Vừa nói xong, ở ngay hiện trường liền xuất hiện một bóng người, là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mũi cao, xem ra cũng đã khoảng 50 tuổi, thân hình cao lớn, trông rất dũng mãnh, bên trong đôi mắt sâu tràn đầy vẻ sáng suốt, cái cảm giác nguy hiểm đó, được phát ra từ người gã.
Lúc này, dường như Phương Hạo Vân đã xác định, gã ta chính là Hilton.
"Mày là Phương Hạo Vân à ?" Hilton nhìn khắp một lượt dò xét, sau đó chầm chậm mở miệng nói: "Sao mày phát hiện được tao ?"
Hilton cảm thấy rất lạ, hôm nay gã theo dõi Phương Hạo Vân rất là cẩn thận, gã tin rằng kỹ năng theo dấu của gã rất tốt, tuyệt đối không để hắn phát hiện ra được. Nhưng, sự thật luôn là tàn khốc, gã đã bị phát hiện. Từ trong khu vực thành phố, khi gã vừa bắt đầu theo dõi hắn, thì đã bị hắn phát hiện rồi.
Sự thật như thế khiến gã có chút tức tối.
Từ trước đến nay, gã chưa từng để tâm đến Phương Hạo Vân, theo như gã nghĩ, đối thủ của gã chỉ có thể là vị cao thủ đã ngăn cản gã lần trước.
"Đúng vậy, tôi chính là Phương Hạo Vân... ông Hilton này, tôi rất tò mò, chẳng phải tổ chức của ông đã hủy bỏ nhiệm vụ ám sát tôi rồi sao ? Tại sao hôm nay ông lại theo dõi tôi chứ."
Phương Hạo Vân chau mày hỏi: "Đối với tổ chức của các ông, tôi cũng có chút hiểu biết, những người không tuân lệnh như ông, cho dù ông có là trưởng lão của Sở Tài Phán, chắc là khi trở về cũng sẽ phải chịu trừng phạt mà ?"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, sắc mặt của Hilton liền sa sầm lại, gã đang nghĩ, tên Phương Hạo Vân này rốt cuộc là người như thế nào ? Tại sao, hắn lại hiểu rõ về Thiên Đạo như thế, nhất là việc Thiên Đạo hủy đơn hàng, nếu không phải là người trong cuộc, chắc chắn không thể nào biết được... nhưng trong tài liệu mà gã có cũng đã nói rõ, rõ ràng hắn chỉ là một tên sinh viên thôi.
"Khoan đã...!"
Phương Hạo Vân thông minh, đã nghĩ ra được mục đích mà Hilton muốn theo dõi hắn: "Chắc ông muốn ép cái tên cao thủ đã ngăn cản ông ra mặt đúng không ?"
Hilton không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, để khóa chặt cái khí thế của hắn.
Thấy Hilton không lên tiếng, Phương Hạo Vân tiếp tục phân tích: " Tôi hiểu rồi, ông đâu dám làm trái lệnh của tổ chức, ông chỉ muốn ép tên cao thủ đó ra mặt, để rửa mối nhục lần trước, có phải vậy không ?"
"Mày rất thông minh...!"
Cuối cùng Hilton cũng đã chịu lên tiếng. Hắn cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Nếu mày đã biết mục đích của tao, vậy thì hãy bảo tên cao thủ kia ra đây, đối với mày, tao không có hứng thú."
"Vấn đề là ông đã tìm đến tôi rồi..."
Phương Hạo Vân khẽ hếch mày lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Từ lâu đã được nghe đại danh của Thất Tông Tội, nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt, hôm nay nếu ông đã tìm đến đây rồi, tôi đương nhiên sẽ không để vuột mất cơ hội tốt này. Hilton, chúng ta hãy quyết chiến một trận trước đi..."
"Mày muốn đấu với tao ?"
Trong mắt Hilton ánh lên một chút khinh thường, nói: "Nếu cấp trên đã hủy bỏ lệnh ám sát mày, thì tao sẽ không ra tay với mày, lý do tao tìm đến mày, mày cũng đã biết rồi, sao còn chưa chịu bảo tên cao thủ đứng sau lưng mày ra, để khỏi lãng phí thời gian của mọi người."
"Không... ông nhất định phải đấu với tôi, nếu không, ông sẽ không bao giờ đạt được mục đích, nếu không phải tôi có nguy hiểm, thì tên cao thủ đứng sau lưng tôi sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu."
Nói đến đây, trên môi Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười như trêu đùa, chầm chậm nói: "Hilton, đừng xem thường người khác, ông chưa chắc đã là đối thủ của tôi..."
Thời gian gần đây Phương Hạo Vân luyện công rất cực khổ, nên thực lực cũng đã được nâng cao hơn. Hắn muốn mượn Hilton để thử sức, xem rốt cuộc mình đã mạnh đến đâu... đương nhiên, đối diện với Hilton, hắn cũng không hề nắm chắc phần thắng, trực giác nói với hắn. Có khả năng Hilton đã đả thông được hai mạch Nhậm Đốc...
"Vậy sao ?"
Hilton tức đến phát cười: "Khẩu khí cũng to lắm, nhưng mày nói cũng phải, nếu không đánh với mày, tên cao thủ sau lưng mày chắc chắn sẽ không xuất hiện, thế thì, đành phải đắc tội vậy."
Vừa nói xong, xung quanh Hilton liền xuất hiện một luồng sát khí rất mạnh, chỉ trong một chốc, đến cả Thiên Phạt nằm trong cơ thể hắn cũng cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ tấn công này...
Phương Hạo Vân hít một hơi, vẻ mặt liền nghiêm túc hơn, Thất Tông Tội quả nhiên là danh bất hư truyền, Hilton là người có thực lực thấp nhất trong Thất Tông tội, mà đã lợi hại như vậy, thì lão đại của họ, sẽ tới cảnh giới nào đây, trừ phi lão đại của họ Hoắc Đức Hoa đã đạt được đến cảnh giới như dì Bạch ?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân bất chợt buồn lòng.
"Mày sợ à ?" Hilton cười khinh thường: "Tao có thể cảm nhận được nỗi sợ trong lòng mày..."
"Ông mới nên sợ đó, cả nhà ông mới phải sợ..."
Phương Hạo Vân tức tối nói: "Tôi chỉ đang nghĩ đại trưởng lão của ông Hoắc Đức Hoa rốt cuộc là lợi hại đến cỡ nào... còn về ông, tôi thấy ông chưa chắc đã là đối thủ của tôi..."
Cao thủ quyết đấu với nhau, nhất định không được phân tâm.
Chính vào lúc này, hình bóng Hilton khẽ động đậy, đột nhiên đã không thấy đâu nữa. Phương Hạo Vân khẽ kinh ngạc, sau đó liền cảnh giác, Thiên Phạt cũng đã được nắm trên tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào tình hình xung quanh.
Nhưng mặc cho hắn có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của Hilton, đến cả mùi của hắn cũng không nghe được. Phương Hạo Vân cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng, trên mặt vẫn vững như Thái Sơn, ánh mắt cứ nhìn lướt qua xung quanh.
Chính vào lúc đó, một bóng người thoáng qua, Hilton lại lần nữa xuất hiện ở vị trí cũ, không hề động đậy nữa. Nhưng Phương Hạo Vân lại phát hiện một vấn đề, hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của Hilton.
"Cao thủ, quả nhiên là cao thủ..."
Phương Hạo Vân lại hít một hơi lần nữa, Hilton trước mắt hắn đã có thể giữ lại hơi thở theo ý của gã, thậm chí đã đạt đến cảnh giới có thể che giấu cả bên trong. Về việc có thể thu lại hơi thở theo ý mình, nếu miễn cưỡng thì Phương Hạo Vân vẫn có thể làm được, nhưng nếu muốn đạt đến cảnh giới có thể che giấu bên trong như Hilton, thì hắn vẫn cần cố gắng hơn nữa.
Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân lành lạnh, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, Hilton đúng là mạnh hơn hẳn so với Robert. Hôm nay hắn được gặp gã, có thể xem là cuộc khảo nghiệm lớn nhất và tàn khốc nhất từ lúc hắn rời khỏi Thiên Đạo đến nay, Hilton cũng là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được từ sau khi đổi mặt sống lại.
Hắn chuẩn bị thi thố hết tài năng của mình, cũng có thể vì vậy mà giành được sự đột phá...
"Hilton, xông vào đi, tôi sẽ không sợ ông đâu..." Sau khi đã xác định chủ ý, tâm trạng của Phương Hạo Vân đã bình tĩnh lại nhiều. Hắn nắm chặt Thiên Phạt trong tay, chỉ về phía Hilton, lòng sôi sục muốn chiến đấu, lúc đó, hắn ngạc nhiên vì phát hiện ra, do tác dụng của Thiên Phạt, dường như hắn đã bắt được hơi thở của Hilton.
Hình như đã cảm nhận được một chút uy hϊếp phát ra từ trên người của Phương Hạo Vân, trong ánh mắt của Hilton có biểu lộ ra một chút thích thú: "Ha ha, khá lắm, có chút ý nghĩa...!"
"Xem ra, chắc mày có thể đỡ được 3 chiêu của tao...!" Vừa dứt câu, chiếc áo khoác dài của Hilton liền phất phơ trong gió, tuy không có gió những vẫn tự động phất phơ, hơi thở lúc có lúc không, thật rất nguy hiểm.
"Lên đi...!" Phương Hạo Vân nói nhẹ, thân hình khẽ động đậy đã cầm đao xông qua.
"Ha ha...!" Hilton cười rồi lại cười nhưng không trả lời, hình như gã ta chẳng thèm để tâm đến, khẽ hét một tiếng, hắn chầm chầm bay về phía Phương Hạo Vân.
"Bốp...!"
Trong lúc nói chuyện, đòn công kích của hai người đã gặp nhau, hai người đều có vẻ chưa cố hết sức, nên không ra chiêu quyết định nào, hai người chỉ là đang tấn công nhẹ nhàng mang tính dò xét nhau, trong phút chốc rồi lại rời ra.
Ánh mắt Hilton lạnh lùng, hét lên một tiếng: "Lại lần nữa, mong là mày có thể ra tay hết sức, nếu không thì tao sẽ không ngại lỡ tay gϊếŧ mày đâu..." Vừa nói xong, một luồng sát khí mãnh liệt từ trên người gã trào ra như điên cuồng. Luồng sát khí kinh người ập về phía Phương Hạo Vân, dường như muốn bóp ngẹt hắn.
Trong lòng Hạo Vân nghĩ đến việc tránh né, thân thể liền cử động linh hoạt, thân hình trong phút chốc đã lui về sau, nhảy ra khỏi phạm vy công kích của Hilton, phòng thủ toàn thân, tay nắm chặt Thiên Phạt, chuẩn bị tiếp đón những chiêu gϊếŧ người nguy hiểm nhất của kẻ địch. Gặp phải một cao thủ như Hilton, điều duy nhất hắn có thể làm chính là liều một phen...
"Tốc độ khá lắm...!"
Nhìn thấy Phương Hạo Vân lùi lại chỉ trong phút chốc, trên môi Hilton khẽ cười, nhưng sát khí xung quanh gã vẫn không hề giảm, ngược lại còn mạnh mẽ hơn, dường như gã đang tìm một cơ hội tốt nhất để tấn công. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Phương Hạo Vân hét to một tiếng, chân khẽ trượt một cái, thân hình hắn nhanh như chớp giật, thậm chí còn để lại một chút tàn ảnh.
Dường như cảm nhận được sát khí của Phương Hạo Vân, Hilton cười lạnh lùng một tiếng, nghiêng người tiến lên, trong tay gã không biết tự lúc nào đã xuất hiện thêm một cây thước sắt màu đen. Cái đó chính là cây thước Trừng Phạt mà hắn chuyên dùng. Mấy chục năm công phu của Hilton đều nằm trên cây thước trừng phạt này, uy lực không như những vũ khí bình thường khác.
"Gϊếŧ…!" Đôi mắt Hilton trợn tròn, hét to một tiếng, cả thân người gã đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Hạo Vân, cây thước sắt nhằm thẳng vào tim hắn, vừa ra tay đã là chiêu gϊếŧ người rồi.
Phương Hạo Vân trong lòng cảnh giác, lần này Hilton dường như đã dốc hết sức ra tay, tốc độ còn nhanh hơn hẳn, hắn vội vàng thu hồi lại Thiên Phạt để phòng thủ
Hilton chầm chậm múa hai cánh tay, rồi từ từ đẩy về phía trước, đẩy ra được một lúc, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh hơn, cây thước Trừng Phạt tạo ra những tiếng vυ't như xé gió, đòng công kích của Hilton đang đến gần Phương Hạo Vân.
Trong tích tắc bên tai Phương Hạo Vân vang lên một tiếng động nhẹ, Thiên Phạt và thước Trừng Phạt đã đυ.ng độ nhau, hai vật gặp nhau, một luồng sức mạnh rất lớn liền đẩy Phương Hạo Vân lùi lại vài bước. Thiên Phạt như muốn rời khỏi tay hắn, sau một sự kinh ngạc lớn Phương Hạo Vân liền dồn lại công lực, nắm chắc Thiên Phạt.
Khó khăn lắm mới khống chế được cục diện, Phương Hạo Vân vội vàng lui lại vài bước, lúc này hắn đã là hổ dữ bị thương, đầu đầy mồ hôi.
Lại nhìn tên Hilton, trong ánh mắt gã dường như cũng có chút kinh ngạc, theo như gã nghĩ thì, đòn công kích đó, cứ cho là không thể đả thương được Phương Hạo Vân, cũng đủ để khiến cây đao bay khỏi tay hắn.
Nhưng hắn lại nắm chặt cây đao trong tay, hơn nữa trên thân người cũng không bị một vết thương nào, dường như gã đã lường được sức mạnh của Phương Hạo Vân.
Một lúc sau, Hilton dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt lạnh như băng, gã nắm ngược cây thước Trừng Phạt, thản nhiên nói: "Đưa cây đao trong tay mày cho tao, tao có thể tha cho mày…"
Sau vài lần đấu với nhau, Hilton đã chú ý đến Thiên Phạt trong tay hắn, đã giao chiến với thước Trừng phạt mà vẫn không hề bị suy suyển gì, tuyệt đối không phải vật tầm thường. Trong cả Thiên Đạo, biết được bí mật về Thiên Phạt của Phương Hạo Vân cũng chỉ có Nguyệt Như và dì Bạch… những người khác, cho dù có là long đầu, cũng chỉ cho rằng đó là một cây đao vô cùng sắc nhọn mà thôi.
"Muốn lấy vũ khí trong tay tôi, trừ phi gϊếŧ chết tôi đi…!"
Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, tay phải dùng sức nắm chặt Thiên Phạt hơn nữa, lúc đó hắn cảm nhận được mối liên hệ giữa hắn và Thiên Phạt càng trở nên mật thiết hơn, hắn cảm thấy máu trong toàn thân hắn như ngùn ngụt, một luồng sức mạnh to lớn phát ra từ Thiên Phạt, trong tích tắt đã lan ra khắp toàn thân hắn.
"Tiếp đi…!"
Tuy không biết do nguyên nhân gì mà khiến Thiên Phạt phát huy được sức mạnh to lớn như vậy, nhưng lúc này ý chí chiến đấu của Phương Hạo Vân cao đến tận trời, có vẻ như không chết thì sẽ không thôi.
"Mày đã mạnh hơn à ?"
Mép môi Hilton khẽ hếch lên, cứ xem như là gã đang cười vậy: "Xem ra cây đao trong tay mày đúng là có vẻ kỳ lạ, tao nhất định phải lấy nó cho bằng được…"
Nói xong,Tay phải đang trĩu xuống của Hilton liền giương lên, một chiêu lấy mạng vô cùng mạnh mẽ bỗng vυ't về phía Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân tập trung hết toàn thân, chớp mắt đã né được, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ông cũng nên dốc hết sức ra đi, nếu không, tôi và ông khó mà phân được thắng bại…"
Hilton hét một tiếng, ánh mắt có vẻ tinh ranh, thân hình hắn như bay về phía Phương Hạo Vân, sát khí lợi hại đến nỗi khiến Phương Hạo Vân cũng không thể thở được.
Phương Hạo Vân huơ tay phải, ánh sáng lạnh mạnh mẽ trong tay hắn đã xông về phía Hilton, chỉ trong chớp mắt, đã phát ra mấy chục tia sáng sắc lạnh.
Hilton đanh mặt lại, cảm nhận được sức mạnh to lớn của chiêu lấy mạng đó, vội vàng né tránh, còn Phương Hạo Vân nhân lúc đối phương đang né đòn, bèn hét một tiếng, tiếp tục tấn công về phía Hilton, Thiên Phạt trong tay hắn bổ về phía cổ của Hilton một cách tàn nhẫn.
Không biết là do Hilton trượt chân hay là, gã nhoài người có tính toán, chính vào lúc cây đao của Phương Hạo Vân sắp chém đến cần cổ hắn, hắn không lùi lại mà còn tiến lên, khác hoàn toàn với phản ứng trước đó, vào lúc Phương Hạo Vân đang lấy làm kỳ lạ, ánh mắt Hilton ánh lên, cây thước trừng Phạt trong tay đã công kích mạnh với Thiên Phạt, Phương Hạo Vân chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn được truyền qua, khiến Thiên Phạt trong tay hắn đỡ đòn.
Lúc đòn tấn công bị đỡ được, Phương Hạo Vân liền hét một tiếng giận dữ, tay trái xòe ra thành hình một cây đao mau chóng chém về phía Hilton, không hiểu tại sao, lần này Hilton không đỡ, mặc cho tay hắn chém qua.