Hi Du Hoa Tùng

Chương 371: Ai hấp dẫn ai?

"Đúng, nhất định như vậy." Liên Nguyệt rất chắc chắn về suy nghĩ của mình.

Nếu là như thế thì ta không thể làm gì khác hơn một lần nữa hy sinh, cho ngươi hưởng thụ Xử Tử Ngưng Hương thêm chút nữa. Chuyện tới nước này rồi, bằng mọi cách phải thành công, không được thất bại. Chỉ cần không giao hợp với Lưu Phong, chỉ cần không mất nguyên âm thì cái gì nàng cũng có thể hy sinh.

"Lưu Phong, lại đây." Nếu tâm chí ngươi đã bị mê hoặc thì cũng không cần thiết phải gọi là thúc thúc nữa.

Lưu Phong thầm nghĩ, từ cách nói năng này của Liên Nguyệt thì có thể thấy rằng Xử Tử Ngưng Hương không những kích phát tìиɧ ɖu͙© nam nhân mà còn có khả năng mê hoặc nhân tâm, biến thành con rối hoặc nô ɭệ.

Lưu Phong tạo ra bộ dáng si ngốc đi đến, cặp mắt hau háu nhìn Liên Nguyệt.

"Lưu Phong, ta biết ngươi muốn giao hoan với ta. Ta bây giờ sẽ thành toàn cho ngươi." Nói xong Liên Nguyệt chủ động giúp Lưu Phong cởϊ qυầи áo.

Lưu Phong trong lòng chấn động, cái này thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỹ nữ giúp cởϊ qυầи áo cũng có thể coi là hưởng thụ.

Cởi xong quần áo của Lưu Phong, Liên Nguyệt tiến vào l*иg ngực Lưu Phong, nép sát thân thể vào người hắn, chậm rãi ma xát, làm cho hắn hít càng nhiều Xử Tử Ngưng Hương càng tốt.

Thật là không biết xấu hổ. Lưu Phong cũng tiếp tục thuận theo Liên Nguyệt, đóng phim tiếp, hai tay bắt đầu du ngoạn trên thân thể nàng. Liên Nguyệt không khỏi run rẩy cả người.

"Đại sắc lang, trước tiên cứ cho ngươi sờ soạng một chút, đợi lát nữa sẽ cho ngươi liếʍ chân ta." Liên Nguyệt tận lực trấn tĩnh tâm tình, bất quá Lưu Phong sử dụng mọi thủ pháp để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng. Liên Nguyệt dù thế nào cũng không thể làm cho thân thể mình ngừng run rẩy được.

Tặc nương bì, để xem cuối cùng ai sẽ là nô ɭệ cho ai nhé. Lưu Phong âm thầm cười lạnh, dùng sức ôm chặt lấy Liên Nguyệt, tì mạnh lên cặρ √υ' của nàng, bổng bổng cũng theo thế nhúc nhích trên bụng Liên Nguyệt.

"Xuống một chút nữa đi." Giờ phút này Liên Nguyệt không ngừng phóng xuất ra Xử Tử Ngưng Hương, nàng thầm mong cho bổng bổng của Lưu Phong di chuyển xuống một chút, có thể tiếp xúc với cửa mình của nàng thì thật là hoàn hảo.

Nếu hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người có thể tiếp xúc với nhau, dù chỉ một chút thì cũng sẽ khiến cho Xử Tử Ngưng Hương truyền sang thân thể Lưu Phong một cách nhanh chóng.

"Lưu Phong, ngươi không phải muốn giao hoan với ta hay sao? Mau thực hiện đi." Liên Nguyệt khẽ gỡ tay Lưu Phong ra khỏi thân thể mình, khẽ hạ thấp thân mình xuống, khiến cho bổng bổng của Lưu Phong thuận lợi tiến vào vùng không gian giữa hai chân nàng.

Lưu Phong mặc dù không biết tại sao Liên Nguyệt lại muốn bổng bổng mình đặt tại vị trí đó nhưng hắn không thể làm cho nàng ta nghi ngờ mình được, bởi thế hắn nhanh chóng phối hợp, chỉ huy bổng bổng của mình chui vào vùng không gian giữa hai chân nàng.

Liên Nguyệt nhìn hành vi của Lưu Phong, âm thầm cười lạnh trong lòng, đang đắc ý thì phát hiện ra mình vẫn đang mặc nội khố, bổng bổng của Lưu Phong căn bản không thể nào tiếp xúc với con mèo nhỏ của mình được.

Ngay lúc này thì Lưu Phong đã chỉ huy bổng bổng, cách một lớp qυầи ɭóŧ, cọ cọ lên xuống.

"Aaaa!" Một tia kɧoáı ©ảʍ nhất thời đánh thẳng lên đại não của Liên Nguyệt, nàng không nhịn được rên lên một tiếng.

Quả là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lưu Phong lần đầu tiên nghe thấy Liên Nguyệt rên lên như vậy, âm thanh thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ câu hồn. Quả nhiên là người tu chân có khác, ngay cả tiếng rên cũng bất phàm.

Ngay khi Lưu Phong đang tiếp tục cọ xát thì Liên Nguyệt chuyển động thân mình, Liên Nguyệt rất nóng lòng muốn cho bổng bổng của hắn tiếp xúc với da thịt nơi hạ thể của mình.

Nàng nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế một chút, dùng hai đùi kẹp bổng bổng của Lưu Phong lại, phối hợp sự vặn vẹo của chiếc mông xinh xắn, làm cho bổng bổng của Lưu Phong từ mép qυầи ɭóŧ tiến vào.

Rõ ràng là bổng bổng của Lưu Phong rất lớn, từ mép nội khố không cách nào chui vào lọt. Bất quá cảm giác bị đè nén, áp chặt vào nhau của hai bộ phận mẫn cảm khiến cho hai người đều cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ phi thường.

"Ưm!" Liên Nguyệt lại một lần nữa, không tự chủ được, phát ra một tiếng rên kiều mị. Lưu Phong cảm giác được ngay cả các khớp xương trong người cũng như nhũn ra vì sung sướиɠ.

"Đáng chết, tại sao lại có cảm giác này." Liên Nguyệt khẽ giật mình, nàng vốn vẫn tưởng định lực của mình rất mạnh. Ai mà ngờ giờ đây cũng có phần chao đảo vì men tình.

"Không được, ta cần phải kiên trì. Chỉ cần hắn chạm vào nơi đó, hết thảy sẽ thành công." Liên Nguyệt tận lực đè nén du͙© vọиɠ trong lòng xuống.

Lưu Phong nhìn mặt nàng, muốn bật cười nhưng phải cố nén lại, không ngừng ma xát hạ thể Liên Nguyệt, hai tay nhẹ nhàng lướt trên bộ ngực nhỏ nhắn, thỉnh thoảng thì lại xuống dưới vũ lộng vài cái, nhất thời khiến Liên Nguyệt toàn thân mềm nhũn, trong miệng gầm gừ không ngớt.

"Đáng chết, tại sao ta lại trở nên như vậy?" Liên Nguyệt lại âm thầm mắng mình một câu, sau đó lại sửa đổi tư thế cọ xát bổng bổng của Lưu Phong.

Lưu Phong một mặt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, một mặt cẩn thận quan sát Liên Nguyệt. Chỉ thấy mặt nàng ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm, hơi thở gấp gáp, tim đập như ngựa phi, sắc mặt rất căng thẳng. bất quá hắn vẫn phát hiện ra trong mắt nàng vẫn có xuất hiện một vài đạo dị sắc, độc ác.

Cọ xát nãy giờ, lại thêm tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lửa dục trong lòng Lưu Phong nhất thời lại bùng lên.

Rốt cuộc Lưu Phong đặt Liên Nguyệt lên giường, thân thể đè lên người nàng, mặc dù vẫn cách một lớp nội khố nhưng thân thể hắn không ngừng chuyển động lên xuống.

"Lưu Phong, giúp ta cởi nội khố ra, ta muốn ngươi." Cho tới bây giờ, Liên Nguyệt vẫn nghĩ Lưu Phong bị mình khống chế, tình thế cấp bách, nàng trực tiếp ra lệnh cho Lưu Phong cởi nội khố mình ra, tiến hành thân mật tiếp xúc.

Lưu Phong không chấp hành mệnh lệnh ngay mà lại cọ xát nhanh hơn nữa, khiến cho thân thể Liên Nguyệt nhất thời căng cứng, cong vòng lên.

Cảm giác được nội khố của Liên Nguyệt đã ướt đẫm, Lưu Phong mới dừng lại, cởi nội khố nàng ra, trong lúc cởi, hắn cố tình dùng ngón tay chạm vào đóa hoa ướŧ áŧ của Liên Nguyệt, khiến cho nàng há miệng kêu to không ngớt.

"Lưu Phong, mau sờ ta đi." Từ cửa mình của Liên Nguyệt, một cỗ nhiệt lưu nổi dậy, hơn nữa còn có cảm giác trống rỗng.

Ha ha, khoả thân hoàn toàn thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lưu Phong cười cười, thọc tay vào nội khố của Liên Nguyệt, đầu ngón tay linh hoạt tách mở đóa hoa ướŧ áŧ, dùng kỹ xảo nhẹ nhàng lách vào trong.

"Không được dừng lại." Liên Nguyệt giờ phút này tựa hồ như hoàn toàn quên đi sứ mạng, mục đích của mình. Nàng chỉ hy vọng Lưu Phong có thể làm giảm bớt sự khó chịu vì trống rỗng từ hạ thể truyền lên.

Lưu Phong hết lần này tới lần khác, cố ý dừng lại, hành hạ Liên Nguyệt.

Bất đắc dĩ, Liên Nguyệt phải tự mình dồn sức xuống dưới eo, vặn vẹo cặp mông của mình để thỏa mãn.

Nhìn thấy bộ dạng của Liên Nguyệt bây giờ, Lưu Phong không nhịn được nở một nụ cười, định lực và đạo hạnh của ngươi như vậy mà muốn câu dẫn lão tử ư? Thật là chuyện tiếu lâm buồn cười nhất thiên hạ.

So với Lưu Phong thì biểu hiện của Liên Nguyệt bây giờ mới giống như uống phải xuân dược.

"Mau một chút, không được ngừng."

Liên Nguyệt dùng sức giãy dụa cơ thể ma xát ngón tay Lưu Phong đang làm nhiệm vụ lấp chỗ trống, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ, ánh mắt ngập tràn da^ʍ ý.

Lưu Phong lúc này cảm giác được đóa hoa của Liên Nguyệt bắt đầu co thắt lại, hắn vội vàng chuyển động ngón tay nhanh hơn gấp bội.

"Aaa!"

Dưới sự trợ giúp của Lưu Phong, Liên Nguyệt cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm khoái lạc, hét lên một âm thanh cao vυ't, một cột nước mãnh liệt từ nơi đó phun ra, cũng may là không phun trúng mặt Lưu Phong.

Ta ngất, suối phun, suối phun.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ lục phủ ngũ tạng. Liên Nguyệt tuy nhỏ nhưng có thể suối phun. Thật là đúng với câu"Nước biển không thể đo bằng đấu, người không thể đoán bằng hình dung". Lưu Phong lần này xem như được mở rộng thêm kiến thức.

Đạt đến cao trào xong, Liên Nguyệt dùng hai chân kẹp chắt lấy tay Lưu Phong, trong miệng thở dốc, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn Lưu Phong lấy một cái.

Mặc dù Lưu Phong đã bị nàng mê hoặc tâm chí nhưng cứ nghĩ nàng đi tiểu trước mắt một nam nhân thì vẫn thẹn thùng, không dám ngẩng đầu lên.

Nếu Lưu Phong biết ý nghĩ trong lòng của Liên Nguyệt thì dám chắc hắn đã nói cho nàng biết đây không phải là đi tiểu mà là suối phun.

Theo sự chuyển động của ngón tay Lưu Phong, Liên Nguyệt lại thêm vài lần phun nước nữa.

Sau cùng, Liên Nguyệt cũng buông lỏng hai chân mình ra, cho Lưu Phong thu hồi lại thủ chỉ.

Lưu Phong âm thầm giật mình. Nha đầu này không có huyết thống của người Châu Âu, Châu Mỹ mà. Căn cứ vào tư liệu của kiếp trước thì hiện tượng suối phun đa số xảy ra ở nữ nhân phương tây, nữ nhân phương đông rất ít khi có hiện tượng này. Liên Nguyệt không những xảy ra suối phun mà còn là phun rất nhiều, quả là hiếm thấy.

Ở căn phòng cách đó không xa, Dương Thị nghe được âm thanh rêи ɾỉ của Liên Nguyệt, nhất thời nhấp nhổm không yên. Nàng không thấy được tình cảnh bên trong, nàng nghĩ Lưu Phong và Liên Nguyệt chắc chắn là đang làm cái chuyện. kia.

Nàng biết với tu vi Mị Thuật của Liên Nguyệt thì đêm nay Lưu Phong nhất định bị khống chế, trở thành nô ɭệ, trở thành con rối.

"Thật đáng tiếc, một nam nhân như vậy, cuối cùng vẫn bị hủy đi." Dương Thị cảm thán vô hạn, thậm chí còn có chút thương xót cho Lưu Phong.

Bất quá nàng có chút không hiểu. Liên Nguyệt giờ đây là Thánh nữ duy nhất của Thánh sơn, như thế nào có thể dễ dàng phá bỏ nguyên âm của mình?

Nghe tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Liên Nguyệt. Dương Thị hận không thể tiến vào xem cho bằng được.