"Đồ nhu nhược!"
Phương Hạo Vân châm chọc : "Nam Cung Kiếm, uổng công anh làm nhị thiếu gia của Nam Cung thế gia.., thật đúng là kém cỏi, làm người như anh, đúng là thất bại. Nếu tôi là anh, tôi đã đập đầu chết mẹ rồi"
"Đúng vậy, các người không gϊếŧ tôi, tôi có thể tự sát!" Được Phương Hạo Vân nhắc nhở, Nam Cung Kiếm liền nảy sinh ý định tự sát trong đầu.
"Đúng là khốn nạn... mười phần khốn nạn!" Long Hi Phượng mắng vài tiếng, nhẹ nhàng chuyển thân, xuất hiên trước mắt Nam Cung Kiếm, ra tay điểm vào huyệt đạo của Nam Cung Kiếm.
Sau đó, bà lập tức quát với lão Lang : "Coi chừng cho tôi"
Xong việc, Long Hi Phượng quay đầu nhìn Phương Hạo Vân, có vẻ không vui : "Phương thiếu gia, vì sao em không chịu tha cho Nam Cung Kiếm..."
"Không phải là không muốn tha, mà là anh ta muốn chết!"
Nói đến đây, Phương Hạo Vân đột nhiên cười nói : "Tôi biết vì sao Nam Cung Kiếm lại chặn đường gϊếŧ tôi, nếu như chư vị có hứng thú, tôi sẽ nói cho các vị nghe!"
"Đừng nghe hắn nói bậy..." Công lực của Nam Cung Kiếm đã bị phong bế, nhưng hành động nói chuyện vẫn tự do, ông ta đang lo lắng Phương Hạo Vân sẽ nói ra chuyện mình thầm mến Long Hi Phượng.
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười to vài tiếng, nhìn nhìn Long Hi Phượng, nói : "Thật ra chuyện này có liên quan đến chị rất lớn, đương nhiên, nếu chị không muốn nghe cũng không sao...."
"Nói!"
Long Hi Phượng cắn răng nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Có gì cứ nói, em cứ việc nói đi..."
"Nam Cung Kiếm chặn đường gϊếŧ em, cũng chính vì chị..." Phương Hạo Vân chỉ vào Nam Cung Kiếm : "Vừa rồi anh ta luôn mồm nói với em, là em khinh nhờn chị... Có điều em biết rằng, đây không phải là lý do thật sự. Anh ấy ghen tị bởi vì thấy em uống rượu vui vẻ với chị. Nói cách khác, Nam Cung Kiếm đã thầm mến chị dâu của mình từ lâu rồi..."
"Nói bậy!"
Nam Cung Kiếm bị Phương Hạo Vân nói trúng tâm sự, lập tức thẹn quá hóa giận, nhưng đáng tiếc bây giờ ông ta không khác gì một phế nhân, cho nên muốn làm gì cũng không được.
Long Hi Phượng nghe thấy thế, một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Lâu thật lâu sau, bà mới nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, xin em cho phép chị mang Nam Cung Kiếm trở về, sau đó, chị sẽ cho em một sự công bằng..."
"Đương nhiên là được!" Phương Hạo Vân đột nhiên cười nói : "Chị Phương, chúng ta dường như đã quên một chuyện, chị và em cũng đã kết bái, đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy. Thế này đi, tuy rằng Nam Cung Kiếm sai trước, nhưng mà dù sao cũng là kỹ không bằng người, bại dưới tay em, không gây thương tích cho em, chuyện này coi như hết..."
Long Hi Phượng nghe thấy thế, gật đầu nói : "Em đã gọi chị một tiếng chị Phượng, vậy chị cũng không làm giá nữa, Hạo Vân, cảm ơn em..."
.................................................. ........................
Bên Hoa Hải, phó tổng tập đoàn Hàn thị Đới Cường cũng đã bắt đầu hành động, thế cục vô cùng bất lợi. Cũng may là có Trần Thiên Huy chủ trì đại cục cho Hàn gia, tạm thời Đới Cường vẫn chưa dám manh động. Có điều, chuyện này sớm muộn gì cũng cần phải giải quyết, nếu không thì cứ tiếp tục như vậy chỉ gây bất lợi cho mẹ con Hàn Tuyết Nhi mà thôi.
Ngoài ra, bên dì Bạch cũng đã có tin tức, theo kết luận ban đầu cho thấy, người động tay vào xe của Hàn Sơn rất có khả năng là Tần Tử Hoa.
Tuy rằng bằng chứng trước mắt vẫn là do Tần Tử Kiếm làm.
Nhưng trải qua sự trinh thám cẩn thận, chuyện này trên cơ bản có thể xác định là do Tần Tử Hoa sai người làm, và cố ý để lại dấu vết để vu oan giá họa.
Dì Bạch đã giao toàn quyền xử trí cho Trần Thiên Huy và Tần Tú Văn.
Đồng thời, việc Tần gia bán hết của cải tại Hoa Hải cũng đã bị chặn lại, ở trong nước, hầu như là không có người nào hỏi thăm. Rất nhanh, bên châu Âu cũng đã truyền tin đến, không ai dám thu mua tài sản của Tần gia cả.
Vì thế, Tần Như Phong, Kim Đại Trung đã hỏi thăm nhiều nơi, rốt cục cũng đã có một chút tin tức.
Nghe nói là tập đoàn Hùng Long bên châu Âu đã tung tin ra, không ai được phép thu mua tài sản của tập đoàn Tần thị, nếu không sẽ chịu sự tấn công của Hùng Long.
Tin tức này như thế, thử hỏi còn ai mà dám thu mua chứ.
Đương nhiên, ngoại trừ gia tộc Morgan rồi.
Chỉ tiếc là nội loạn bên trong gia tộc Morgan vẫn chưa chấm dứt, bọn họ bây giờ còn chưa lo xong cho mình, căn bản là không có rãnh để ý đến một chuyện nhỏ này.
Tần Như Phong rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin sự giúp đỡ của Kim Gia. Vốn bọn họ đã hẹn gặp mặt rồi, Tần Như Phong vốn muốn chế nhạo Kim Gia là phản bội này nọ, rồi nói là sau này sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng mà bây giờ, tình thế ép người, Tần Như Phong đành phải cầu xin Kim Gia giúp đỡ, dù sao thì sản nghiệp của Tần gia tại Hoa Hải cũng không thể để bị hủy như vậy.
Hai người tạm thời sửa địa điểm gặp mặt, hẹn nhau ra bờ biển.
Rời khỏi thành thị đông đúc, được gió biển thổi vào làm tỉnh táo hơn, Tần Như Phong thản nhiên nói : "A Kim... còn nhớ không? Lúc trước tôi cho cậu ra ngoài tự thân lập nghiệp, cũng là ở chổ này..."
"Nhớ, đương nhiên là nhớ!"
Kim Gia khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Phong : "Tần đại ca, tâm tư của anh tôi biết, chỉ là chuyện này tôi đành bó tay.. Hơn nữa, nói vậy anh cũng đã nghe qua, Hàn Sơn đã chết"
"Ừ, tôi có nghe nói, chết do tai nạn xe" Tần Như Phong cảnh giác, vội vàng hỏi : "A Kim, ý của cậu là, cái chết của Hàn Sơn có liên quan đến Tần gia?"
"Ừ!"
Kim Gia gật đầu : "Bây giờ theo chứng chứ cho thấy, là Tần Tử Kiếm cho người động tay vào xe của Hàn Sơn"
"Thằng khốn nạn, tại sao nó lại không chịu nghe lời chứ..." Tần Như Phong cắn chặt ra, hận không thể đánh chết thằng con trời đánh ngay tại chổ.
"Đừng vội, nghe tôi nói hết đã..." Kim Gia trầm giọng nói : "Chuyện này trên cơ bản đã điều tra rõ rồi, người đứng đằng sau là Tần Tử Hoa. Nó làm như vậy, là vì muốn hãm hại Tần Tử Kiếm. Để cho chúng tôi ra tay đối phó với Tần Tử Kiếm, tiêu diệt mối họa trong lòng nó"
"Điều này là không thể... Tử Hoa sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy? Các người nhất định là lầm rồi" Tần Như Phong cả giận nói : "Các người lầm rồi, tôi không tin"
Tần đại ca!"
Kim Gia nói đến đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc : "Vốn những lời này tôi không định nói với anh, nhưng mà dù sao năm đó anh đối với A Kim tôi cũng không tệ. Cho nên tôi mới tiết lộ tin tức này với anh. Tôi thề có trời đất, những chuyện ngày hôm nay tôi nói đều là sự thật..."
"A Kim, cảm ơn cậu!"
Tần Như Phong cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, hỏi : "Theo cậu thấy, bây giờ tôi nên làm cái gì? Chẳng lẽ chuyện này không còn biện pháp?"
"Haizzz...."
Kim Gia lắc đầu, thở dài một tiếng : "Chuyện này quả thật rất khó, anh có thể không biết, Hàn Sơn là cha vợ của Phương thiếu gia, cho nên cái chết của Hàn Sơn, đối với Phương thiếu gia mà nói, là một chuyện rất quan trọng. Tần đại ca, nói thật với anh, Tần gia lần này đã hoàn toàn xong đời rồi. Sai ở chổ là các người không nên gϊếŧ Hàn Sơn... Tôi rất hiểu Phương thiếu gia, đối xử với kẻ địch cậu ấy luôn luôn tàn khốc rét lạnh"
"Vậy ý của cậu là chúng tôi chết chắc rồi sao? Hừ!" Tần Như Phong hừ lạnh một tiếng : "Tôi không tin Phương Hạo Vân hắn dám đuổi cùng gϊếŧ tân, Tần gia tại Hoa Hải tuy rằng suy tàn, nhưng thế lực bên châu Âu cậu cũng rõ ràng..."
"Hừ!"
Kim Gia cười khinh miệt : "Tần đại ca, có cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh biết Phương thiếu gia có thế lực ra sao ở châu Âu không? Tập đoàn Hùng Long, anh có nghe qua chưa?"
"Tập đoàn Hùng Long?" Sắc mặt của Tần Như Phong liền trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi : "Ý của cậu là, tập đoàn Hùng Long chính là thế lực của Phương Hạo Vân tại châu Âu? Sao có thể chứ? Nghe nói tập đoàn Hùng Long có lịch sử từ lâu rồi, sao nó có thể có quan hệ với Phương Hạo Vân?"
"Tình huống cụ thể thì tôi không rõ, nhưng mà có thể khẳng định rằng, tập đoàn Hùng Long quả thật có quan hệ với Phương thiếu gia. Anh nghĩ đi, nếu tập đoàn Hùng Long không có quan hệ với Phương thiếu gia, vì sao nó lại ngăn cản bên châu Âu thu mua sản nghiệp của Tần gia tại Hoa Hải?" Nói đến đây, Kim Gia thở dài một tiếng : "Tần đại ca, hôm nay tôi nói cho anh biết mấy cái này, hoàn toàn là vì tình cảm nhiều năm của chúng ta. Trên thực tế, A Kim tôi không còn thiếu anh cái gì, anh tự giải quyết đi..."
Nói xong, Kim Gia đứng dậy xoay người rời đi.
"Khoan đã!"
Tần Như Phong vội gọi Kim Gia lại, hỏi : "Thật sự không còn đường sao?"
"Đã không còn... trừ phi anh giao Tần Tử Hoa ra tạ tội với Hàn gia... có lẽ Phương thiếu gia sẽ cho anh một con đường sống..." Kim Gia nói xong những lời này, liền xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.
Tần Như Phong nhìn Kim Gia, ngửa mặt lên trời thở dài, trong lúc nhất thời không biết đang nghĩ cái gì. Nếu lời của Kim Gia là thật, thì muốn bảo vệ cho Tần gia, đành phải hy sinh Tần Tử Hoa.
Nhưng mà Tần Như Phong luôn coi trọng Tần Tử Hoa, sao có thể hy sinh con trai được.
................................................
Sau khi Trần Thanh Thanh hoàn thành khóa huấn luyện tại căn cứ bí mật xong, Lã Thiên Hành tự mình phát huy hiệu tốt nghiệp cho cô, đồng thời còn mang cô đến căn cứ bí mật khác.
Chổ này chính là hang ổ của Lã Thiên Hành, căn cứ SeeDs.
Dựa theo những phương diện tương quan, Lã Thiên Hành quyết định tiến hành tẩy não Trần Thanh Thanh, tranh thủ bồi dưỡng cô trở thành một SeeDs xuất sắc.
Lã Thiên Hành thậm chí là hy vọng rằng sau này, cháu ngoại Trần Thanh Thanh có thể kế thừa sự nghiệp của mình, làm cho SeeDs phát triển mạnh, cống hiến cho quốc gia.
Hôm nay là ngày thứ năm Trần Thanh Thanh đến SeeDs, trong năm ngày này, trừ Lã Thiên Hành và người đưa cơm ra, cô không gặp mặt bất kỳ ai khác. Bạn đang đọc truyện tại - https://s1apihd.com
Trong lòng cô thậm chí còn sợ hãi, không khí của chổ này làm cho người ta có áp lực, thậm chí là cảm thấy bất an. Nếu có thể, cô hy vọng mình có thể rời khỏi chổ này.
"Thanh THanh, nghe nói mấy ngày nay con không được vui, sao thế? Có phải là không thích ứng với hoàn cảnh mới không, hay là có suy nghĩ nào khác?" Ngay trong lúc Trần Thanh Thanh cảm thấy não của mình sắp hỏng rồi, thì Lã Thiên Hành xuất hiện rất đúng lúc.
"Ông ngoại, con không thích nơi này, để cho con đi..." Trần Thanh Thanh nhìn thấy Lã Thiên Hành xuất hiện, dường như thấy được cứu tinh vậy, vội vàng yêu cầu.
"Nhớ kỹ, nơi này là căn cứ SeeDs, con phải gọi ông là thủ trưởng..." Lã Thiên Hành lạnh mặt nói : "Thanh Thanh, từ hôm nay trở đi, con phải ở đây, tập huấn trong vòng nửa năm, ông hy vọng con có thể trở thành một SeeDs xuất sắc..."
"Nhưng con không thích nơi này..." Trần Thanh Thanh khẽ nhíu mày : "Ngay cả tình huống nơi này con còn không biết"
"Con yên tâm, từ ngày mai, ông sẽ cho người mang con đi làm quen với chổ này. Tin rằng con sẽ nhanh chóng hiểu được hàm nghĩa của SeeDs. Ông tin rằng, con sẽ thích nơi này, con thích hợp để làm SeeDs" Nói đến đây, Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Theo ông ra ngoài một chút, thuận tiện cùng nhau ăn tối...Nếu được, ông sẽ cho phép con liên hệ với Nguyệt Hồng..."
...........................................
Dân bản xứ của phố D đều biết, hoàng đế ngầm của thành phố này chính là Ngũ Gia. Ở chổ này, quyền thế của ông ta thậm chí còn vượt qua cả chính phủ. Cho dù là quan lớn của địa phương cũng phải đến tiếp ông ta, hy vọng ông ta có thể ổn định thế cục ở đây.
Toàn bộ phố D đều có bóng dáng người của ông ta, giống như là Cái Bang trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, một ngọn cỏ một cành cây ở phố D ông ta đều rõ như lòng bàn tay.
Người mà Long Hi Phượng nhắc với Phương Hạo Vân là có thể tìm được Long Chiến và Long Thần, chính là hoàng đế ngầm của phố D, Ngũ Gia.
Hôm nay là bình bát lan hội của phố D, được tổ chức mỗi năm một lần, những thế lực trên phố D đều tề tụ về đây, phân chia về phạm vi thế lực. Những năm trước Long Thần đều tham dự vào buổi hội này, nhưng năm nay khó mà nói trước.
Có điều, Long Hi Phượng dẫn Phương Hạo Vân đến đây để thử may mắn, nói không chừng có thể nhìn thấy Long Thần.
Địa điểm tổ chức Bình Bát Lan Hội là ở một khách sạn bốn sao, khách sạn Vương Tử.
Làm cho Phương Hạo Vân bất ngờ chính là bảo vệ ngoài cửa của khách sạn đều mang quân nhân vác súng trên vai cả, hơn nữa ra vào khách sạn còn bị kiểm tra nghiêm ngặt.
"Phương thiếu gia, Ngũ Gia luôn thích phô trương, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, tin tưởng chị, tối nay chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch" Long Hi Phượng cười nói.