Hi Du Hoa Tùng

Chương 504: Thần bí cao thủ chống lưng

Lưu Phong nghiêm túc nói: "Đình tỷ tỷ, nàng hỏi đi, đối với nàng bây giờ ta còn gì để giấu diếm nữa?"

Đình Nhi điềm nhiên hỏi: "Tố Tố các nàng bây giờ đều là người tu chân cả rồi phải không?"

Lưu Phong nghe vậy, nhất thời mặt đổ đầy mồ hôi: "Đình tỷ tỷ, nàng làm sao biết được?"

"Chàng đừng quản làm sao ta biết, ta chỉ cần chàng trả lời ta, có đúng hay không?" Đình Nhi chăm chú hỏi, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lưu Phong.

Lưu Phong bị Đình Nhi nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi, thoáng do dự một chút rồi nói: "Đúng như vậy". Nếu Đình Nhi đã biết, Lưu Phong tựu không cần phải giấu diếm nữa, vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt thôi.

"Cuối cùng thì chàng định tính như thế nào?" Đình Nhi thở dài một hơi, lên tiếng hỏi.

Lưu Phong nghiêm sắc nóiL"Các nàng đều là nữ nhân của ta, một người cũng không thể thiếu. Đình tỷ tỷ, nàng cũng là nữ nhân của ta. Ta sẽ đối tốt với tất cả." Không thể phủ nhận rằng lời này của Lưu Phong rất vô sỉ, nhưng mà cũng là rất thật tâm. Hắn đối với đàn bà, tuyệt đối không nói nói ba hoa.

Đình Nhi trong lòng khẽ thở dài, hắn tựa hồ đã thay đổi. Trong trí nhớ của nàng, hắn không phải là người như thế.

"Quên đi, sự thật đã là như thế, dù sao hiện tại cũng không giống kiếp trước". Kỳ thật, việc này Đình Nhi đã suy nghĩ thật lâu, cơ bản là nàng đã chấp nhận sự thật này rồi. Đừng nói hai thế hệ bất đồng, phong tục bất đồng, tư tưởng bất đồng, chỉ nói về thực lực của Lưu Phong ở kiếp này, hắn quả có tư cách có nhiều nữ nhân.

Trong trí nhớ nếu ở kiếp trước mà nói, mặc dù xã hội nam nữ bình quyền, chế độ một vợ một chồng, nhưng mà ai cũng biết, ở chế độ đó đối với những nhà giàu có, có thế lực thì quy tắc ấy hoàn toàn không có ước thúc được họ. Bọn họ giỏi luồn lách lên trên pháp luật để có cuộc sống đế vương. Cho nên, Lưu Phong ở kiếp này nắm giữ quyền thế và lực lượng, bên người có nhiều đàn bà một chút, vốn cũng không phải là chuyện to tát gì.

Mặc dù Đình Nhi bây giờ còn chưa có cách nào để hoàn toàn tiếp nhận, nhưng cơ bản trong lòng nàng đã không hề bài xích. Có lẽ chỉ cần thời gian để cho nàng có thể thay đổi và hoàn toàn tiếp nhận sự thật này.

Đình Nhi trong đầu rất rối loạn, rất nhiều lúc, nàng thậm chí suy nghĩ mình rốt cuộc là một người hay hai người. Rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, trong đầu nàng luôn có hai suy nghĩ, hai thanh âm bất đồng.

"Đình tỷ tỷ, sao nàng lại im lặng thế, chẳng lẽ nàng thật sự tức giận ta sao?" Lưu Phong thấy thần sắc Đình nhi có chút quái dị, vội vàng cẩn thận hỏi.

"Không có việc gì."

Đình Nhi liền trấn tĩnh tinh thần lại, hai tay ôm lấy Lưu Phong nói: "Đệ đệ, ta mặc kệ chàng có bao nhiêu đàn bà, tóm lại chàng phải yêu ta."

"Đó là đương nhiên rồi." Lưu Phong nhân cơ hội càng dụi đầu vào bộ ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói: "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, mặc kệ ta có bao nhiêu đàn bà, vị trí của nàng trong lòng ta mãi mãi vẫn là độc nhất vô nhị. Đình tỷ tỷ, nàng biết mà, từ khi chúng ta lần đầu gặp mặt ở Vân Mộng Trạch, ta đã tin rằng chúng ta đã quen biết từ trước rồi."

"Có lẽ thế." Đình Nhi buồn bã nói: "Có lẽ chúng ta thật sự đã gặp qua trước đó rồi."

Lưu Phong đột nhiên thấy không khí có chút buồn bã, liền cười hắc hắc: "Đình tỷ tỷ, nếu như chúng ta có duyên như vậy, chi bằng đêm nay ngủ cùng một chỗ đi nha. nếu không thật phụ lòng ông trời sắp đặt."

Đình Nhi nghe vậy, ngượng ngùng xấu hổ không thôi. Hơn nữa Lưu Phong lại không ngừng sờ soạng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, nhất thời cả người run rẩy, thanh âm run run nói: "Đệ đệ, chàng nghiêm chỉnh một chút, người ta đang nói chuyện mà."

"Được rồi, ta rất nghiêm chỉnh mà. Nàng nói đi, ta đang nghe mà." Lưu Phong lại ôm Đình nhi vào trong lòng, để cho nàng ngồi lên trên đùi mình, hai tay từ phía sau ôm chặt lấy nàng, không ngừng xoa bóp bộ ngực đầy đặn của nàng.

Chẳng biết tại sao thân thể Đình Nhi hôm nay rất mẫn cảm, bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, trong lòng rung động không ngừng, có lúc thậm chí không nhịn được phải thốt lên vài tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.

Tuy nhiên, lực khống chế bản thân của Đình Nhi cũng còn rất mạnh, nàng vội vàng tránh đầu ra, vội vàng nói: "Đệ đệ, chàng còn sờ soạn lung tung nữa, ta chịu không được."

Vừa nghe Đình Nhi nói như vậy, trong lòng Lưu Phong càng thêm kích động. Nàng chịu không được, chính là điều mà ta đang chờ.

Nghĩ vậy, bàn tay to lớn của Lưu Phong càng hoạt động với tốc độ nhanh hơn. Dưới khố, tiểu bổng của hắn cũng đã cương cứng, đâm loạn xạ vào mông của nàng. cảm giác rất nóng bỏng.

Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã mở toang áo của Đình Nhi, đang muốn thi triển long trảo thủ tiếp tục thì lại nghe âm thanh của một nữ tử bên ngoài: "Phong nhi, Đình Nhi đang ở trong phòng ngươi sao?"

"Vâng, tiền bối." Đình Nhi vội vàng từ trong lòng Lưu Phong ngồi dậy, mặc áo lại, bối rối liếc nhìn hắn một cái, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Đương nhiên đối tượng mà nàng tức giận là Lưu Phong rồi, không phải là Nghê Thường. Nếu không phải có Nghê Thường xuất hiện kịp thời, nàng có lẽ đã bị Lưu Phong phá thân rồi.

Trời đất, sao xui xẻo vậy. Tam sư tôn sao lại phá hư hảo sự của ta a. Thật bực mình.

"Đình Nhi, ngươi ở đâu." Thanh âm của Nghê Thường lại truyền đến.

Đình Nhi ngượng ngùng lên tiếng: "Tiền bối, người tìm con có việc gì không?"

"Đình Nhi, ngươi không sao chứ? Ta muốn cùng ngươi nói chuyện, chi bằng tối nay chúng ta ngủ chung phòng." Thanh âm Nghê Thường càng ngày càng gần, tựa hồ đã sát bên cửa rồi.

Đình Nhi trong lòng hoảng hốt, vội vàng sửa sang quần áo cho tề chỉnh, nói: "Tiền bối, người chờ một chút, con ra liền."

"Không cần, ta đã đến rồi." Nói xong, Nghê Thường đã đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Đình nhi khuôn mặt đỏ bừng, nét mặt hơi hoảng sợ, ánh mắt liền nhìn Lưu Phong quát: "Xú tiểu tử, ngươi lại khi dễ Đình Nhi sao?"

Trời làm chứng cho ta. ta không có khi dễ a. Sư tôn lão nhân gia vào đến. ta thật oan uổng a.

Đình Nhi ngượng ngập nói: "Tiền bối, đệ đệ không có khi dễ ta."

"Chúng ta đi" Nghê Thường liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, rồi tiến lên, kéo tay Đình Nhi rời khỏi phòng.

Lưu Phong buồn bực, hận không thể nắm Tam sư tôn và Đình nhi đồng thời giữ lại, hảo hảo đùa giỡn một phen.

Mặc dù với tu vi của hắn, nếu muốn dùng sức mạnh thì Nghê Thường chắc chắn không cưỡng được.

Bất quá Lưu Phong là người văn minh, khinh thường chuyện cưỡиɠ ɠiαи này, đối với hắn chuyện đó không có thú vị gì cả. Hắn biết ánh mắt của Tam sư tôn nhìn hắn có bao hàm tình cảm sâu kín, có lẽ hắn còn cơ hội cùng Tam sư tôn diễn trò luyến ái sư đồ.

"Đình Nhi, trước khi chưa lấy được Thiên Lôi kiếm, ngươi ngàn vạn lần không thể thất thân, biết không?" Trước khi đi ra cửa phòng Lưu Phong, Nghê Thường chăm chú nhìn Đình Nhi nói.

Đình Nhi hơi kinh hãi, nhất thời hiểu được tại sao Nghê Thường nói như vậy: "Tiền bối, người cũng biết chuyện Thiên Lôi Kiếm sao?"

"Đương nhiên" Nghê Thường mỉm cười: "Vân Mộng Trạch không ai không biết chuyện Thiên Lôi Kiếm. Lần này, trong đại hội tu chân này, ngươi phải là lấy bằng được Thiên Lôi Kiếm bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, cho nên ngươi bây giờ phải bảo vệ thân thuần âm của mình, nhớ kỹ lấy."

Đình Nhi gật đầu nói: "Dạ, con biết rồi."

Trong khu vực núi non không một bóng người cận khu vực kinh đô, cách mặt đất khoảng mười xích có một khối tiểu thạch, trên đó có một bóng người cao lớn đang đứng.

Người này thân vận hắc y, mái tóc bạc xoã bay phất phới, hai tay chấp ở sau lưng, hơi ngẫng đầu lên nhìn vào không trung, ánh mắt sâu thẳm. Toàn thân hắn toát ra một mùi huyết tanh dưới ánh mặt trời, khẽ toát ra xung khoanh một cỗ khí tức rất mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc, người nọ quay đầu lại, điềm nhiên nói: "Ngươi đến rồi à. ?"

Vừa dứt lời, một đạo nhân ảnh đã xuất hiện bên cạnh người nọ, người này là một vị nho sinh trung niên nam tử, diện mạo anh tuấn, quanh thân tràn đầy một cỗ khí thế ngạo thiên, người này đúng là chủ nhân của Huyết Ti và Ám Ti.

Trung niên nam tử nhìn Hắc Y Nhân, nhìn bóng lưng của Hắc Y Nhân trong ánh mắt của hắn phát ra một tia thần sắc khâm phục vô hạn.

Sau một lúc, trung niên nam tử đi lại, ôm quyền cúi đầu nói: "Xin ra mắt Thần Quân".

Nếu Bạch Khiết thời khắc này ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra Hắc Y Nhân này. Hắn ngày đó là một cao nhân cùng với Bạch Khiết là hai người cao thủ hiếm thấy trong giới tu chân.

Người này được gọi là Vô Cực Thần Quân, vốn cũng là danh môn chánh phái.

Chỉ là từ khí tức phát ra lúc này mà thấy, Vô Cực Thần Quân tựa hồ so với trước đây có nhiều biến hóa, khí tức trên người thiếu đi vài phần chánh khí mà nhiều hơn vài phần huyết khí.

"Đứng lên đi, ngươi và ta trong lúc này không cần hư lễ làm chi. Huống hồ, tương lai ngươi sớm muộn cũng trở thành Đế vương nhân gian, ta làm sao thụ được lễ này". Hắc Y Nhân nghe tiếng, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút nhăn nhó, trong con ngươi toát ra vẻ cười khổ.

Trung niên nam nhân vẫn đứng yên phía sau Hắc Y Nhân, nhìn về phía chân trời rồi nói: "Thần Quân, tại hạ có việc muốn nhờ người".

Hắc Y Nhân đồng tử hơi co lại, xuất hiện một tia hàn quang, điềm nhiên nói: "Ngươi dùng lệnh phù gọi ta lại đây, tất nhiên có việc. Nói đi, là việc trọng đại gì?"

Trung niên nam nhân hướng nhìn tứ phía, lập tức thấp giọng nói: "Thần Quân, phong ấn Thái Cực Huyền Thiên tại Phong Linh Cung sắp bị phá hủy, người có thể giúp ta đối phó."

Hắc Y Nhân nhíu mày, cắt đứt lời nói của trung niên nam nhân: "Không cần phải nói, năm đó trong khi ra tay phong ấn thái tử ta đã nói qua, nếu hắn có thể tu thành Quỷ Tiên, ta tuyệt đối sẽ không ra tay".

"Nhưng mà Thần Quân, nếu đại ca ta thành công phá xuất phong ấn, thì chân tướng hết thảy đều bại lộ, mọi chuyện mà chúng ta cố gắng làm trước kia chẳng phải đều bị hủy hoại hết hay sao?" Trung niên nam tử lo lắng nói.