"Ân, Tước gia mau giúp ta gãi ngứa?" Nói rồi, một đôi cánh tay mềm mại đã ôm lấy cổ Lưu Phong, đôi tay nhỏ bé đã vuốt dọc theo đùi Lưu Phong chộp tới bổng bổng kia. Đồng thời Lưu Phong có thể cảm giác được nhũ phong cự đại của nàng đang cọ xát nhẹ nhàng sau lưng mình.
Dâng gái trinh cho ta, nữ nhân cũng là vấn đề phiền toái đây, cũng nên rũ bỏ đi bớt. Lưu Phong nhẹ nhàng đẩy nữ tử kia ra, thầm nghĩ Yến Vương quả nhiên thật âm độc, dám thi triển mỹ nhân kế với mình.
"Gái trinh?" Nữ tử kia rõ ràng sửng sốt một chút, bất quá rốt cuộc là nữ nô được huấn luyện cẩn thận, phản ứng rất nhanh, lanh lợi và sâu sắc, nàng cũng không quan tâm thủ đoạn của Lưu Phong, tiếp tục hướng lổ tai của Lưu Phong phun một hơi: "Tước gia, theo ta lại đây, chúng ta hãy lên giường. Nô gia sáu tuổi đã bắt đầu học tập phục vụ bổn sự của nam nhân, tin chắc rằng ta sẽ làm cho ngươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kí©ɧ ŧìиɧ khác thường."
Sáu tuổi đã bắt đầu huấn luyện? Lưu Phong có chút động tâm, công phu vài chục năm kia khẳng định rất tuyệt,
Tựa hồ cảm thấy được Lưu Phong động tâm, nữ tử men theo đùi nam nhân, cầm lấy bổng bổng của Lưu Phong.
Lưu Phong thân thể run lên mãnh liệt, lại đẩy nữ nhân ra, không thể không thừa nhận, nữ nhân này rất có thủ đoạn, kỹ xảo tán tỉnh rất xuất sắc. Hắn đã cảm giác rõ ràng được sinh lý của mình phát sinh biến hóa.
Giáo dục cần dạy từ bé.
"Tước gia, không nên như vậy, nô gia có hàng trăm loại phương thức thích hợp, dám chắc ngươi sẽ thấy kí©ɧ ŧìиɧ chưa từng có." Nữ tử cũng không từ bỏ ý định.
Mẹ kiếp, quá mạnh mẽ, quả nhiên còn lợi hại hơn một trăm lẻ tám kiểu trong truyện *** ở kiếp trước.
Bất quá Lưu Phong cũng không muốn tại nơi này cùng nữ nhân này phát sinh quan hệ gì. Lời xưa đã nói: "mỏ ngắn ăn thịt của người ta, tay mềm thì bắt được người ta". Ta mà xơi ngươi thì e là sẽ trả giả đắt.
Nữ nhân kia thấy Lưu Phong không động tâm chút nào, sợ run một chút, lập tức hì hì cười, buông lỏng Lưu Phong ra, đi ra phòng.
Rất nhanh, Yến Vương đã đi vào, cười hỏi: "Tiểu tước gia chẳng lẽ không hài lòng đối với nữ nhân mà ta an bài, đừng lo, Bổn vương nơi này có hàng trăm loại người, ngươi thích loại người như thế nào chỉ cần mở miệng, nữ nhân từ sáu tuổi tới sáu mươi tuổi, nơi này cần cái gì có cái đó." (nghe giống chủ chứa thía ^^)
Lưu Phong hít một hơi, đột nhiên cảm giác được nơi này và"khu phố đèn đỏ" ở kiếp trước có chút tương tự. Có thể tưởng tượng được, trước kia, Yến Vương chắc chắn lợi dụng cách thức tương tự để dụ dỗ các quan viên đế quốc.
"Vương gia xin thứ tội, bổn quan đối với nữ sắc không có hứng thú." (Câu nói điêu nhất từ trước đến giờ) Lưu Phong trực tiệt cự tuyệt nữ nhân kế tiếp.
Trong mắt Yến Vương hiện lên một đạo tinh quang, có chút giật mình, theo tin tình báo, Lưu Phong háo sắc, trước sau cùng nha hoàn, quản gia đều cũng đưa lên giường, theo đạo lý, hắn hẳn là không lý do cự tuyệt hảo ý của mình. Một nam nhân như vậy chơi đùa với nữ nhân không có gì là xấu.
"Ha ha, đã như vầy, mời Tiểu tước gia cùng Bổn vương đi ra ngoài uống rượu?" Yến Vương cũng không quan tâm sự cự tuyệt của Lưu Phong, như lúc trước kéo tay hắn đi ra khỏi căn phòng kín, kẻ không biết lại tưởng hai người là bạn tốt đấy chứ.
Cả đại sảnh giống như một tụ điểm ăn chơi vô độ, trong không khí tràn ngập mùi rượu và mùi kí©ɧ ŧìиɧ, Lưu Phong thậm chí cũng cảm giác được có chút choáng váng đầu.
Yến Vương thấy mỹ nhân kế của mình không thành công, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng, bất quá vẻ ngoài của hắn vẫn khách khí như trước, cùng Lưu Phong nói chuyện vui vẻ.
"Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên-người không phong lưu thật uổng phí là thiếu niên, Tiểu tước gia tuổi còn trẻ như thế mà có thể kìm giữ tâm tính, thật sự là hiếm thấy." Yến Vương đột nhiên cười nói: "Ta còn có vũ nữ Phù Tang, không biết Tước gia có hứng thú hay không?"
Ta khinh, nữ nhân Nhật Bổn, Yến Vương lão da^ʍ côn này quả nhiên lợi hại. Nếu thời gian thay đổi, thay đổi tình cảnh, có lẽ Lưu Phong còn có chút tâm tư, nhưng hôm nay thì không muốn.
Lưu Phong lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Vương gia, Bổn quan quả thật đối với nữ sắc không có hứng thú. Hôm nay Vương gia triệu ta đến đây, thiết tưởng cũng là có chuyện trọng yếu. Vương gia có gì phân phó, xin mời nói đi?"
Yến Vương mỉm cười, nói: "Tốt lắm, Bổn vương chọn lựa nhân tài quả nhiên không sai. Đã như vậy, ngươi theo ta đến đây, tới thư phòng của ta nói chuyện đi? Ở đó an tĩnh hơn một chút."
Lưu Phong nghe vậy, thầm nghĩ nơi này quả nhiên là địa điểm bí mật của Yến Vương, ngay cả thư phòng đều cũng chuẩn bị sẵn, nếu hắn đoán không lầm, Yến Vương dứt khoát thường xuyên tới địa điểm bí mật này.
Nói xong, hai người chậm rãi đi tới bên cạnh đại sảnh, lập tức có một gã thị vệ bước đến, đưa tay mở cửa đại sảnh để hai người đi vào.
Hai người đi ra đại sảnh, dọc theo thông đạo trước mắt đi về phía trước, tên thị vệ mở cửa lúc trước cũng theo sát phía sau hai người, Lưu Phong quay người lại, ánh mắt lơ đãng đảo qua tên thị vệ này, âm thầm cả kinh, nếu đoán không lầm, trong cơ thể tên thị vệ này có khí tức hắc ám. Hắn là Hắc Ám võ sĩ hay Hắc Ám tu chân? Cụ thể chuyện gì xảy ra, Lưu Phong tạm thời cũng không thể phân biệt được.
Trên mặt Lưu Phong hiện lên một tia cảnh giác, Thái Âm thất tinh huyền trong cơ thể đã chậm rãi vận chuyển, chuẩn bị tùy thời cơ xử lý tình huống đột phát.
Tên kia thị vệ tựa hồ cảm thấy được dị trạng của Lưu Phong, sắc mặt có chút kinh ngạc, cố ý thả chậm cước bộ, cùng Lưu Phong Yến Vương giữ khoảng cách.
Một lát sau, Lưu Phong đi theo Yến Vương tiến vào thư phòng của hắn.
So sánh với sự xa hoa bên ngoài đại sảnh, thư phòng được bày biện có vẻ đơn giản, ngoại trừ sách và sách, trong phòng phát tán ra toàn mùi thư hương.
"Tiểu tước gia, không nên khách khí, mời ngồi." Yến Vương kêu Lưu Phong ngồi xuống, bên cạnh đã sớm có một ả nha hoàn tú lệ dâng lên cho Lưu Phong và Yến Vương một tách trà thơm ngát.
"Nghe nói ngày hôm qua ngươi cùng Nguyệt Ngạc đã gặp mặt?" Sau khi ngồi xuống Yến Vương cũng không có lập tức hỏi ngay chuyện Thiên Thượng nhân gian, mà đề cập tới Nguyệt Ngạc.
Lưu Phong thản nhiên nói: "Không sai, Nguyệt Ngạc phu nhân gọi ta đến."
"Ngươi không cần giải thích gì." Yến Vương vừa cười vừa nói: "Nguyệt Ngạc gọi ngươi đến, tự nhiên là có đạo lý của nàng, chuyện của nàng ta không quản, ta thuận miệng hỏi một chút. Phải rồi, Tiểu tước gia có thể yêu đàn bà không?"
Mẹ kiếp, nhảm nhí, ta là nam nhân đã kết hôn, có thể k biết yêu hay sao? Chẳng lẽ, hắn cũng hoài nghi ta và Nguyệt Ngạc phu nhân có cái gì không ổn.
"Vương gia, ta có mấy nữ nhân yêu quý cơ." Lúc nói những lời này, Lưu Phong trong lòng nghĩ tới Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi, Đình nhi, Tố nương. Mặc dù một người giữ lấy nhiều nữ nhân như vậy có chút vô sỉ, nhưng Lưu Phong thật sự là thật tâm thích các nàng.
Yến Vương lẳng lặng liếc mắt nhìn Lưu Phong, vẻ mặt kiên nghị lộ ra một tia thất vọng: "Tiểu tước gia thật sự là phúc khí tốt."
"Vương gia cũng vậy, Nguyệt Ngạc phu nhân thật là một nữ tử tốt."
Yến vương cười khổ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Nói rồi, Yến Vương cầm lấy chén trà trước mắt, nhấp một ngụm trà thơm.
Lưu Phong tinh tế nghĩ thầm, lão da^ʍ côn này vô cớ nói về vấn đề này với mình là ý tứ gì, chẳng lẽ muốn nhờ ta chỉ giáo mấy chiêu"Tán gái đại pháp". Nếu thật sự là như vậy, thì thật phiền toái, ta thì anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm, nên mới có thể tán gái mã đáo thành công, ngươi một lão đầu tử bất lương không thể so sánh với ta được.
Yến Vương liếc mắt nhìn Lưu Phong: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì." Lưu Phong thản nhiên nói: "Có công mài sắt có ngày nên kim, ta tin Vương gia nếu kiên nhẫn, sớm muộn có một ngày Nguyệt Ngạc phu nhân sẽ động tâm." Ngươi là lão da^ʍ côn, tính tình nhà ngươi, chắc chắn là Nguyệt Ngạc biết hành vi dâʍ đãиɠ của ngươi nên mới không đáp ứng gả cho ngươi, ngươi xứng đáng phải chịu hành hạ như vậy.
"Chỉ mong như thế." Trong ánh mắt Yến Vương hiện lên một tia ưu sắc (lo lắng), thấp giọng nói: "Mọi người đều tưởng rằng Bổn vương quyền khuynh thiên hạ, nhất định rất sung sướиɠ, mà không biết rằng ta cũng có cái khó xử. Quên đi, không nói chuyện của ta nữa, hôm nay mời Tiểu tước gia tới đây, kỳ thật là ta muốn cùng ngươi nói chuyện tình thế đế quốc."
Lão da^ʍ côn, giả bộ ngu ngốc, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang đùa bỡn gì, đơn giản là muốn ta đồng tình, ta không để ý tới hứa hẹn của ngươi. Tính toán cẩn thận thì Lưu tước gia hai kiếp làm người, cũng hơn bốn mươi tuổi, sao có thể dễ dàng lừa gạt vậy.
"Vương gia, ta bất quá là một người trên danh nghĩa là Tuần Sát sứ Cẩm y vệ, sao dám cùng người thảo luận quốc gia đại sự?" Lưu Phong thể hiện bộ dáng sợ hãi nói.
Yến Vương cười lớn một tiếng, nói: "Tiểu tước gia, cần gì khiêm nhường, theo nhãn quang của Bổn vương, ngươi không phải là vật trong ao, tương lai nhất định có một ngày sẽ thành long." (như trong tích"Cá chép hóa rồng")
"Vương gia quá khen, tiểu tử thật không dám nhận." Lưu Phong khiêm tốn nói.
"Tiểu tước gia, nói vậy ngươi hẳn là biết bây giờ đế quốc chia làm hai phái, như ngươi thấy, hai phái này, có một phái lực lượng mạnh hơn một chút?" Yến Vương cũng không để ý tới Lưu Phong giả ngây giả ngô, trực tiếp đi vào chính đề.
Lưu Phong run sợ một chút, cười nói: "Vương gia xem ra là đánh gia ta quá cao, đừng nghĩ ta là Tuần Sát sứ Cẩm y vệ, kỳ thật ngày thường ta chủ yếu đều đặt tinh lực vào việc buôn bán. Nói thật nhé, đối với quan trường đế quốc và chính trị, tiểu tử thật sự là hiểu có hạn."
Yến Vương ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lưu Phong, nói: "Đừng có ngại, Bổn vương bây giờ có thể nói rõ ràng cho ngươi sự tương phản giữa lực lượng hai phái."
Ngừng một chút, Yến Vương lại uống một ngụm nước, khẽ hắng giọng, đoạn trầm giọng nói: "Đông cung nắm giữ Hoàng thương và Nội vụ khố, Hộ bộ. Mà ta thì nắm giữ Công bộ, Lại bộ, Hình bộ, Lễ bộ. Về phần nội các và quân bộ, hoàng thượng nắm giữ trong tay. Các quận thủ địa phương cũng quá nửa bị hai phái chúng ta khống chế. Vốn khi đó lực lượng hai phái chúng ta cũng cân bằng nhau, nhưng sự xuất hiện Phượng viên, khiến cho Đông cung có chút chiếm thượng phong."
Lưu Phong không nói chuyện, hắn đang suy nghĩ, việc kết bè kéo cánh đại nghịch bất đạo như vậy, Yến Vương vì sao phải nói xong rõ ràng với mình như vậy. Nếu nói Hoa Hạ đại đế cố tình muốn chỉnh đốn triều chính, chỉ cần căn cứ tội chứng Yến Vương kết bè kéo cánh là đủ để đưa hắn rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.
Nói tới đây, Yến Vương liếc mắt nhìn Lưu Phong: "Ta vẫn đều cố gắng lôi kéo Phượng viên, nhưng thủy chung đều không thể thay đổi được tâm ý của Tứ cô nương. Bất quá vài năm nay Bổn vương tích cực phát triển thế lực của mình, tự mình thu được thành tựu rất lớn, cho dù Phượng viên đứng về phía Đông cung, thế lực song phương chúng ta là ngang tay. Đương nhiên, hết thảy sự thiết lập này đều được hoàng thượng tín nhiệm vì chúng ta đều là trụ cột. Nhưng nếu bệ hạ cố tình làm khó chúng ta, bất kể là ta hay là Đông cung đều không thể chạy thoát ách vận bị diệt. Bệ hạ tuổi tác đã cao, nhưng vẫn không có chính thức tuyên bố chọn người kế vị. Ngươi có biết là tại sao không?"