Hi Du Hoa Tùng

Chương 571: Mộ Dung gia tính kế, Lưu Phong công kích Thánh sơn

Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng nói: "Nhưng Uyển Nhi không muốn lấy chồng, chúng ta miễn cưỡng nó như vậy là không đúng a?"

"Có cái gì mà không được." Mộ Dung phu nhân cười nói: "Để nó làm quốc mẫu tương lai, đây chính là vinh diệu lớn lao của nữ nhân."

"Nữ nhi từ nhỏ đã đạm bạc danh lợi (không quan tâm đến tiếng tăm và tiền tài), hơn nữa tính tình ương ngạnh, ta sợ." Mộ Dung Thiên vẫn còn chút do dự. Nói thật, dựa theo ý tứ hắn, hắn tuyệt đối không muốn hy sinh hạnh phúc của nữ nhi mình.

"Chàng yên tâm, công tác tư tưởng cho Uyển Nhi để thϊếp làm, nó là một đứa nhỏ biết điều, tin rằng nó sẽ lấy đại cục làm trọng. Đúng rồi, chàng tự mình điều tra Lưu Phong kia, tình huống thế nào?" Mộ Dung phu nhân biết phu quân mềm lòng, không muốn hy sinh hạnh phúc của nữ nhi mình, cho nên vội nói sang chuyện khác, không muốn lại tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

"Phải rồi, nàng không hỏi, ta thiếu chút nữa quên nói cho nàng." Mộ Dung Thiên nghiêm mặt nói: "Lưu Phong này không đơn giản a."

"Ồ? Không đơn giản như nào?" Mộ Dung phu nhân biết rõ nam nhân của mình, hắn không dễ dàng tán dương một người. Phàm là người được hắn tán dương, dứt khoát đều có chỗ hơn người.

"Phu nhân, nàng đừng vội, nghe ta nói." Mộ Dung Thiên lập tức đem tình hình của Lưu Phong cùng Phong thành nói lại một lần cho thê tử.

Nghe xong lời của phu quân, Mộ Dung phu nhân thật lâu không có mở miệng, mà cúi đầu, cẩn thận suy tư cái gì đó.

Thật lâu sau, Mộ Dung phu nhân ngẩng đầu lên. Hỏi: "Phu quân, theo chàng thấy, Lưu Phong này có thể trở thành thế lực lớn thứ ba của đế quốc không?"

Mộ Dung Thiên gật đầu quả quyết: "Mấy ngày nay, ta thu thập tình hình, cẩn thân nghiên cứu một phen, cho kết luận là, Phong thành khẳng định sẽ trở thành thế lực lớn thứ ba sau Yến Vương phủ và Đông cung. Theo viễn cảnh phát triển lâu dài cho thấy, Phong thành thậm chí có thể mạnh hơn cả Yến Vương, Đông cung."

"Vậy ý tứ của chàng là?" Mộ Dung phu nhân chậm rãi hỏi.

"Ý tứ của ta rất đơn giản. Chúng ta hiện tại trước tiên không cần nóng lòng cùng bên nào tạo lập quan hệ, làm quen. Thế cục của đế quốc dù đã xuất hiện hỗn loạn, nhưng còn cách phút cuối một bước. Chúng ta có đủ thời gian ở một bên xem xét." Mộ Dung Thiên trầm giọng nói: "Chúng ta phải tìm ra một phương cường đại nhất cùng họ kết thành đồng minh. Chỉ có như vậy, tương lai của Mộ Dung gia tộc mới được đảm bảo."

Mộ Dung phu nhân gật gật đầu, nói: "Không sai. Cũng nên như vậy."

"Đúng rồi, Lưu Phong kia như thế nào?" Mộ Dung phu nhân tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.

Mộ Dung Thiên đầu tiên là rùng mình, sau lập tức hiểu được ý tứ của thê tử, cười nói: "Nàng sẽ không muôn đem Uyển Nhi gả cho Lưu Phong chứ?"

"Sao lại không thể." Mộ Dung phu nhân nghiêm túc nói: "Như chàng nói, tiềm lực phát triển của Phong thành rất lớn, kết thân không phải là chuyện không có khả năng."

Mộ Dung Thiên cười nói: "Người ta chưa thấy qua. Chẳng qua theo như tình báo cho thấy, hắn là một con ngươi phi thường, nhân trung chi long (rồng trong loài người). Bằng tuổi Uyển Nhi chúng ta. Diện mao càng xuất sắc, nghe nói hình dáng Lưu Phong anh vũ tuấn tú, ngay cả nữ nhân cũng có chút ghen tị. Học thức của hắn lại càng không còn gì để nói. Phong thành vốn là một chốn tử địa, nhưng vào trong tay hắn, chỉ chưa đến nửa năm đã trở thành một đại thành thị bừng bừng sinh cơ, thật sự là không đơn giản. Còn có, thuộc hạ của có một chi Thần Thánh quân đoàn, nghe nói từ khi xuất đạo đến nay, chưa từng bại một lần. Tướng sĩ trong quân đoàn mỗi người đều là cao thủ một địch mười."

"Tóm lại, hắn là thanh niên xuất sắc nhất ta từng thấy trong đời. Nếu Uyển Nhi nhà chúng ta có thể cùng hắn kết làm vợ chồng. Thực là rất tốt. Chỉ là." Mộ Dung Thiên muốn nói lại thôi.

Mộ Dung phu nhân hỏi: "Có cái gì không ổn sao?"

"Thông tin cho thấy, tên Lưu Phong này đã có thê tử. Là nữ nhi của tổng đốc Giang Nam Ân Nguyên Đạo. Hơn nữa. Bên người hắn còn có rất nhiều nữ nhân. Căn cứ theo bước đầu điều tra cho thấy, nữ nhân bên người hắn mỗi người đều không đơn giản. Trong đó còn có nữ nhi của ti phó thống lĩnh binh mã kinh thành (kinh đô và hoàng thành)."

"Người thì cũng được. Chỉ là có chút hoa tâm." Mộ Dung Thiên làm một câu tổng kết hết lại.

Mộ Dung phu nhân khẽ cười một tiếng nói: "Nghe khẩu khí (lối diễn đạt trong khi nói) của chàng, tựa hồ cầu không được Lưu Phong kia làm nữ tế (con rể) vậy."

Mộ Dung Thiên cười nói: "Ái thê, không dối gạt nàng, ta thực sớm đã có ý này trong lòng. Lúc trước, ta còn lo lắng Uyển Nhi còn nhớ mong không quên Hoàng Thái Tôn, không phải hắn thì không lấy. Hiện giờ thì tốt rồi, không cần lo lắng. Lại nói lúc trước, Triệt nhi kia khi nhỏ ta cũng từng gặp qua, là một đứa nhỏ rất thông minh, như thế nào lớn lên lại lại biến thành một phế vật."

Mộ Dung phu nhân lạnh nhạt hỏi: "Chàng có cái nhìn gì về Hoàng Thái Tôn?"

"Có thể có cái nhìn gì, chỉ là một phế vật." Mộ Dung Thiên khinh thường nói: "Nếu không phải có Thái Tử Phi một tay nắm giữ Đông cung, nếu không phải thuộc hạ cũ của Thái Tử năm đó còn trung thành, nếu không phải bệ hạ sủng ái Hoàng Thái Tôn, Đông cung căn bản là không có vị trí bây giờ."

"Túc Vương thì sao?" Mộ Dung phu nhân lại thay đổi đề tài.

"Túc Vương?" Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Túc Vương dù nắm giữ Thất Sát quân đoàn, một trong tứ đại quân đoàn của đế quốc, nhưng chung quy cũng không làm nên đại sự."

"Ta thủy chung cảm thấy chỗ của Túc Vương là ở quân đội, mà không phải."

Mộ Dung phu nhân nhàn nhạt nói: "Kỳ thật sự tình Túc Vương, thϊếp đã cẩn thận phân tích qua. Theo như thϊếp thấy, bệ hạ căn bản là chưa từng lo lắng về Túc Vương."

"Vì sao?" Mộ Dung Thiên hỏi.

"Kỳ thật rất đơn giản, bệ hạ muốn cho Túc Vương đến phá đám." Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng nói.

Mộ Dung Thiên hơi kinh hãi: "Ý tứ của nàng là Túc Vương chẳng qua là may áo cưới cho người (bị lợi dụng)."

"Đúng là như thế. : Mộ Dung phu nhân khẳng định nói.

"Một khi đã như vậy, mục tiêu của chúng ta hãy tập trung vào ba nhà Yến Vương phủ, Đông cung, Phong thành." Mộ Dung Thiên nghiêm túc nói.

Mộ Dung phu nhân hé mở đôi môi đỏ mọng, tay hái một bông hoa. Nhíu mày nói: "Phu quân, có một chuyện chàng có nghĩ không?"

"Chuyện gì?"

"Chàng có từng cẩn thận nghĩ? Phong thành cùng Đông cung, Yến Vương phủ không có giống nhau." Mộ Dung phu nhân phân tích: "Yến Vương cũng được, Thái Tôn cũng tốt, đều là con cháu hoàng gia cả. Bọn họ tương lai đều là người có thể làm hoàng đế. Mà Lưu Phong chẳng qua chỉ là một ngoại nhân. Phong thành tuy tiềm lực phát triển rất lớn, nhưng chung quy cũng chỉ là một cái thành. Như thế nào có thể so sánh với cả đế quốc."

Mộ Dung Thiên nghe vậy. Trầm giọng nói: "Nàng nghĩ Lưu Phong ở Phong thành không muốn cái vị trí kia. Theo tình huống hiện tại cho thấy, mục tiêu của Lưu Phong khẳng định là cái vị trí đó."

Mộ Dung phu nhân lắc đầu: "Nhưng phu quân, ngươi có nghĩ không. Một ngoại thần như hắn có thể thành việc sao? Cho dù việc có thể thành công, nhưng cũng sẽ phải mang tiếng xấu cướp nước sao?"

Mộ Dung Thiên hừ một tiếng, nói: "Thắng làm vua thua làm giặc. Nếu Lưu Phong thực sự có thể thành công, làm hoàng đế, đến lúc đó ai dám nói. Đừng quên, đế quốc hiện tại cũng là."

"Không cần nói. Thϊếp biết ý tứ của chàng. Chẳng qua. Thϊếp vẫn nghĩ sự tình không đơn giản như vậy." Mộ Dung phu nhân phân tích: "Phu quân, thϊếp nghĩ đằng sau Lưu Phong khẳng định có ẩn tình gì đó. Nếu không phải vậy, một ngoại thần chắc chắn sẽ không sinh ra ý niệm cướp ngôi trong đầu."

"Đúng vậy. Vấn đề này ta cũng đã nghĩ tới." Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi. Trước tiên tìm cơ hội để Uyển Nhi tiếp xúc một chút với Lưu Phong. Tìm hiểu thực hư của hắn."

Mộ Dung phu nhân cười nói: "Phu quân. Chàng không cho rằng Uyển Nhi sẽ thích Lưu Phong chứ."

"Cái này ta cũng không biết, chẳng qua Lưu Phong xuất sắc như vậy. Tin tưởng rằng Uyển Nhi sẽ có chút động tâm. Trong ba ngươi bọn họ, ít nhất ta cảm thấy Lưu Phong là người thích hợp với Uyển Nhi nhất." Mộ Dung Thiên nói ra ý của mình

Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng. Nói: "Tiểu tử kia chỉ là quá phong lưu."

"Nam nhân mà, sao không."

"Hừ, nam nhân không có một điểm nào tốt." Mộ Dung phu nhân tay đặt ở eo Mộ Dung Thiên cấu véo một trận.

"Ai ya. Ái thê nàng hiểu lầm rồi, ta khác với các nam nhân khác, trừ nàng ra, ta tuyệt đối sẽ không động tâm đối với nữ nhân khác."

.

.

Phong thành. Hầu tước phủ.

Sau khi chuẩn bị cẩn thận, Lưu Phong quyết định dẫn Thần Thánh quân đoàn tiến đến Thánh sơn. Hoàn toàn giải quyết mối phiền toái ma giáo này.

Để đảm bảo chắc chắn thành công, ngay cả lão tửu quỷ Tuyệt Tình kia cũng bị Lưu Phong gọi đến. An toàn bên Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô chủ yếu do Hắc ám võ sĩ cùng Phượng vệ phụ trách, mặt khác hoàng thành thủ bị quân của Vương Đức Vọng cũng tăng cường cảnh giới gần Thiên Thượng Nhân Gian.

Căn cứ phân tích của Lí Hương Quân, Thánh sơn sau khi mất tòa án hắc ám, thế lực giảm đi không bằng bảy thành lúc trước. Hiện giờ Lưu Phong tập trung mấy lực lượng này, tuyệt đối có năng lực đánh bại Thánh sơn.

Thái Thượng hộ pháp dù lợi hại. Nhưng bất quá tu vi cũng chỉ là nguyên thần hậu kỳ.

Bên Lưu Phong riêng tu vi của Tuyệt Tình đã có thể liều mạng cùng hắn. Đấy là còn chưa tính đến Lưu Phong. Chiến đấu lực của Lưu Phong hiện nay, đối phó với tu chân nguyên thần trung kỳ tuyệt đối không cần tốn sức.

Thánh sơn cách Phong thành có ngàn dặm.

Một đoàn mấy ngàn người. Sau khi trải qua năm ngày hành quân vội vã. Rốt cục cũng đi tới dưới chân Thánh sơn. Nghỉ ngơi sắp xếp lại ba ngày, Lưu Phong dẫn đầu toàn quân bắt đầu tấn công.

Đối mặt với sự xâm phạm bất ngờ, phía Thánh sơn tựa hồ có chút bối rối, hơn nữa việc tòa án hắc ám bị diệt đối với bọn họ tạo thành ảnh hưởng về tâm lí, sĩ khí không còn như trước kia.

Sau nửa ngày, Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong dưới hoàn cảnh tử vong bảy trăm người, thành công đi lên Thánh Phong (đỉnh Thánh sơn). Còn ma giáo đồ thì chết bốn ngàn người.

Thương vong bảy trăm người, đây chính là trận chiến thảm liệt nhất từ khi xuất đạo tới nay của Thần Thánh quân đoàn.

Sức mạnh của ma giáo giáo đồ trên Thánh Sơn. Tuyệt đối không phải tướng sĩ có thể so sánh. Nếu nhóm cao thủ bên Lưu Phong không ra tay, phỏng chừng thương vong của Thần Thánh quân đoàn ít nhất phải tăng gấp đôi.

Đương nhiên, trong quá trình tấn công núi, Lí Hương Quân cùng Khuynh Thành có tác dụng rất lớn.

Thánh sơn hôm nay dù có Thái Thượng hộ pháp thống trị, nhưng cũng không đại biểu cho tất cả đệ từ đều phục hắn.

Thường ngày, những người này khϊếp sợ da^ʍ uy của hắn tự nhiên không dám tỏ vẻ gì, nhưng hôm nay thấy Thánh mẫu, Thánh nữ đã trở lại, nhất thời xuất hiện ý niệm nổi loạn trong đầu.

Trong bốn phần giáo đồ ít nhất có một phần phản bội khi lâm trận.

Đối với chuyện này, Lí Hương Quân cùng Khuynh Thành cảm thấy rất vừa lòng, dù sao dư uy của mình vẫn còn.

.

.

Gϊếŧ cứ gϊếŧ, hàng cứ hàng, Lưu Phong chỉ dùng thời gian nửa ngày cũng đã mang theo Thần Thánh quân đoàn đánh tới cửa chính Thánh điện, nơi tượng trưng cho quyền uy của ma giáo.

"Các ngươi hai tiện nhân này, cư nhiên cấu kết ngoại nhân mưu hại giáo đồ. Thật sự là thiên lí nan dung (phép trời không tha)." Ở cửa Thánh điện, một lão giả bạch phát (tóc trắng) thân hình cao lớn, cầm trong tay một thanh huyết kiếm, hung hăng mắng chửi Lí Hương Quân và Khuynh Thành.

Khuynh Thành nhướng mày, phẫn nộ quát: "Ngươi cái lão bất tử, nếu không phải do ngươi, chúng ta có thể như vậy sao? Ta là Thánh nữ, ngươi không phải vẫn muốn đẩy ta vào chỗ chết chứ? Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi hãy bớt sàm ngôn đi. Tự sát hay là bắt phải tự sát."

Lí Hương Quân lạnh nhạt cười: "Thái Thượng hộ pháp, đây hết thảy đều là ngươi ép ta. Kỳ thật chúng ta cũng không muốn. Chỉ là Thánh sơn này nếu là do ngươi thống lĩnh, tương lai hơn mười vạn giáo chúng chúng ta sẽ bị hủy diệt. Vì tương lai Thánh giáo. Hương Quân đành phải đắc tội."

"Hừ. Hai con đàn bà không biết xấu hổ. Đừng nghĩ đến dụ được một tiểu bạch kiểm là có thể làm được gì, nói cho các ngươi, đừng vội cao hứng quá sớm. Lũ người các ngươi, hôm nay đều phải chết."

Ngừng một chút. Thái Thượng hộ pháp trầm giọng quát: "Xuất hiện đi."

Vừa dứt lời, trong thần điện bắn ra hơn trăm đạo nhân ảnh.

Một cỗ túc sát khí mãnh liệt nhất thời tản ra.

"Đã sớm biết các ngươi sẽ như vậy, ta sao có thể không lưu lại một tay (ẩn giấu lực lượng chính)?" Thái Thượng hộ pháp cười nói: "Đây là ta dựa vào cổ điển (sách ghi các chuyện cũ) của thánh giáo mà bí mật luyện chế"Bất Tử chiến sĩ". Dù chỉ có hơn một trăm người, nhưng đủ để gϊếŧ hết các ngươi."

Lập tức, Thái Thượng hộ pháp hừ lạnh một tiếng nói: "Gϊếŧ cho ta!"

Đan Hùng hét to một tiếng: "Thần Thánh quân đoàn theo ta lên."

Lí Hương Quân tựa hồ biết tình huống của bất tử chiến sĩ, vội vàng nói với Lưu Phong: "Nữ tế, đám bất tử chiến sĩ này không dễ đối phó, bọn họ không có ý thức, trong lòng chỉ có gϊếŧ chóc, hơn nữa thân thể cứng như tường đồng vách sắt, người bình thường không làm gì được bọn họ đâu."

Lưu Phong nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói: "Mọi người phối hợp với Thần Thánh quân đoàn đối phó với lũ bất tử chiến sĩ này. Còn lão tặc kia để cho ta đối phó."

Nghê Thường có chút lo lắng cho Lưu Phong: "Phong nhi, ngươi một mình lên sao? Nếu không để cho Tuyệt Tình tiền bối ra tay đi."