Mấy cô nàng ngoài phố ăn mặc hở hang, những nhân viên nữ trong công ty cũng không ngoại lệ. Theo như quy định của tập đoàn Thịnh Hâm, lúc vào làm việc ở công ty phải mặc đồ công sở nên sẽ hạn chế được phần nào các cô gái khoe mẽ cơ thể. Chỉ có điều trên có chính sách, dưới có đối sách, mấy cô nàng lắm chiêu tuy mặc đồ công sở thật đấy nhưng chiếc nút ở cổ lại không thèm cài, Phương Hạo Vân vừa bước vào công ty là đập ngay vào mắt vô số làn da trắng nõn.
Từ khi phụ trách dự án căn hộ ở Tây Hoàn, Bạch Lăng Kỳ đã có phòng làm việc riêng của mình, lúc này cô đang cắm cúi nơi bàn làm việc lật xem một số tài liệu thống kê thị trường. Đọc Truyện
Vì công việc bận rộn, Phương Hạo Vân đã không gặp Bạch Lăng Kỳ suốt hai ngày rồi, nhìn thấy bạn gái đang chăm chú làm việc, trong lòng Phương Hạo Vân cảm động vô cùng, đáng lí ra cô hoàn toàn có thể thảnh thơi như các cô sinh viên khác, tận hưởng cuộc sống sinh viên tự do tự tại trong một thời gian, thế mà giờ đây vì muốn giúp hắn, cô đã phải hy sinh cuộc sống riêng tư của mình rồi…
"Kỳ!" Bạch Lăng Kỳ vì quá chú tâm vào công việc nên Phương Hạo Vân đã đứng nhìn rất lâu cô vẫn chưa phát hiện, bất đắc dĩ Phương Hạo Vân phải gọi tên cô.
"Hạo Vân, anh đến đó à…" Nghe ra giọng nói quen thuộc, Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên, nét vui mừng tràn ngập.
Hai ngày không gặp, kiểu tóc của cô đã thay đổi, mái tóc dài óng mượt trước kia đã được cắt ngắn, tuy mất đi phần nào thùy mị nhưng thay vào đó là nét chín chắn hơn, Bạch Lăng Kỳ đang mặc một bộ váy công sở màu trắng, nhìn vào như một cô gái thành đạt, hình như ngay cả một chút vẻ ngây thơ của cô nữ sinh đại học cũng không thể nhìn ra.
Chắc do quy định của công ty, Bạch Lăng Kỳ chỉ trang điểm nhẹ, khuôn mặt thanh tú càng kiềm diễm hơn, nhất là đôi môi chúm chím xinh xinh, càng nhìn càng mê hoặc người ta.
Khi cô đứng dậy bước tới gần Phương Hạo Vân, trên tay vẫn còn cầm lấy cây bút: "Hạo Vân, em nhớ anh lắm…" Đôi tình nhân đang yêu say đắm một ngày không gặp, như xa cách 3 mùa thu…
"Ây da!" Khi Phương Hạo Vân ôm Bạch Lăng Kỳ vào lòng, cây bút trên tay Bạch Lăng Kỳ đâm trúng ngực hắn một cái, tuy không hề có một chút đau đớn nhưng Phương Hạo Vân lại cố tình hét toáng lên.
Tiếng hét của hắn làm Bạch Lăng Kỳ hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, Hạo Vân, em không phải cố ý đâu…" Nói xong, cô vội ném cây bút trên tay đi.
"Hạo Vân, có làm anh chảy máu không? Để em xem thử…" Bạch Lăng Kỳ xoa nhè nhẹ lên chỗ bị cây bút đâm của hắn.
"Hí hí!" Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố: "Em giúp anh xoa bóp đi mới khỏi…"
Bạch Lăng Kỳ nghe hắn nói thế là biết ngay hắn không sao, nhưng cô vẫn đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên xoa bóp cho hắn.
Phương Hạo Vân cười hi hí khoái trá, nói: "Không đúng vị trí rồi, xuống dưới chút đi em…"
Bạch Lăng Kỳ biết ngay bạn trai muốn gì, từ từ xuôi tay xuống đến khi đυ.ng vào khúc cây hùng vĩ của hắn mới dừng lại. Bạch Lăng Kỳ giật thót người rụt tay lại, lườm hắn một cái, nguýt dài: "Anh là con ma háo sắc…"
Phương Hạo Vân ấm ức lắm, nếu anh là con ma háo sắc sao em còn đυ.ng vào chỗ ấy của anh…
Phương Hạo Vân đang mấp máy môi định nói gì, Bạch Lăng Kỳ đã ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn bã dò xét hắn: "Hạo Vân, dạo gần đây em bận bịu công việc, không chăm sóc tốt cho anh, anh sẽ không trách em chứ?"
Phương Hạo Vân nghe xong cảm động trong lòng, con bé ngốc này, mình đáng lí ra phải là người xin lỗi, thế mà bạn gái lại suy nghĩ cho cảm xúc của hắn…
Phương Hạo Vân vội an ủi Bạch Lăng Kỳ vài câu, nói: "Kỳ, thật ra anh phải nói lời xin lỗi với em mới phải, tất cả đều là lỗi của anh, nếu không phải anh em đã không vất vả như thế… Em đó, vừa phải đi học, vừa phải phụ trách dự án lớn như thế, thật là làm khó cho em quá… Kỳ, hay là như vậy đi, em đồng ý cho chị Tuyết Di sắp xếp thêm vài nhân viên trợ lí cho em nhé, nếu em vất vả quá mà ngã bệnh, anh sẽ đau lòng lắm đấy…"
Bạch Lăng Kỳ thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó xử: "Hạo Vân, thật ra lúc mới bắt đầu em cũng từng nghĩ nên có mấy tay trợ lí, nhưng sau đó em suy nghĩ kĩ lại thấy không cần nữa, một mình em là được rồi. Hạo Vân, dự án này đối với em mà nói là một cơ hội tốt, em sẽ cố gắng nắm bắt lấy, anh yên tâm đi, em sẽ không phá hỏng dự án này đâu, anh phải tin vào năng lực của em chứ."
Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an: "Đương nhiên là anh tin tưởng em rồi, Kỳ à, anh tuyệt đối đặt trọn niềm tin vào em, em có đủ năng lực làm tốt dự án Tây Hoàn, vì em là cô gái của Phương Hạo Vân này mà." T
"Đồ không biết xấu hổ!" Bạch Lăng Kỳ vừa đắc ý vừa ngó lơ bạn trai, đùa cợt: "Anh phải nói anh là người đàn ông của Bạch Lăng Kỳ này mới chính xác."
"À, Hạo Vân, em nghe chị Tuyết Di nói, anh đã thành lập tập đoàn Đằng Phi đúng không? Có cần em qua giúp anh không?" Bạch Lăng Kỳ nghiêm túc đề nghị.
"Không cần đâu, một mình anh tự cán đán được… Kỳ, em đó, tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại tập đoàn Thịnh Hâm làm việc, nếu anh mà lôi kéo cả em đi, ba mẹ và chị Tuyết Di của anh chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nói không chừng họ sẽ bu lại xé xác anh mất." Phương Hạo Vân nói đùa như thật: "Tương lai em còn là bà chủ của tập đoàn Thịnh Hâm cơ mà."
Bạch Lăng Kỳ nghe bạn trai nói thế liền đỏ mặt thẹn thùng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, cô khẽ gật đầu như bé mèo ngoan.
Đột nhiên, điện thoại của Bạch Lăng Kỳ réo vang, cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, vốn định không bắt máy, nhưng nghe Phương Hạo Vân nói: "Không sao, em cứ bắt máy đi…"
"Vâng!" Bạch Lăng Kỳ cầm máy điện thoại tránh ra xa hơn một chút.
Phương Hạo Vân có thính giác cực nhạy, tuy âm thanh phát ra từ máy điện thoại rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được, đó là tiếng của một người đàn ông, hơn nữa còn hơi quen thuộc, chỉ là nhất thời hắn không nhớ ra đã từng nghe qua giọng nói này ở đâu rồi.
"Xin lỗi, tôi không rảnh!" Đây là câu nói duy nhất mà Bạch Lăng Kỳ hét vào điện thoại.
Sau khi gác máy, Bạch Lăng Kỳ tỏ thái độ không vui, ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét.
"Kỳ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Hạo Vân bình thản hỏi chuyện.
Bạch Lăng Kỳ bỏ máy vào túi, tinh thần không được tự nhiên lắm, nhưng cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, mỉm cười lấp liếʍ: "Không có gì, chỉ là một khách hàng gọi tới muốn hẹn em ăn cơm, nhưng em từ chối rồi…"
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, giả đò phụng phịu: "À, thì ra là khách hàng, nếu thế thì em cứ nhận lời đi ăn cơm với người ta cũng đâu có sao, làm ăn kinh doanh đâu thể tránh mấy chuyện ăn uống giao tiếp chứ."
Bạch Lăng Kỳ nghe bạn trai nói thế, do dự giây lát, đã hiểu ra Phương Hạo Vân đang nói ngược: "Hạo Vân, anh trêu chọc em, đó là một gã đàn ông đó, chẳng lẽ anh đồng ý em đi ăn cơm riêng với người ta?"
"Tất nhiên là đồng ý rồi, em nghĩ anh là thứ đàn ông nhỏ mọn hả? Kỳ, em nghe anh nói nè, tuy em là bạn gái của anh, nhưng em cũng có các mối quan hệ bạn bè bình thường của mình, anh sẽ không can thiệp đâu." Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch: "Anh có niềm tin vào em…"
"Hạo Vân, cám ơn anh đã tin vào em… nhưng cuộc hẹn đêm nay em sẽ không đi đâu, em ghét con người này…" Nói đến đây, Bạch Lăng Kỳ nhìn chăm chăm vào bạn trai, quyết định thú thật: "Hạo Vân, thật ra anh cũng quen hắn, anh còn nhớ lớp trưởng cũ Hứa Mộc Bạch không? Chính là bạn học chung hồi trung học của chúng ta đó."
"À!" Phương Hạo Vân giờ mới nhớ ra, hèn gì hắn luôn cảm thấy giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, thì ra là tên Hứa Mộc Bạch ấy.
"Hắn ta còn thường xuyên quấy rầy em sao?" Sắc mặt Phương Hạo Vân chợt trở nên giận dữ, hỏi.
Bạch Lăng Kỳ cúi gầm mặt, tỏ vẻ khó xử, nhưng cô vẫn lựa chọn trả lời câu hỏi của bạn trai: "Cũng không thể nói là quấy rầy, nhưng hắn ta cứ luôn lấy danh nghĩa bạn học cũ mời em đi ăn cơm, nhưng em rất chán ghét hắn, chưa từng nhận lời mời của hắn lần nào. Hạo Vân, em giấu anh chuyện này bấy lâu nay, anh sẽ không giận em chứ?"
Phương Hạo Vân đặt tay lên đôi vai cô bạn gái xinh xắn, dịu dàng nói: "Con bé ngốc này, việc này sao anh lại giận em được, em đâu có lỗi gì trong việc này, có trách thì trách tên Hứa Mộc Bạch kia… Kỳ, em hãy yên tâm, việc này cứ giao cho anh xử lí, sau này tên Hứa Mộc Bạch kia sẽ không gọi điện đến làm phiền em nữa đâu."
Hứa Mộc Bạch rõ ràng là một tên chán sống thứ hai sau Tưởng Đại Phát, đối với mấy tên cù nhây này, Phương Hạo Vân xưa nay không hề nương tay.
"Hạo Vân, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch nha, thật ra cũng không có gì to tát, sau này thấy số lạ gọi đến em không nghe máy là được rồi…" Bạch Lăng Kỳ sợ Hạo Vân làm ra chuyện gì quá khích nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Kỳ, em yên tâm đi, anh tự biết nên làm gì mà… À, bây giờ em đang rất bận, anh không làm phiền em nữa, anh qua chỗ chị Tuyết Di xem thử, tối nay nhớ về nhà sớm, anh đợi em đó…" Nói xong, Phương Hạo Vân đưa hai tay nâng mặt bạn gái lên, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Bạch Lăng Kỳ rên khẽ một tiếng, hai tay vòng qua cổ hắn, đón nhận nụ hôn nồng cháy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn đưa vào miệng hắn nghịch ngợm một cách điêu luyện.
Hồi lâu sau, đôi tình nhân chìm đắm trong hạnh phúc yêu đương mới tách nhau ra, Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt thẹn thùng, trong lòng rạo rực, ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng cháy dữ dội, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế: "Hạo Vân, anh ra ngoài đi, em sẽ ra sức giải quyết hết công việc, tối nay sẽ về sớm với anh…"
"Ờ!" Phương Hạo Vân cười khoái chí, hư đốn đưa tay ấn một cái vào ngực bạn gái rồi mới bước ra khỏi phòng.
Phương Hạo Vân đi đến phòng làm việc của chị gái, Phương Tuyết Di cũng rất bận, trên thực tế, thời gian gần đây trên dưới tập đoàn Thịnh Hâm ai nấy đều bận tối mắt tối mũi.
"Đã gặp Kỳ rồi chưa?" Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, dửng dưng hỏi một câu bâng quơ.
"Chị Tuyết Di, chị làm việc mệt rồi, để em giúp chị xoa bóp…" Phương Hạo Vân ân cần bước đến sau lưng Phương Tuyết Di, bắt đầu đặt tay xoa bóp vai cho cô.
"Hứ, nhìn vẻ mặt gian xảo của em là biết có chuyện gì rồi. Nói đi, em lại có chuyện gì cần chị giúp đúng không? Muốn lấy thêm người của công ty thì đừng hòng nhé, từ khi em thành lập tập đoàn Đằng Phi, công ty đã mấy lần công khai tuyển dụng thêm nhân viên rồi… Mới hồi sáng chị còn nhận được cuộc gọi đến từ văn phòng chính phủ thành phố, nói là mấy ngày nữa sẽ có một buổi giao lưu doanh nghiệp gì đó, chính quyền thành phố Hoa Hải quyết định nhiệt liệt biểu dương tập đoàn Thịnh Hâm chúng ta, nói là trong bối cảnh cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu ngày càng lan rộng, công ty chúng ta là doanh nghiệp duy nhất không cắt giảm nhân viên mà còn tuyển mộ thêm nhân sự. Phía chính quyền còn bảo chúng ta lên chia sẻ kinh nghiệm với các doanh nghiệp khác, chị nghĩ nếu chúng ta mà còn tuyển dụng rầm rộ nữa, chắc phải đi diễn thuyết trên toàn quốc rồi đấy…" Phương Tuyết Di tỏ ra không vui về những rắc rối nho nhỏ do em trai mang đến cho cô.
"Hí hí!" Phương Hạo Vân cười khoái chí, ngấm ngầm vận chân khí từ lòng bàn tay truyền vào cơ bắp mệt mỏi trên vai Phương Tuyết Di: "Chị Tuyết Di, yên tâm đi, số nhân viên chị điều sang cho em đã đủ dùng rồi, trong thời gian ngắn em sẽ không bắt chị đưa thêm đâu, nhưng đúng là em có chút chuyện muốn nhờ chị, chị phải giúp em chăm lo cho Kỳ mới được, bạn gái em tính tình quật cường, dự án lớn đến thế mà lại một mình phụ trách, em lo lắng lắm…"
"Em lo cho bạn gái hay là lo cho dự án?" Phương Tuyết Di thản nhiên hỏi.
"Xem chị kìa, tất nhiên là em lo cho sức khỏe của Kỳ rồi, còn về lợi nhuận của dự án có đáng là gì, em mặc kệ ấy chứ."
"Yên tâm đi, cho dù em không nói ra chị cũng sẽ lo cho Kỳ mà, nó là đứa em dâu chị thấy thích nhất, chị có thể không quan tâm Kỳ sao? Hơn nữa việc này ba mẹ cũng nhiều lần nhắc nhở chị… Ài, em nói thử xem, mạng chị đúng là số khổ, đều là phụ nữ, tại sao không có ai quan tâm đến chị thế này?" Phương Tuyết Di tuy là cô gái cứng cỏi thành đạt, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một cô gái, cô có nhu cầu tình cảm bình thường, cô cũng hy vọng mình có người cưng chiều, có người yêu thương, có người quan tâm chăm sóc…
"Chị nói nghe giống như đứa em trai này vô tâm lắm vậy, chẳng phải em đang xoa bóp vai cho chị đó sao? Chị Tuyết Di, hay là em tìm một người anh rể giúp chị nha?" Phương Hạo Vân cố tình nói đùa.
"Thôi đi, ba mẹ vừa buông tha cho chị, em lại muốn nhảy vào lo chuyện mai mối nữa hả? Chuyện tình cảm tự chị biết lo liệu." Phương Tuyết Di tức tối nói: "Được rồi, em ra ngoài đi…"
Nghe Phương Hạo Vân nói muốn tìm bạn trai cho mình, Phương Tuyết Di bỗng nổi dậy một cơn giận vô cớ.
Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát, hình như chị Tuyết Di nổi giận thật rồi, mình chỉ nói đùa cho vui thôi mà, có cần phản ứng mạnh đến mức ấy không?
"Chị Tuyết Di, em chỉ nói đùa với chị…" Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục xoa bóp vai, dịu dàng nói: "Nếu đã đề cập đến vấn đề này rồi thì em phải bàn tới với chị mới được, tại sao chị không thể sống như các cô gái bình thường khác nhỉ? Chị cứ thúc ép mình sống vất vả như thế, chị không biết thương cho thân mình, nhưng người khác xót xa đó…"
"Có ai mà xót xa nào?" Phương Tuyết Di phụng phịu.