Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 525: Nhà của Hà Thanh

Lúc đầu những nữ sinh còn có hy vọng nho nhỏ, bây giờ đều lặng lẽ rời đi, nhanh chóng quên đi cái suy nghĩ không thực tế ấy.

Nếu so sánh với An Ny thì ở đây cũng có mấy người xinh đẹp, so về sự lẳиɠ ɭơ thì cũng không phải là không thể. Chỉ là so với Bạch Lăng Kỳ thì rất khó. Không nói về dung nhan xinh đẹp đáng yêu đó, chỉ với thành tựu cùng với khí chất của nữ cường nhân trên người thôi, cũng là điều mà mọi người không thể so sánh được.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân khẽ nhếch lên, nhìn Bạch Lăng Kỳ, đi đến đón : "Kỳ, có phải là em đã ra sớm rồi không?"

"ừ..."

Bạch Lăng Kỳ cười nói với Phương Hạo Vân ; "Lúc An Ny đến gần anh, em cũng thấy... lúc đó em rất hồi hộp..."

"Vì sao?"

Phương Hạo Vân hỏi : "Cái tên An Ny này rất hay, chỉ là cô ta quá lẳиɠ ɭơ, thật sự đúng là làm hư cả cái tên..."

"Còn nói nữa... cô ta là gái lầu xanh nổi tiếng trong trường đấy, thường thì những chiếc xe hơn trăm ngàn đậu ở cổng trường, cô ta khẳng định đều đi đến, hơn nữa còn thành công 100%, cho đến bây giờ còn chưa từng bị từ chối" Bạch Lăng Kỳ thản nhiên giải thích.

Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Em lo anh sẽ cho cô ta tiếp cận?"

"Dạ..."

Bạch Lăng Kỳ xấu hổ đáp một tiếng.

"Kỳ, đúng là ngốc, lo lắng cái gì, loại con gái như vậy, cho dù xách giầy cho anh cũng chưa xứng. Sao anh có thể để cô ta tiếp cận? Được rồi, lên xe đi... mọi người đang nhìn kìa..." Phương Hạo Vân cười nói.

"Đều tại anh..." Lúc này Bạch Lăng Kỳ mới phản ứng, vội nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng chui vào xe.

Trở về tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã đến gần giờ hẹn với Hà Thanh rồi, có điều hắn không nói được cho Bạch Lăng Kỳ biết.

Nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ đang vui, hắn không muốn phá hư tâm tình của cô chút nào.

Về phần Hà Thanh, cứ để cô ta chờ đi, cùng lắm thì nói là kẹt xe, tùy tiện tìm một lý do cũng được, dù sao thì cũng không quan trọng.

Vào trong phòng ngủ, Phương Hạo Vân đóng cửa lại, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của Bạch Lăng Kỳ, cười nói : "Kỳ, có nhớ anh không?" Đây là lần thứ hai Phương Hạo Vân hỏi câu này.

"Hông thèm!"

Bạch Lăng Kỳ hiển nhiên là đang dối lòng rồi, bởi vì khi cô nói câu đó, thân hình đã nhào vào lòng của hắn, ôm ấp lấy. Đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào hắn : "Hạo Vân, tối nay em không có làm việc tại công ty, em tự mình xuống bếp nấu cho anh vài món nha..."

"Ừ!"

Phương Hạo Vân mỉm cười, gật đầu nghiêm túc, trong khoảng thời gian này đúng là hắn rất ít đến ăn những món do Bạch Lăng Kỳ nấu.

"Có điều... buổi chiều anh phải ra ngoài một chút... buổi tối anh sẽ cố gắng trở về..." Phương Hạo Vân xin lỗi.

"À, em biết rồi!"

Bạch Lăng Kỳ thản nhiên đáp một câu, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ mất mác.

Phương Hạo Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhẹ nhàng hỏi : "Kỳ, em không trách anh chứ, trong khoảng thời gian này, anh rất ít gặp em..."

Bạch Lăng Kỳ hơi ngẩng đầu, đôi môi trề ra, xem ra cô cũng giận, có điều thân mình càng lúc càng dựa sát vào Phương Hạo Vân. Đọc Truyện

Phương Hạo Vân hôn nhẹ lên đôi môi của cô một chút, nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ mê ly, trong lòng chợt động, liền kéo cô vào ngực, mạnh miệng hôn xuống, đưa đầu lưỡi vào trong cái miệng nhỏ của cô, bắt đầu mυ'ŧ.

Thân thể của Bạch Lăng Kỳ lập tức trở nên nóng rực, chủ động đưa tay ôm lấy cổ của hắn, sắc mặt trở nên ửng hồng, nhìn như là mới đi tắm nước nóng vậy.

Sau khi hôn xong, Bạch Lăng Kỳ nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân trong chốc lát, rồi mới nhỏ giọng nói : "Buổi tối... buổi tối chuẩn bị cho tốt, được không?"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, nhưng bàn tay của hắn lại mò lên ngực của cô khẽ bóp một cái, tiếng thở dốc của con gái vang lên dồn dập ngay.

Bạch Lăng Kỳ đưa tay chụp lấy tay của Phương Hạo Vân, không cho hắn làm chuyện xấu, cũng không đẩy tay hắn ra, mà chỉ để yên đó.

Tay của Phương Hạo Vân có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập loạn của Bạch Lăng Kỳ.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, nhìn dãy số là do Hà Thanh gọi đến, Phương Hạo Vân biết cô ta nhất định là chờ sốt ruột rồi.

Buông Bạch Lăng Kỳ ra, Phương Hạo Vân nghe điện thoại, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hà Thanh : "Phương thiếu gia, cậu đâu? Không phải nói là một tiếng nữa đến sao? Tại sao bây giờ còn chưa thấy người đâu?"

Bạch Lăng Kỳ đang ở rất gần Phương Hạo Vân, cho nên nghe rõ ràng được giọng nữ trong điện thoại, có điều giọng nữ ấy có vẻ tràn ngập tức giận.

"Thượng tá Hà Thanh... xin lỗi, bị kẹt xe, cô đợi tôi một lát..." Phương Hạo Vân cố ý kêu ra chức vụ của Hà Thanh, thật ra là muốn cho Bạch Lăng Kỳ nghe, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác bình thường.

Quả nhiên, nghe thấy đối phương là thượng tá, trong đầu của Bạch Lăng Kỳ liền không nghĩ nhiều.

"Vậy cậu nhanh lên, tôi chờ..."

Hà Thanh nói xong liền cúp điện thoại.

Bạch Lăng Kỳ là người hiểu chuyện, vội hỏi : "Hạo Vân, có phải là anh có hẹn rồi không?"

"Thật ra cũng không có gì, anh đi trễ một chút cũng không sao..." Phương Hạo Vân cũng không giải thích nhiều, hắn biết Bạch Lăng Kỳ sẽ hiểu.

Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, trong lòng cảm động, nói : "Hạo Vân, về sau không được như vậy nữa... anh đã có hẹn trước, thì anh không được trễ hẹn. Việc làm ăn, coi trọng nhất là chữ tín, anh là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm, lại là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, cần phải lấy chữ tín làm đầu..."

"Ha ha!"

Phương Hạo Vân nhìn bộ dáng nghiêm trang của Bạch Lăng Kỳ, lập tức cười rộ lên, nâng má của cô lên, hôn lên trán một cái : "Bà xã đại nhân dạy rất đúng, về sau anh sẽ chú ý..."

"Đừng có ba hoa, còn không đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột..." Bạch Lăng Kỳ cầm lấy áo khoác, mặc cho Phương Hạo Vân, thúc giục hắn đi.

Lúc ra cửa, Bạch Lăng Kỳ còn dặn dò : "Buổi tối nếu về sớm được thì cứ về, tối nay chị Mỹ Kỳ cũng trờ, bọn em sẽ làm cho anh một bữa ăn phong phú..."

.............................

Nhà của Hà Thanh bây giờ là do cục quốc an Hoa Hải cung cấp, ở gần Trung Hoàn, nằm ở đoạn đường đông đúc nhất Hoa Hải, đất chổ này có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Cho nên, nhà của Hà Thanh cũng không lớn lắm, chỉ có hai phòng, khoảng chừng bảy mươi mét vuông thôi.

Sau khi báo tên xong, bảo vệ tự mình chỉ dẫn Phương Hạo Vân lái xe đến chổ Hà Thanh. Nơi này đều là nhà cao tầng, nhà của Hà Thanh nằm ở tầng mười tám.

Người bảo vệ kia dường như đã được Hà Thanh dặn dò, cho nên tự mình đưa Phương Hạo Vân đến chổ của Hà Thanh luôn, căn nhà số 1806.

Bảo vệ nhấn chuông cửa giúp hắn xong, liền xoya người rời đi :"Phương thiếu gia, thượng tá Hà Thanh đang ở trỏng...."

Không biết Hà Thanh đang làm gì, mà khoảng hai phút sau cô mới ra mở cửa phòng, xem ra dường như cô chờ hết kiên nhẫn rồi, bĩu môi tức giận nói : "Cuối cùng cậu cũng đến... tôi còn tưởng rằng cậu bị đυ.ng xe chết trên đường rồi chứ..."

Phương Hạo Vân buồn bực, miệng của cô gái này thật là độc, cho dù mình đến muộn, cũng không cần phải dùng lời lẽ ác độc này để nguyền rủa chứ.

Đi vào trong nhà, Phương Hạo Vân thay đôi dép khác.

"Cậu vào phòng khách đợi chút, tôi đi thay đồ..." Hà Thanh nói một câu, liền xoay người rời đi. Lúc này Phương Hạo Vân mới ý thức được là nãy giờ Hà Thanh chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, bên dưới không có mặc quần. Đương nhiên, cái áo sơ mi này rất là lớn, nó dài đến đầu gối của Hà Thanh, hơn nữa vải cũng rất dày, cho dù là ánh mắt của Phương Hạo Vân cũng không thể nhìn thấy được áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ.

Ngồi trên ghế sofa, Phương Hạo Vân đánh giá vài lần, phát hiện ra cuộc sống của Hà Thanh cũng không khác người thường, cách bố trí trong nhà tuy rằng không có đẹp đẽ quý giá gì, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác ấm cúng gần gũi.

Căn nhà rất phù hợp với khí chất quân nhân của cô.

Phương Hạo Vân mở TV lên, dựa vào ghế sofa ngồi coi, chờ Hà Thanh thay đồ ra.

Đại khái là qua mười phút sau, Hà Thanh mới đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này cô ta đã thay một bộ đồ bình thường, ở trên là một cái áo phông bó sát người màu trắng, phía dưới là cái quần cũng màu trắng, mái tóc phía sau đã được cột lên, trong có vẻ tươi trẻ.

"Đẹp quá!"

Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm Hà Thanh, khen ngợi một câu.

Mặt của Hà Thanh hơi ửng đỏ, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, thản nhiên nói : "Miệng của Phương thiếu gia quả nhiên rất ngọt, hèn chi lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy..." Đến Hoa Hải nhiều ngày như thế, Hà Thanh đương nhiên là rõ được tình huống cơ bản của Phương Hạo Vân.

Nói thật, thân là con gái, Hà Thanh tương đối ghét cuộc sống phong lưu của Phương Hạo Vân.

"Haha...."

Phương Hạo Vân giật mình, cười khổ một tiếng : "Xem ra tôi vuốt mông ngựa bị ngựa đá lại rồi..."

"Cậu... chửi người mà không hề thô tục..."

Hà Thanh tức giận nói : "Được rồi, chúng ta đừng có gặp mặt là lại chửi xéo nhau nữa được chưa, không phải cậu có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tôi à?"

Phương Hạo Vân gật đầu : "Không sai,tôi tìm cô, đúng là có chuyện quan trọng cần nói với cô, về chuyện của Long gia... tôi nhận được tin, biết Long gia tại Hoa Bắc có mạng lưới quan hệ rất lớn, trong đó còn có liên quan đến mấy ông quan lớn nữa... tôi hy vọng cô có thể liên hệ với ông Lã, để cho ông ta nhanh chóng thu xếp mấy người kia, nếu không thì Long gia sớm muộn gì cũng trở thành tai họa ngầm, chỉ cần quan hệ của bọn họ không bị phá, thì Long gia vẫn sẽ tồn tại. Và thống nhất hắc đạo Hoa Hải sẽ không thể thành công..."

Hà Thanh ồ một tiếng, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc, không ngờ rằng tin tức của Phương Hạo Vân cũng nhanh như vậy, hơn nữa còn tìm hiểu cẩn thận. Trước đó Hà Thanh đã đề cập đến mạng lưới quan hệ của Long gia, nhưng mà không có giải thích rõ ràng, chỉ nhắc đến thôi, không ngờ rằng hắn lại điều tra rõ ràng như vậy.

Có điều, Hà Thanh cảm thấy rằng, Phương Hạo Vân tìm mình, hẳn không chỉ nói về chuyện này, bởi vì chuyện này không phải là lần đầu tiên được đề cập, và hoàn toàn có thể nói qua điện thoại.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân không nói, cô cũng không gấp, dù sao cô biết, chuyện này là hắn gấp, nếu không thì hắn cũng không chủ động chạy đến đây.

" Phương Hạo Vân, việc này cậu không cần nói, bên Lã lão cũng sẽ xử lý thỏa đáng. Có điều, nguyên tắc của chúng ta vẫn là không để chết người..." Hà Thanh nhấn mạnh : "Chỉ cần không chết người, tất cả đều dễ giải quyết..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu nói : "Cái này tôi sẽ cố gắng... thật ra hôm nay tôi đến đây, còn có một chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ... cô có nghe nói đến Trần Thanh Thanh chưa?"

"Đương nhiên là có!"

Hà Thanh thản nhiên nói : "Cô ta là cháu của Lã lão, hơn nữa còn đạt hạng nhất trong trò chơi tử vong, tôi nghĩ toàn bộ quân đội đặc chủng đều biết cô ta..."

"Vậy cô có biết, cô ta đang ở đâu không?" Phương Hạo Vân vội vàng hỏi.

"Cái này..."

Trong đôi mắt của Hà Thanh nhanh chóng hiện ra một tia gian xảo, không hề nghi ngờ nữa, đây mới chính là mục đích thật sự của Phương Hạo Vân.

"Phương thiếu gia, tôi có thể đem tin tức tôi biết nói cho cậu, nhưng cậu cũng không thể để tôi làm không công giúp cậu, đúng không?" Hà Thanh làm ra vẻ muốn nói lại thôi.

"Điều kiện gì cô nói đi?" Phương Hạo Vân cũng không cần phải nói gián tiếp làm gì, chỉ cần hỏi được kết quả mà thôi.

"Vậy cậu muốn báo đáp tôi thế nào?" Hà Thanh bắt chéo chân lên, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, cao giọng hỏi.

"Để xem thượng tá Hà muốn cái gì?" Phương Hạo Vân kɧıêυ ҡɧí©ɧ : "Cho dù cô muốn tôi lấy thân báo đáp, tôi cũng sẽ không từ chối..."