Sau khi rời khỏi, Tào Thiên Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu những người này không ổn, ngươi có thể thử đi nói chuyện với Hầu gia thử xem. Kỳ thật, tại Hoa Hạ đế quốc hiện nay, thần tử có phân lượng nhất, chính là hắn đó". Thần kỹ của Lưu Phong tại bữa tiệc, chẳng những làm cho các thần tử mãn nhãn, cũng làm cho lão hoàng đế thán phục. Tuy đối với dã tâm của hắn thì vẫn có chút bất mãn, nhưng mà lão hoàng đế cũng không ngại, rất coi trọng Lưu Phong.
Vũ Quy hơi kinh hãi, vị hầu gia kia quả thật không phải người thường, chỉ là không biết hắn có chịu giúp mình hay không.
"Vũ Quy đại nhân, nghe nói hắn rất thích mỹ nữ, ta xem nữ tử Phù Tang các ngươi cũng không tệ, ngươi thử tặng cho hắn một ít mỹ nữ thử xem, có thể Hầu gia sẽ giúp ngươi."
Vũ Quy anh hùng vội vàng ghi nhớ lời của Tào Thiên Xuyên, trong lòng tính toán không biết nên đi gặp Trương Tử Ngưu những người khác trước, hay là đi gặp Lưu Phong trước.
Ngày mai, Lưu Phong sẽ đem Ân Tố Tố tiến cung, đêm nay hai ngươi chuẩn bị cùng hưởng thế giới ấm áp, ôn hòa của hai người.
Lưu Phong có chút lo lắng chuyện của mình và Ân Quý Phi không biết có thể bị Ân Tố Tố khám phá hay không, vạn nhất nếu nàng biết được, thì phải xử lý như thế nào đây.
"Phu quân, thϊếp tắm xong rồi." Ngay khi Lưu Phong đang phân thần, Ân Tố Tố đã tắm xong, thân mặc nhất kiện bạch y đi đến.
Dưới ánh đèn le lói, kiện áo quần màu trắng trở lên có chút trong suốt và xuyên thấu, Lưu Phong có thể nhìn thấy khá rõ, phía dưới quần là kiện nội y màu hồng phấn bên trong.
Tâm trạng Lưu Phong lập tức vui vẻ cười nói: "Tố Tố, nàng thật đẹp.".
Ân Tố Tố dẩu môi, cười ôn nhu, chậm rãi đi đến, mái tóc mềm mại khẽ xõa trên vai, làm đôi vai nửa hé nửa che, lộ ra cái cổ trắng ngần và bộ ngực bạo mãn, khe ngực sâu hút như muốn câu dẫn sự thèm thuồng của người khác.
Cái đai lưng buộc nhẹ lên đôi eo nhỏ khắn, đôi chân nhỏ nhắn thon dài trắng nõn hiển hiện dưới ánh đèn.
"Phu quân, thϊếp đẹp không???" Ân Tố Tố bạo dạn thể hiện một tư thế rất quyến rũ, dụ cảm, bày ra cặp mông hoàn mỹ, đánh sâu vào tầm mắt Lưu Phong.
"Đẹp. rất đẹp. đẹp nhất." Lưu Phong không ngừng gật đầu.
Ân Tố Tố cười vui sướиɠ, tay nhẹ nhàng cởϊ qυầи ra, dưới ánh đèn lộ ra nội y hình tam giác, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông mao màu đen lún phún bên trong.
Sau nửa thời thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng những điệu bộ khỏa thân mê người, dĩ nhiên Lưu Phong đã rất muốn xung chiến rồi, chứng kiến màn này, trong lòng hắn không khỏi rung động.
"Phu quân, chàng thật. háo sắc. a." Ân Tố Tố nhận thấy Lưu Phong đang chằm chằm nhìn vào giữa hai chân mình, khóe mặt hiện ra quang mang nóng bỏng, liền cố ý kéo qυầи ɭóŧ cao lên một chút.
Lưu Phong âm thầm cười trộm, cuối cùng là ai háo sắc đây. ?
"Phu quân, đến đây với thϊếp." Ân Tố Tố khẽ khép hờ mắt, nhẹ nhàng hô khẽ.
Lưu Phong vội vàng bước đến, ôm lấy Ân Tố Tố, khẽ đặt nàng lên giường.
"Bảo bối của ta. để cho phu quân nhìn thân thể xinh đẹp của nàng chút nào." Lưu Phong cười hắc hắc, để cho Ân Tố Tố nằm ngửa ở trên giường.
Ân Tố Tố khẽ cười lên một tiếng, một tay che ngực, một tay che hạ thể, hai mắt từ từ nhắm lại, đôi mi không ngừng rung động, ý là không để cho Lưu Phong toại nguyện.
Nàng càng làm thế này, Lưu Phong càng muốn nhìn, hắn gấp bách giật hai tay của Ân Tố Tố ra, đầu khẽ đặt vào giữa hai chân của nàng.
Ân Tố Tố bị Lưu Phong đánh lén, khi tỉnh ra thì địa phương bên dưới đã bắt đầu có phản ứng, đồn bộ rung mãnh liệt, phối hợp với nhịp rung của thân thể Lưu Phong.
Thời gian không lâu, Ân Tố Tố đã bị Lưu Phong làm cho thở gấp liên hồi: "Phu quân, chàng muốn Tố Tố không." Hạ thể trào dâng cảm giác ham muốn.
Lưu Phong lúc này mới ngẩng đầu lên, ngồi trên người Ân Tố Tố, hai tay nắm lấy cặρ √υ' bạo mãn của nàng, khẽ dùng sức xoa xoa vài cái.
Ân Tố Tố khẽ hé mắt, liếc nhìn nhục bổng đang nhổng lên trời của Lưu phong.
Ân Tố Tố khẽ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng làm động tác liếʍ nhẹ một cái, nhất thời làm cho Lưu Phong bốc lửa, nhục bổng bỗng nhiên nhúc nhích.
Tiếp theo đó, thân thể Lưu Phong không ngừng run động, một cổ chất lỏng phun thẳng vào trong miệng Ân Tố Tố.
"Là vị ngọt."
Sau mỗi lần như vậy, Ân Tố Tố đều biết rằng Lưu Phong chắc chắn sẽ hỏi nàng mùi vị như thế nào, cho nên lần này nàng chủ động trả lời không cần chờ Lưu Phong hỏi.
Lưu Phong cười hắc hắc, có chút tự hào, mẹ nó, nguyên dương của hắn sau khi dung hợp với nguyên âm rất hùng hậu của dục ma, đã loại trừ hết tất cả tạp chất. Lúc này đây chẳng những nguyên dương của hắn có vị ngọt, hơn nữa đối với nữ nhân mà nói tuyệt đối là chất bổ chánh tông, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe mạnh. Đối với người tu chân như Ân Tố Tố mà nói, đây là loại linh dược không thể kiếm được nhiều, có thể giúp nàng tăng trưởng tu vi.
"Ngọt a. tốt." Lưu Phong tâm tình rất tốt, khẽ đặt thân thể nàng xuống, nằm lên trên người nàng, miệng tham lam ngoạm lên đôi gò bồng đảo bạo mãn của nàng.
"A. a. !"
Ân Tố Tố khẽ la lên một tiếng, thân thể run lên, hạ thất suýt thoát tinh.
Chẳng biết tại sao, Ân Tố Tố cảm giác từ sau khi từ kinh đô trở về, mỗi lần cùng Lưu Phong động phòng, đều có vẻ kích động và hưng phấn phi thường, tần suất và tốc độ ngày càng nhiều.
Ân Tố Tố thân thể nằm gọn trong lòng ngực Lưu Phong, hơi thở hổn hển tản ra mùi hương rất ướŧ áŧ và mang đầy da^ʍ tính.
Lưu Phong ôm lấy bả vai nàng, một tay xoa trên ngực của ngàng, tay còn lại không ngừng khám phá địa phương ướŧ áŧ phía dưới.
Ân Tố Tố sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt rất ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"Phu quân. thϊếp. muốn. nhanh lên một chút được không." Lưu Phong sờ soạng nàng một trận làm cho nàng không cách nào chịu nổi nữa rồi.
Lưu Phong cười hắc hắc, lại bò lên trên thân thể Ân Tố Tố, hạ thể nhẹ nhàng chèn ép đi vào, hắn không ngừng chuyển động, Ân Tố Tố cảm giác thân thể của mình sắp hỏng mất, âm thanh rêи ɾỉ liên tục phát ra lúc liên tục, lúc ngắt đoạn theo nhịp điệu.
Suốt đêm, hai người điên cuồng dị thường, đến khoảng nửa đêm mới đình chiến.
Sáng sớm, khi ánh sáng xuyên qua khe cửa số tràn ngập đến tận giường ngủ, những tia nắng nhẹ nhàng soi sáng khuôn mặt mệt mỏi, lao lực của một đôi nam, nữ.
Ân Tố Tố như con mèo nhỏ nép trong lòng ngực Lưu Phong, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu tựa vào ngực, một tay nàng đặt trên lưng hắn, tay còn lại nhẹ đặt trên mông của hắn.
Một tay Lưu Phong đặt trên vai nàng, tay kia cũng đặt trên mông nàng, hai ngươi tư thế thật là kỳ bí, dị thường.
Cảm giác ánh mặt trời làm chói mắt, Lưu Phong khẽ la lên một tiếng, chậm rãi mở to mắt, Ân Tố Tố trong lòng ngực đang ngủ rất say, tất nhiên do là sau khi đạt được cao triều, rất thỏa mãn.
"Tố Tố, dậy. dậy."
Lưu Phong khẽ hô một tiếng, một tay đè trên bộ ngực to lớn của nàng.
Ân Tố Tố mở mắt cười nói: "Đại sắc lang, tối qua còn không đủ sao, bây giờ lại muốn ah."
Tay của Lưu Phong không ngừng di động trên ngực nàng, nhào nặn cặρ √υ' bạo mãn, nụ cười tràn đầy da^ʍ ý: "Hắc. hắc. mỗi lần cùng nàng hoan hảo, mùi vị thật khó nói."
"Đừng." Ân Tố Tố có chút sợ hãi, tối hôm qua tàng tiết thân không dưới mười lần, cho dù là thân thể tu chân, nhưng mười lần cũng là cực hạn. Giờ phút này thân thể của nàng mềm nhũn không còn chút khí lực nào cả.
Lưu Phong tự nhiên biết thương hương tiếc ngọc, o o nàng vài cái cười nói: "Hôm nay tha cho nàng một lần."
Ân Tố Tố thở phào nhẹ nhỏm, nở nụ cười ngọt ngào, mặt lại áp sát vào bộ ngực hắn, bàn tay nhỏ bé linh xảo nắm lấy nhục bổng của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp và nói: "Hay là, thϊếp giúp chàng nha."
"Được." Lưu Phong gật đầu lia lịa.
Lập tức, chuyện da^ʍ ô làm giữa ban ngày lại tiếp tục bắt đầu.
Sau khi phóng thích một lần nữa, bảo bối"Nhất Trụ Kình Thiên" của Lưu Phong đã hoàn toàn mềm nhũn.
"Phu quân, cuộc sống như vậy thật. hoàn mỹ." Ân Tố Tố trong lòng rất ngọt ngào và thỏa mãn.
Lưu Phong mỉm cười: "Đúng vậy."
Hai người cứ như vậy, dán sát thân thể sờ soạng lẫn nhau, hưởng thụ sự yên tĩnh vào buổi sáng.
"Phu quân, sau khi thϊếp vào tẩm cung của cô cô, chàng có thường đến thăm ta không?" Ân Tố Tố ngước đầu lên nhìn Lưu Phong khẽ hỏi: "Thϊếp nghe nói trong cung không cho nam tử vào."
Lưu Phong âm thầm cười trộm, ai nói không cho vào, phu quân của ngươi không những tiến vào, ngay cả phi tử của hoàng cung đều đã xâm phạm qua. Nếu mà tính luôn cả Thường quý phi bị dục ma xâm chiếm, Lưu Phong hôm nay chính là cho lão hoàng đế cắm đúng hai cái sừng rồi.
"Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp thường xuyên đếp thăm nàng." Lưu Phong thành thật nói.
"Được rồi, thϊếp biết chàng thế nào cũng có biện pháp mà. Được rồi, nghe nói lần trước cô cô bệnh nặng, hôm nay không biết khỏe chưa?" Ân Tố Tố ân cần hỏi.
"Không sao rồi, đã tốt lắm, chỉ là cô cô có chút cô đơn, tịch mịch, nàng đến đó, nên bồi tiếp cô cô nói chuyện phiếm, an ủi cho cô cô." Lưu Phong liền dặn dò.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Vương Bảo Nhi mang theo quân Cẩm Y Vệ cùng cỗ kiệu đợi trước cửa. Trong lúc đó, Ân Tố Tố cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Đúng lúc xuất môn, Vương Bảo Nhi lại gặp phải người của Vũ Quy phái tới để xin gặp Lưu Phong.
Tiếp nhận thu mời từ Vương Bảo Nhi, Lưu Phong cười hắc hắc: "Tặng lễ à."