Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 517: Hà Thanh ghen ghét

Ba ngày sau, dưới sự vận động của Bạch Nguyệt Thiên, mười triệu đô đã được chuyển vào trong tài khoản của tập đoàn Đằng Phi.

Bạch An Viễn được chứng kiến một chuyện thần kỳ, lúc đầu, ông ta nghĩ rằng, với một số tiền lớn như vậy, Phương Hạo Vân cần phải gom góp từ mười ngày đến nửa tháng, chỉ là bây giờ chỉ cần có ba ngày ngắn ngủi.

"Phương thiếu gia... cậu rốt cục đã làm thế nào?" Ba ngày gôm đủ mười triệu, mặc dù là người như Bạch An Viễn, cũng phải tò mò.

"Thiên cơ không thể tiết lộ!"

Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Bạch tiên sinh, tiền tôi đã kiếm đủ, kế tiếp là đến lượt ông... tôi tin rằng, ông sẽ không làm cho tôi thất vọng..."

"Tôi xem trọng ông!"

Phương Hạo Vân cho Bạch An Viễn một ánh mắt tin tưởng, có điều tiền ở đâu ra thì hắn không đề cập đến.

Không phải là Phương Hạo Vân muốn giấu, chỉ là hắn không muốn để cho Bạch An Viễn biết nhiều, hắn không muốn mọi chuyện dễ dàng, nếu không thì hắn sợ Bạch An Viễn sẽ ỷ lại.

Bây giờ hắn muốn tạo áp lực cho Bạch An Viễn, để cho ông ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa tập đoàn Đằng Phi phát triển.

Bạch An Viễn là một người thông minh, nếu Phương Hạo Vân đã không muốn nói tiền từ đâu đến, thì ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc giật đầu : "Phương thiếu gia, cậu yên tâm đi, cái khác tôi không dám nói, chỉ cần cậu cho tôi làm hợp đồng có kỳ hạn, tôi cam đoan là cậu sẽ kiếm lời rất lớn... có điều, Phương thiếu gia, chúng ta nên nói rõ ràng, về sau tôi chỉ phụ trách đầu tư có kỳ hạn thôi, còn những việc vặt trong tập đoàn, tôi sẽ không để ý đâu..."

"Cái này ông yên tâm, lúc đầu tôi cũng không tính là sẽ để cho ông xử lý những chuyện trong công ty..." Trong lòng Phương Hạo Vân còn một câu muốn nói, hắn mời Bạch An Viễn về, hoàn toàn là muốn có một cây làm tiền.

Vả lại, công chuyện trong tập đoàn Đằng Phi bây giờ cũng chưa nhiều, từ khi thành lập đến giờ, thì chỉ có một hạng mục của thôn Lưu Thủy thôn, nơi đó đã có Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi phụ trách rồi, đúng là không có vấn đề.

Còn về chuyện công ty sản xuất thức ăn gia súc, công ty bảo an Đằng Phi đều có nhân viên khác phụ trách rồi, còn ở tổng bộ, mọi chuyện tương đối nhẹ nhàng.

Sau khi có được cây làm tiền Bạch An Viễn, bước tiếp theo của Phương Hạo Vân chính là công ty bảo an Đằng Phi.

Thành lập công ty bảo an Đằng Phi có một ý nghĩa rất lớn, trực tiếp liên quan đến sự phát triển sự nghiệp hắc đạo, cùng với việc hợp tác với lã Thiên Hành. Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, những phương diện để thành lập công ty đã chuẩn bị tốt rồi, những thủ tục liên quan cũng đã làm thỏa đáng, nhân viên cũng đã có đầy đủ rồi.

Có thể nói rằng, công ty bảo an Đằng Phi bây giờ đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ thiếu gió đông thôi.

Chỉ chờ Phương Hạo Vân chọn một ngày lành, là có thể khai trương ngay.

Công ty bảo an Đằng Phi thành lập, đại biểu rằng Phương Hạo Vân sẽ làm đại sự.

Phương Hạo Vân không phải là người mê tín, nhưng mà chuyện làm ăn luôn thích làm cái phần ấy, mặc kệ là an ủi tâm lý, hay là làm cho mọi người vui lòng, thì thế nào cũng phải chọn một ngày thật tốt. Phương Tử Lân và Phương Tuyết Di đã tỏ vẻ rằng, nhất định phải mời một cao nhân để tính ngày cho Phương Hạo Vân, nhất định phải chọn một ngày đại cát đại lợi, thì mới có thể khai trương được.

Ai cũng biết, công ty bảo an Đằng Phi là một trong những bộ phận quan trọng của tập đoàn Đằng Phi, không thể nào làm qua loa được.

Hôm nay là cuối tuần, tối hôm qua Phương Tuyết Di đã gọi điện thoại đến, hẹn trước với Phương Hạo Vân. Hôm nay sau khi ra về, sẽ cùng nhau đi gặp cái gì mà Lưu bán tiên gì đó, để tính ngày hoành đạo.

Phương Hạo Vân không thể nào cãi được, đành phải đồng ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện

Khi lái xe đến trước tập đoàn Thịnh Hâm, Phương Hạo Vân phát hiện ra bà chị của mình đang mặc một bộ đồ bình thường, trong tay là cái túi xách LV, đứng ở ngay cửa, hiển nhiên là đang chờ hắn.

Hắn vội vàng xuống xe, bước đến, ngay trong lúc hắn chuẩn bị bước đến, thì một chiếc Bentley đã dừng lại trước mặt Phương Tuyết Di. Trên xe bước xuống một người mặc âu phục màu trắng, ăn mặc vô cùng nho nhã. Âu phục màu trắng, cùng với cặp kính màu vàng, làm cho người ta có cảm giác rất hào hoa, là bạch mã hoàng tử điển hình.

Phương Hạo Vân nhìn lên khuôn mặt, đây không phải là ai khác, mà chính là Hoàng Kỳ Anh.

Phương Hạo Vân lập tức vui vẻ, bà chị này mấy ngày trước còn nổi giận với mình, nói là vô cùng ghét Hoàng Kỳ Anh, nhìn xem hôm nay chị sẽ có phản ứng thế nào.

Tưởng tượng như vậy xong, Phương Hạo Vân liền tránh qua một bên, đứng xa quan sát tình huống.

"Tuyết Di, tối nay anh muốn mời em đi ăn cơm Pháp... hy vọng em có thể nể mặt" Khóe miệng của Hoàng Kỳ Anh lộ ra một nụ cười sáng lạn, rất có phong độ.

"Xin lỗi, mời anh tránh ra, tôi đang đợi người, tối nay tôi cũng có hẹn" Phương Tuyết Di khẽ cau mày, trong đôi mắt lộ rõ sự chán ghét.

Đối với thái độ của Phương Tuyết Di, Hoàng Kỳ Anh dường như không quan tâm, trên mặt hắn vẫn là nụ cười, thậm chí là không chút tức giận.

Bởi vì hai người đứng trước cửa, cho nên dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người, và nhất là mấy em ham hố, nhìn thấy Hoàng Kỳ Anh đẹp trai cao lớn như vậy, hai mắt liền phát sáng, hận không thể nhảy vào thế chổ cho Phương Tuyết Di, trở thành nữ nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích đẹp tuyệt vời này.

Hoàng Kỳ Anh liếc sơ qua vài lần, đối với loại gái ham hố như vậy, hắn rất khinh thường. Loại con gái như vậy, chỉ cần hắn muốn, ngoắc tay một cái, mỗi ngày sẽ có một đám đông người tự động yêu thương nhớ nhung hắn.

Chỉ có loại con gái xinh đẹp, giàu có, đầy nữ tính, và thành công trong sự nghiệp như Phương Tuyết Di mới có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Huống hồ, theo đuổi Phương Tuyết Di không phải là chuyện riêng của hắn, mà còn liên quan đến đại sự nữa.

Đương nhiên, sau khi tiếp xúc, tâm tính hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng Kỳ Anh cũng dần dần thay đổi, không thể phủ nhận được, Phương Tuyết Di đúng là một cô gái đáng để theo đuổi.

Cho nên, về công hay tư, Hoàng Kỳ Anh đều muốn theo đuổi nữ cường nhân này cả.

"Tuyết Di, anh biết em tối nay khẳng định là không có hẹn... em chỉ giả bộ trước mặt anh..." Hoàng Kỳ Anh đến gần hơn, cười nói với Phương Tuyết Di : "Em đừng hiểu lầm ý của anh, anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi"

Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, tôi không muốn kết giao với anh, vì sao anh lại đeo tôi như đĩa vậy... xin lỗi, từ nay về sau anh đừng có đeo theo tôi được không? Anh có thể tha cho tôi không?"

Hoàng Kỳ Anh hơi sửng sốt, trước kia Phương Tuyết Di tuy rằng không hề thân thiện với mình, nhưng mà cũng không có nói trắng ra nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên. Hay là mình thật sự đã thất bại...

Xảy ra tình huống như vậy, dựa theo lẽ thường, là đàn ông đều chọn cách từ bỏ.

Chỉ là Hoàng Kỳ Anh không thể, hắn thản nhiên cười nói : " Tuyết Di, anh không biết anh rốt cục đã có chổ nào không đúng... anh chỉ muốn kết bạn với em, muốn nói chuyện tâm sự với em mà thôi... em nói cho anh biết đi, anh rốt cục đã làm gì khiến cho em ghét, em nói ra đi, anh sẽ sửa, được không?"

Phương Hạo Vân đứng đằng xa nhìn, tuy rằng không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng mà cũng nhìn thấy Hoàng Kỳ Anh đáng thương.

Là đàn ông thật ra cũng rất khó, nhất là đàn ông si tình.

"Anh không sai..."

Thấy Hoàng Kỳ Anh tủi thân, Phương Tuyết Di dường như cũng mềm lòng, giọng nói cũng thay đổi một chút, thản nhiên nói : "Như vậy đi, tôi nhận hoa của anh, anh đi trước đi... hôm nào có thời gian, tôi sẽ hẹn anh, được chưa?"

"Tốt... tốt..."

Hoàng Kỳ Anh không nói nhiều, liên cầm lấy hoa trong tay đưa qua. Phải biết rằng, biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Di nhận hoa của hắn, bởi vì vậy có thể thấy được, có công mài sắt có ngày chai tay, câu nói này rất có đạo lý!

Phương Tuyết Di hơi do dự một chút, nhưng vẫn cầm lấy bó hoa. Bình tĩnh mà xem xét, mùi hương của bó hoa này rất thơm, và còn đúng là loại Phương Tuyết Di thích. Đáng tiếc người đưa hoa không phải là người mà trong lòng của cô.

Tâm tình khác thường, cho nên mùi thơm cũng thay đổi. T

Ôm lấy bó hoa, Phương Tuyết Di cảm thấy chẳng có gì thú vị, nhìn đồng hồ, cô cảm thấy rằng người cũng đã đến rồi...

Trong lòng Hoàng Kỳ Anh thầm vui vẻ, phấn đấu lâu như vậy, cuối cùng Phương Tuyết Di cũng đã nhận hoa của mình.

Tuy rằng cái này không tính là gì, nhưng đối với Hoàng Kỳ Anh mà nói, đây là một chuyện rất giỏi rồi, ít nhất là đã đi được một bước rồi.

Chỉ là, trong lúc hắn đang vui vẻ, thì đã xảy ra một chuyện khiến cho người ta buồn bực. Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là Phương Tuyết Di đột nhiên cầm bó hoa trong tay giao cho một người qua đường.

Và còn là một khủng long nữ đúng nghĩa.

Hoàng Kỳ Anh lập tức ngây người, bầu trời dường như sụp đổ, trong lòng có nhiều cảm giác không nói được.

Đúng lúc này, Phương Hạo Vân xuất hiện.

Hắn nhìn thấy toàn bộ quá trình "tặng" hoa, hắn có một cảm giác. Phương Tuyết Di hình như đã nhìn thấy hắn rồi mới vội vàng tặng hoa đi.

"Hay là chị ấy sợ mình thấy?" Phương Hạo Vân nghi hoặc.

Nếu quả thật là như vậy, thì đã nói lên một vấn đề, chính là chuyện mà mẹ lo lắng, chị thật sự có tình cảm gì đó với mình sao?

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân không biết nên làm thế nào cho tốt.

Cẩn thận nghĩ lại, thật ra hắn cảm thấy rằng chuyện này không chỉ một hai lần, còn nhớ rõ, hắn từng phát hiện ra Phương Tuyết Di đọc một loại sách rất vip.

"Đám quỷ lùn kia đúng là hại người..." Phương Hạo Vân suy nghĩ, bà chị của mình không biết có phải là bị ảnh hưởng trong tiểu thuyết hay không, nên sinh ra ý tưởng không bình thường.

"Hạo Vân, chúng ta đi!"

Ngay khi Phương Hạo Vân đang ngây người, thì Phương Tuyết Di đã nắm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, kéo hắn đi.

Hoàng Kỳ Anh đứng ngây ngốc, không nhúc nhích, dường như là bị hóa đá.

Cho đến khi hai chị em họ Phương biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn vẫn đứng như cũ, vẻ mặt trông có khá là buồn bực, không cam lòng.

Những cô gái trên đường thấy bạch mã hoàng tử đang buồn bã, trong lòng mừng thầm, cho rằng cơ hội đã đến, liền chủ động tiến tới làm quen.

Đối với những người này, Hoàng Kỳ Anh làm như không nghe không thấy, nhìn cũng không thèm nhìn, không nói gì hết, tùy ý để cho mấy cô gái ham hố này nói nhảm.

Một hồi sau, mấy cô gái này cảm thấy Hoàng Kỳ Anh bị ngu dại, liền xoay người rời đi, đối với những cô gái này, chỉ có đẹp mà không dùng được thì đó là người đàn ông vô dụng.

"Thất tình?"

Hoàng Kỳ Anh đang chuẩn bị rời đi chổ làm cho hắn buồn lòng, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Chính xác là một giọng nữ quen thuộc.

Hoàng Kỳ Anh không ngẩng đầu lên ngay, mà ánh mắt của hắn dần dần chuyển qua, đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen,sau đó là đôi vớ chân màu đen, tiếp theo mà cặp núi cao, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt cô.

"Là cô..." Hai chữ này, Hoàng Kỳ Anh chỉ nói trong lòng, không nói ra ngoài miệng.

"Đúng vậy, là chị..." Cô gái này dường như nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Kỳ Anh, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, dường như đang trả lời câu hỏi của Hoàng Kỳ Anh.

"Tôi có thể mời cậu đi uống một ly không?" Cô gái mỉm cười, thản nhiên nói : "Tôi nghĩ cậu bây giờ cần đi uống một ly, để giải phóng tâm tình buồn bực, đúng không?"

"Xin lỗi... tôi không thích đi với đàn bà xa lạ... Bởi vì tôi không phải là loại đàn ông tùy tiện..." Nói xong, Hoàng Kỳ Anh lập tức xoay người rời đi.

"Khoan đã!"

Cô gái kia không chịu buông tha, cô gọi Hoàng Kỳ Anh lại, nói đầy ẩn ý : "Tôi tên là Hà Thanh... bây giờ cậu đã biết tên của tôi, tôi nghĩ chúng ta hẳn là không xem như người xa lạ được, đúng không? Bây giờ cậu có thể nhận lời mời của tôi rồi chứ?"

"Tôi nói rồi, tôi không phải là loại đàn ông tùy tiện..." Biểu tình của Hoàng Kỳ Anh khá là lãnh đạm, giống như cái mặt của Phương Tuyết Di đối với hắn vậy.

"Cậu thật thú vị..." Hà Thanh nói : "Trên thực tế, tôi cũng không phải là loại phụ nữ tùy tiện... Hoàng thiếu gia, tôi không có ý khác, chỉ muốn uống với cậu vài ly, không hơn..."

Hoàng Kỳ Anh lạnh giọng nói : "Xin cô tránh ra, đừng quấy rầy tôi..." Nói xong, Hoàng Kỳ Anh liền bước lên xe, không quay đầu lại.

Lúc này, Hà Thanh cũng không nói gì, bởi vì câu nói của Hoàng Kỳ Anh thật sự gây tổn thương.

" Phương Tuyết Di có gì tốt..." Nhìn Hoàng Kỳ Anh rời đi, Hà Thanh tức đến nổi dậm chân, trong lòng không khỏi thêm hận Phương Tuyết Di.