A Mỗ thấy vậy, kinh hãi vội vàng phi thân đến đã thấy Kim Vận phu nhân sau khi bị hắc sắc thiểm điện công kích thì bị một tầng hắc khí bao quanh thân thể, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở trên người ngày càng yếu ớt.
A Mỗ vội vàng đỡ nàng đứng lên, kiểm tra, lập tức hô to: "Phong nhi, không hay rồi, Vận nhi không ổn."
Lưu Phong nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng mặc kệ Viêm Chánh, phi thân lại nhìn kỹ Kim Vận phu nhân, quả thật nàng bị một tầng hắc sát khí lưu bao bọc, hơi thở ngày một yếu đi. Nếu chiếu theo tình huống bây giờ thì không bao lâu nữa tính mạng của Kim Vận phu nhân sẽ không giữ được"
"Chuyện gì xảy ra vậy? tại sao lại như thế này?"
A Mỗ thở dài nói: "Là Bất Tử tà khí."
"Bất Tử tà khí?" Lưu Phong vội hỏi: "A Mỗ, ngươi mau nói cho ta biết làm như thế nào mới có thể cứu được Vận nhi?"
"Khắc khắc. muốn giải được Bất Tử tà khí chỉ có một phương pháp." Viêm Chánh đang trọng thương chậm rãi đứng lên, quanh thân hắn cũng không biết từ lúc nào có một tầng hắc khí bao quanh, ngay cả con ngươi cũng trở thành màu đen, thực khiến người ta sợ hãi.
A Mỗ run run nói: "Là Độc Cô Nhất Ma, nhất định là Độc Cô Nhất Ma đã tới."
Viêm Chánh cười ha ha nói: "lão thái bà quả là không đơn giản, có thể biết được đại danh của sư tôn ta."
A Mỗ nghe vậy, đứng dậy quát hỏi: "Viêm Chánh, ngươi tại cấm địa đã gặp được Độc Cô Nhất Ma?"
"Lão thái bà, danh húy của sư tôn ta có thể để cho ngươi gọi một cách tùy tiện vậy sao?" Viêm Chánh tựa hồ như không có hứng thú với A Mỗ, vội quay người nhìn Lưu Phong.
"tiểu bạch kiểm, nếu ngươi không muốn Kim Vận muội muội chết thì hãy giao nàng cho ta." Viêm Chánh cười một tràng quái dị nói: "Chỉ có ta mới có thể hóa giải Bất Tử tà khí của sư tôn."
A Mỗ trầm giọng nói: "Độc Cô Nhất Ma đâu? Hắn không phải đã đến sao?"
Viêm Chánh thấy vẻ mặt sợ hãi của A Mỗ, mỉm cười: "Ngươi không cần kinh hoảng, đối phó với các ngươi thì không cần lão nhân gia phải đích thân xuất mã." Sự thật thì Viêm Chánh cũng có chút nói dối. Độc Cô Nhất Ma thực ra không thể rời khỏi cấm địa.
Lúc nãy thi triển Bất Tử Pháp Ấn, đả thương Kim Vận phu nhân, sau đó lại chữa thương cho Viêm Chánh chỉ là Nguyên Thần của Độc Cô Nhất Ma mà thôi. Hôm nay dùng nguyên thần như vậy, e là nửa năm nữa cũng chưa chắc đã hồi phục lại như cũ.
"ma đầu, nói mau, như thế nào mới có thể cứu được Vận nhi?" Lưu Phong tịnh không quan tâm đến cái gì mà nhất ma với nhị ma. Hắn bây giờ lo lắng nhất chính là làm cách nào cứu được Kim Vận phu nhân.
Viêm Chánh đắc ý nói: "Bất Tử tà khí của sư tôn vốn là không thể cứu chữa, bất quá hôm nay có ta, còn có được vài phần hy vọng. Chỉ là không biết ngươi có muốn cho Kim Vận muội muội sống hay không mà thôi."
"Ngươi có ý gì?" Lưu Phong vội vàng nói: "Ta tự nhiên là muốn Vận nhi sống, có biện pháp gì, ngươi mau nói đi."
"Kỳ thật cũng không có gì khó." Viêm Chánh đột nhiên cười một tràng dâʍ đãиɠ: "Tiểu bạch kiểm, ta cũng không gạt ngươi, nếu muốn cứu Kim Vận muội thì chỉ có một biện pháp nduy nhất, chính là cùng ta song tu. Ta tu luyện Bất Tử Pháp Ấn, nếu cùng ta song tu thì có thể hóa giảo tà khí trong người nàng ta."
Lưu Phong chỉ thấy trong lòng dũng manh run lên bần bật, máu huyết toàn thân sôi trào. Sao có thể như thế được, hắn làm sao có thể giao nữ nhân của mình cho người khác được.
Thấy vẻ mặt khó coi của Lưu Phong, Viêm Chánh cười lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi không muốn Kim Vận muội sống."
"Tiểu bạch kiểm, ngươi không phải rất yêu Kim Vận muội hay sao? Chẳng lẽ vì tính mạng của nàng mà ngươi không thể hy sinh một chút sao?" Viêm Chánh có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lưu Phong: "Xem ra ngươi cũng không phải là thật sự yêu nàng. Ta thực sự cảm thấy thất vọng thay cho Kim Vận muội."
Lưu Phong đang muốn lên tiếng thì Kim Vận phu nhân chợt mở mắt, cố gắng nói: "Lão công, không được đáp ứng. mau. mau mang thϊếp rời khỏi đây."
A Mỗ thở dài một tiếng, lập tức quay sang nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, chúng ta đi." A Mỗ hiểu rất rõ tính cách của Kim Vận phu nhân, nàng thà chết chứ không chịu để ô nhục.
Lưu Phong chậm rãi đứng lên, khuôn nghiến chặt răng, trong tâm can như muốn xé toạc ra, từng bước, từng bước tiến tới trước Viêm Chánh: "Ma đầu, nói cho ta biết ngoại trừ song tu thì còn có biện pháp gì cứu được Vận nhi nữa. Nói cho ta biết thì ta cho ngươi một con đường sống, bằng không thì ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn."
Viêm Chánh không nghĩ được Lưu Phong vẫn còn chiến ý như vậy, trong mắt cũng lộ ra một tia tán thưởng, mỉm cười nói: "Đã như thế thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, cho ngươi bầu bạn với Kim Vận muội muội. Ngươi có chết cũng nhớ cho kỹ, Kim Vận muội muội là vì ngươi mà chết." Nói xong hai tay rung lên một thanh lợi kiếm màu đen lập tức xuất hiện trên tay hắn. Một đạo hắc khí lập tức phát ra phủ lên người Lưu Phong.
Trong màn hắc khí bao phủ, Lưu Phong tả xung hữu đột nhưng không cách nào phá giải được, ngay cả thanh sắc hỏa diễm cũng như muối bỏ bể vậy, chạm vào hắc khí tức thì tiêu tán.
Viêm Chánh nhìn hắc khí bao phủ Lưu Phong, khinh thường nói: "Đây là sư tôn mới truyền Bất Tử tà khí cho ta. Bằng vào tu vi của người thì vô phương đột phá, ta xem ngươi nên tiết kiệm khí lực đi thì hơn.
Trong màn hắc khí công phá một lúc lâu, Lưu Phong cũng có chút mệt mỏi, dù sao hôm nay khí lực cũng đã tiêu hao nhiều.
Nhìn quang huy trên người Lưu Phong dần trở nên ảm đạm, Viêm Chánh khẽ mỉm cười: "Ha ha, ngươi còn chống cự được bao lâu nữa? Tiểu bạch kiểm, chờ khi nào ngươi bị tà khí giam cầm thì te sẽ cho người xem ta làm thế nào để cứu Kim Vận muội muội."
Xoay người sang nhìn Kim Vận phu nhân, Viêm Chánh nói: "Muội đừng lo lắng, có ta ở đây, muội không thể chết được. Đợi lát nữa hai ta sẽ tiến hành song tu."
"Vô sỉ, súc sanh." Đang suy yếu nhưng Kim Vận phu nhân vẫn trừng mắt mắng Viêm Chánh.
Hắc khí dần dần thôn phệ phòng ngự quanh thân Lưu Phong, nhìn Lưu Phong sắp bị hắc khí chế ngự, Viêm Chánh nở ra nụ cười giễu cợt, đắc ý.
Ngay lúc này thì từ cổ Lưu Phong hiện lên một đạo bạch quang, hắc khí dường như rất e sợ đạo bạch quang này, lập tức tản mác tiêu tan.
Lưu Phong nhân cơ hội, phi thân đến bên người Kim Vận phu nhân và A Mỗ.
Viêm Chánh kinh ngạc nói: "Như thế nào có thể như vậy?"
Ngay lúc đó trong đầu Lưu Phong vang lên thanh âm của Bạch Khiết ma da^ʍ: "Tiểu tình nhân, ngươi như thế nào lại trêu chọc đến truyền nhân của Bất Tử Tà Đế như vậy? Nếu không phải ta lưu lại Tam Phân Quy Nguyên Đan một tia thần thức thì ngươi e rằng đã nguy hiểm." Nguyên lai là giúp hắn chính là thần thức của Bạch Khiết lưu lại trên Tam Phân Quy Nguyên Đan.
Lưu Phong thấy cứu tinh xuất hiện, vội hỏi: "Nói cho ta biết, như thế nào mới có thể hóa giải được Bất Tử tà khí?"
"Song tu."
Bạch Khiết trả lời rất đơn giản nhưng lại làm cho Lưu Phong run sợ không thôi.
"Tiểu tình nhân, ngươi nghĩ gì vậy?" Bạch Khiết biết được nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, vội vàng nói: "Ngươi và Kim Vận song tu có thể hóa giải được bất tử tà khí."
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời vui vẻ: "Thật sao? Tốt quá, thật sự tốt."
"Tiểu tình nhân, trước hết đừng vội đắc ý, bắt tên con ma đen sì kia đã rồi hãy nói. Ta có nhiều vấn đề muốn tra hỏi hắn. Ngươi yên tâm, quai lão bà của ngươi không sao đâu.
Nàng ta dù sao cũng từng kế thừa thánh linh, không thể bị tà khí ăn mòn quá nhanh được." Bạch Khiết mặc dù không biết Viêm Chánh nhưng trên người hắn lại có thể cảm ứng được khí tức của Bất Tử Tà Đế.
Ngừng một chút, Bạch Khiết nói tiếp: "Ta sẽ toàn lực giúp ngươi thu thập con ma đen sì này."
Lưu Phong nhanh chóng phát hiện trong thân thể mình xuất hiện một cỗ khí tức bá đạo, hai mắt bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm Viêm Chánh.
Cảm nhận được khí tức cường đại từ người Lưu Phong tỏa ra, Viêm Chánh bất giác kinh ngạc hô lên một tiếng.
A Mỗ và Kim Vận phu nhân mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng đều tươi cười.
Cường đại khí tức khiến Hạo Thiên Kiếm giờ đây phát ra quang huy màu trắng cường đaị, bá đạo, khí thế thực coi rẻ thiên địa.
Một đạo kiếm khí màu trắng dài trên mười trượng xuất hiện, chói sáng thực là cảnh tượng kinh tâm.
Viêm Chánh cũng đồng dạng như vậy, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Lưu Phong thần sắc cuồng ngạo, cả người như một pho tượng chiến thần, cười lạnh một tiếng: "Ma đầu, ta thấy ngươi đang sợ hãi, hoảng loạn."
Viêm Chánh lạnh giọng nói: "Tiểu bạch kiểm, đừng vội đắc ý." Nói xong lợi kiếm trong tay rung lên một đạo kiếm khí cuồng bạo bắn ra nhằm hướng Lưu Phong.
Lưu Phong rất đơn giản, chỉ là cầm Hạo Thiên Kiếm chém xuống, kiếm khí bạch sắc tinh thuần mạnh mẽ, quét xuống.