Khuynh Thành nghe Lưu Phong nói như vậy, mới đầu rất lấy làm cao hứng, nhưng nghĩa bóng ẩn chứa sau câu nói ấy hình như có vấn đề, thầm nghĩ đại sắc lang này dám chắc muốn xử ta đây. Bất quá trước khi kế thừa Thánh Linh, ta không thể mất đi nguyên âm.
Khuynh Thành mấy hôm nay quả thật rất mệt nhọc, lúc này khuôn mặt nàng ẩn chứa sự vui mừng, sung sướиɠ, tựa vào trong lòng hắn, ra bộ dạng làm nũng"Lưu Phong ca ca, từ hôm nay trở đi, ta đi theo ngươi nha, ngươi không thể xua đuổi ta giống như lần trước được."
Lưu Phong ngoài miệng không nói gì cả, nhưng trong lòng mắng thầm, ngươi rõ ràng bản thân có tật giật mình, ta hơi đâu chấp nhất với ngươi làm gì.
Lưu Phong cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, trong lòng đối với xà hạt mỹ nữ này lúc nào cũng có đề phòng. Đường nhiên, bàn tay hắn thì vẫn cứ ra tay sờ soạng bộ ngực của nàng.
"Lưu Phong ca ca, ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này đi nha, ta có chút sợ hãi." Khuynh Thành ra bộ dáng có vẻ sợ hải, đáng thương.
"À, ngươi yên tâm, ta lập tức mang ngươi rời khỏi" quay đầu, Lưu Phong nói với Hắc Quả Phụ"đây là bằng hữu của ta, ta bây giờ muốn dẫn nàng rời khỏi Hoan Hỉ Lâu, ngươi có ý kiến gì không?"
Hắc Quả Phụ khuôn mặt khó xử, khóc lóc nói: "Công tử gia, người không phải không biết, nha đầu này ta tốn đến 3000 lượng bạc mới mua từ tay người ta về, nếu người cứ như vậy mang đi, sợ rằng phá. vỡ. quy củ. ở đây."
Lưu Phong sắc mặt lạnh lão, lấy từ trong ngực áo ra 5000 lạng ngân phiếu đưa đến"Không phải chỉ cần bạc sao, đây là 5000 lượng cho ngươi đây"
Hắc Quả phụ thu hồi ngân phiếu, vẻ mặt tươi cười sung sướиɠ, còn thiếu chút nữa là lấy thân báo đáp hắn luôn.
Lưu Phong vốn còn muốn thị sát dân tình nơi đây, lúc này gặp người quen, tự nhiên bỏ đi ý niệm trong đầu. Lập tức trở về đại sảnh, kêu Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân đồng thời trở về hầu tước phủ.
Đưa mắt nhìn Lưu Phong và Khuynh Thành rời khỏi, hắc quả phụ nhất thời không nhịn được liền cười ha hả"Khuynh Thành nha đầu này thật là ngày càng giỏi đóng kịch. Bây giờ Lưu Phong chắc sẽ không hoài nghi nàng có tư tâm gì rồi."
"Thánh mẫu nương nương, thuộc hạ xem Lưu Phong này mười phần là sắc lang, Khuynh Thành đại nhân cứ theo hắn rời đi như vậy có nguy hiểm gì hay không? vạn nhất hắn phá mất nguyên âm của Khuynh Thành thì phải làm sao?" một nữ tử dung mạo khá đẹp đứng sau Hắc quả phụ lo lắng hỏi.
Hắc quả phụ mỉm cười"Sẽ không có đâu."
Ngừng một chút, Hắc quả phụ đáp: "Cho dù Khuynh Thành không ngừng bị Lưu Phong kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng mà còn có Châu nhi trông coi mà. Ta dám khẳng định, nếu Lưu Phong dám dùng vũ lực với Khuynh Thành, Châu Nhi dám chắc sẽ lấy trủy thủ cắt tiểu đệ đệ. của hắn. haha. càng lúc càng thú vị."
"Tốt lắm Yến Tử, ta sẽ ở lại đây một hồi, các ngươi chuẩn bị cho ta chút thức ăn, ta muốn ăn thật no. Không có biện pháp nào, tâm trạng đang rất tốt a." hắc quả phụ hướng về nữ tử đang đứng sau phân phó một tiếng rồi lập tức khinh thân bay lên phòng, ngồi ở lan can, ngước đầu nhìn ánh trăng sáng.
"Lưu Phong tiểu tử này cũng không tệ, con người cũng tốt, thực lực lại cao cường, lại có bảnl ãnh. Hắn và Khuynh Thành kỳ thật rất xứng đôi. Quan trọng nhất chính là nếu khuynh thành và Khuynh Quốc có cùng phu quân, quan hệ dám chắc sẽ được hòa giải" Hắc Quả phụ tâm nguyện lớn nhất bây giờ chính là hy vọng Khuynh Thành và Khuynh Quốc hòa giải với nhau, thương yêu nhau như tỷ muội vậy. Nhưng mà tính tình của tiểu hài tử Khuynh Thành này thật cứng đầu, lại cường ngạnh, trong lòng sớm đã hận hận Khuynh Quốc đến chết rồi, muốn bọn chúng hòa giải với nhau, thật sự là quá khó.
"Quên đi, chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi" Hắc quả phụ khẽ thở dài một tiếng, ngẫng đầu lên tự nhủ"Lão tỷ tỷ, xin lỗi nha, ngươi phó thác hai hài tử cho ta, nhưng ta không cách nào chiếu cố thật tốt cho bọn chúng được. Hơn nữa Thánh Sơn lại bị Thái Thượng Hộ Pháp khống chế mất rùi."
Nghê Thường thấy Lưu Phong đi dạo một vòng thanh lâu, tay thì ôm một nữ tử bước ra, trong lòng vừa tức giận vừa mắc cười. Tên tiểu tử hỗn trướng này, đi đến đâu cũng không bỏ qua đàn bà được. Sớm biết như vậy, lúc tại kinh đô đã không cho Đình Nhi bỏ đi rồi. Nếu mà Đình Nhi giờ phút này ở bên cạnh hắn, hơn phân nữa là hắn không dám làm như thế.
"Tiểu quỷ đầu, ta thật muốn xem ngươi dẫn nữ tử này về rồi làm gì?" Nghê Thường hừ lạnh một tiếng phi thân đuổi theo, tiếp tục theo dõi sau lưng Lưu Phong.
Lưu Phong kỳ thật đối với sự theo dõi của Nghê Thường đã sớm phát hiện rồi.
Chỉ sợ NGhê Thường tức giận mình, nên vẫn không dám nói toạc ra mà thôi.
Lúc này, hai tay hắn đang sờ soạn lung tung trên gò ngực của Khuynh Thành, cũng là cố ý để cho NGhê Thường nhìn thấy.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Lưu Phong, đàn bà sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhất là thục nữ, chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu được mà thôi.
"Mẹ ơi, ta làm sao vậy, ngay cả điệc mẫu, sư tôn cũng có da^ʍ ý là sao. thật vô sĩ quá. Thật cầm thú quá.
"Nhưng mà, nếu tam sư tôn thật sự chịu làm đàn bà của mình, thì thật là tốt biết bao. ta nhất định sẽ rất yêu thương nàng."
Trở lại hầu tước phủ, Lưu Phong cũng không có cùng Khuynh Thành ngủ chung một phòng. Thứ nhất là nghê Thường đang âm thầm theo dõi sát sao, thứ hai là Khuynh Thành tiểu nương bì này cũng phòng bị cẩn thận. Sờ thì có thể sờ, nhưng ngươi mà muốn tiến thêm nữa thì xin lỗi, trủy thủ của bổn cô nương không đáp ứng, nó sẽ cắt đứt tiểu đệ đệ của ngươi đó.
Vài ngày sau, Lưu Phong đối với tình huống của Lang Thành cơ bản đã hiểu rõ.
Hôm nay, hắn tập hợp các phú thương tại Lang thành, tuyên bố một số quyết định.
Thứ nhất, Lưu Phong phong cho Phó Lưu vân đảm trách Tổng Đốc Phong Thành, phụ trách quản lý toàn bộ chánh sự.
Phong cho Diệp Văn Lý làm tổng quản thủ bị Phong Thành, phụ trách hết thảy mọi việc liên quan đến quân sự.
Mệnh lệnh Đan Hùng đảm trách chức vụ phó quân đoàn của Thần Thánh quân đoàn, phụ trách việc huấn luyện quân tinh duệ.
Phong cho hoa cô Tử làm đại thần tình báo, phụ trách công tác tình báo của Phong Thành.
Tiếp theo, Lưu Phong khuyếch trương quân đội, chiêu mộ thêm 3-5 vạn tướng sĩ.
Đồng thời, tổ chức kiến lập quân đoàn mới, đoàn trưởng là Vi Hàn Long, phụ trách hoàn toàn việc kiến thiết Phong Thành.
Mặc dù được xưng là đệ nhất đại đô thị tại Phong Thành, nhưng dưới mắt Lưu Phong thật là đổ nát không chịu nổi, ngay cả so với một trấn nhỏ của Giang Nam cũng không phồn hoa bằng. Hắn cẩn thận nghiên cứu vị trí địa lý của nơi này, hiểu được rằng vị trí nơi đây cũng không tệ lắm. Cùng với lựa chọn một nơi khác để lập nên tân thành, không bằng chọn chổ này, một lần nữa sửa chữa lại một phen.
Tùy quân, tù binh toàn bộ đều liệt vào nhóm quân đoàn kiến thiết, nếu biểu hiện tốt, vào thời cơ thích hợp sẽ được gia nhập vào quân đoàn thủ bị.
Hàng trăm việc phải làm, Lưu Phong tích cực điều động mọi người, kêu gọi mọi người tuân thủ nguyên tắc, ra rất nhiều chính sách ưu đãi và mang tính nhân đạo. Hứa hẹn tất cả những bộ phận tham gia kiến thiết Lang thành, không chỉ được ăn no, mà còn có thêm bổng lộc.
Thêm vào đó, khi hoàn thành kiến thiết Lang thành, tất cả những tù binh tham gia kiến thiết đều có thể trở thành người tự do, trở thành dân chúng Phong Thành. Từ nay về sau có thể an hưởng cuộc sống yên lành.
Sự thật chứng minh chính sách của Lưu Phong đã thành công.
Khi chính sách được ban hạ, người trong kiến thiết quân đoàn, bất kể là dân địa phương hay tù binh, cường đạo, tất cả đều thập phần hưng phấn, ra sức hết mình, căn bản không cần ai quản lý, bọn họ cũng tự nguyện ra sức, ngay đêm tham gia kiến thiết. Bởi vì bọn họ biết rằng, sớm một ngày kiến thiết xong, thì có thể có được tự do sớm hơn một ngày, sớm có được cuộc sống thoải mái, an bình. Nói thật, tại địa phương hỗn loạn này có thể có một miền đất yên bình như vậy, thật sự là mơ tưởng đối với rất nhiều người rồi.
Sau khi Lưu Phong tuyên bố quyết định, các hạng mục bắt đầu triển khai.
Kiến thiết Lang thành cũng nhanh chóng được triển khai, mở rộng.
Vì để cho kiến thiết Lang Thành như ý, Lưu Phong cử Phó Lưu Vân mang từ kinh đô đến các chuyên gia xây dựng kiến thiết, đem ý niệm về kiến trúc trong xã hội hiện đại nói một cách đơn giản cho bọn chúng hiểu, hy vọng bọn họ có thể ra sức, tận lực kiến tạo được tòa thành thị như ý muốn của Lưu Phong.
Ý niệm về kiến trúc của Lưu Phong rất nhanh chóng gây nên một chấn động. Mặc dù thời gian còn ngắn chưa thể giải thích hết, nhưng mà bọn chúng cam đoan sẽ không ngừng trong quá trình kiến thiết học hỏi thêm, tận dụng tất cả để kiến tạo nên một tòa thành thị như Lưu Phong mong muốn.
Về việc kiến tạo Hầu Tước phủ, Lưu Phong tự mình chấp bút, dựa theo thói quen và ý niệm, họa vẽ ra một đồ án kết cấu.
Hàn Long sau khi nhìn thấy họa đồ kiến thiết, liền phân ra một bộ phận thợ xây dựng ngày đêm phân tích và nghiên cứu. Hơn nữa nghiêm lệnh với quân đoàn kiến thiết, bất kể tốn kém bao nhiêu đều phải dựa theo yêu cầu sắp đặt của chủ công mà làm, cố gắng hoàn thành việc kiến thiết Hầu Tước phủ.
Thêm vào đó, công tác chiêu mộ binh lính cũng được tiến hành gấp rút như cứu hỏa. Bởi vì chiến tích huy hoàng của Lưu Phong trong trận đánh Bàn Long Trấn, hơn nữa chính sách ưu đãi ban ra, cư dân địa phương và một số dong binh đoàn đều hăng hái xin gia nhập.
Bất quá, bọn chúng bây giờ chỉ có thể gia nhập thủ bị quân do Diệp Văn Lý chưởng quản. Về phần thần thánh quân đoàn, đương nhiên không có thể gia nhập dễ dàng như vậy.
Lưu Phong cho rằng binh quý tinh, bất quý đa. Theo hắn, sau khi công trình kiến thiết chấm dứt, sẽ triệu hồi Hắc vân, Tố Nương, tại đây để huấn luyện cơ địa, triển khai xây dựng Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ với quy mô lớn, lúc đó sẽ không ngừng bổ sung binh lực cho Thần Thánh quân đoàn.