Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 469: Muốn loại bỏ Vương Thế Phi?

Vừa nghe nói xong, không những sắc mặt của Tiểu Điệp thay đổi, mà đến cả Vương Thế Phi cũng đang nhíu mày, sao Phương Thiếu gia lại nói vậy... sao có thể như vậy chứ ?

Ánh mắt Vương Thế Phi chuyển hướng nhìn sang Phương Hạo Vân, vốn định nói điều gì đó, nhưng không ngờ lại bị ánh mắt của Phương Hạo Vân ngăn cản lại.

"Tiểu Điệp, tôi biết cô đang nghĩ gì... chẳng phải cô muốn ép Vương Thế Phi, để anh ta phải rời khỏi tôi sao ?" Phương Hạo Vân giương lên một nụ cười đắc ý, chầm chậm bước qua: "Cô thật khiến tôi thất vọng... tôi còn nghĩ cô sẽ là một người vợ hiền thục đảm đang nữa, nhưng bây giờ thì xem ra, dã tâm của cô cũng không nhỏ nhỉ ?"

"Đứng lại"

Nhìn thấy Phương Hạo Vân, trong lòng Tiểu Điệp bỗng trở nên hoảng loạn hơn, thậm chí trên trán cô cũng đã xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh. Cô cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, lớn tiếng nói: "Nếu anh còn bước tới thêm một bước nữa, thì tôi sẽ nhảy xuống liền... bất quá, thì một xác hai mạng..." Khi nói đến câu một xác hai mạng, Tiểu Điệp cố tình nhấn mạnh thêm, rồi lạnh lùng nhìn Vương Thế Phi nói: "Thế Phi, hẹn kiếp sau gặp lại..."

Vương Thế Phi nhìn thấy liền đau lòng, vội vàng nhìn về phía Phương Hạo Vân, nói: "Phương thiếu gia... xin anh đừng tiến gần nữa, xem như tôi cầu xin anh vậy... Tiểu Điệp đang mang cốt nhục của tôi, nếu cô ấy nhảy lầu thật, thì đúng thật là một xác hai mạng đó..."

"Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực mà"

Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, nhìn Vương Thế Phi với ánh mắt đầy tự tin, vẫn không ngừng tiến tới, trực tiếp bước thẳng về phía Tiểu Điệp: "Nhảy đi... mạng là của cô, nếu cô muốn chết, sẽ không ai cản trở cô đâu... nói thật, tôi không tán thành việc cô làm vợ của Thế Phi, bây giờ tôi thật sự mong cô sẽ nhảy xuống dưới, như vậy, cũng sẽ bớt phiền phức cho tôi..."

"Phương thiếu gia..."

Vương Thế Phi mở miệng ra, vốn định nói gì đó, nhưng suy nghĩ lại, Phương thiếu gia này làm việc gì cũng rất biết tính toán, anh ta làm vậy, chắc chắn là có ý đồ, hay là chờ thêm một chút nữa xem tình hình ra sao.

"Phương Hạo Vân"

Tiểu Điệp căm tức nhìn Phương Hạo Vân, tức tối nói: "Có thật là anh muốn ép chết tôi không ?"

"Không phải tôi muốn ép cô chết, mà là cô tự tìm đến cái chết... nhưng việc cô tìm đến cái chết, là việc mà tôi rất mong muốn được nhìn thấy, nhảy đi... nhớ kỹ, phải để đầu hướng xuống, nếu không thì, có thể sẽ không chết được, mà chỉ bị tàn tật thôi." Phương Hạo Vân chậm rãi nói: "Để đầu hướng xuống, lúc rơi xuống đất, đầu của cô sẽ giống như trái dưa hấu vậy, nát ra hết... màu đỏ, màu trắng, văng đầy mặt đất..."

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, tim của Tiểu Điệp liền đập liên hồi, cô vội vàng buông lỏng bậu cửa sổ ra, chạy về phía Vương Thế Phi.

Vương Thế Phi vội vàng ôm người đàn bà vào lòng, trong lòng thầm khen ngợi đầu óc thông minh của Phương Hạo Vân.

"Tiểu Điệp, lúc nãy em đúng là dọa anh đến nỗi tim muốn nhảy cả ra ngoài..." Vương Thế Phi mặc kệ đang là đang có những người khác ở xung quanh, ôm chặt Tiểu Điệp vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Sau này không được làm chuyện dại dột như vậy nữa... nếu không phải hôm nay nhờ có Phương thiếu gia, anh chẳng biết phải làm sao với em... vậy đi, em nghỉ một lúc đã, anh đi bàn chuyện với Phương thiếu gia, chút nữa anh sẽ bàn lại với em về những chuyện lúc nãy em nói..." Nói xong, Vương Thế Phi gọi cho A Tài, bảo hắn cho hai nhân viên có quan hệ tương đối tốt với Tiểu Điệp lên đây ở cùng cô ấy.

Đợi đến khi hai nhân viên đó đến, Vương Thế Phi liên căn dặn họ vài câu, sau đó đi theo Phương Hạo Vân ra khỏi cửa.

Trong lòng Tiểu Điệp vẫn đang tức tối, trong lòng Vương Thế Phi, tên Phương Hạo Vân kia vẫn quan trọng hơn cô một bậc.

Cô liếc nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt có chút xảo quyệt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Chính vào lúc đó, Phương Hạo Vân đột nhiên quay lại, cười nói: "Lúc nãy đã có chút đắc tội, mong cô đừng để bụng nhé..."

Trong lòng Tiểu Điệp kinh ngạc, vội vàng quay đầu đi.

Chỉ là tốc độ của cô có vẻ chậm, ánh mắt của cô đã bị Phương Hạo Vân bắt gặp.

"Phương thiếu gia, là tại tôi không tốt, khiến anh phải chê cười rồi..." Khi quay đầu lại lần nữa, trên mặt Tiểu Điệp đã tỏ vẻ có chút biết lỗi.

Phương Hạo Vân không nói thêm gì, chỉ là gật gật đầu, rồi quay lưng đi, nhưng tâm trạng của hắn lại không thể bình tĩnh được, oán hận trong mắt Tiểu Điệp lúc hắn quay lại có vẻ gian xảo, rốt cuộc điều đó có nghĩa là gì ? Hắn đang thầm nghĩ.

Sau khi đến phòng làm việc của Vương Thế Phi, mặt Vương Thế Phi đầy vẻ xấu hổ, lắp bắp nói: "Phương thiếu gia... chuyện hôm nay... khiến anh phải chê cười rồi."

"Đều là người mình cả, đừng ngại."

Phương Hạo Vân chuyển hướng nhìn, nhìn sang Vương Thế Phi, nói nhạt: "Thế Phi, chú Trần đã bàn với anh chưa... ý của anh thế nào ?"

Vương Thế Phi nghệch mặt ra, không ngờ Phương thiếu gia vừa đến là đã vào đề ngay, hắn do dự một lúc, liều nói: "Phương thiếu gia, cậu cũng thấy rồi đấy, Tiểu Điệp đã có thai... tôi không muốn kích động cô ấy trong lúc này... Phương thiếu gia, tôi thấy con người Tiểu Điệp cũng khá lắm, hơn nữa, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi làm..."

Vi cá và tay gấu không thể có cả hai được, nhưng Vương Thế Phi thì lại không muốn bỏ ai cả, một bên là người đàn bà và con của mình, bên kia là thứ mà mình luôn hằng mơ ước.

Hắn đang rơi vào mâu thuẫn.

"Thế Phi... ý của anh tôi hiểu, nhưng anh đã quá xem thường Tiểu Điệp rồi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Tôi xem anh là người mình, nên tôi tính không nói với anh những chuyện này... chỉ nói đến chuyện lúc nãy thôi... tôi thấy Tiểu Điệp chưa chắc đã dám nhảy lầu thật, cô ta chỉ cố tình diễn kịch, để gây thêm áp lực cho anh thôi, con đàn bà này đúng là rất biết tính toán..."

"Phương thiếu gia"

Vương Thế Phi nghĩ một lúc, hỏi: "Anh thấy vậy có được không... đợi cô ta sinh con xong, thì tôi cho cô ta rời khỏi..." Đối với con người Tiểu Điệp, Vương Thế Phi càng quan tâm đến đứa con trong bụng của cô ta hơn là quan tâm đến cô ta. Nên biết là, hắn đã từng chơi nhiều cô vậy rồi, cũng đã nhiều lần không dùng bao, nhưng có thể mang thai thì đây đúng là lần đầu tiên.

"Tôi thì sao cũng được, mọi chuyện đều phải xem anh thôi..." Phương Hạo Vân luôn cảm thấy Tiểu Điệp là một vấn đề, là một trái bom nổ chậm, nếu Vương Thế Phi không chịu bỏ Tiểu Điệp, vậy thì hắn đành bỏ Vương Thế Phi vậy.

Thật ra bây giờ đã có Bạch Quý và anh em nhà họ Vương rồi, nếu không có Vương Thế Phi thì cũng không sao, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Điệp không chế được Vương Thế Phi mà thôi.

"Phương thiếu gia, hay là vậy đi... để tôi bàn lại với Tiểu Điệp ? Tôi tin cô ấy là người hiểu chuyện..." Quả thật bây giờ Vương Thế Phi đang rất khó xử.

"Thôi... tôi nghĩ anh đã đưa ra quyết định rồi..." Phương Hạo Vân có chút thất vọng đối với Vương Thế Phi, lạnh nhạt nói: "Anh tự lo cho mình đi..."

Nói xong, Phương Hạo Vân liền đứng dậy, xem chừng chắc là muốn rời khỏi.

Trong lòng Vương Thế Phi hơi run, vội vàng tiến lên trước ngăn Phương Hạo Vân lại, nói: "Phương thiếu gia... chẳng lẽ anh không thể cho tôi thêm một lần cơ hội sao... tôi đối với anh thế nào, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao ?"

Phương Hạo Vân điềm nhiên cười, quàng tay lên vai Vương Thế Phi, nói: "Đừng kích động quá, ngồi xuống từ từ nói nào... Thế Phi, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, người khác thì là do miễn cưỡng, nhưng tôi đã cho anh cơ hội rồi, đến sau cùng anh vẫn lựa chọn bỏ qua cơ hội đó... nhưng như vậy cũng tốt, chuyện tôi bảo anh làm quá nguy hiểm... bây giờ như vậy cũng tốt, anh tiếp tục làm công tử của anh, vậy cũng khá lắm... chúng ta vẫn là anh em mà."

Một câu vẫn là anh em, đã khiến mắt Vương Thế Phi có chút ươn ướt, phải thừa nhận rằng, Vương Thế Phi là một người rất trọng tình nghĩa.

"Được, vậy đi... tôi còn chuyện phải xử lý... lần sau có rảnh thì nói tiếp..." Phương Hạo Vân vỗ vào vai Vương Thế Phi, rồi quay lưng đi."

Lần này, Vương Thế Phi không ngăn lại nữa, hắn biết Phương Hạo Vân là người nói một là một, nói hai là hai, mặc cho hắn có ngăn lại đi chăng nữa, cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhìn sau lưng Phương Hạo Vân, trong lòng Vương Thế Phi khẽ nhói đau, điều mà hắn phải chịu trăm ngàn cực khổ mà sắp có được, đã thấy ngay trước mắt rồi, nhưng lại xuất hiện cái biến số là Tiểu Điệp.

Hắn đang nghĩ, có phải chỉ vì cốt nhục của mình, mà hắn phải trả cái giá đắt đến vậy sao.

Nhưng nói cách khác, có thể sinh cho ông già hắn một đứa cháu mập mạp, cũng xem như báo đáp ơn dưỡng dục cho ông ấy rồi... còn về Tiểu Điệp thì, trong lòng Vương Thế Phi có chút phức tạp.

Một mặt, cô ta vì mình mà mang thai, đó là điều đáng để khẳng định, nhưng mặt khác, cũng chính vì Tiểu Điệp, mà khiến hắn mất đi cái mà hắn mong muốn.

Như vậy, Vương Thế Phi cứ ngồi mãi trong phòng, đến tận một tiếng sau, hắn mới ngẩng đầu lên, tiện tay nhấc điện thoại trên bàn, gọi điện cho ba hắn đang ở nước ngoài. Cho dù thế nào, cũng phải báo tin vui này cho ba hắn trước, còn về những chuyện đau đầu khác, tạm thời hoãn lại đã...

Vương Trạch nhận được điện thoại của con trai, nghe con trai báo tin vui xong, ông liến ngệch người ra, không biết là đang vui mừng hay là kinh ngạc, cũng có thể là một thứ cảm xúc khác. Tóm lại, một lúc lâu sau, Vương Thế Phi mới nghe được giọng nói của ba hắn trong điện thoại: "Thế Phi... con nói thật không... có thật là con đã khiến đàn bà mang thai không ?"

"Là thật... đã được một tháng rồi..." Vương Thế Phi nói chắc như đinh đóng cột: "Ba, có phải ba nên quay về đây một chuyến không..."

"Thế Phi, nghe ba nói... bây giờ con lập tức đưa Tiểu Điệp đến bệnh viện kiểm tra, xem có phải đã mang thai thật không... đợi có được kết quả của bệnh viện, thì con gọi lại cho ba..." Vương Trạch căn dặn: "Nhớ nhé, cả quá trình đó con nhất định phải có mặt, con đến bệnh viện trung tâm thành phố, viện trưởng La ở đó là bạn thân của ba, ông ta sẽ sắp xếp mọi chuyện cho con..."

"Ba, ý của ba là Tiểu Điệp đang gạt con sao ?" Vương Thế Phi nhíu mày lại.

"Không phải ý này"

Vương Trạch căn dặn trong điện thoại: "Ba làm vậy chỉ muốn cho chắc chắn thôi... tóm lại, con cứ làm theo lời ba nói là được... những chuyện khác đừng hỏi tới nữa."

"Nhưng về phía Tiểu Điệp..." Chuyện như thế, rõ ràng là không tin tưởng Tiểu Điệp rồi, Vương Thế Phi cảm thấy có chút khó xử.

"Con nói với tiểu điệp, nói đó là ý của ba... nếu cô ta có trách thì trách ba đi..." Vương Trạch nói xong bèn gác máy. Đọc Truyện

Sau khi cúp máy, Vương Thế Phi liền tìm tiểu điệp, chuyển lời của ba đến cô ta.

Tiểu Điệp nghe xong, cũng không có chút kích động nào, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ý của bác trai em cũng hiểu, vậy chúng ta đi thôi..."

Một giờ sau, hai người đã đến khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm thành phố, viện trưởng La và chủ nhiệm Lưu của khoa phụ sản đã chờ họ từ lâu rồi.

Sau khi hỏi vài câu đơn giản, chủ nhiệm Lưu của khoa phụ sản đã đích thân giúp Tiểu Điệp làm các xét nghiệm, và đã có kết luận là, cô ta đúng thật đã có thai.

Sau khi tin này được xác định, Vương Thế Phi liền gọi điện báo tin này cho ba hắn ở nước ngoài.

Vương Trạch nghe tin, liền nói ngay là trong tuần này sẽ về Hoa Hải một chuyến.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Vương Thế Phi không hề chú ý đến vẻ mặt của Tiểu Điệp, cô ta đang cười thầm, cười một cách lạnh lùng...

Trần Thiên Huy được biết Phương Hạo Vân đã loại bỏ Vương Thế Phi, có chút bất ngờ, liền qua gặp hắn. Mong là có thể khuyên bảo Phương Hạo Vân, Vương Thế Phi là một nhân tài hiếm có, hơn nữa lại rất trung thành, không nên loại bỏ hắn.

"Hạo Vân, có thật là con sẽ loại bỏ Vương Thế Phi không ?" Trần Thiên Huy có vẻ không tin: "Có phải có chuyện gì mà con giấu chú không..."

Phương Hạo Vân nghe xong liền nói nhạt: "Tình hình hiện giờ của anh ta, không thích hợp làm chuyện mà con đã sắp xếp... vấn đề then chốt vẫn là ở Tiểu Điệp, cô ta đã mang cốt nhục của Vương Thế Phi."

"Có chuyện này sao ?"

Sắc mặt Trần Thiên Huy khẽ thay đổi, suy nghĩ một lúc nói: "Hạo Vân, con thấy con đàn bà tên Tiểu Điệp này như thế nào ?"

"Tiểu Điệp à... con cảm thấy cô ta có vấn đề, nhưng tạm thời con vẫn chưa biết là cô ta có vẫn đề ở chỗ nào..." bất giác Phương Hạo Vân lại nhớ tới ánh mắt khác thường của Tiểu Điệp.

"Hạo Vân, có chuyện này chú không biết có nên nói ra hay không..." Trần Thiên Huy nghĩ một lúc, nói: "Chú cảm thấy việc tiểu điệp mang cốt nhục của Vương Thế Phi là giả..."

"Là sao ?"

Phương Hạo Vân khẽ giật mình, hỏi: "Con thấy Thế Phi không phải là người hồ đồ, cũng không thể nào bị Tiểu Điệp lừa gạt mà không hay biết được ?"

"Là vậy nè..." Trần Thiên Huy nhíu mày đanh giọng nói: "Chú và ba của Thế Phi là Vương Trạch đã quen nhau từ lâu, quan hệ cũng rất tốt... chú nhớ có một lần, Vương Trạch uống rượu say đã từng nhắc với chú, nói là hình như con trai ông ta không thể nào sinh đẻ được nữa..."

"Có chuyện này sao ?"

Phương Hạo Vân khẽ giật mình: "Chẳng lẽ Thế Phi không biết sao ?"

"Chắc là nó không biết..." Trần Thiên Huy nói: "Chuyện này chú cũng có chút ấn tượng, chú nhớ lúc đó do Vương Trạch uống rượu say lại quá đau lòng nên mới nói ra..."

"Nhất định phải mau chóng điều tra cho rõ chuyện này, nếu thật sự Thế Phi không thể sinh con, vậy thì việc Tiểu Điệp có thai là có vấn đề..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Chú Trần, chuyện này đành nhờ chú điều tra trước vậy... con phải đến nước Anh một chuyến, đợi con về rồi sẽ xử lý tiếp..."