"Sau khi ta chết, Bệ hạ và Thiên Sư Đạo khẳng định sẽ phái người đến đây chủ trì hậu sự, công tử nhất thiết không thể tiết lộ cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, bất luận kẻ nào, cho dù là Phùng Nguyệt hay Bạch Thọ cũng không thể nói. Ở đây ta có một phong thư do chính ta viết, trong tương lai chờ ngươi tới kinh đô phát triển, hãy giao bức thư này cho đồ đệ chân truyền của ta, hắn sẽ thay thế lão đạo, trợ giúp công tử thành đại sự." Nói rồi Trương Thiên Sư lấy một phong thư giao cho Lưu Phong.
Hai tay Lưu Phong vội vàng tiếp lấy thư kia, cẩn thận bỏ vào trong lòng. Khâm thiên giám của Hoa hạ đế quốc được hoàng thượng thừa nhận, rất có thực quyền. Có thể nhận được tương trợ của Tu Duyên, Lưu Phong tự nhiên là cao hứng.
"Lão Thiên Sư, tiểu tử vô đức vô năng, có thể được người ưu ái như thế, thật sự là"tam sanh hữu hạnh". Thế nhưng tiểu tử bây giờ cũng không thể cứu sống Thiên Sư, thật là xấu hổ." Trương Thiên Sư đối xử với Lưu Phong rất tốt, nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Thiên Sư chết. Khiến cho Lưu Phong không khỏi có chút áy náy.
Trương Thiên Sư mỉm cười, nói: "Công tử, có một số việc ngươi còn không biết, năm đó lão đạo và thái tử điện hạ là tình thầy trò, ngươi là hậu nhân của hắn, lão đạo há lại có thể không quan tâm."
Lưu Phong xúc động, quỳ xuống đất nói: "Lão Thiên Sư, mặc dù ta không cách nào cứu sống người, nhưng là ta đáp ứng người, tương lai nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
"Không cần trả thù." Trương Thiên Sư lạnh nhạt nói: "Tên tu chân kia công kích ta, đã bị ta dùng Tử Hư chân long lệnh đánh cho thành tan thành tro khói, cừu này coi như là đã báo. Nếu công tử có lòng muốn báo đáp ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể kế thừa di chí của Thái tử điện hạ, làm một vị hoàng đế tốt. Vì nước vì dân, vì sự thịnh vượng của đất nước."
Làm một vị hoàng đế tốt? Lưu Phong nao nao, nhìn Trương Thiên Sư hơi thở yếu đuối, gật đầu, nói: "Lão Thiên Sư yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, tiểu tử nhất định sẽ là một hoàng đế yêu thương dân chúng." Mặc dù đáp ứng Trương Thiên Sư, nhưng tâm lý Lưu Phong cũng không có hạ quyết tâm muốn làm hoàng đế gì. Hoàng đế cũng không phải ai cũng có thể làm, có câu nói, kim cương không mài dũa, cũng chỉ như đồ sành sứ. Nói đến cùng Lưu Phong cũng là kẻ giả mạo, để cho hắn làm hoàng đế, vị tất hắn đã làm được. Dù sao xã hội cổ đại và hiện đại chênh lệch thật lớn. Tư tưởng, quan niệm cũng không dễ dàng thay đổi. Có thể tưởng tượng được, nếu Lưu Phong là một người có nhãn quang hiện đại và tư tưởng quản lý cổ xưa của Hoa Hạ đại đế, chắc hắn Hoa Hạ đế quốc sẽ mãi mãi trường tồn. Đương nhiên, Lưu Phong rốt cuộc sẽ làm như thế nào, bây giờ quyết định còn có phần hơi sớm. Dựa theo kế hoạch sơ bộ của Lưu Phong, chính là đi từng bước, nhìn từng bước. Dù sao, lời hứa với Chu Phong đã làm được. Nếu không tên gia hỏa kia sẽ phát tác linh hồn khởi thệ, Lưu Phong không thể chết như thế.
"Công tử có thể nói như vậy, ta cũng an tâm. Sau này, tự ngươi nhất định phải cẩn thận. Đối phương có thể phỏng đoán, dứt khoát cũng sẽ tra ra thân phận của ngươi." Trương Thiên Sư cười cười vui mừng, tiếp đó thấp giọng nói: "Ngươi đi gọi Phùng Nguyệt, Bạch Thọ lại đây."
Lưu Phong còn tưởng rằng Trương Thiên Sư còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cùng Phùng Nguyệt, Bạch Thọ, không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa gọi hai người vào.
Phùng Nguyệt, Bạch Thọ vây quanh bên người Trương Thiên Sư, ân cần hỏi: "Lão Thiên Sư, chúng ta đã mời tới những đại phu giỏi nhất toàn thành, ngươi nhất định sẽ không có việc gì."
Trương Thiên Sư lắc đầu, nói: "Vô ích thôi. Giúp ta chiếu cố tốt cho công tử, lão đạo đi đây." Vừa dứt lời, Trương Thiên Sư khí tuyệt thân vong.
Phùng Nguyệt và Bạch Thọ vội vàng kêu danh y ngoài cửa sau vào, tất cả đều lắc đầu thở dài.
Xác định rõ Trương Thiên Sư tử vong, Phùng Nguyệt, Bạch Thọ không dám chậm trễ, vội vàng sai khiển phiên tử trở về kinh đô báo tang.
Ba ngày sau, Khâm thiên giám và Thiên Sư Đạo đồng thời phái người đến đây chủ trì hậu sự Trương Thiên Sư, điều làm cho Phùng Nguyệt kỳ quái chính là, hai đạo nhân mã đến nhanh hơn so với dự tính của hắn, hơn nữa hai đạo nhân mã đến đây chỉ sắp xếp hậu sự, không đề cập tới nguyên nhân và hung thủ khiến Trương Thiên Sư chết.
Sau khi đến hỏi thẳng Lưu Phong, Phùng Nguyệt mới minh bạch, nguyên lai trước khi Trương Thiên Sư gặp chuyện không may, đã sử dụng tu chân bí pháp, đem sự tình bản thân nói cho sư môn và đồ đệ. Cho nên, lúc này Cẩm Y Vệ mới vì hắn bỏ qua. Nếu không, với địa vị tôn sư của Trương Thiên Sư, bây giờ chết tại căn cứ của Cẩm Y Vệ, sợ rằng không tránh được sự phiền toái.
Chiều theo tập tục của Thiên Sư Đạo, linh cữu của Trương Thiên Sư được thả tại sông Giang Nam sau ba ngày sau, ngày thứ tư do đệ tử Tu Duyên của hắn cùng một nhóm đồng môn hộ tống, mang về nơi nghỉ ngơi của Đại tổ sư Thiên Sư đạo.
Suốt quá trình, Lưu Phong cũng không cùng tu chân của Thiên Sư đạo tiếp xúc, về phần Khâm thiên giám Tu Duyên, hắn cũng không có ý tiếp xúc. Nếu Trương Thiên Sư nói là hắn chờ tới kinh đô rồi hãy liên lạc, hắn bây giờ cũng không nên tùy tiện tiếp xúc với người đó, miễn cho Tu Duyên gặp họa sát thân.
.
.
Bởi vì cái chết của Trương Thiên Sư, liên tiếp vài ngày Lưu Phong đều có vẻ buồn phiền không vui. Thông qua cuộc nói chuyện với Trương Thiên Sư, Lưu Phong mới phát hiện bản thân mình gặp phải bao nhiêu khó khăn to lớn.
Hơn nữa, mấy ngày này hắn cẩn thận suy nghĩ một phen, phát hiện ra bao khó khăn, phức tạp, còn đang từng bước tăng lên. Chưa nói tới thế lực ẩn dấu sau lưng Hoàng thái tôn, chuyện sư môn mình cũng không tốt lắm. Phiêu Hương cốc về phe Hoàng thái tôn, đại sư tôn Tần Thủy Dao cơ hồ đem tất cả trù mã đều đặt trên người Hoàng thái tôn. Hắn đối với Tần Thủy Dao rất hiểu rõ, nếu Lưu Phong muốn đối phó với Hoàng thái tôn
, tất sẽ cùng sư môn phát sinh xung đột. Nói nhẹ đi chút, cho dù hắn hiện rõ thân phận, cũng vị tất nhận được sự ủng hộ của sư môn. Dù sao thời gian Phiêu Hương cốc ủng hộ Hoàng thái tôn đã hơn mười năm, trong đó quan hệ bên ngoài đã không cách nào thay đổi. Lưu Phong đoán, mặc dù bây giờ nếu Tần Thủy Dao biết Hoàng thái tôn là giả mạo, cũng không có thể dễ dàng trở mặt với Hoàng thái tôn. Dù sao nỗ lực sau vài chục năm cũng không dễ dàng trở thành con số không.
Lưu Phong là người coi trọng tình cảm, nói thật, địch nhân cường đại hắn là lo lắng, nhưng cũng không e ngại. Nhưng là nếu để cho hắn cùng sư môn của mình trở thành địch, hắn cũng không biết nên làm như thế nào. Còn chưa nói sư môn có công dưỡng dục đối với hắn, ơn bồi dưỡng là từ nhị sư tôn, hay cảm tình riêng với tam sư tôn mà nói, Lưu Phong sẽ không nguyện ý đối địch cùng sư môn.
Suy nghĩ một chút, Lưu Phong cảm thấy đau đầu.
"Phong nhi, ngươi có tâm sự?" Đột nhiên, một cỗ hương phong bay vào mũi, trước mắt thoảng qua một bóng người, chính là nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.
"Nhị sư tôn, Phong nhi muốn hỏi người một việc, nếu nói Hoàng thái tôn tương lai không cách nào đăng cơ làm hoàng đế thì làm sao bây giờ?" Lưu Phong cẩn thận hỏi.
Thủy Mị Nhi cau mày nói: "Phong nhi như thế nào lại hỏi câu vô nghĩa như vậy, nghe Tứ sư tôn ngươi nói, Hoa Hạ đại đế trong lòng đã sớm xác định Hoàng thái tôn làm hoàng đế. Bây giờ lo lắng duy nhất chính là ngày Yến Vương tạo phản sau khi Hoa Hạ đại đế quy thiên. Bất quá Tứ sư tôn nói, bên này Hoàng thái tôn đã có biện pháp đối phó, chắc sẽ không có vấn đề gì."
Lưu Phong tiếp tục hỏi;" Nhị sư tôn, vạn nhất xuất hiện lực lượng thứ ba lật đổ Hoàng thái tôn thì sao?"
Thủy Mị Nhi phác xích cười một tiếng, chỉ vào trán Lưu Phong điểm một chút, nói: "Ngươi nha, chỉ biết tưởng tượng lung tung, cả Hoa Hạ đế quốc bây giờ chỉ có hai phe phái. Cơ hồ tất cả lực lượng đều tập trung ở hai phe này, ngươi nói sẽ có lực lượng thứ ba lật đổ Hoàng thái tôn, điều này sao có thể chứ?"
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Trên đời này không có chuyện gì không thể khả năng xảy ra."
"Phong nhi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, may cho ngươi là đại sư tôn không có ở đây, nếu không nàng nếu nghe xong lời này, khẳng định rất mất hứng." Thủy Mị Nhi nói ngay: "Phong nhi, ngươi đừng quên ngươi cũng là một phần tử của Phiêu Hương cốc chúng ta, xuống núi lâu như vậy, ngươi đã có được thành tựu lớn. Ta hy vọng ngươi cũng có thể lợi dụng nắm giữ thế lực của mình ủng hộ Hoàng thái tôn, dù sao điều này cũng quan hệ tới tương lai tông phái chúng ta."
"Nhị sư tôn, ngươi có điều không biết, Phong nhi và Thái tử phi căm ghét nhau." Lưu Phong cân nhắc kỹ rồi nói rõ sự thật.
Thủy Mị Nhi nghe vậy gật đầu, nói: "Ân oán giữa ngươi và Thái tử phi, ta đã nghe Tứ muội nói, quả thật nữ nhân kia không phải. Bất quá Phong nhi, ngươi cũng nên nghĩ kỹ một chút, hợp tác cùng Đông cung, dù sao tương lai của chúng ta còn muốn nhờ cậy bọn họ. Trước khi đi, Đại sư tôn ngươi muốn chủ trì công đạo, hy vọng ngươi và Hoàng thái tôn đi lại nhiều hơn, thành lập một mối quan hệ tốt. Bây giờ Đại sư tôn ngươi còn không biết chuyện ngươi và Thái tử phi căm ghét nhau, nếu không nàng khẳng định sẽ trách cứ ngươi. Nghe sư tôn nói, cố gắng nghĩ biện pháp làm dịu quan hệ với nữ nhân kia. Cho dù thị không thể hợp tác, cũng không nên tiếp tục căm thù nhau."
Lưu Phong lắc đầu: "Nhị sư tôn, ngươi còn chưa biết, Thái tử phi đã nhiều lần phái người ám sát ta, nếu không phải ta phải giành được Hạo Thiên kiếm, nói không chừng bây giờ sớm đã chết."
Thủy Mị Nhi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhãn thần bắn ra một đạo sát khí, giọng căm hận nói: "Nếu là như vậy, nữ nhân kia cũng quá làm càn. Phong nhi, ngươi yên tâm, chuyện này ta và Tam sư tôn ngươi sẽ làm chủ cho ngươi. Thái tử phi bên kia ngươi cũng không cần để ý tới, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, ngàn vạn lần không nên cùng Hoàng thái tôn phát sinh xung đột."
Lưu Phong âm thầm cười khổ một tiếng, gật đầu, nói: "Nhị sư tôn yên tâm, Phong nhi sẽ không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hoàng thái tôn." Lưu Phong nói lời này hòng giữ một đường sống. Một đằng là hắn đáp ứng yêu cầu của Thủy Mị Nhi, mặt khác cũng tự tạo mình đường lui, bản thân mình có thể tạm thời không đi tìm Hoàng thái tôn gây phiền toái, nhưng nếu bản thân Hoàng thái tôn không muốn yên bình. Lưu Phong tự nhiên cũng sẽ không nương tay.
"Ngươi nói như vậy, ta cũng an tâm, Đại sư tôn ngươi đã giục chúng ta trở về. Sáng ngày mai, ta và Tam sư tôn ngươi sẽ quay về. Lần sau xuống núi cũng không biết là khi nào gặp lại, sau này ngươi phải tự chiếu cố bản thân mình. Được rồi, Tam sư tôn ngươi còn có lời muốn nói với ngươi, ngươi bây giờ hãy tới phòng nàng đi?" Thủy Mị Nhi ôn nhu nói.
Lưu Phong liền lên tiếng từ biệt Thủy Mị Nhi.
Thủy Mị Nhi nhìn bóng lưng của Lưu Phong, thấp giọng nói: "Tiểu quỷ cưới vợ, ngay cả đậu hũ của sư tôn cũng không biết đường ăn."
.
Nghê Thường được Trương Mỹ Nhân an bài tại sương phòng phía Đông Phượng viên, Lưu Phong đi đến, trực tiếp đẩy cửa mà vào, trong phòng tràn ngập hương thơm nữ tính, đưa tay vén bức rèm lụa lên, lộ ra một gian phòng xa hoa mà tao nhã, trên mặt đất trải thảm sặc sỡ. Ở giữa có nghiên mực và một cái đồ án xinh đẹp trên một cái bàn tinh xảo, trước tấm vải bàn có đặt một tấm gương đồng cổ điển lớn rất tinh mỹ. Đồ đạc chung quanh đều được trang trí rải rác, rất đặc biệt.
"Phong nhi đó phải không?"