Hi Du Hoa Tùng

Chương 536: Nhân tài ổn định, Hoàng Thái Tôn hoang dâm

Tần Vĩ Bác thoáng do dự một chút, đưa tay tiếp nhận lá thư, lúc này không thèm để ý đến Lưu Phong, chỉ chăm chăm đọc bức thư.

Sau khi đọc xong, chỉ thấy trong ánh mắt hắn thoáng nhiều nét phức tạp, đắn đo.

Lưu Phong cười thầm, biết hắn đã động tâm rồi.

Lưu Phong cười hì hì nói: "Tần tiên sinh, ta có thể nói chuyện với ngươi không?" Nơi này là chổ nghèo hèn, nhưng Lưu Phong đến đây đã khiến cho đông đảo người hiếu kỳ đến xem thử.

Tần Vĩ Bác không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thấp giọng nói: "Nếu ngươi không phòng ta hôi hám, thì ngươi tiến vào đi"

Lưu Phong dặn dò thuộc hạ kiên nhẫn chờ đợi, bản thân mình đi vào phòng Tần Vĩ Bác, không đợi Tần Vĩ Bác mời, hắn đã tự mình kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Ông trời làm chứng, Lưu Phong hai kiếp làm người vẫn là lần đầu tiên gặp qua một cái phòng hôi hám mãnh liệt như thế này.

Đương nhiên, vì quyết tâm thu phục nhân tài này, nên mùi xú thối này cũng không coi ra gì. Lưu Phong phong bế hô hấp, với một gã tu chân Nguyên Anh kỳ như thế này, phong bế hô hấp trong một khoảng thời gian ngắn cũng không phải là một việc gì quá khó.

Tần Vĩ Bác thấy Lưu Phong sau khi tiến vào phòng mình, vẫn đang có bộ dáng thản nhiên, cười cười như thế, trong lòng hắn thầm nghĩ người này quả thật bất phàm, quả nhiên là người phi thường.

Dĩ nhiên, hắn không biết giờ phút này Lưu Phong căn bản là không có hít thở.

"Tần tiên sinh, mục đích ta đến đây chắc ngươi cũng biết rồi, chẳng biết ý ngươi như thế nào?" Lưu Phong ngồi xuống liền trực tiếp hỏi thẳng.

Tần Vĩ Bác thanh âm lạnh lùng nói: "Điều kiện quả thật rất dụ hoặc, chỉ là ta đã già rồi, cái gì cũng làm không nổi nữa." Tần Vĩ Bác quả thật có chút động tâm, nhưng mà hắn nếu hắn hạ quyết tâm đi theo Lưu Phong thật là có chút khó khăn. Nói cho cùng, hắn đối với triều đình hoa hạ đế quốc đã tâm tàn ý lạnh rồi. Năm đó hắn từng thề độc rằng sẽ quyết chí làm nên một đại sự nghiệp tại Phong Thành. Nhưng mà bởi vì đắc tội với gian thần, khiến cho giấc mộng của hắn tan theo dòng nước, mười năm khổ ải triền miên. Hắn sợ lần này sau khi rời núi, lại một lần nữa gặp nạn tiếp, hắn nghĩ lần này bị nữa thì có lẽ sẽ không chịu nổi đả kích như thế.

Lưu Phong điềm nhiên nói: "Tần tiên sinh, ta lần này thành tâm thành ý mời ngươi rời núi. Ta biết ngươi là người có lý tưởng vĩ đại, là người để làm đại sự. Ta bây giờ có thể tạo mọi cơ hội cho ngươi, để ngươi phát huy, thi triển tài hoa."

Tần Vĩ Bác lạnh lùng cười nói: "Ngươi có thể cho ta cơ hội gì? Ngươi thủy chung cũng chỉ là hầu tước của Hoa Hạ đế quốc. Trong tương lai, chỉ cần bệ hạ hạ một đạo thánh chỉ là ngươi có thể làm gì nữa?"

Lưu Phong đầu tiên ngẫng người ra, lập tức cười ha hả nói: "Ta hiểu ý của ngươi rồi. Bất quá xin ngươi yên tâm, Phong Thành này bây giờ là đất của ta, hơn nữa còn hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ta. Cho dù bệ hạ có hạ lệnh thu hồi, ta cũng không buông bỏ. Hơn nữa, ta xin ngươi hãy tin tưởng, bệ hạ sẽ không ngu xuẩn ban bố mệnh lệnh như thế đâu. Có lẽ đến bây giờ hắn vẫn còn nghĩ rằng nơi này là tử địa"

"Phong Thành vốn chính là vùng đất chết mà. Nói nó là tử địa cũng chẳng sai" Tần Vĩ Bác u vấn hỏi"Hầu tước đại nhân, ngươi nghĩ là trên thế giới này có quỷ ma không?"

Việc này còn phải hỏi hay sao. Tiểu Thiến không phải là quỷ hay sao?

Lưu Phong cười nói: "Đương nhiên có, hơn nữa ta đã thấy qua"

Dừng một chút, Lưu Phong nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, nơi này từng là một cỗ chiến trường, xung quanh Lang Yết có oán khí rất lớn. Ngươi yên tâm, việc này ta sớm muộn cũng nghĩ đến biện pháp giải quyết. Ta sẽ làm cho Phong Thành biến thành một thành thị phồn hoa"

Tần Vĩ Bác kinh hãi, có chút ngoài sức tưởng tượng, vội vàng hỏi"Ngươi nói là ngươi có biện pháp giải quyết quỷ hồn?" Phong Thành sở dĩ trở thành tử địa, chế ước lớn nhất là do cổ chiến trường xưa kia có lưu lại quỷ hồn. Những quỷ hồn này không ngừng hấp thu linh khi, phá phách khắp nơi, làm cho một vùng đất Phong Thành biến hành bộ dạng xơ xác như ngày hôm nay. Tần Vĩ Bác cũng từng nghĩ đến biện pháp giải quyết, thậm chí đã đi tìm cao nhân để làm phép, ý đồ muốn siêu độ những vong linh này, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại.

Không sai, ta đích xác là có biện pháp" Lưu Phong thành thật trả lời.

"Tần tiên sinh, chi bằng ngươi bây giờ theo ta đi Lang Yết đi" Lưu Phong nhân cơ hội liền nói.

Tần Vĩ Bác lắc đầu theo phản xạ"Kỳ thật Phong Thành có Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân đã đủ lắm rồi, ta đã già rồi, cho dù có đi cũng không giúp gì được nhiều lắm."

"Tần tiên sinh lại khách khí rồi, ngươi tài hoa như thế, cho dù là Diệp Văn Lý hay Phó Lưu vân cũng tự thẹn không bằng ngươi" Lưu Phong tiếp tục nói: "Xin ngươi hãy tin tưởng ta, ta đích xác muốn làm một phen đại sự. Ta biết ngươi bởi vì đắc tội với bọn quý tộc, gian thần của đế quốc mà trong lòng không yên. Ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện như thế tuyệt đối sẽ không xảy ra nữ. Phong Thành này bệ hạ đã hạ chỉ ban cho ta, chính là thuộc sở hữu của ta, tương lai cho dù bệ hạ muốn lấy lại, cũng không thể nào được."

Tần Vĩ Bác hít một hơi, không biết lời này của Lưu Phong là thật hay giả. Nếu thật như lời hắn nói, thật là một cơ hội quá lớn.

"Có thể cho ta suy nghĩ lại không" Tần Vĩ Bác thoáng do dự"Hay là ngươi về trước đi, chờ ta nghĩ thông suốt, sẽ đích thân đến tìm ngươi?"

Lưu Phong cũng không đứng dậy, cười nói: "Tần tiên sinh, nói thiệt cho ngươi biết, ta không có nhiều thứ cho ngươi, cũng không có nhiều thời gian chờ đợi."

"kiến thiết Phong thanh bây giờ đã đến thời khắc quyết định, cũng là thời gian cần nhân tài cấp thiết nhất. Hy vọng ngươi đừng chối từ". Lưu Phong hứa hẹn nói: "Băn khoăn trong lòng ngươi ta cũng hiểu rất rõ, ta có thể bảo đảm với ngươi, trên ngươi ta, một điểm băn khoăn như thế cũng không tồn tại. Đi theo ta, ngươi muốn thi triển tài hoa thế nào, cũng sẽ không bị hạn chế"

Tần Vĩ Bác nghe thế, trầm tư trong chốc lát, tựa hồ hiểu ra được một chút, đột nhiên hỏi"Ngươi có dã tâm lớn thế sao?"

Lưu Phong thản nhiên thừa nhận"Không sai, nếu không có dã tâm, ta cần gì phải cống hiến cho bệ hạ sáu trăm vạn lạng bạc. Nếu không có dã tâm, ta cần gì phải phí tâm lực để kiến thiết Phong Thành"

Tần Vĩ Bác hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Phong"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ ta mật báo triều đình sao?"

"Tần Tiên Sinh, kỳ thật chúng ta cùng một loại người, ngươi cũng là người có dã tâm, chỉ là ngươi không có cơ hội thực hiện mà thôi. Bây giờ, ta đến là để cho ngươi cơ hội" Lưu Phong điềm nhiên nói.

Tần Vĩ Bác hừ nói: "Không sai, ta có dã tâm, nhưng mà dã tâm của ta và ngươi lại bất đồng"

"Bất đồng cái gì, dã tâm cũng là dã tâm mà thôi" Lưu Phong điềm nhiên nói.

Tần Vĩ Bác thầm giật mình, nhìn vị Hầu gia này tuổi còn trẻ như thế mà tầm nhìn thật khϊếp hãi, hắn cẩn thận đánh giá một chút rồi hỏi Lưu Phong"Ngươi có tính toán gì không? Ngươi hẳn là phải biết, ngoại thần rất khó."

Lưu Phong ngắt lời nói: "Chuyện tương lai ta còn chưa nghĩ xa như thế. Bây giờ điều ta muốn làm nhất là nhanh chóng phát triển Phong Thành mạnh lên. Phong Thành diện tích rộng lớn, nếu như phát triển cho tốt, dù là so sánh với Giang Nam cũng không thua kém bao nhiêu"

Tần Vĩ Bác yên lặng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo và nghiêm túc nói: "Chủ công, ta nguyện ý đi theo người. Bất quá ta còn có một điều kiện"

Lưu Phong cười nói: "Nói đi?"

Tần Vĩ Bác suy nghĩ một chút nói: "Ta còn có mấy lão huynh đệ năm đó, bọn họ đều là người có chí khí, năng lực giống như ta, ta hy vọng chủ công cho phép ta triệu tập bọn họ lại, cùng nhau đồng thời hiệp lực phò tá chủ công"

Đối với đề nghị của Tần Vĩ Bác, Lưu Phong tất nhiên cầu còn không được, còn phải từ chối sao. Cái mà hắn thiếu nhất bây giờ chính là nhân tài.

"Không có vấn đề gì." Lưu Phong cười nói: "Bất quá ta phải nói trước cho rõ ràng, bọn họ phải tuyệt đối trung thành, nếu không thì đừng trách ta vô tình"

Tần Vĩ Bác nghiêm nghị nói: "Điểm này, xin chủ công yên tâm, người ta triệu tập đều là những người năm đó bị quý tộc hoàng đế bệ hạ chèn ép. Ngươi cho bọn chúng cơ hội, bọn họ tuyệt đối trung thành cẩn cẩn. Nếu bọn họ thật muốn phản bội, không cần người phải động thủ, ta là người trước tiên không buông tha cho hắn."

Lưu Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "hảo, quyết định như vậy đi."

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đảm trách chức vị tổng trường Phong Thành" Lưu Phong lúc này ra lệnh.

Tần Vĩ Bác đối với chức vị"Tổng trường" này không hiểu chút nào, vẻ mặt ngu ngốc.

Lưu Phong cười cười giải thích"Chức vụ này do ta mới sáng tạo ra, quyền lợi lớn nhỏ 9e62u giống như Tổng đốc và Thu Bị ti lệnh"

"Bệ hạ từng hứa hẹn qua, Phong Thành có thể tự quản, các quan viên đều có thể bãi miễn, thậm chí thuế má đều do ta làm chủ. Cùng với Hoa Hạ đế quốc không quan hệ gì." Lưu Phong sợ Tần Vĩ Bác lo lắng, lại giải thích vài câu.

Tần Vĩ Bác nghe thế, đôi mắt rực sáng"thế thì tốt quá. Xem ra 600 vạn lượng bạc thật đáng giá a."

Lưu Phong âm thầm cười khổ, đáng giá gì. Lão hoàng đế sở dĩ đáp ứng sảng khoái như vậy cũng không hẳn là do tác dụng 600 vạn lượng bạc, mà là hắn hiểu được Phong Thành không có khả năng phát triển.

Người thông minh ai cũng biết, lão hoàng đế cấp cho Lưu Phong Phong Thành, bất quá là muốn mượn cớ này điều hắn ra khỏi kinh đô.

"Xin hỏi chủ công, tâm của người chỉ muốn phát triển Phong Thành hay là cả thiên hạ"

Lưu Phong trầm giọng nói: "Cả thiên hạ! Nếu không có chuyện Chu Phong, Lưu Phong tình nguyện làm vua tại Phong Thành thôi, nhưng mà trên vai hắn phải gánh vác trách nhiệm, cho nên phải hoàn thành. Cho dù không phải vì lời hứa với Chu Phong, cũng phải vì cái mạng nhỏ của mình. Ai kêu hắn lúc trước nhất thời không thận trọng, đã phát ra linh hồn thệ ước làm chi.

"Ha. ha. quá tốt. Chủ công chí hướng to lớn như vậy, làm thần tử mới có thể có cơ hội phát dương quang đại." Tần Vĩ Bác lúc này đã hạ quyết tâm, hắn vội vàng quỳ xuống dưới đất nói: "Chủ công, xin nhận của ta một lạy"

Lưu Phong vội vàng xuất ra một đạo vô hình kình khí khẽ nâng Tần Vĩ Bác dậy"Tiên sinh không cần khách khí"

Tần Vĩ Bác cũng được coi là vũ giả (người học võ), chỉ là không ngờ đến Lưu Phong lại cao cường như thế. Trong lòng hắn càng thêm bội phục"Không theo quy củ ắt sẽ loạn. Người và ta là lễ quân thần, quyết không thể bỏ được."

Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu rọi khắp nơi, hoàng thái tôn vừa cùng mấy vị đồng liêu bàn bạc đại sự xong, quay trở về Đông cung, dưới sự hầu hạ của các cung nữ, đang thoải mái tắm rữa. Trở lại tẩm cung của mình, hắn liền gọi Tân Thu, sủng oc7 được yêu mến tới, một tay thoát ý nàng, cười dâʍ đãиɠ"Bảo bối, để cho ta hưởng thụ chút nào."