Lưu Phong vội đi đến bên giường, bàn tay đặt lên bộ ngực vĩ đại, dùng sức xoa bóp.
Thường quý phi không nghĩ ra hắn hạ thủ nhanh như vậy, chỉ biết trong lòng vui vẻ thống khoái.
Bàn tay nóng ấm mạnh mẽ dày vò, Lưu Phong trong lòng cũng âm thầm vui mừng, vận khí của hắn thật không tồi, bắt quỷ cũng là mỹ quỷ xinh đẹp.
"Tiểu oan gia, ngươi làm ta người ta thoải mái quá." Thường quý phi bị Dục ma khống chế, vẻ mặt hoàn toàn biến thành da^ʍ nữ.
"Tiểu oan gia, nếu ngươi làm ta thoải mái thì ta sẽ kéo dài thêm chút thời gian cho ngươi." Dục ma đích thị là sắc quỷ, nàng muốn trước tiên hưởng thụ khoái lạc sắc thịt cho thỏa mãn, sau đó mới hấp thu dương khí của hắn.
Lưu Phong cũng suy nghĩ giống như vậy, hảo hảo mây mưa một trận cho thống khoái đã. Quý phi dù gì cũng là cực phẩm, nếu không hưởng thụ thì có chút hơi phí.
"Tiểu oan gia, hôn ta đi." Thường quý phi mỉm cười dâʍ đãиɠ, tiểu khẩu áp chặt vào miệng Lưu Phong.
Lưu Phong tự nhiên không sợ hãi, khẽ mυ'ŧ lấy hương tân trong miệng Thường quý phi, đầu lưỡi khẽ va chạm vào lưỡi thơm tho của nàng.
Dục ma vốn là tập hợp thể của sắc dục, bị Lưu Phong kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, đã sớm không chịu nổi. Dục hỏa trong chốc lát đại phát, ôm chặt lấy cổ hắn: "Tiểu oan gia, bổn cung không chịu được nữa, muốn ngươi chơi ta." Nói xong nàng chủ động xé bỏ quần áo trên người Lưu Phong, ép bộ ngực căng tròn vào l*иg ngực vạm vỡ của hắn.
Quá da^ʍ! Ta thật là nam nhân may mắn!
"Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi sung sướиɠ."
"Tiểu oan gia, miệng của ngươi không được dùng để nói chuyện." Lưu Phong chưa nói xong đã thấy một mảnh vυ' trắng muốt t vào miệng mình.
Hắn cũng không khách khí, khẽ mυ'ŧ trái cherry hồng hồng vào miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thường quý phi mị nhãn như tơ, thấp giọng rêи ɾỉ: "Đúng rồi, như thế."
Lưu Phong đương nhiên là không thể nói gì được, chỉ biết dùng răng, lưỡi, môi cắn nuốt.
"Tiểu oan gia, bổn cung không chịu được nữa." Nói xong vội trút hết quần áo còn sót lại trên người, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng cởi ra, toàn thân trong trắng như bạch ngọc hiện ra bên người Lưu Phong.
Lưu Phong âm thầm bật cười, không nghĩ đến phi tử trong cung cũng mặc tân thức nội y do hắn tạo ra.
"Người này bảo dưỡng thân thể thật quá tốt." Thường quý phi ít nhất cũng đã ba mươi tuổi thế nhưng thân thể vẫn hấp dẫn lả lướt, eo thon, bụng phẳng, không hề có chút mỡ nào. Thật là may mắn, nữ nhân này chính là vưu vật trên giường.
Nếu chơi thêm Thường quý phi thì tính ra Lưu Phong đã kinh qua thân thể của hai vị quý phi, hắn nhận ra mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau, lão hoàng đế quả thật là sung sướиɠ.
"Đẹp quá." Lưu Phong lên tiếng khen ngợi.
Dục ma nghe vậy không đồng ý, thân thể thô thiển này mà đẹp cái gì? Nếu nàng có thể ngưng hình thành công thì mới là thân thể hoàn mỹ nhất trên đời này.
"Tiểu oan gia, ngươi để cho ta hầu hạ ngươi." Vì nghĩ đến Ngưng hình, Thường quý phi bất giác nóng lòng, muốn ngay lập tức giao hoan, hấp thu linh khí và dương lực trên người hắn.
Nói xong nàng cẩn thận ngồi lên người Lưu Phong, hạ thể nhắm ngay vị trí hạ thân của Lưu Phong hạ xuống, thân thể mềm mại nhanh chóng nhấp nhô, trong miệng không kìm được thở dồn dập.
Thường quý phi tràn đầy hưng phấn, không ngừng giãy giụa mông mình, song nhũ căng tròn không ngừng lắc lư lên xuống, Lưu Phong nằm dưới, thuận ta nắm lấy song nhũ, tận lực nhu tha.
Thường quý phi một mặt hưởng thụ khoái lạc tìиɧ ɖu͙©, một mặt suy nghĩ làm thế nào cướp lấy linh khí và dương khí của hắn.
Nàng rất rõ ràng, nếu có thể hấp thu được hắn thì tuyệt đối có thể ngưng tụ thành hình, đến lúc đó, trừ khi gặp phải cao thù Thiên Nhân kỳ, nếu không thì nàng không e sợ một ai.
Đến lúc đó nàng có thể tùy ý hưởng thụ nam nhân tinh tráng, có thể hưởng thụ máu của xử nữ.
Nghĩ đến đây diện mục của Thường quý phi trở nên dữ tợn: "Tiểu oan gia, ngươi sướиɠ không?"
Lưu Phong cười hắc hắc, trực tiếp nói: "Ngươi có đúng là đang nghĩ làm thế nào hấp thu linh lực và nguyên dương của ta?"
Thường quý phi sắc mặt đại biến, trong nháy mắt thân thể dừng lại, trong mắt hiện ra sát ý: "Ngươi đã biết?"
Lưu Phong lạnh lùng cười, khẽ nhấc mông lên, hung hăng đâm mạnh vào vài cái, nhất thời khiến cho Dục ma rêи ɾỉ không thôi.
"Đương nhiên là ta biết, bất quá không biết ngươi có bản lĩnh đó không thôi." Lưu Phong dùng lực, đâm sâu vài cái, sau đó chế diễu nói.
Thường quý phi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tiểu oan gia, nếu ngươi biết được tâm ý của ta sao không mau trốn đi?" Lưu Phong mỉm cười, ngắm nhìn thân thể Thường quý phi, thản nhiên nói: "Bởi vì chúng ta cùng là đồng loại." Thường quý phi sa sầm mặt xuống, hai tay bóp lấy cổ họng Lưu Phong, rít lên: "Cái gì? Ngươi muốn hút nguyên âm của ta?"
Lưu Phong mập mờ chớp mắt, chỉ là hắn cố ý khẽ vận động hạ thân, điều khiển bổng bổng tung hoành trong thân thể Dục ma.
"Ah." Thân thể Thường quý phi bị Dục ma chiếm cứ nên trở nên mẫn cảm dị thường, trận trận kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo tới, khiến cho thân thể mềm mại của nàng trở nên mềm nhũn vô lực, không còn chút khí lực nào để bóp yết hầu hắn nữa.
Thường quý phi run giọng kêu lên: "Tiểu oan gia, ngươi làm nhanh lên chút nữa." Cứ hảo hảo hưởng thụ đã rồi tính. Dục ma lúc này đã hoàn toàn bị nguyên dương lực bá đạo của Lưu Phong kích phát hoàn toàn du͙© vọиɠ.
Lưu Phong cảm nhận được đối phương đã gần lêи đỉиɦ, vội vàng âm thầm vận chuyển Ngự Nữ Song Tu Quyết, bắt đầu khống chế ý thức Thường quý phi.
Thường quý phi lúc này mỉm cười hưởng thụ, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Tiểu oan gia, ngươi quả nhiên là lợi hại. Bổn cung đã mấy trăm năm rồi không sung sướиɠ như vậy." Tới lúc này Dục ma thậm chí nghĩ đến chuyện để Lưu Phong sống, làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho nàng.
"Dục ma, nếu chúng ta đã nghĩ giống nhau thì chi bằng so đọ bản lĩnh chân chính đi." Lưu Phong lên tiếng, cắt đứt da^ʍ ý đang tuôn trào trong lòng Dục ma.
"Ngươi là ai? Sao lại biết ta là Dục ma?" Thường quý phi sắc mặt kinh hãi, nhìn Lưu Phong, du͙© vọиɠ trong lòng cũng ngay lập tức giảm xuống vài phần.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta là một nam nhân."
"Tiểu oan gia, ta bất kể ngươi là ai, nếu ngươi đã biết thân phận của ta thì cũng không khách khí nữa." Thường quý phi sắc mặt đột nhiên trở nên hung dữ, hạ thân theo đó cũng sinh ra một cỗ hấp lực thật lớn, bắt đầu hút lấy linh lực trong cơ thể Lưu Phong.
Lưu Phong đã sớm có chuẩn bị, không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn trơ trơ cười cợt.
Dục ma kinh hãi hô lên: "Tiểu oan gia, không ngờ ngươi quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."
"Bớt nói nhảm đi, xem hôm nay là ai hấp ai." Lưu Phong cười to một tiếng, bắt đầu lợi dụng song tu pháp quyết hấp thu lực lượng nguyên âm trong cơ thể Dục ma.
"Hay lắm!" Dục ma đã hoàn toàn bị Lưu Phong kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nổi điên, thân thể lập tức điên cuồng nhấp nhô như trước. Đối với Dục ma thì hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© và hấp thu nguyên dương đều quan trong như nhau, đồng dạng tiến hành một lúc càng nâng cao khả năng hấp thu nguyên dương.
Vô tình lại phối hợp rất tốt với Ngự Nữ Song Tu Quyết của Lưu Phong, pháp quyết này vốn cần đến nữ nhân đang ở trạng thái đỉnh phong của du͙© vọиɠ mới có hiệu quả cao nhất.
Một trường tranh đấu vô hình phát sinh, bản chất hai người vốn là tương sinh tương khắc, chỉ là ai mạnh hơn thì người đó thắng mà thôi.
Rất nhanh chóng dục tính trong tẩm cung được đẩy cao, mọi tư thế, mọi động tác kí©ɧ ŧìиɧ đều được tung ra.
Thân thể trắng muốt của Thường quý phi dần đã trở nên ửng hồng, hô hấp dồn dập, rêи ɾỉ chói tai.
"Tiểu oan gia, ta sẽ hút hết tinh lực của ngươi, ta sẽ chơi ngươi." Thường quý phi một mặt lắc lư, đung đưa thân hình, nghênh hợp với bổng bổng của Lưu Phong, một mặt hung hăng nói.
Nói xong giơ cao mỹ đồn, rời khỏi bổng bổng của hắn, rồi đột ngột dập xuống: "Thế nào?"
Lưu Phong cũng không lên tiếng, hai tay nhấc bổng nàng lên, bổng bổng từ dưới mang theo khí thế phô thiên cái địa, hung hãn đâm mạnh lên.
Hai thân thể dính chặt nhau, Lưu Phong cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại. Thường quý phi cảm nhận được sự cứng rắn, căng cứng. Hai người duy trì tư thế này một lúc đồng thời vận khí hấp thu nguyên âm, nguyên dương của đối phương.