Hoa Hạ đại đế sắc mặt cực kỳ bất hảo, quát lên: "Hình Văn Danh ngươi thân là quan viên nhất phẩm của đương triều, không chú ý đến thân phận của mình, tại triều ăn nói thô lỗ, phạm phải tội gì?" Hoa Hạ đại đế bị Lưu Phong chọc tức, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người Hình Văn Danh.
Hình Văn Danh rất ủy khuất, định nói với Hoa Hạ đại đế, người ăn nói thô lỗ chính là Lưu Phong nhưng lời vừa ra đến mép đã nuốt trở lại bụng, vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, thần biết tội, thỉnh xin bệ hạ trách phạt."
"Hừ, ngươi biết tội là tốt rồi." Hoa Hạ đại đế nói: "Niệm tình ngươi sơ phạm, phạt cắt lương hai tháng."
"Thần lĩnh tội." Hình Văn Danh thấy bệ hạ cũng không chính thức xử phạt, tâm tình cũng cảm thấy vui vẻ, cao hô vạn tuế, tạ ơn không ngừng.
"Lưu Phong, trẫm niệm tình ngươi không biết, hôm nay sẽ không truy cứu ngươi tội phạm thượng." Hoa Hạ đại đế tập trung ánh mắt nhìn Lưu Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn từ quan không?"
Lưu Phong vẫn không chịu rút lui, kiên định như trước nói: "Bệ hạ, thần vẫn muốn cáo lão hồi hương, thần thật sự không muốn đi theo con đường của Vương Đức Vọng đại nhân."
Hoa Hạ đại đế thấy Lưu Phong không tiến thoái, nổi giận, đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong nói: "Trẫm đáp ứng ngươi. Chuyện của Vương Đức Vọng sẽ cho Đô Sát viện điều tra lại."
"Bệ hạ anh minh." Lưu Phong vừa nghe đã biết là nên ngừng lại, vội vàng bái tạ.
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi còn muốn từ quan nữa không?" Hoa Hạ đại đế sắc mặt âm lãnh hỏi.
Lưu Phong cười hì hì, nói: "Tạm thời vi thần không cáo lão nữa. Thấy bệ hạ trọng vọng Vương đại nhân như vậy, vi thần như cảm thấy quan trường này nhờ hồng phúc của bệ hạ mà sáng lạn, quang huy bao phủ."
Hoa Hạ đại đế phất tay áo, nói: Bãi triều." Dứt lời quay người đi vào trong.
Bá quan nhìn chằm chằm vào con rối lắm mồm Lưu Phong, hận không thể hành hung hắn một trận.
Lưu Phong cũng là e sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì, quay về phía bá quan nói: "Các vị đồng liêu, tính tình của bệ hạ cũng không hẹp hòi à."
Lời này vừa nói ra, nhất thời bá quan văn võ đều muốn lăn ra ngất. Người này có lá gan quả là không nhỏ, đại nghịch như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng cũng không để ý đến thái độ của bá quan nữa.
Nội các Trương Tử Ngưu vốn là muốn tiến lại nói chuyện với hắn nhưng lúc này cũng tạm thời bỏ đi ý niệm này.
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị rời đi thì Trương công công vội vàng gọi: "Tiểu tước gia, dừng bước, bệ hạ có chỉ, ân chuẩn cho ngươi đêm nay ở lại trong cung."
Bá quan nghe vậy há hốc mồm ngạc nhiên, không nghĩ tới Lưu Phong được ân sủng như thế. Lưu lại trong cung là ân huệ lớn. Bá quan tại đây mà được lưu lại trong cũng cũng chỉ có ba, bốn người mà thôi.
Nhìn ánh mắt ghen ghét, hâm mộ của đám người này, Lưu Phong nhịn không được hỏi: "Trương công công, chẳng lẽ được lưu lại trong cung tốt lắm sao?"
Trương công công vội vàng nói: "Tước gia như thế nào mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu. Lưu lại trong cung là đại ân, người bình thượng quả thực rất hâm mộ."
"Ồ." Lưu Phong lạnh nhạt lên tiếng, trong lòng suy nghĩ, không biết có nhân cơ hội này rình coi một vài người phi tần không. Không biết hậu cung này có mỹ nhân đẹp đến cỡ nào.
Sự thật Lưu Phong cũng có chút hơi ngốc, hậu cung của hoàng đế mà dễ rình coi như vậy thì làm gì có ai được lưu lại trong cung. Hoa Hạ đại đế vốn an bài cho hắn tại một nơi đặc biệt, không phải trong hậu cung. Nơi này tên là Thiên Ân điện, ngụ ý chính là thiên ân phúc trạch.
"Tiểu tước gia, đêm nay người ở chỗ này, sáng mai nếu bệ hạ muốn gặp ngươi thì ta sẽ đến tìm ngươi. Ngươi không nên tùy tiện đi loạn lên." Trương công công cẩn thận dặn dò, sau đó xoay người rời đi.
Trong lúc Lưu Phong tiến vào Thiên Ân điện thì tiếng Trương công công từ phía sau truyền đến: "Tiểu tước gia, trong Thiên Ân điện chính là có vài cung nữ vẫn còn tấm thân xử nữ. Ngươi không được phụ hảo ý của bệ hạ đấy." Thanh âm của lão thái giám tràn đầy sự mập mờ.
Lưu Phong một trận ngạc nhiên, cái này là cái gì? Là phụng chỉ ngủ với gái ư?
Bất quá Lưu Phong đối với sự an bài của Hoa Hạ đại đế vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Đẩy cửa tiến vào đã thấy bốn người cung nữ đi đến bái kiến.
Lưu Phong nhìn tứ nữ, hỏi: "Không biết bốn vị muội muội xưng hô thế nào?"
Hồi bẩm tước gia, bốn người tỳ nữ chính là Thi, Tình, Họa, Ý, là bệ hạ ban thưởng cho tước gia." Một người cung nữ cao nhất khẽ lên tiếng.
Thi tình họa ý? Quả là tục. Xem ra người cổ đại rất thích tục khí.
"Tước gia, trước tiên xin mời tắm rửa, thay quần áo." Nói chuyện vẫn là người cung nữ lúc nãy.
Tắm rửa là chuyện tốt, Lưu Phong không khách sáo, đi theo tứ nữ, tiến vào một gian phòng tắm đại hào hoa, tràn ngập khói bốc lên. Lưu Phong dưới sự hầu hạ của chúng nữ, cởi bỏ quần áo tiến vào hồ tắm.
Nước không lạnh, không nóng, thập phần dễ chịu, trên mặt nước nổi lên các cánh hoa, mùi thơm bốc lên, thâm nhập vào da thịt, thực sảng khoái dị thường.
Bốn ả cung nữ dường như vẫn còn là lần đầu thấy nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai má đỏ bừng, thân thể có chút run rẩy.
Rất nhanh chóng, tứ nữ cũng xuống hồ, xoa bóp vai, chà lưng cho Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười, im lặng thưởng thức nhìn cung nữ lõa thể, bất quá trong miệng nuốt nước bọt ừng ực.
Bốn ả cung nữ này mặc dù không thể xem là siêu cấp đại mỹ nữ nhưng xem ra cũng không xinh đẹp, hơn nữa tuổi cũng còn nhỏ, xem chừng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, đối với Lưu Phong, hai kiếp tổng cộng 40 tuổi (kiếp trước 20 tủi thì chết, kiếp này số thêm 20 tủi nữa) thì tiêu chuẩn cung nữ như vậy là quá ổn, càng làm cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Suy nghĩ đế đây chợt hai vυ' trắng nõn của một ả cung nữ chợt lộ ra trước mắt hắn.
Lưu Phong chậm rãi đến gần, khẽ xoa xoa một trận cặρ √υ' kia.
Cung nữ kia ngượng ngùng, mỉm cười, bất quá hai tay vẫn lần mò xuống bổng bổng của hắn ở dưới nước, vuốt ve lên xuống, thủ pháp rất thành thục.
Lưu Phong không nhịn được kinh hãi. Không ngờ cung nữ trong cung được chỉ bảo cặn kẽ như vậy, đừng xem các nàng còn xử nữ mà coi thường, thủ pháp vuốt ve bổng bổng cực kỳ tinh diệu, Vương Đông Đông còn thua xa.
Rất nhanh, Lưu Phong cảm nhận được bổng bổng có chút kích động, bắt đầu phun trào. Ngay lúc này thì một ả cung nữ khác trầm người xuống nước, cái miệng nhỏ nhắn, ngậm lấy bổng bổng của Lưu Phong, hút lấy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn vào trong miệng.
Cảm giác thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Ở trong nước đùa giỡn một chút, Lưu Phong và tứ nữ rời khỏi ao, cách đó không xa là một cái giường lớn. Lưu Phong tại đây bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ các bộ phận mẫn cảm của tứ nữ. Các nàng bắt đầu cất tiếng rêи ɾỉ, trong phòng bất giác như có tiên nhạc, vang lên không ngớt.
Ngay sau đó, tiếng nữ tử rêи ɾỉ và tiếng nam nhân thở dốc cũng vang lên.
Xong việc, tứ nữ, nhất nam lại xuống hồ, tẩy rửa thêm một lần nữa.
Tắm xong, hai người cung nữ giúp hắn mặc quần áo, hai người kia thì thay giường nệm khác. Kí©ɧ ŧìиɧ đêm nay dường như chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Mặc quần áo cho hắn xong, hai người cung nữ nhất thời mở to hai mắt nhìn nam nhân này. Các nàng trước giờ tuyệt đối chưa gặp được ai đẹp như hắn, ngay cả Đông cung Hoàng thái tôn cũng còn kém xa.
Đi vào phòng ngủ đại hào hoa, Lưu Phong chuẩn bị kí©ɧ ŧìиɧ thêm lần nữa thì vị Trương công công nhiệt tình kia đi vào.
Trương công công cười hì hì nhìn thoáng qua vẻ mặt ửng đỏ của tứ nữ, giơ ngón tay cái về phía Lưu Phong: "Tước gia quả nhiên là rất cường hãn."
Lưu Phong cười hắc hắc hỏi: "Trương công công ngươi đến tìm ta có chuyện gấp gì sao?"
Trương công công cảnh giác nhìn bốn phía, bộ dạng như muốn nói nhưng lại thôi.
Lưu Phong vội ra hiệu cho tứ nữ đi ra, thấp giọng hỏi: "Công công, thần bí như vậy, cuối cùng là chuyện gì?"
Trương công công nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: "Tiểu tước gia, có người muốn gặp ngươi."
"Là bệ hạ sao?"
"Đương nhiên không phải." Trương công công vẻ mặt càng thêm thần thần bí bí.
"Có người muốn gặp ta?" Lưu Phong có chút giật mình, giờ này đã là canh ba, nửa đêm, ở hoàng cung thì ngoại trừ hoàng thượng ra còn ai muốn gặp hắn nữa?
"Tiểu tước gia, ngươi ghé tai lại đây."
Lưu Phong vội cúi đầu, ghé sát tai vào mặt Trương công công, nghe xong, sắc mặt biến đổi: "Công công, có thích hợp không?"
"Yên tâm, ta sẽ đưa người đi." Trương công công lấy trong tay áo ra một bộ quần áo thái giám nói: "Tiểu tước gia, ngươi thay bộ quần áo này vào."
Lưu Phong vội vàng làm theo, sau đó đi theo sau Trương công công.
Thời gian không lâu, xuyên qua vài con đường, Lưu Phong và Trương công công đã đi đến một đình viện cực kỳ xa hoa lộng lẫy, mặc dù là ban đêm nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Bên cạnh đình viện là một hồ nước nhân tạo, nước chảy róc rách, thật là nên thơ.
Đang lúc Lưu Phong đắm chìm trong cảnh sắc thì Trương công công khẽ nói: "Tiểu tước gia, ngươi vào đi thôi. Cố gắng không nên vượt quá nửa canh giờ."
Lưu Phong gật đầu: "Ây, ta biết, làm phiền Trương công công phí tâm."
Trực tiếp đi thẳng vào cửa đình viện, một người cung nữ tiến đến, dường như nhận biết được Lưu Phong, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nắm tay Lưu Phong nói: "Tước gia, mau theo ta đi vào."