"Không dám, không dám ..."
Tần Tử Kiếm còn nhớ rõ lời dặn của Phương Hạo Vân, nếu có gan phản kháng thì hậu quả... tự gánh lấy!
"Vậy xin lỗi!" Vương Nhị Ngưu quay đầu lại nói với Vương Đại Ngưu : "Anh, bây giờ đến lượt anh rồi đấy, anh giỏi toán hơn em, đánh năm cái là được rồi, anh em chúng ta là người nói đạo lý mà... khẩu hiệu của chúng ta là lấy đức phục chúng..."
Tần Tử Kiếm nghe thấy thế, sắc mặt tái xanh lại, vốn tưởng rằng đã xong rồi, kết quả là phải chịu đòn thêm nữa. Cũng may là anh em họ Vương chỉ có hai người, chứ bốn người, hay mười người thì phỏng chửng mình đã toi mạng.
Bây giờ mới biết chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia là tốt cỡ nào.
Vương Đại Ngưu căn bản là không đê tiện như em trai của mình, không nói hai lời, bước qua, túm lấy cổ áo của Tần Tử Kiếm lên, thụi liên tục sáu cái vào bụng hắn.
"Xin lỗi, tôi giỏi toán lắm, nhưng mà tôi nhất định phải đánh sáu cái, nếu không tôi sẽ có lỗi với anh em của tôi.." Vương Đại Ngưu buông Tần Tử Kiếm đã hấp hối ra, để cho hắn té xuống đất.
Anji bên cạnh nhìn Tần Tử Kiếm bằng cặp mắt đầy sát ý, con dao nắm chặt trong tay, Phương Hạo Vân thấy thế, thân hình hơi động, xuất hiện trước mặt Anji trong nháy mắt, ra tay như điên, điểm vào huyệt Khí Hải của cô, phế bỏ công phu trên người cô. Đồng thời còn đoạt con dao trong tay cô, nói với Vương Nhị Ngưu : "Nhị Ngưu, từ giờ trở đi, cô ta là của anh... nhớ kỹ, sau khi chơi xong liền gϊếŧ đi..."
"Ừ, tôi biết rồi..." Vương Nhị Ngưu vui mừng kéo Anji vào lòng, vẻ mặt vô cùng đáng khinh.
Anji ghét cái mùi máu tanh trên người của Vương Nhị Ngưu, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, công phu của cô đã bị Phương Hạo Vân phế, bây giờ cô không khác gì một cô gái bình thường cả.
Nếu muốn sống tiếp, biện pháp duy nhất của cô chính là dùng thân thể của mình đi thỏa mãn Vương Nhị Ngưu, để cho hắn thoải mái, trên thực tế, Anji cũng không ngại trở thành đồ chơi của Vương Nhị Ngưu.
Cho dù là trước đó, thân là võ sĩ của gia tộc Morgan, sau khi được đưa đến cho Tần Tử Kiếm, cũng trở thành món đồ chơi của hắn thôi. Trái phải đều là đồ chơi, chơi với ai mà không được?
"Dọn dẹp hiện trường lại đi... xác chết của anh em nhà mình toàn bộ mang về hỏa táng, va cho người nhà năm trăm ngàn tiền trợ cấp..." Phương Hạo Vân nói về sáu người đã chết của anh em họ Vương. Về phần đám người của công ty bảo an Trần thị, thì đã có những người trong công ty bảo an Trần thị lo rồi, không đến lượt hắn lo.
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm, chuyện này tôi và Đại Ngưu sẽ thu xếp thỏa đáng" Bạch Quý bây giờ cũng đã khôi phục lại một chút thể lực, đi đến nói.
"Ừ, ông làm việc tôi cũng yên tâm"
Phương Hạo Vân xoay người, lạnh lùng nhìn Tần Tử Kiếm : "Chuyện hôm nay, cần anh ở lại giải quyết hậu quả... nên làm thế nào, nên nói thế nào, tôi nghĩ trong lòng anh hiểu rồi, chắc không cần tôi dạy đâu phải không?"
"Tôi biết!"
Tần Tử Kiếm cố gắng đứng dậy, nhìn Phương Hạo Vân. Trên mặt còn cố gắng lộ ra một vẻ cảm kích : "Phương thiếu gia, cảm ơn ân không gϊếŧ của cậu, sau này Tần Tử Kiếm tôi nhất định sẽ không dám làm gì cậu nữa..."
"Những lời nhảm nhí này tôi không muốn nghe nữa, tóm lại, anh chỉ cần làm tốt chuyện ngày hôm nay thôi. Nếu không thì tôi còn đến thăm anh dài dài" Phương Hạo Vân cười nói : "Bây giờ anh đúng là con rể của gia tộc Morgan, tôi không thể gϊếŧ anh được, nhưng mà anh đừng quên, ngoại trừ gϊếŧ anh, tôi còn có nhiều chuyện có thể làm... anh hiểu chứ?"
"Hiểu rồi!"
Tình thế ép người, trong lòng Tần Tử Kiếm mặc dù uất ức lắm, nhưng cũng không thể không ra vẻ đáng thương, vì cái mạng quan trọng hơn, núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt.
Chuyện hôm nay càng làm cho Tần Tử Kiếm hận thù Phương Hạo Vân hơn.
Đương nhiên, hắn càng thêm rõ thế lực của Phương Hạo Vân, hắn biết rõ, với thế lực hiện nay của Phương Hạo Vân, cũng đã không phải là thứ mà hắn có thể đối phó rồi, âm mưu dù lợi hại nhưng trước mặt lực lượng tuyệt đối thì vẫn không có chổ nói chuyện.
Muốn đối phó Phương Hạo Vân, trừ phi là có được sự ủng hộ của gia tộc Morgan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.
Chỉ là, muốn có được sự ủng hộ của gia tộc Morgan cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhất là gia tộc Morgan bây giờ sắp chuẩn bị chọn ra người thừa kế mới, bên trong rất không đoàn kết. Ông chủ của Tần Tử Kiếm tuy rằng là một trong những người được đề cử, nhưng mà lực lượng cũng không phải là hùng hậu. Trong thời điểm mấu chốt này, lực lượng của ông chủ đương nhiên là không thể rời khỏi châu Âu rồi, nếu không thì rất có thể sẽ bị những người khác nuốt chửng.
Trong tình huống này, Tần Tử Kiếm muốn gia tộc Morgan đối phó Phương Hạo Vân, hầu như là một chuyện không có khả năng xảy ra.
Hà Thanh nhìn những người chung quanh không ngừng gào khóc, thở dài yếu ớt : "Phương thiếu gia, trường hợp như vậy, về sau có thể tránh được không?"
"Có xung đột thì không thể tránh khỏi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Hơn nữa, có được kết quả ngày hôm nay, cũng xứng đáng với bọn họ... Những người này tuy rằng không đáng tội chết, nhưng mà cũng tiếp tay cho giặc, cũng làm ra rất nhiều hành vi tội lỗi. Đáng tiếc là pháp luật của chúng ta không thể nào tiến hành trừng trị chúng..."
"Phương thiếu gia, tình huống hôm nay tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, anh cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..." Hà Thanh thản nhiên nói.
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường nói : "Thượng tá Hà Thanh, cô đúng là lòng dạ đàn bà... tôi có thể khẳng định, chuyện giống như ngày hôm nay, tuyệt đối nằm trong giới hạn của cấp trên... bọn họ không hề yếu ớt như cô. Cô cũng biết, hắc bang mỗi năm đâm chém nhau chết bao nhiêu người không? Mà mỗi ngày những người chết trong tay chúng là bao nhiêu không? So với những nguy hại mà hắc đạo gây ra cho xã hội, chuyện ngày hôm nay không tính là gì cả..."
"Chúng ta đi!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói tiếp một câu, dẫn đầu mọi người rời đi, Kim Phi theo sát phía sau, bước nhanh lên, ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân.
Kim Gia, Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi cũng đi theo.
Lúc này, anh em họ Vương cũng cho người mang mấy anh em bị thương rời đi, thu dọn xác của các anh em đã chết.
Tần Tử Kiếm nhìn thấy tình cảnh đẫm máu trước mắt, khóc không ra nước được.
Sau khi Tần Tử Hoa, Long Chiến cùng các vị lão đại rời đi được nửa tiếng thì thông qua các con đường, đều biết được chuyện xảy ra ở chổ đó.
Đối với sự thất bại của em trai, trong lòng Tần Tử Hoa sảng khoái không nói nên lời. Trên thực tế, chuyện hôm nay trước đó hắn cũng đã đánh cược một phen.
Lỡ như thằng em tạp chủng của hắn thắng, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy bị nó giải quyết, vậy thì hắn sẽ phiền toái. Đến lúc đó, thế lực của Tần Tử Kiếm càng thêm lớn, và việc kế thừa Tần gia cũng đã không còn phần của hắn.
Bây giờ thì tốt rồi, thắng lợi cuối cùng thuộc về người hợp tác với hắn, Phương Hạo Vân. Mà toàn quân của thằng em tạp chủng cũng bị diệt. Tuy rằng cái mạng nhỏ vẫn còn, nhưng mà trải qua chuyện này, người của nó cũng đã bị tiêu hao không ít. Trừ phi là nó được gia tộc Morgan viện trợ, còn không thì trong một thời gian ngắn cũng không thể làm gì được. Và Tần gia đều sẽ do hắn quyết định.
Long Chiến lại có suy nghĩ khác với Tần Tử Hoa, bởi vì ông ta hy vọng Tần Tử Kiếm có thể hoàn thành chuyện này.
Đáng tiếc là, Tần Tử Kiếm lại thất bại, và còn gây thêm phiền toái cho Long gia. Chỉ là chuyện này bây giờ đã kết thúc rồi, ông ta cũng không thể thay đổi được.
Điều duy nhất bây giờ ông ta có thể làm chính là cố gắng làm cho sự ảnh hưởng của chuyện này nhỏ xuống, làm cho Long gia không có liên quan đến chuyện này.
Có cái gọi là cây to thì đón gió, Long Chiến biết Long gia mấy năm phát triển đã làm cho người của cấp trên bất mãn, chuyện lần này nếu không xử lý tốt, thì rất có thể sẽ trở thành cái cớ để cấp trên trở mặt với Long gia.
Đương nhiên, còn có một chuyện quan trọng hơn chính là, dựa theo nội dung đánh cược trước đó, Long gia thua, thì phải rời khỏi hắc đạo Hoa Hải, hơn nữa, Long Chiến còn phải nhận lấy cái chết.
Tuy rằng sau khi kết thúc, bên Trần Thiên Huy cũng không kêu bên này thực hiện lời hứa, nhưng mà ông biết, chuyện này không thể trốn được.
Long Chiến hy vọng rằng trước khi Trần Thiên Huy tìm đến, thì ông có thể làm vài chuyện cho Long gia. Đem tất cả chuyện này thu xếp thỏa đáng, nếu cứ để như vậy. Cho dù chết, ông ta cũng chết không nhắm mắt.
Lần thất bại này, đối với Long Chiến mà nói, cũng có một ý nghĩa rất sâu xa. Ông ta có một dự cảm rằng, Long gia sắp gặp đại nạn rồi.
Sớm biết như vậy, Long Chiến sẽ không đồng ý với lời mời của Tần Tử Kiếm. Nói đi thì cũng phải nói lại, tất cả đều do Long Chiến có lòng tham, lúc đầu ông ta hy vọng rằng có thể thông qua Tần Tử Kiếm mà tạo lập quan hệ với gia tộc Morgan, thoát khỏi sự theo dõi của chính phủ, tìm một lối đi riêng dành cho Long gia.
Chỉ là bây giờ... đúng là gây chuyện thành họa rồi.
"Long Gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Người nói chuyện chính là quản gia nhà họ Long, Long Nhị. Tuổ của Long Nhị còn lớn hơn cả chú hai của Long Chiến, năm đó khi cha của Long Chiến còn sống, ông ta đã là quản gia nhà họ Long rồi. Đến bây giờ, ông ta vẫn phục vụ cho nhà họ Long hơn ba mươi năm, có thể nói là một thành viên kỳ cụ của nhà họ Long. Lúc trước, ông đã không đồng ý việc Long Chiến hợp tác với Tần Tử Kiếm, chỉ là Long Chiến rất bảo thủ, không nghe lời khuyên. Bây giờ thất bại, Long Nhị cũng không hy vọng Long Chiến thực hiện lời hứa. Nếu cứ để như vậy, nhà họ Long phải trả một cái giá quá lớn.
Gốc rễ của nhà họ Long cũng cắm rất sâu tại Hoa Hải.
Nếu Long Chiến thật sự làm theo quy ước, rút khỏi Hoa Hải, vậy đồi với nhà họ Long mà nói, chính là một tai họa không thể nghi ngờ nữa. Hơn nữa, trong ước định còn nói, Long Chiến còn cam nguyện chịu chết. Ước định như vậy, nhà họ Long đương nhiên là không thể nhận rồi. Từ khi Long Chiến tiếp nhận chức gia chủ của nhà họ Long đến giờ, thì gia tộc âm thầm phát triển, thế lực lớn mạnh hơn trước, và ông ta cũng được mọi người ủng hộ.
"Long Nhị, chuyện đến nước này, còn có thể làm gì?" Long Chiến cười khổ nói : "Lúc trước, tôi tuyệt đối tự tin, cho nên mới gật đầu đánh cược không chút suy nghĩ.... thật đấy... cho đến trước đó, tôi vẫn không nghĩ là chúng ta sẽ thất bại..."
"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân..."
Long Nhị thở dài yếu ớt :"Long Gia, mấy năm nay nhà họ Long chúng ta âm thầm phát triển, qua lại với bên ngoài không nhiều lắm. Trong thời gian đó liền sinh ra tâm lý "ta là thiên hạ đệ nhất". Lần thất bại này coi như là một bài học... Long Gia, bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta nên đối mặt thế nào... theo ý của tôi, tuyệt đối không thể dựa theo ước định mà làm được. Nếu không nhà họ Long chúng ta sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp không phục... Long Gia, tôi biết cậu là người trượng nghĩa, là con người nói chữ tín Nhưng mà cậu cần phải cẩn thận suy nghĩ, chuyện này liên quan đến tương lai của nhà họ Long chúng ta, liên quan đến tâm huyết của tổ tiên..."
"Ý của ông là muốn tôi bội ước?" Trong mắt Long Chiến hiện lên một sự lạnh lùng.
"Long Gia, lão nô cảm thấy rằng, vì nhà họ Long, cho dù có bội ước, cậu cũng phải làm..." Long Nhị nghiêm mặt nói : "Chính phủ vốn đã bất mãn với gia tộc quân phiệt như chúng ta rồi, bọn họ thèm muốn số tài sản mà chúng ta tích lũy không phải mới ngày một ngày hai... nếu cậu chết, nhà họ Long phỏng chừng cũng xong đời, cho nên xin cậu suy nghĩ lại..."
"Long Nhị, ông đi ra ngoài trước đi... tôi muốn yên tĩnh, tôi cần phải suy nghĩ một chút..." Long Chiến là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, lúc đầu ông ta tính rằng thu xếp công chuyện xong, sẽ đi tìm Trần Thiên Huy để thực hiện lời hứa. Nhưng nghe Long Nhị nói như vậy xong, ông liền phát hiện ra sống chết của mình, đã không còn do mình nắm giữ nữa. Bởi vì sống chết của ông liên quan đến cả nhà họ Long. Vì lợi ích của Long gia, ông không thể không cẩn thận suy nghĩ.
Đương nhiên, ở trong lòng, Long Chiến không muốn làm một kẻ bội ước.
Lựa chọn khó khăn, làm cho ông ta đau khổ không thôi.
Các vị đại ca bây giờ cũng đang khá là lộn xộn, tâm tình không giống nhau. Nhưng có một điều có thể khẳng định chính là, từ hôm nay trở đi, cái gọi là liên minh hắc đạo xem như dã hoàn toàn tan rã.
Có áp lực đến từ chính phủ, cũng có xung đột lợi ích đến từ nhiều hướng. Nói tóm lại, bọn họ sau khi hợp tác ngắn ngửi với nhau xong thì ai về đường nấy.
Những người lúc đầu hy vọng là sẽ giành được địa bàn của Tần Tử Kiếm, hay là của Trần Thiên Huy, bây giờ đều tỉnh ngộ lại, và phát hiện ra suy nghĩ của mình lúc trước thật buồn cười.
Tần Tử Kiếm bị đánh bại, nhưng người ta vẫn sống. Hơn nữa chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến thế lực của Tần gia tại Hoa Hải cả, với thực lực của bọn họ mà muốn chiếm lấy địa bàn của Tần gia, quả thật đúng là buồn cười.
Về Trần Thiên Huy, người ta là kẻ thắng, muốn đi lấy địa bàn của người ta, càng buồn cười hơn.
Nói tóm lại là, đối với việc Long gia bị đánh bại, bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều, cái này cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.