Cống hiến của Phương Hạo Vân đối với thôn Lưu Thủy quả thật quá lớn, trước tiên là đã cắt bỏ được việc nhà họ Lưu ác bá đã bóc lột họ trong suốt mấy mươi năm, bây giờ lại khiến họ trở nên giàu có... ân huệ như thế, nếu còn không làm chút gì cho hắn thì thật là khó coi. Các thanh niên trai tráng đều đã đi báo danh tham gia xây dựng công trình, những người có tuổi, những chuyện cần sức lực chắc chắn không làm nổi, nhưng hằng ngày đều làm bánh, nấu cháo rồi đem cho đội thi công miễn phí...
Tạ Mai Nhi thấy sự nhiệt tình của mọi người, đột nhiên lại nhớ đến những bộ phim điện ảnh thời kháng chiến, lúc đó, các thôn dân của chúng ta cũng nhiệt tình làm bánh nấu cháo cho các đồng chí như vậy...
Cái này đã nói lên điều gì ?
Các bá tánh của chúng ta là những người dễ thương nhất, ai đối xử tốt với họ, họ sẽ đối xử tốt lại... thật ra, yêu cầu của họ cũng rất rất thấp... "Hạo Vân, anh đã cứu tôi, cũng cứu luôn cả các thôn dân ở thôn Lưu Thủy..." Bây giờ Tạ Mai Nhi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi, cũng là người trực tiếp quản lý dự án này, nên cô rất rõ, sau khi toàn bộ quy hoạch của tập đoàn Đằng Phi đã thực hiện xong, cái tên thôn Lưu Thủy sẽ nổi tiếng khắp nơi, còn những người dân của thôn Lưu Thủy luôn sống trong cảnh nghèo khó sẽ từng bước đi lên con đường khá giả, thoát khỏi cái số nghèo... tương lai sau này có thể cuộc sống của họ sẽ còn tốt hơn cuộc sống của những người dân thành thị.
Tuy mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng trong lòng Tạ Mai Nhi lại thấy rất vui, hơn nữa cảm giác trong lòng cũng rất dạt dào... dường như cô đã cảm nhận được cái ý nghĩa của cuộc sống.
Chính phủ thành phố Tây Hải thấy 200 triệu đồng tiền bồi thường đã được phân phát một cách thuận lợi, nên cũng có một chút nhận định cảm tính đối với tập đoàn Đằng Phi, lại càng có lòng tin đối với việc hợp tác sau này.
Vì muốn tạo được tình thế và tác dụng tuyên truyền, chính phủ thành phố Tây Hải quyết định tổ chức một buổi công bố rất lớn đối với báo chí, đem tình hình công tình đang xây dựng ở thôn Lưu thủy công bố tới đại chúng.
Do đó, Phương Hạo Vân cũng rất vui lòng, cách nghĩ của chính phủ thành phố Tây Hải rất hay. Việc mở một buổi họp ký giả, chính là cơ hội tốt để làm tuyên truyền quảng cáo.
Cái cơ hội như vậy, đối với vườn sinh thái, hay thôn nghỉ dưỡng đều rất quan trọng.
Theo ý của Tạ Mai Nhi và Bạch Phúc là sẽ để Phương Hạo Vân đích thân đến, nhưng do dạo gần đây hắn quá bận, không cách nào qua đây được, nên chỉ đành làm luôn mà không có hắn.
Sau khi thông qua bàn bạc, tập đoàn Đằng Phi quyết định sẽ do phó tổng Tạ Mai Nhi được toàn quyền đại diện, cùng hợp tác với chính phủ thành phố Tây Hải mở cuộc họp báo này.
Buổi công bố có văn phòng làm việc của chính phủ thành phố Tây Hải, do bộ Tuyên Truyền dẫn đầu, và liên kết với các bộ phận khác cùng nhau tổ chức.
Vì muốn buổi lễ công bố ngày hôm đó thêm phần long trọng, Trần Thiên Huy đã lợi dụng mối quan hệ của mình để cho ra một số tin phong thanh, khiến giới truyền thông trong cả nước đã chen chúc nhau mà đến. Đồng thời, trước đó bộ tuyên truyền của thành phố Tây Hải cũng đã mời một số báo giới... cho nên, hôm lễ công bố các giới truyền thông hay tin mà đến lên đến hơn 300 người, quy mô khá lớn, tuy không thể nói là sau này sẽ không có, nhưng cũng là chưa từng có trong lịch sử...
Vì để có thể chứa được một lượng ký giả lớn như vậy, chính phủ thành phố Tây Hải đã định địa điểm tổ chức là ở khách sạn 4 sao Hồng Vận của thành phố.
Bây giờ đã là thời đại kỹ thuật số, nên không sợ vấn đề không đủ phim để chụp, nên các ký giả đều chụp lấy chụp để... đội chó con của một số toà soạn cứ nhằm vào cô phó tổng xinh đẹp của tập đoàn Đằng Phi mà chụp liên tục...
Vì muốn thể hiện việc coi trọng của chính phủ đối với đầu tư lần này, nên một số lãnh đạo của chính phủ ủy ban thành phố cũng đến tham dự và là người phát ngôn chính cho buổi lễ công bố lần này. La Gia Sơn thị trưởng thành phố Tây Hải, khi đứng trên bục phát biểu đã bị các ánh đen flash chớp nháy đến độ không mở được mắt ra, không cần nghi ngờ gì nữa, trong thời gian ông làm thị trưởng, đây là lần đầu tiên ông đối diện với nhiều phóng viên ký giả như vậy.
Sau khi được các lãnh đạo có liên quan nói một số lời tượng trưng, thì đến thị trưởng thành phố Tây Hải La Gia Sơn chính thức giới thiệu với mọi người về tình hình quy hoạch tổng thể của công trình ở thôn Lưu Thủy.
Trước tiên, giới truyền thông cùng không hiểu rõ lắm về công trình ở thôn Lưu Thủy, đa số các phóng viên ký giả đều vì nể mặt nên mới đến.
Nhưng sau khi nghe xong bản báo cáo của La Gia Sơn, một số ký giả có tố chất nghề nghiệp cao đã nhận ra giá trị của tin tức... nếu bản báo cáo của La Gia Sơn đúng như vậy, vậy thì khi các công trình ở thôn Lưu Thủy đã hoàn thành, cái lợi ích kinh tế mà nó đem lại sẽ là một con số khổng lồ, nó sẽ mau chóng thúc đẩy kinh tế của thành phố Tây Hải phát triển... Nguồn truyện: Đọc Truyện
Là thị trưởng nắm bắt những điều chủ yếu của công trình này, La Gia Sơn sau này tiền đồ sẽ sáng lạng.
Khi buổi lễ công bố đã đi vào giai đoạn tự do đặt câu hỏi, một số báo giới đã tích cực nêu ra câu hỏi, nêu ra những nghi vấn trong lòng. Trước tiên, một ký giả đã đưa tay lên hỏi: "Tôi là ký giả của Thương Báo Hoa Hải, xin được hỏi thị trưởng La, sau khi công trình ở thôn Lưu Thủy được hoàn thành, mỗi ngày có thể tăng thêm bao nhiêu tiền thuế cho chính phủ ?"
"Nếu theo như tính toán hiện thời, một trăm triệu..." Vẻ mặt của La Gia Sơn rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Theo như dự tính hiện giờ, các loại thuế tổng thu vào đã gần được một trăm triệu... Hơn nữa, đó còn là dự tính tạm thời, còn về tình hình cụ thể, còn phải chờ công trình hoàn thành xong mới biết được."
Các ký giả ở hiện trường liền xôn xao, nên biết rằng, thành phố Tây Hải chỉ là một thành phố quy mô nhỏ... trước mắt trong cả thành phố, người nộp thuế cao nhất chỉ được 5 triệu/ngày. Hai con số này mà so sánh với nhau, cơ bản vốn đã có thể nhìn thấy được lợi ích kinh tế và cơ hội kinh doanh to lớn của dự án ở thôn Lưu Thủy.
Sau đó, một nhà báo của thành phố Tây Hải đã nêu ra một vấn đề mà mọi người đều quan tâm: "Tôi là ký giả báo thành phố Tây Hải, xin hỏi thị trưởng La, nghe nói tập đoàn Đằng Phi vừa mới được thành lập... theo như chúng tôi được biết, dự án ở thôn Lưu thủy có thể tiền đầu tư sẽ lên đến 1 tỷ mấy, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa. Đối với việc đầu tư quy mô lớn như vậy, một công ty mới mở như tập đoàn Đằng Phi, liệu họ có đủ thực lực hay không ? Làm thế nào để đảm bảo rằng dự án ở thôn Lưu Thủy có thể hoàn thành một cách thuận lợi ? Ngoài ra chúng tôi còn muốn biết, lần chuyển nhượng khai phá này, chính phủ và bá tánh của chúng ta đã nhận được bao nhiêu lợi ích, có thể cho một con số cụ thể hơn không ?"
La Gia Sơn nghe hỏi, sắc mặt có chút thay đổi, ông liếc về phía bộ trưởng bộ tuyên truyền của mình, trong lòng có chút bất mãn với gã. Câu hỏi như chất vấn này, sao gã ta có thể sắp xếp cho ký giả thành phố mình hỏi được chứ...
Định thần lại một chút, trên mặt La Gia Sơn lộ ra một nụ cười tự tin, nhìn một vòng xung quanh, lớn tiếng nói: "Hai câu hỏi của anh bạn ký giả đây, thật ra có thể quy lại thành một câu... nói một cách thẳng thắn, chính là vấn đề vốn đầu tư, tôi nghĩ điểm này thì mọi người không cần lo lắng, tuy tập đoàn Đằng Phi chỉ mới thành lập không lâu, nhưng thế lực kinh tế của họ rất mạnh, chỉ vài hôm trước thôi, hai trăm triệu tiền bồi thường cho thôn dân ở đó đều đã được phân phát hết, chuyện này các ký giả có thể đến tận nơi để mà kiểm tra tính xác thực... ngoài ra, chính phủ thành phố Tây Hải chúng tôi, cũng dựa theo một số chính sách có liên quan, cũng đã được tập đoàn Đằng Phi đưa cho một trăm triệu để làm chi phí... Toàn bộ số tiền này, trước mắt đều đã được chuyển đến đầy đủ... mọi người đều biết, thành phố Tây Hải của chúng tôi là thành phố không được phát triển lắm. Thu nhập tài chính còn tương đối khó khăn, dự án thôn Lưu Thủy lần này, hoàn toàn có thể hóa giải một cách có hiệu quả hiện trạng nạp thuế kinh tế đang túng quẫn của thành phố ta... lần này tập đoàn Đằng Phi đầu tư tương đối lớn, trong tương lai cũng sẽ đem lại cho chúng ta cơ hội kinh doanh và thu nhập kinh tế rất lớn, chính phủ của chúng ta cũng đang lợi dụng cơ hội này để kêu gọi vốn đầu tư từ bên ngoài vào thêm. Tích cực mưu cầu lợi ích cho quần chúng nhân dân, mưu cầu cho đất nước phát triển... Tóm lại mà nói, Dự án thôn Lưu Thủy lần này hoàn toàn phù hợp với lợi ích tổng thể của nhân dân thành phố Tây Hải."
Ngừng lại một lúc, La Gia Sơn lại bổ sung thêm một câu: "Có tin này chắc là mọi người vẫn chưa biết, chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi kiêm tổng giám đốc, cũng chính là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm... thế lực của tập đoàn Thịnh Hâm chắc mọi người cũng đã biết, cho nên nói, vấn đề vốn đầu tư, mọi người không cần phải lo lắng nữa, sẽ không xảy ra vấn đề gì..."
Nói xong câu này, trong hội trường lại một lần nữa huyên náo... tập đoàn Thịnh Hâm từ nửa năm trước đến đầu năm nay có thể gọi là lên như diều gặp gió, đã nhiều lần xuất hiện trên báo đài. Hơn nữa nội dung của các báo đài đều là ca tụng công đức của họ, do đó có thể thấy thực lực của tập đoàn.
Hôm nay La Gia Sơn đã tung tin này ra, tập đoàn Đằng Phi thật ra chính là công ty con của tập đoàn Thịnh Hâm, vậy thì, những người trước đây lo lắng về chuyện tiền vốn sẽ không được chuyển đến đầy đủ, liền còn còn lo lắng nữa.
Tiếp đó cũng có người hỏi Tạ Mai Nhi: "Chào tổng giám đốc Tạ, tôi là ký giả của nhật báo Thiên Hà, xin được hỏi tổng giám đốc Tạ đây, nghe nói cô là người của thôn Lưu Thủy, tôi muốn hỏi là, đầu tư lần này của tập đoàn Đằng Phi có liên quan gì đến cô không ? Có phải nguyên nhân là xuất phát từ cô... nên mới có việc đầu tư lần này.
Câu hỏi này có vẻ ngoài lề một chút.
Tạ Mai Nhi khẽ chau mày, nhìn tên ký giả vừa nêu lên câu hỏi, cười nói: "Anh có đúng là ký giả của nhật báo Thiên Hà không hay là ký giả của mấy tờ báo lá cải ?"
Tạ Mai Nhi hỏi như vậy, tên ký giả đó liền nín thinh ngay, không biết nên nói gì thì hơn.
La Gia Sơn đã mau chóng giải vây: "Câu hỏi của vị ký giả này đây, tôi có thể trả lời thay cho tổng giám đốc Tạ, việc đầu tư lần này, đều hoàn toàn là kết quả của việc khuyến khích đầu tư của thành phố chúng tôi."
Tạ Mai Nhi cầm lấy micro, cười nói: "Đúng vậy, tập đoàn Đằng Phi sở dĩ có thể đầu tư ở đây, hoàn toàn đều được tiến hành dựa trên cơ sở khuyến khích đầu tư của thành phố Tây Hải."
Mấy phó thị trưởng kế bên, trong lòng thẩn thờ, lén xem thường la Gia Sơn, ông ta đâu có khuyến khích đầu tư gì đâu, lần này có thể kéo được vốn đầu tư lớn như vậy, chẳng liên quan đến La Gia Sơn một chút nào...
Tuy là nói vậy, nhưng cái công lao này tên La Gia Sơn đó đã nắm chắc rồi.
Sau đó, một số ký giả lại nêu lên một số câu hỏi, vì có sự ngại ngùng trước đó, nên câu hỏi của các ký giả đã nghiêm túc hơn, không liên quan đến những vấn đề nhạy cảm nữa.
Sau cùng, buổi lễ công bố đã kết thúc một cách trọn vẹn trong bầu không khí vui vẻ.
Sau buổi lễ, chính phủ thành phố Tây Hải làm chủ, đã mời cơm một số ký giả quan trọng và các nhân viên chủ yếu của tập đoàn Đằng Phi, trong đó đương nhiên có cả phó tổng giám đốc Tạ Mai Nhi.
Trong thời gian đó, La Gia Sơn nhiều lần chúc phúc Tạ Mai Nhi, mong là tập đoàn Đằng Phi có thể duy trì quan hệ hợp tác lâu dài với thành phố Tây hải... đồng thời mong Tạ Mai Nhi có thể truyền đạt lại những lời hỏi thăm thân thiết của ông cho Phương Hạo Vân.
Cùng lúc đó La Gia Sơn lại lần nữa biểu thị thái độ của chính phủ ủy ban thành phố Tây Hải, việc đặc biệt làm theo cách đặc biệt, các bộ phận đều bật đèn xanh cho tập đoàn Đằng Phi, toàn lực ủng hộ công việc của họ.
Đối với việc này, Tạ Mai Nhi đã tỏ ý cám ơn, đồng thời cũng truyền đạt lại ý của Phương Hạo Vân, đầu tư của tập đoàn Đằng Phi ở thành phố Tây Hải, tuyệt đối không chỉ có một dự án đơn giản ở thôn Lưu Thủy thôi đâu. Nếu hai bên hợp tác vui vẻ thì, tương lai sau này, tập đoàn Đằng Phi sẽ tiến thêm một bước đầu tư nữa.
Đương nhiên là La Gia Sơn thầm mừng trong bụng, nếu cứ tiến hành theo tình hình này, không cần đến năm hay sáu năm, đoán chừng thành tích chính trị của hắn đủ để hắn lên chức rồi... hơn nữa hắn sẽ là người dẫn đầu cho Đằng Phi ở thành phố Tây Hải, sau này trong lịch sử thành phố Tây Hải sẽ ghi nhớ đến công trạng của hắn. Tạ Mai Nhi đã thông qua điện thoại đem toàn bộ tình hình chi tiết báo cáo lại với Phương Hạo Vân, đồng thời cũng để lộ nỗi nhớ của cô dành cho hắn.
Phương Hạo Vân lấy làm vui mừng đối với việc xem trọng và ủng hộ của thành phố Tây Hải, quyết định tiến hành nhượng quyền thêm nữa... làm ăn là phải suy nghĩ đến lợi ích lâu dài, cái nhượng quyền lợi tạm thời này, là vì muốn thu được cái lợi lớn hơn.
"Chị Mai, vậy đi, bên phía thi công của trại heo, hai người cứ chọn luôn ở thành phố Tây Hải đi... nhưng phải nhớ kỹ, vẫn phải đảm bảo về chất lượng." Phương Hạo Vân căn dặn một câu.
"Uhm!"
Tạ Mai Nhi gật đầu đồng ý, sau đó liền lấy hết can đảm, hỏi: "Hạo Vân, sắp tới đây em có thể đến chỗ này một chuyện không ? Hiện tại tình thế vô cùng tốt, nếu chủ tịch như em có thể đến đây để cổ vũ sĩ khí, chị đoán là mọi người sẽ càng nỗ lực hơn nữa..." Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu tâm tư của Tạ Mai Nhi, thật ra cô ấy chỉ muốn nhân cơ hội đó mà gặp mình một chút. Trên thực tế Phương Hạo Vân cũng có cách nghĩ như vậy, chỉ là hắn quả thật không đi khỏi được.
Do dự một lúc, Phương Hạo Vân nói: "Chị Mai, vậy đi, đợi khi nào công việc trong tay em đã xong rồi, em sẽ cố gắng bớt chút thời gian đến đó một chuyến."