Hoa cô tử đã chuẩn bị tư liệu về Mộ Dung thế gia cho Lưu Phong thật cẩn thận.
Lưu Phong sau khi xem qua, lập tức chỉ thị kết giao.
Ngay khi đoàn người Lưu Phong tiến vào địa phận Bắc Kinh, hắn lại nhận được tin tức của Nữ nhân hoa báo rằng Mộ dung thế gia muốn làm tiệc tẩy trần cho hắn.
Lưu Phong đối với chuyện này cũng không cự tuyệt vì vài lý do, thứ nhất theo tin tức cho biết, thế lực Mộ dung gia cũng không dưới Phượng viên, thứ hai đáng chú ý là Mộ dung tiểu thư là đóa kim hoa nổi tiếng trong kinh đô.