Hi Du Hoa Tùng

Chương 369: Để ta giúp ngươi phát triển thân thể

Lưu Phong vội vàng giải thích: "Không được, phải là người khác giới xoa bóp thì mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể phát triển được."

Liên Nguyệt nghe vậy chút nữa đã hộc máu. Suy nghĩ một chút, Liên Nguyệt dùng một loại ngữ khí rất ân cần, hỏi: "Thúc thúc, hay là người chưa cần thực hiện vội, người không phải đang mệt sao?"

Lưu Phong trong lòng cười trộm, chưa từng nghe nói đến chuyện nam nhân sờ vυ' nữ nhân mà mệt, mà cho dù có mệt đi nữa thì cũng là mệt vì sướиɠ.

Dù sao thì Lưu Phong hôm nay quyết định thực hiện nguyên tắc cứ ăn đậu hũ non, chiếm lấy tiện nghi đã rồi tính, dù sao thì cũng là ngươi câu dẫn lão tử, trách thế nào được.

"Đại sắc lang, ngươi tưởng ngươi muốn sờ là ta cho sờ sao?" Liên Nguyệt giả một dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nhìn Lưu Phong nói: "Thúc thúc, người đừng sờ, đừng sờ, người cũng là. cũng là."

Là cái gì? Lão tử là trời sinh đã là người nghiêm trang, đứng đắn, thuần khiết, ngươi lại biến ta thành sắc lang. Lưu Phong cười hì hì nhìn dáng vẻ bối rối của Liên Nguyệt.

"Nguyệt nhi, kỳ thật cũng không có chuyện gì, thúc thúc tuyệt không có ý nghĩ xấu xa gì khác, ta chỉ mà muốn giúp ngươi phát triển thân thể mà thôi." Lưu Phong không hề biết xấu hổ, nói ra những lời này.

Đương nhiên khi nói ra những lời này hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, không hề thấy mình vô sỉ. Vô sỉ chính là ả tiểu nha đầu này, còn nhỏ tuổi nhưng đã muốn dùng thủ pháp tà ác để khống chế người khác.

"Thúc thúc, để lúc khác được không, Nguyệt nhi cảm thấy hơi mệt." Dần dần Liên Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao Huyễn Hương của mình đến bây giờ còn chưa phát tác. Đúng ra thì bây giờ Lưu Phong phải ngu ngơ, cầu xin nàng mới đúng chứ.

"Bất kể thế nào, đêm nay ta nhất định biến ngươi thành nô ɭệ của ta."

Nghĩ tới đây, Liên Nguyệt hưng phấn tưởng tượng đến cảnh Lưu Phong trở thành nô ɭệ của mình.

"Được rồi, vậy ta sẽ đưa ngươi trở về với mẫu thân của ngươi." Nói xong Lưu Phong đứng dậy, ai ngờ Liên Nguyệt nhanh chóng ôm hắn lại.

"Không mà." Liên Nguyệt ôm lấy cánh tay Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn múa may, nũng nịu nói: "Thúc thúc, Nguyệt nhi đêm nay muốn ngủ tại đây. Đã trễ thế này mà trở về thì sẽ đánh thức mẫu thân.

Trời đất ơi, chư thiên thần phật ơi! Các người làm chứng đi, chính nha đầu này đòi ở lại nhé. Lưu Phong cười hi hi, quay trở lại giật lấy cái chăn, nói: "Vậy cũng được. Bất quá ngươi không được cởϊ qυầи áo."

Sự thật thì Liên Nguyệt cũng không muốn thoát y chút nào nhưng nghĩ kỹ thì buộc phải làm chuyện này. Câu dẫn nam nhân mà không thoát y thì còn câu dẫn cái rắm gì nữa.

"Thúc thúc, người không phải nói là loã thể khi ngủ sẽ rất tốt cho thân thể sao? Nguyệt nhi đêm nay nhất định ở trần ở truồng ngủ." Liên Nguyệt khẽ nhấp nháy hàng lông mi, dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lưu Phong.

"À, loã thể khi ngủ quả thật." Lưu Phong trả lời mà buồn cười, vì lúc này tiểu Liên Nguyệt đã cởϊ qυầи áo xong. Cái áo ngực màu trắng bị kéo xuống, tiểu bạch thỏ trắng như tuyết khẽ bung ra, run lên nhè nhẹ, tựa hồ như đã bị áo ngực kìm nén lâu ngày, nay được tự do, nhún nhẩy ăn mừng vậy.

"Thúc thúc, người nhìn gì mà nhìn ghê vậy? Đáng ghét thật." Liên Nguyệt nhìn thấy Lưu Phong cặp mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào ngực mình, bất giác thần sắc rung động, lộ ra một chút thẹn thùng, vẻ mặt thật sư mê người.

"À, là như thế này." Lưu Phong hiểu mình cần phải giải thích một chút: "Liên Nguyệt, ta đang quan sát cái áo ngực-sản phẩm của Thiên Thượng Nhân Gian. Quả nhiên là đã được làm hết sức khéo léo, tinh xảo." Hì hì nhưng bên dưới áo ngực là tiểu bạch thỏ càng tinh xảo khéo léo hơn. Xem ra đêm nay cái miệng mình có được thỏa mãn rồi, cái tay cũng sẽ được thỏa mãn luôn.

"Dối trá, ngươi rõ ràng là nhìn cái bên dưới cái áo ngực thì có." Liên Nguyệt mặt mày có chút run sợ, liếc trộm Lưu Phong một cái, cởi bỏ áo ngực ra.

Lưu Phong nhất thời cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tiểu bạch thỏ mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng rất trắng, rất cứng. Cực phẩm như vậy thật là không có nhiều.

"Không được, thúc thúc, người phải quay lưng lại, nam nữ hữu biệt, người không được nhìn lén Nguyệt nhi." Ngay khi cái khóa áo ngực chuẩn bị bung ra thì Liên Nguyệt đột nhiên quay lại nói.

Lưu Phong không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền nghiêm mặt nói: "Liên Nguyệt, ngươi không nên hiểu lầm thúc thúc. Ta là người nghiêm chỉnh, ta luôn xem ngươi như con gái ta. Cho nên ta nhìn ngực ngươi không giống như ngươi nghĩ đâu. Ta nhìn ngực ngươi như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậy."

"Nhưng dù sao thì chúng ta vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân mà." Liên Nguyệt chớp chớp cặp mắt to tròn hỏi.

"Ha ha, sờ cũng đã sờ, còn thụ thụ gì nữa." Tính tinh nghịch của Lưu Phong nhất thời lại nổi lên.

Liên Nguyệt cúi đầu trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Phong nói: "Ây, thúc thúc, người nói đúng, Nguyệt nhi lần trước cũng đã ngủ chung với người rồi, vậy Nguyệt nhi sẽ cho người xem. cái. tiểu bạch thỏ kia vậy."

Xem đi, xem đi, xem đi rồi lát nữa khóc bằng tiếng Phù Tang cho ta nghe. Trong mắt Liên Nguyệt hiện lên một tia giảo hoạt, thầm tưởng tượng đến lúc mình được hành hạ Lưu Phong.

Ngươi muốn sắc ư? Ta sẽ bắt ngươi uống xuân dược, sau đó sẽ treo ngươi lên, bên ngoài sẽ cho vài ả mỹ nữ loã thể chọc tức ngươi, xem ngươi sẽ giống cái gì.

Trong lúc Liên Nguyệt đang thả hồn mình với những ý nghĩ tà ác sẽ dành cho Lưu Phong thì Lưu Phong không biết từ lúc nào đã lẻn ra sau lưng, giúp nàng mở khóa áo ngực.

Nhất thời một đôi tiểu bạch thỏ nhảy xổ ra, Liên Nguyệt cả kinh hô lên một tiếng, đã thấy hai bàn tay từ phía sau, chụp đến, tóm gọn đôi tiểu bạch thỏ.

Liên Nguyệt đang định giãy dụa thì Lưu Phong nói: "Liên Nguyệt, kỳ thật vừa rồi quên nói cho ngươi biết. Xoa bóp mà còn cách lớp quần áo thì hiệu quả rất kèm. Chỉ có thể như thế này mới có thể giúp vυ' ngươi hoàn toàn phát triển."

Vô sỉ, cực độ vô sỉ. Liên Nguyệt cho đến bây giờ mặc dù cũng không biết nhiều nam nhân lắm nhưng đây là lần đầu tiên thấy một nam nhân vô sỉ như hắn.

"Liên Nguyệt, thỏ thỏ của ngươi thật là mềm quá, ." Lưu Phong luôn miệng khen ngợi, người tu chân có khác, ngay cả vυ' cũng bất phàm.

Liên Nguyệt mặc dù là đã tu luyện Mị Thuật, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thỏ thỏ của nàng bị một nam nhân vuốt ve. Giờ phút này khuôn mặt nàng đã dần ửng hồng: "Thúc thúc, người thật là háo sắc, sớm biết người là đại sắc lang thì Nguyệt nhi sẽ không ngủ chung với người nữa."

Lưu Phong cười hắc hắc, dụng lực bóp mạnh một cái, sau đó quay sang trào phúng nói: "Liên Nguyệt, ngươi đừng hiểu lầm ta. Thúc thúc bây giờ đang giúp ngươi phát triển thân thể. Tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác. Dù sao thì ngươi cũng xem như là nữ nhi của ta." Nghĩ được mối quan hệ trên danh nghĩa của mình và Liên Nguyệt, Lưu Phong trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ lão tử cũng có chút biếи ŧɦái hay sao?

Liên Nguyệt bây giờ đúng là đang tuổi dậy thì-thanh xuân kỳ phát dục-bây giờ lại bị Lưu Phong nhiều kinh nghiệm, xoa bóp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dần một cỗ nhiệt lưu từ đôi tiểu bạch thỏ đã lan dần đi toàn thân. Một lúc sau, Liên Nguyệt phát hiện ra ngay cả thân thể mình cũng nóng lên, nhất là vùng tam giác giữa hai chân phát sinh một cảm giác ngứa ngáy, mỹ diệu chưa từng có bao giờ.

"Chẳng lẽ ta muốn đi tiểu sao?" Liên Nguyệt nhất thời sợ hãi. Nếu lúc này tiểu ra quần, chẳng phải xấu hổ chết người sao.

"Ah!" Cứ như vậy một lúc, kɧoáı ©ảʍ hoàn xâm chiếm Liên Nguyệt, nàng không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ dụ hoặc.

Lưu Phong nghe thấy âm thanh quen thuộc này, hữu thủ chậm rãi lần xuống vùng không gian giữa hai chân của Liên Nguyệt.

Liên Nguyệt ý thức được vấn đề có chút không ổn, vội vàng từ trong ngực Lưu Phong, giãy dụa thoát ra. Kéo chăn cuốn quanh người.

Dựa theo kế hoạch của Liên Nguyệt thì nàng vốn là câu dẫn Lưu Phong động tình nhưng dưới tình huống Lưu Phong vuốt ve, tâm lý trong lòng nàng cũng xảy ra một chút biến hóa.

Liên Nguyệt kịp thời thoát ra được thời khắc mấu chốt. Bất kể như thế nào thì nàng không thể thất thân. Nếu không, nàng sẽ không cách nào kế thừa được Thánh linh, trở thành Thánh nữ chính thức được.

Sự thật thì nàng và Lưu Phong tiếp xúc thân mật như bây giờ cũng là đã phạm vào giáo điều của Thánh giáo. Nàng lúc này đã không còn là Thánh nữ hoàn toàn thuần khiết nữa.

Thuần khiết Thánh nữ, trên thân thể đều phải thuần khiết, cho dù là đầu ngón tay cũng không được cho nam nhân chạm vào. Nhưng Liên Nguyệt thì bây giờ ngay cả vυ' cũng đã bị Lưu Phong thoải mái xoa bóp, dày vò.

May mắn là không ai biết chuyện này cho nên Liên Nguyệt cũng không thèm để tâm đến giáo điều vớ vẩn kia. Muốn thành công thì phải chịu hy sinh một chút. Để cho hắn sờ một chút mà có thể biến hắn thành nô ɭệ thì cũng thật là xứng đáng.

Ước mơ của Liên Nguyệt chính là trở thành mỹ nữ, thành Thánh nữ vĩ đại.

Kế hoạch của nàng chính là khống chế Lưu Phong, lợi dụng nguồn kinh phí từ Thiên Thượng Nhân Gian, phát triển Thánh giáo lên cực độ, đến lúc đó nàng sẽ chiêu binh mãi mã, tranh đấu với lực lượng của đế quốc. Giấc mộng thống nhất thiên hạ của Thánh giáo sẽ được nàng thực hiện. Nàng sẽ trở thành Thánh nữ vĩ đại nhất thánh giáo.

Tặc nương bì, lại bắt đầu mơ mộng rồi. Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay tiến vào trong chăn: "Liên Nguyệt, để thúc thúc tiếp tục giúp ngươi phát triển thân thể."