Peter Pan Và Cinderella

Chương 47: Trai thẳng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tro tàn lại cháy.

Chỉ có bốn chữ ấy có thể hình dung tâm trạng Tạ Trúc Tinh vào giờ khắc này.

Trước đây một lúc cậu còn nghĩ, nếu như có người hỏi vấn đề

“Thích một tên ngốc là trải nghiệm gì”, vậy cậu không thể nghi ngờ chính là người có tư cách trả lời nhất, bây giờ rốt cuộc cậu cũng có cả tư cách trả lời câu

“Bị một tên ngốc yêu thích là trải nghiệm gì”

rồi?

Vương Siêu vẫn còn đang ủ rũ nói, “Anh chưa đồng ý chia tay mà em đã nói chuyện yêu đương với nhỏ khác rồi, em như vậy là bắt cá nhiều tay, em xứng với anh hả?”

Tạ Trúc Tinh hỏi ngược lại, “Vậy anh ngay trước mặt em còn nói muốn đi

cᏂị©Ꮒ dạo

với người khác, anh xứng với em?”

Vì chuyện này Vương Siêu đã ăn đòn mấy ngày, cảm thấy bản thân oan uổng sắp chết, khóc lên nói, “Hôm đó còn không phải bị em chọc tức? Không để ý tới bố, điện thoại với gái thì cười tươi như hoa, bố đây chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như em.”

Tạ Trúc Tinh, “Đến cùng là ai không biết xấu hổ? Không phải anh đã sớm ngóng trông em kết hôn sao? Bây giờ lại chê em tán gái.”

Vương Siêu không khóc nổi, hoảng sợ nói, “Kết hôn cái gì? Em muốn kết hôn với Đào Đào?”

Tạ Trúc Tinh, “Còn chờ anh tặng em phòng cưới đây.”

Cậu cố ý nói vậy thuần túy chỉ là vì chọc tức Vương Siêu một chút.

Dựa vào đâu mà ai là người thông suốt trước thì đáng đời bị ngược tâm.

Bây giờ phong thủy lưu chuyển, đến đây nào, tổn thương lẫn nhau thôi.

Đương nhiên cậu không hề có ác ý, chỉ là rốt cuộc cũng đợi được cơ hội có thể bắt nạt tiểu ngu ngốc này.

Kết quả không ngờ lại chọc tiểu ngu ngốc tức đến nổ tung, mức độ bùng nổ còn kịch liệt vượt xa tưởng tượng.

Vương Siêu có thể tiếp thu chuyện Tạ Trúc Tinh không thích mình, dù sao trừ người nhà hắn ra thì cũng chả ai thích hắn, nhưng hắn không thể chấp nhận chuyện mình vừa mới thổ lộ mà Tạ Trúc Tinh đã muốn kết hôn với người khác, bị người mình thích từ chối với bị người mình thích phụ lòng, tính chất khác nhau.

Hắn nhanh chóng trở mặt, một giây trước còn oan oan ức ức nước mắt đầy mặt, một giây sau đã hung ác chửi ầm lên, “Anh fuck your mother! Em dám kết hôn thử xem!”

Tạ Trúc Tinh, “… Anh thử to mồm một câu đυ.ng tới mẹ em nữa xem?”

Vương Siêu tức tối hung hăng nói, “Anh đệt đó thì sao! Anh còn đệt bà ngoại em! Còn đệt bà nội em luôn… Anh đệt! Em muốn làm gì!”

Tạ Trúc Tinh ép hắn xuống chân mình, một tay đè chặt lưng hắn, một tay tuột quần hắn ra, không nói lời nào đánh mông, đánh vang cả tiếng bốp bốp.

Ban đầu Vương Siêu còn mắng đến hung ác, mắng được vài câu liền bắt đầu khóc, vừa khóc vừa mắng, mắng một chốc hết mắng nổi, đành hu hu nghẹn ngào khóc nấc.

Tạ Trúc Tinh từng vô số lần muốn đánh hắn, rốt cuộc đã được thực hiện, nhưng mà cũng chẳng sảng khoái là bao, đánh đến tay phát đau thì ngừng lại hỏi, “Đau không?”

Hai mông Vương Siêu bị đánh đỏ bừng, khóc lóc nói, “Em để bố đánh em thử xem chẳng phải sẽ biết ngay!”

Tạ Trúc Tinh, “Đau rồi có nhớ kỹ chưa? Sau này cãi nhau còn được đυ.ng tới mẹ em không?”

Vương Siêu, “… Không được.”

Lúc hai người vừa phát triển trở thành quan hệ thể xác, bởi vì vị trí không như hắn tưởng nên Vương Siêu cũng từng mắng những lời khó nghe, bình thường là công kích bản thân Tạ Trúc Tinh mà thôi, tới lúc bị đâm đến mức vừa da^ʍ vừa phóng đãng miệng hắn cũng sẽ không chịu thiệt, nhất định phải mắng ra vài lời thô tục hoàn toàn trái ngược với hiện thực, nhưng mà cho dù cực kỳ bẩn thỉu cũng sẽ không đυ.ng tới người khác, cứng lắm thì chỉ đến mức

“Anh đệt tổ tông mười tám đời nhà em”. Thực ra Vương Siêu có một loại kính nể tự nhiên với người lớn tuổi, trừ khi tức giận, chứ nếu không lúc mắng chửi hắn rất ít khi đυ.ng chạm tới những người phụ nữ vai lớn hơn, hắn cũng không chịu được khi nghe người khác nói xấu mẹ hắn, chửi nhau với anti lên hot search cũng là vì anti mắng chửi mẹ hắn.

Mặc dù biết mình chửi bậy đυ.ng tới cha mẹ là không đúng, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy cực kỳ oan ức, “Chưa từng nghe nói có ai thổ lộ xong lại phải chịu đòn, còn có thiên lý hay không, bố cũng thực sự là mù mắt mới nhìn trúng tên khốn như em.”

Tạ Trúc Tinh lại vỗ mông hắn một phát, “Anh thì không khốn? Ai mới nói mình đi chơi vịt bị tóm được?”

Vương Siêu càng oan ức, “Anh vốn không có chơi đ*! Anh cả anh không chịu nghe anh nói, chưa phân rõ tốt xấu đã đánh anh, bắt anh rút khỏi nhóm, không cho anh đi Thượng Hải, anh phải leo tường lén chạy tới, còn té lộn mèo một phát, anh muốn cái gì chứ? Muốn cái thứ đàn ông khốn nạn không biết xấu hổ như em?”

Càng nghĩ càng khó chịu, Vương Siêu giãy dụa bò dậy, không để ý mình còn để trần cả mông mà tách chân ra quỳ gối trên người Tạ Trúc Tinh, hai tay tóm lấy cổ áo cậu hung tợn uy hϊếp, “Ngày mai anh sẽ rút khỏi nhóm! Sau này không bao giờ chơi với em nữa! Anh còn phải kêu anh cả anh phong sát em, chờ em hết sống được trong giới giải trí, có cầu xin anh anh cũng không để ý đến em! Anh mới không thèm tặng phòng cưới cho em, em coi anh là đồ ngốc thiệt hả! Cmn em thích kết hôn với ai thì đi mà kết, dẫn theo vợ ở nhà trọ cả đời đi thôi, ai gả cho em người đó liền xui xẻo, sinh con không có hậu môn! Tức chết em tức chết em tức chết em!”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu uy hϊếp người ta, lại nói đến mức bản thân chua xót không chịu nổi, mỗi một vết máu ứ đọng trên mặt đều rất oan ức, mông thì đau rát, hắn có chút muốn khóc, lần này hai người bọn họ thật sự xong rồi, xong toàn bộ, cho dù Tạ Trúc Tinh thật sự sinh con không có hậu môn thì cũng phải sinh với phụ nữ, còn có chuyện gì của hắn?

Tạ Trúc Tinh không nhịn được, ôm lấy hắn buồn bực cười rộ lên.

Vương Siêu đau lòng tức tối, “Cười cái đệt! Em thấy bố mất mặt buồn cười lắm đúng không?”

Tạ Trúc Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ám chỉ, “Anh leo tường tới tìm em, còn té ngã dính bùn đầy người, cứ vậy mà về thì có thiệt thòi không?”

Vương Siêu, “… Thiệt thòi.”

Tạ Trúc Tinh trượt tay xuống dưới, xoa xoa mông hắn.

Vương Siêu bừng tỉnh hiểu ra, bi phẫn hỏi, “CᏂị©Ꮒ

chia tay à?”

Hắn chủ động kéo dây kéo quần Tạ Trúc Tinh xuống, mặt thì vẫn khóc thút thít, không

cᏂị©Ꮒ

uổng lắm, có một phát thì tính một phát, sau này không còn nữa.

Tạ Trúc Tinh nhịn cười vô cùng khổ sở.

Tại sao lại có cái loại tiểu ngu ngốc thế này? Lúc đầu óc chậm chạp thì tức chết người, mở miệng rồi liền có thể khiến người mừng như điên.

Chia tay thì

cưỡithôi.

Đệm giường cọt kẹt vang lên.

Vương Siêu không vui hỏi, “Cmn em cứ cười cái gì?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Lúc tới anh không soi gương hả?”

Vương Siêu biết mặt mình sưng vù chẳng dễ nhìn chút nào, không thèm cởϊ áσ, lại còn muốn trùm mũ kéo khóa áo lên.

Tạ Trúc Tinh ngăn lại không cho, nâng mặt hắn hôn một cái.

Vương Siêu liền khóc lên, Tiểu Tạ chưa từng đối xử với hắn dịu dàng như thế,

cᏂị©Ꮒ

chia tay trong truyền thuyết đúng là thực sự khác biệt mà ú hu hu hu.

Cuối cùng hai người liền giữ tư thế đó, ôm lấy nhau.

Một bên thì nghĩ từ nay về sau thiên trường địa cửu không chia cách.

Một bên thì nghĩ đm vậy là

cᏂị©Ꮒ

xong rồi?

“Em không có yêu đương gì với Đào Đào.” Tạ Trúc Tinh nói.

“Ừm,” Vương Siêu đáp, “… Hả?”

Tạ Trúc Tinh đùa hắn đủ rồi, bèn nói, “Em không có yêu đương, đều là trong công ty đồn bậy thôi.”

Vương Siêu ngồi thẳng dậy, mặt kiểu

“Cmn em lại đùa giỡn anh”.

Tạ Trúc Tinh, “Thật sự không có.”

Vương Siêu hoài nghi, “Vậy vì sao em lại muốn nhảy đôi với nhỏ?”

Tạ Trúc Tinh, “Anh Khôn nói anh không đi Thượng Hải, chương trình bị trống nên bảo em với cô ấy sắp xếp một tiết mục cho đủ số lượng.”

Vương Siêu, “… Không phải nhỏ thì em muốn kết hôn với ai?”

Tạ Trúc Tinh, “Em không muốn kết hôn, có điều không phải có người gọi em là “chồng” sao, anh nói em có nên lấy người đó không?”

Sắc mặt cậu bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim lại đập thình thịch vang dội, rồi lại không căng thẳng như những lần trước mỗi lần mong đợi Vương Siêu đáp lại mình, lúc này chỉ đơn giản là phấn khởi, không cần biết Vương Siêu nói gì cậu cũng chỉ muốn ôm hắn nhấc lên cao hôn hôn.

Cảm giác hai bên tình nguyện thì ra là thế này, hết thảy thất vọng và mất mát, tất cả đều đáng giá.

Cái tên thiếu thông minh Vương Siêu lại không nhớ ra được, chua lè hỏi, “Ai cmn không biết xấu hổ như vậy?”

Tạ Trúc Tinh buồn cười nói, “Anh nghĩ kỹ lại xem, ai từng gọi?”

Vương Siêu, “… Anh? Em nói anh hả?”

Tạ Trúc Tinh nhìn hắn cười.

Vương Siêu cả mặt mờ mịt, ý gì đây? Ý Tiểu Tạ là gì? Rốt cuộc là ý gì?

Tạ Trúc Tinh lùi một bước tiến hai bước, “Anh không muốn? Vậy thôi quên đi.”

Vương Siêu vội la lên, “Cái gì mà anh không muốn!”

Tạ Trúc Tinh đàng hoàng trịnh trọng hỏi, “Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”

Giọng Vương Siêu ỉu xìu, “… Không phải, rốt cuộc là em có ý gì?”

Đã đến mức này hắn vẫn cứ ngu ngốc hề hề, trước đây nếu hắn như vậy Tạ Trúc Tinh nhất định lại muốn đánh hắn, bây giờ thì không, bộ dạng ngu ngốc hề hề của hắn thật đáng yêu, muốn

xoạc

hắn thêm một trăm lần.

Vương Siêu cũng không phải không hiểu thật, chỉ là hắn không thể tin nổi.

Tiểu Tạ thích hắn, so với việc hắn thích Tiểu Tạ còn làm hắn giật mình hơn.

Sao lại có thể có người thích hắn chứ? Hắn đáng ghét như vậy, ngoại trừ lớn lên coi như đẹp trai thì chẳng được gì khác, đầu óc dốt nát, không biết nỗ lực, miệng còn tiện, lười biếng lại ngu ngốc, cả thế giới chỉ có ba mẹ với hai ông anh là vì huyết thống nên không thể làm gì khác mà phải ném cho hắn chút yêu thích.

Hắn khó tin hỏi lại, “Em thích anh?”

Độ cong khóe môi Tạ Trúc Tinh có vài phần xấu hổ khó khống chế, nhẹ giọng đáp, “Thích.”

Vương Siêu trợn tròn mắt, “Có phải em mù không? Anh có gì mà thích chứ?”

Tạ Trúc Tinh, “… Vậy anh cứ coi như em mù đi.”

Vương Siêu lập tức không hài lòng, túm lấy cổ áo cậu, “Em thật sự thích anh?”

Tạ Trúc Tinh gật gật đầu, trên mặt tất cả đều là dịu dàng.

Vương Siêu liếʍ môi một phát, lại nuốt nước miếng phát nữa, chuyện này quả thật là đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống, đang đi trên đường thì lượm được một ngàn vạn, chuyện tốt như vậy sao lại đến lượt hắn?

Hắn hỏi lại lần nữa, “Em thích anh chỗ nào?”

Vấn đề này một hai câu vốn không nói rõ được, Tạ Trúc Tinh hỏi ngược lại, “Vậy anh thích em chỗ nào?”

Vương Siêu đương nhiên đáp, “Con người em tốt như vậy, ai lại không thích em?”

Tạ Trúc Tinh, “Vậy người khác sao không câu dẫn em? Chỉ có anh mỗi ngày lượn trước mặt em ra sức phóng đãng.”

Vương Siêu cau mày, “Lăn trứng chim đi, bố câu dẫn em khi nào, bố đây là trai thẳng đó.”

Tạ Trúc Tinh chế giễu hắn, “Mẹ nó chưa từng thấy trai thẳng nào còn nhiều nước hơn cả người tuyết như anh.”

Vương Siêu, “… Có phải vì

xoạc

anh quá sướиɠ nên em mới thích anh không?”

Tạ Trúc Tinh phục rồi, đáp, “Anh tên ngốc này, em đang yên lành làm trai thẳng, nếu không thích anh thì sẽ muốn

xoạc

anh hả?”

Cuối cùng coi như Vương Siêu cũng có chút hiểu rõ, nhếch môi cười chế giễu ngược lại, “Trai thẳng người ta uống nhiều rồi cũng xoạc người tuyết, cmn em như vậy mà dám xưng là trai thẳng? Có xấu hổ không?”

Hai trai thẳng rất không biết xấu hổ mà hôn nhau như chuyện đương nhiên.

Sát vách, vị trai thẳng Triệu Chính Nghĩa cực kỳ lo lắng rằng bạn cùng nhà với trưởng nhóm của bạn cùng nhà sẽ bắt đầu đánh nhau, đã biết Vương Siêu xấu tính không dễ gì khuyên giải được, không yên lòng dán tai vào tường lắng nghe, mơ hồ nghe thấy bên kia một chút thì mắng một chút thì khóc một chút còn kêu đùng đùng? Tình huống gì thế này?