Phương Hạo Vân đưa điện thoại qua đó: "Đinh tiểu thư muốn nói mấy câu với anh nè..."
Bảo an nghe thấy thế, nửa tin nửa ngờ nhận lấy điện thoại, từ trong mic lập tức truyền tới thanh âm như tiếng sáo trời của Đinh Tuyết Nhu, chỉ một giây đó, đồng chí bảo an cảm thấy rằng mình hạnh phúc tới mức muốn ngất đi mất. Tuy rằng Đinh Tuyết Nhu tiểu thư ở ngay trong khu này, nhưng mà cho tới bây giờ hắn còn chưa từng được nói một câu nào với cô. Trên thực tế, hắn còn chưa được nhìn thấy cô tận mắt, nhưng mà bây giờ hắn lại có thể được nghe giọng nói của thần tượng. Bảo an này là một fan trung thành của Đinh Tuyết Nhu, đối với giọng nói của cô, cho dù chỉ là một câu cũng có thể nhận ra chính xác.
Trong điện thoại, Đinh Tuyết Nhu dặn dò chuyện gì đó với bảo an, ý tứ chung chung là muốn cho hắn nhớ kĩ khuôn mặt của Phương Hạo Vân, về sau khi anh ta tới đây lúc nào cũng phải cho vào.
Đối với thân phận đặc thù của Đinh Tuyết Nhu, ở bên bộ bảo an đã sớm đưa ra dặn dò, mọi yêu cầu của cô đều phải được thỏa mãn.
Cho nên, sau khi nghe xong lời dặn dò của Đinh Tuyết Nhu, thái độ của bảo an dường như là thay đổi một trăm tám mươi độ vậy. Hắn tươi cười dùng hai tay lưu luyến đưa trả điện thoại lại cho Phương Hạo Vân, cười nói: "Phương tiên sinh, mời anh vào..."
" Hạo Vân, Nhu Nhu bảo tôi tới đón cậu..." Đúng lúc này, Vương Hà cũng đã đi tới, vẻ mặt đầy vẻ có lỗi.
Bảo an biết Vương Hà, là chị em tốt, người đại diện của nữ hoàng ca nhạc. Hắn không dám chậm trễ, vội bước tới trước chào hỏi. Vương Hà không kiên nhẫn chào lại một tiếng, rồi lập tức nói: "Đây là Phương thiếu gia, nhớ kỹ cậu ấy."
" Vương tiểu thư yên tâm, cho dù anh ấy có hóa thành tro tôi cũng sẽ không quên..." Bảo an nói đầy ý a dua.
Phương Hạo Vân nghe thấy mà buồn bực không ngớt trong lòng, cho dù là vỗ mông ngựa mỹ nữ, anh cũng không cần phải nói như vậy chứ...
"Tự cậu đi vào nhé, tôi còn phải ra ngoài có việc, không đi với cậu được..."
Kế hoạch xây dựng phòng thu âm Ngọt Ngào đã đi tới thời khắc mấu chốt, thời gian gần đây Vương Hà luôn luôn bề bộn nhiều việc, hơn nữa, từ sau lần trước hiến thân bị cự tuyệt, cô cứ gặp Phương Hạo Vân là lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phương Hạo Vân gật gật đầu, tự mình đẩy cửa đi vào. Phòng khách lớn đến như vậy mà lại được dọn dẹp hết sức sạch sẽ, bài trí cũng không xa hoa chút nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác thanh nhã cao sang.
Phương Hạo Vân chú ý thấy rằng, một vài món đồ trang trí trong phòng khách cũng đã được thay đổi, có lẽ là bởi nguyên do lần trước có người chết ở đây đi...
Nói thật, đối với độ sạch sẽ và gọn gàng của căn phòng này Phương Hạo Vân vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn, bởi vì các cô cũng không có thuê người dọn dẹp nhà cửa, thậm chí ngay cả dọn dẹp theo giờ cũng không có. Vậy nghĩa là, phòng ở là do chính bọn họ động tay quét tước. Thật khó tưởng tượng được, những cô gái như vậy mà có thể tự mình động tay làm việc nhà.
Ở phòng khách ngó nghiêng cả buổi mà Phương Hạo Vân vẫn không thấy được bóng dáng của Đinh Tuyết Nhu đâu, đây có phải là đạo đãi khách hay không? Vừa mới rồi còn gọi điện thoại được mà, cô lẽ ra hẳn phải ở ngay trong phòng mới phải chứ...
Hơi thoáng do dự, Phương Hạo Vân hô lên một tiếng: "Đinh tiểu thư, có ở nhà không?"
" Hạo Vân, anh đến rồi a... anh chờ tôi một chút nhé... tôi ra ngay đây..." Phương Hạo Vân cẩn thận lắng nghe, thanh âm của cô là từ trong phòng ngủ truyền ra.
" Được rồi...!" Phương Hạo Vân đáp lại, liền ngồi xuống ghế sô pha. Chỉ được chốc lát, hắn cảm thấy hơi buồn buồn, muốn đi gặp anh Cường.
Sau khi đi vào phòng vệ sinh, hắn dường như là theo bản năng liếc nhìn ra phía sau cánh cửa, từ từ nào, trong giỏ toàn là y phục...
Dưới sự hiếu kì, Phương Hạo Vân đưa tay lật lật mấy cái, tất cả đều là nội y của phụ nữ, giống như lần trước, có tất dài, còn có dây đeo, áσ ɭóŧ... Ở tận dưới cùng là vài cái qυầи ɭóŧ phụ nữ có thể khiến cho mọi thằng đàn ông đều phải xịt máu mũi... Liếc mắt sơ sơ qua là thấy kiểu dáng gì cũng có.
Có một vài thứ vô cùng nóng bỏng, thật là lớn gan... Phương Hạo Vân bỗng nhiên cảm thấy xúc động, những y phục này nếu như mặc ở trên người Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà, cũng không biết sẽ có hiệu quả như thế nào?
Phương Hạo Vân không phải là kẻ cuồng tìиɧ ɖu͙©, nhưng mà hắn là một thằng đàn ông bình thường, nhìn thấy nhưng y phục rực rỡ muôn màu này, hắn cảm giác thấy tâm tình của mình có vẻ rất sung sướиɠ...
Vô cùng kích động, tay hắn tóm lấy một qυầи ɭóŧ tơ tằm màu tím... Có điều cuối cùng hắn vẫn buông xuống... Nếu hắn đã có thể từ chối việc Vương Hà hiến thân báo đáp, vì sao lại không thể từ chối mấy thứ này chứ?
" Hạo Vân, anh đi đâu vậy, tôi đã tìm anh khắp nơi đó..."
Một lần nữa đi vào phòng khách, Đinh Tuyết Nhu cũng đã tao nhã an vị ở trên ghế sô pha. Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, là loại ngực trễ, hở lưng. Mái tóc vấn lên cao, tuy rằng chỉ là ngồi, nhưng mà dáng người uyển chuyển lả lướt vẫn hiển lộ ra hoàn hảo, cao quý thanh lịch. Ánh mắt của Phương Hạo Vân luôn vô ý lướt qua phía ngực của cô, hắn phát hiện ra rằng, Đinh Tuyết Nhu là một cô gái thật đầy đặn. Có lẽ là do bình thường trang phục của cô quá mức bảo thủ, rất gò bó, cho nên hắn vẫn không nhìn ra rằng số đo núi đồi của cô không hề nhỏ hơn chút nào so với chị Mỹ Kỳ.
" Hạo Vân, anh thấy hôm nay tôi ăn mặc có đẹp hay không?"
Đinh Tuyết Nhu dịu dàng dò hỏi, trong ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng. Nói thật, hôm nay là lần đầu tiên cô ăn mặc như thế này. Cô đi theo lối thanh thuần, vào những lúc bình thường, cho dù là tham gia vũ hội thì loại lễ phục dạ hội mặc trên người cũng sẽ là loại tương đối bảo thủ, tuyệt đối sẽ không lộ ra nhiều như vậy. Ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ cố ý vô tình nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô, cô cũng đã chú ý thấy, nhưng mà cô hình như không thấy ghét bỏ một chút nào, cô thậm chí còn cố gắng ưỡn ngực ra nữa...
"Cũng được, có điều là có một chút... có chút mới mẻ, không hợp với phong cách bình thường của cô..." Phương Hạo Vân đánh giá một câu khách quan.
Đinh Tuyết Nhu thản nhiên cười nói: "Ha ha, hôm nay là tôi cố ý mặc cho anh xem đó, chỉ cần anh thấy đẹp là được rồi..."
Ngừng lại một chút, Đinh Tuyết Nhu đưa tay lên vuốt những sợi tóc trên trán của mình, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hấp dẫn, khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng...
Nhất là khi cô nâng tay lên, bộ ngực vốn đã rất cao kia lại càng đứng thẳng lên, thật sự là rất gây chú ý... Đọc Truyện
Thực rõ ràng, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được Đinh Tuyết Nhu hôm nay có vẻ không như bình thường, huống chi là Hạo Vân còn là một thằng đàn ông cực kỳ thông minh nữa.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân có một suy đoán lớn mật: "Chẳng lẽ là cô ta muốn quyến rũ mình?"
Có điều sau đó Phương Hạo Vân lập tức liền phủ định đi phỏng đoán của mình: Đinh Tuyết Nhu hẳn không phải là loại người như vậy... Theo biểu hiện lúc trước của cô ta, cô ta hẳn là rất yêu Hạo Vân trước kia. Không có khả năng cô sẽ làm ra loại chuyện thế này, cho dù là có báo ân, cô cũng không cần phải làm đến vậy...
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng hôm nay Đinh Tuyết Nhu cố ý đối với hắn như vậy... khẳng định là có nguyên nhân đặc thù.
Về phần là nguyên nhân gì, thật khó mà đoán được.
"Chẳng lẽ là đói khát?" Phương Hạo Vân tà ác suy nghĩ.
" Không có khả năng... Cô ấy không phải là người như vậy..." Tuy rằng căm hận Đinh Tuyết Nhu, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn rất hiểu biết tính tình của cô. Cho dù là thời gian có thể thay đổi con người, cô cũng không có khả năng lại biến thành cái loại đàn bà không biết xấu hổ được.
"Chẳng lẽ mị lực của ta là vô hạn, khí tức nam tử tỏa ra tứ phương, khiến cho cô ta bị chinh phục?" Phương Hạo Vân lại tự đánh rắm thối.
" Cũng không có khả năng... Với thân phận của Đinh Tuyết Nhu, cô không có chuyện chưa từng ra mắt những người đàn ông còn vĩ đại hơn cả Phương Hạo Vân mình..." Phương Hạo Vân lại một lần nữa xua tan phỏng đoán của mình.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ trăm ngàn vạn, Đinh Tuyết Nhu đã mở miệng nói chuyện: "Hạo Vân, có thích rượu vang không? Ở chỗ tôi có rượu vang 82 rất trân quý đó..."
Phương Hạo Vân phục hồi lại tinh thần, ho khan một tiếng, tận lực khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, hỏi giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Đinh tiểu thư, rượu có thể làm tính tình thêm loạn, cô sẽ không sợ tôi uống rượu vào, rồi mượn cơ hội làm loạn sao?"
Đinh Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, khẽ cười một tiếng nói: "Anh sẽ không thế... Hơn nữa, cho dù là anh có như vậy, tôi cũng không sợ... Anh đã cứu mạng của tôi, tôi lẽ ra phải báo đáp anh..."
Nếu đàn bà con gái người ta đã hào phóng chẳng sợ gì như vậy rồi, Phương Hạo Vân là một thằng đàn ông còn lo lắng cái nỗi gì. Hắn thật sự muốn xem, hôm nay Đinh Tuyết Nhu rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nếu thật sự Đinh Tuyết Nhu cố ý muốn hiến thân báo đáp, hắn cũng không định từ chối. Nguyên bản cô vốn là của hắn, cho dù có "ấy" cô, thì cũng không có gì... Chỉ mong rằng cô vẫn còn là thân hoàn bích.
Đinh Tuyết Nhu đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một chai Bordeaux 82, nhẹ nhàng lắc lắc một chút, mở ra nút chai, rót cho mỗi người nửa chén.
Chỉ riêng nhìn vào màu sắc thôi, Phương Hạo Vân cũng đã biết, loại rượu này đích thực là năm 82. Hắn khoái chí nhấm nháp một ngụm, cười nhẹ nhàng: "Rượu không tồi... Đinh tiểu thư, tôi nhớ rõ lúc cô gọi điện thoại cho tôi, có bảo rằng cô có chuyện muốn nói với tôi, có phải không?"
"Ừm...!"
Đinh Tuyết Nhu nâng chén lên mời: "Uống xong chén này, chúng ta sẽ nói chuyện chính sự..." Nói xong, cô uống một hơi cạn sạch, dường như là không hề sợ uống say.
Phụ nữ người ta đã uống hết, thân là đàn ông, Phương Hạo Vân đương nhiên sẽ không lùi bước. Mặc dù lúc hắn đói bụng tửu lượng luôn không được tốt, nhưng nếu không chịu đựng được, thì còn có nội gia chân khí hùng hậu chống đỡ cho.
Ngẩng đầu lên, Phương Hạo Vân cực kỳ tao nhã uống sạch chén rượu. Buông chén rượu xuống, hắn mỉm cười nói: "Đinh tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chính sự hay chưa?"
Nhìn một loại những động tác tao nhã của Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu cảm thấy hơi động tâm, trên người hắn đến tột cùng là còn cất giấu những bí mật gì?
" Đinh tiểu thư... hình như là cô có tâm sự à?" Mắt thấy Đinh Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào mình không rời, Phương Hạo Vân thấp giọng nhắc nhở một câu.
Đinh Tuyết Nhu phục hồi lại tinh thần, cười cười xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi có hơi thất thần... Hãy nghe tôi nói, hôm nay tôi mời anh đến, đúng thực là có chính sự muốn nói với anh... Có thể anh đã nghe qua rồi, lần này tôi trở về không định đi nữa, bởi vì tôi muốn tìm người mà mình yêu... Vì thế, tôi và chị Hà đã thương lượng với nhau, quyết định thành lập phòng thu âm Ngọt Ngào. Hiện giờ giấy tờ mở phòng thu âm cũng đang làm rồi, phỏng chừng chỉ một thời gian nữa thôi là có thể xong hoàn toàn... Tôi đang nghĩ muốn mời anh nhập cổ phần vào phòng thu âm Ngọt Ngào của tôi... làm người hợp tác với tôi..."
Nhập cổ phần vào phòng thu âm Ngọt Ngào, đúng là một chủ ý không tồi, với danh tiếng hiện giờ của Đinh Tuyết Nhu, tiền lời của phòng thu âm Ngọt Ngào hẳn là sẽ không tệ.
Việc này đúng là một việc tốt, có điều Phương Hạo Vân lại không định đồng ý, hắn vốn không muốn dính dáng quá chặt với Đinh Tuyết Nhu.
" Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú...!" Phương Hạo Vân đưa ra câu trả lời.
Đinh Tuyết Nhu hơi sửng sốt, bởi vì cô thật không ngờ rằng Phương Hạo Vân sẽ từ chối. Phải biết rằng, cơ hội như thế này người khác có nằm mơ cũng không có được. Chỉ cần nhập cổ phần vào phòng thu âm Ngọt Ngào, về sau khoản hoa hồng cố định sẽ cuồn cuộn chảy vào túi không ngừng, việc này không khác gì là tặng tiền. Đinh Tuyết Nhu sở dĩ chủ động mời Phương Hạo Vân là có hai mục đích: Thứ nhất, cô muốn mượn việc này để đáp lại ơn cứu mạng của Hạo Vân với cô; thứ hai, cô muốn mượn cơ hội này để trói chặt hắn bên cạnh người mình. Đương nhiên, đối với Đinh Tuyết Nhu mà nói, mục đích thứ hai mới là mục đích thực sự của cô.
" Hạo Vân, chẳng lẽ anh không muốn có được một phần sự nghiệp của chính mình hay sao?" Đinh Tuyết Nhu không cam lòng hỏi.
" Sự nghiệp..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, cười nói: "Đinh tiểu thư, sự nghiệp tự tôi đã có rồi... Có lẽ cô còn chưa biết phải không, hiện giờ tôi đang làm một hạng mục lớn, tôi định xây dựng trại nuôi heo..."
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế lập tức cảm thấy buồn bực, hắn từ chối mình là vì nuôi heo? Chẳng lẽ phòng thu âm Ngọt Ngào của mình lại không bằng cả con heo? Thật sự là tức đến chết mất.
"Rõ ràng là cố ý... hắn nhất định là đang cố ý làm mình tức mà..."
Đinh Tuyết Nhu tận lực khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, tâm bình khí hòa nói: "Hạo Vân, cho dù anh thật sự là đang nuôi heo, thì có quan hệ gì tới việc nhập cổ phần vào phòng thu âm Ngọt Ngào? Tôi cũng không bảo anh cần phải làm gì ở phòng thu âm Ngọt Ngào... anh chỉ cần nhập cổ phần vào là được..."
"Tôi biết... vấn đề là tôi không có tiền..." Phương Hạo Vân vô liêm sỉ nói.
Đinh Tuyết Nhu càng thêm buồn bực, không có tiền đúng là một lý do rất tốt... Chính mình tóm lại không thể nói rằng, anh nhập cổ phần, tôi ra tiền... vậy thì còn ra cái gì nữa?
" Hạo Vân, anh cứ nghĩ kĩ đi... đừng vội từ chối tôi... Phòng thu âm Ngọt Ngào một khi vận hành, lợi nhuận tương lai sẽ rất khả quan đó, tuyệt đối có thể vượt qua cả lợi nhuận nuôi heo của anh..." Bất đắc dĩ, Đinh Tuyết Nhu cũng chỉ đành so sánh mình với heo... đúng là một gã đáng hận.
"Thế thì cô sai rồi... Lợi nhuận nuôi heo của tôi tuyệt đối là rất khả quan..."
Mục tiêu của Phương Hạo Vân là làm đại vương nuôi heo, ở trong kế hoạch khổng lồ của hắn, tương lai tiền lời của trại nuôi heo phải đạt tới hơn mười triệu, thậm chí còn nhiều hơn... Phòng thu âm Ngọt Ngào, dường như không có được nhiều lợi nhuận như vậy? Trừ phi là cô trở thành người đại diện sản phẩm, hoặc là đi đóng phim gì đó...
Đinh Tuyết Nhu thật sự muốn hộc máu... Suy nghĩ cả nửa ngày, chính mình lại không bằng cả con heo.
Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết Nhu lại thở phì phì nhấc chén rượu lên: "Uống rượu...!" Nói xong, cũng không chờ Phương Hạo Vân tỏ vẻ gì, cô vội vàng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không hề để ý tí nào đến thân phận của mình.
Phương Hạo Vân không nói hai lời, cũng uống một hơi cạn sạch.
Lại rót thêm một chén rượu vang, sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu đã hơi ửng đỏ, rất là đáng yêu, cô ngạc nhiên nói: "Hạo Vân, chẳng lẽ ở trong mắt anh, tôi còn không so được với heo sao?"
Tự so sánh mình với heo? Phương Hạo Vân cố nén lại tiếng cười, sau đó tận lực mỉm cười nói: "Đinh tiểu thư, cô cứ nói đùa, tôi nào dám so sánh cô với heo nha, lời này của cô nếu mà bị các fan biết được, còn không đòi ăn thịt tôi nữa à..."
Trong ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu hiện lên một tia mất mác, lập tức lại toát ra vài phần thương cảm. Cô từ từ tựa vào sô pha, chậm rãi nói: "Hạo Vân, anh đã cứu tôi ba lần, tôi dù gì cũng phải có chút lòng thành chứ. Mời anh nhập cổ phần vào phòng thu âm Ngọt Ngào, trước mắt là phương pháp duy nhất giúp tôi có thể báo đáp được anh, hy vọng anh sẽ không từ chối. Tôi có thể cam đoan, về sau lợi nhuận mà anh có được hàng năm từ phòng thu âm Ngọt Ngào tuyệt đối không ít hơn một triệu... Mà anh căn bản là không phải làm bất cứ chuyện gì..."
Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu nở một nụ cười nhẹ: "Có lẽ là anh không thiếu tiền, nhưng mà nhiều tiền hơn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu..."
"Tiền... Đinh tiểu thư, nghe ý tứ của cô, tiền là vạn năng hả?" Phương Hạo Vân không khỏi lại nghĩ tới nguyên nhân mà năm đó mình bị vứt bỏ, trong lòng lập tức lại không thoải mái.
"Tiền chính là đồ con rùa...!" Phương Hạo Vân thở phì phì nói.
Đinh Tuyết Nhu thấy tình cảnh như vậy thì chấn động trong lòng, dường như là nhìn ra được chút gì đó, cô vội vàng truy hỏi: "Hạo Vân, anh hình như là cực kỳ phản cảm với tiền hả? Anh đã từng bị tiền làm tổn thương sao?"
Tôi chính là vì tình mà tổn thương đó.
Nếu thực sự mà truy cứu, thì cũng có thể nói là bị tiền gây tổn thương. Dù sao năm đó khi Đinh Tuyết Nhu rời khỏi hắn, cũng là bởi một triệu đô la Mỹ mà.
Đương nhiên, theo tình huống hiện tại mà xét, sự thực cũng không chắc đã là như vậy.
Nhưng, mặc kệ là như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã bị tổn thương...
"Không có...!" Nếu thật sự thừa nhận, thì mình chính là một đứa ngốc.
Đinh Tuyết Nhu hơi sửng sốt, rồi lập tức âm thầm tự trách, mình hỏi có phải hơi quá vội vàng không.
Dừng lại một chút, cô bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Hạo Vân, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không cho rằng tiền bạc có thể đại biểu cho tất cả, như là tình cảm... Cái đó không phải dùng tiền bạc là có thể mua được... Có điều anh hẳn là rõ ràng, chuyện mà chúng ta đang đàm luận, hình như không có quan hệ tới công dụng của đồng tiền..."
Phương Hạo Vân tự rót cho mình một chén rượu vang, uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Đinh tiểu thư, cám ơn ý tốt của cô, cám ơn rượu vang của cô, nếu mà không còn chuyện gì khác, tôi nghĩ rằng tôi phải đi đây..."
"Khoan đã, không được đi...!" Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân đã đứng dậy, vội vàng đi tới ấn hai vai hắn xuống, nói: "Chớ đi vội, nếu đã tới đây, chúng ta cứ tán gẫu một chút đi..."
Một cỗ hương thơm dìu dịu nhẹ nhàng tạt qua đầu mũi, Phương Hạo Vân chấn động trong lòng. Nếu như hắn nhớ không lầm, mùi hương này, chính là mùi hương mà hắn ngửi thấy năm đó khi lần đầu gặp mặt.
Hắn nhớ rất rõ ràng, năm đó Đinh Tuyết Nhu nắm lấy tay hắn, trên tay bởi vì còn lưu lại mùi hương đó, vì thế, ba ngày sau hắn nhất quyết không rửa tay.
Cho nên, đối với loại mùi hương này, hắn vô cùng quen thuộc. Tuy rằng đã cách sáu năm rồi, nhưng mà hắn vẫn nhớ rõ như thuở ban đầu. Dù sao, đó cũng là mối tình đầu của hắn.
" Hạo Vân, anh có tâm sự à?" Đinh Tuyết Nhu là một cô gái rất cẩn thận. Trên thực tế là con gái thì đều rất cẩn thận, có điều cô còn cẩn thận hơn cả các cô gái khác nữa. Phương Hạo Vân thất thần, đã bị sự nhạy bén của cô nắm bắt lấy, cô âm thầm bật cười, xem ra kế hoạch của mình ngày hôm nay là vô cùng thuận lợi.
" Không có việc gì..." Phương Hạo Vân thản nhiên trả lời, ngồi sâu vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Đinh Tuyết Nhu, hỏi: "Đinh tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, thì loại nước hoa trên người cô bây giờ đã gần như không còn nữa, cô kiếm được ở đâu vậy..."
"Anh đã từng ngửi được mùi nước hoa này ở đâu à?" Đinh Tuyết Nhu mặt không đổi sắc hỏi.
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói: "Ba năm trước đây, tôi ngẫu nhiên ngửi được ở trên đường..."
Phương Hạo Vân cố ý lùi thời gian lại ba năm trước.
Vốn là hắn không muốn thừa nhận, nhưng mà loại hương thơm nước hoa này lại khiến cho hắn nhớ lại mối tình đầu...
"Thật à?" Đinh Tuyết Nhu cười cười thản nhiên: "Hạo Vân, không phải là anh nhớ lầm đó chứ... Theo như tôi được biết, loại nước hoa này đã không còn sản xuất từ năm năm trước rồi cơ."
"Vậy không phải bây giờ cô vẫn đang dùng sao?" Phương Hạo Vân phản bác lại.
"Không sai, tôi đang dùng... Nhưng mà anh có biết, tôi mua nó như thế nào không..."
Đinh Tuyết Nhu giải thích: "Ba năm trước đây tôi đã bắt đầu đi tìm kiếm xưởng sản xuất loại nước hoa này, mãi cho tới nửa năm trước mới tìm ra được. Lúc đó, dây chuyền sản xuất của bọn họ sớm đã bị đình chỉ, vì thế tôi mới bỏ ra một triệu đô la Mỹ, để cho bọn họ mở lại dây chuyền sản xuất, làm ra loại nước hoa này cho tôi... Mãi cho tới gần đây, bọn họ mới sản xuất thành công loại nước hoa này... Trước mắt, ở trên thế giới này, loại nước hoa này chỉ cung ứng cho một mình tôi sử dụng... Cho nên, tôi cảm thấy rằng Hạo Vân à, anh đang nói dối... Hoặc là, anh vốn chưa từng ngửi mùi nước hoa này... Hoặc là, không phải là anh ngửi thấy cách đây ba năm..."
Phương Hạo Vân khẽ run lên trong lòng, lối suy nghĩ của Đinh Tuyết Nhu thật là chặt chẽ. Hắn đột nhiên phát hiện ra, hôm nay hắn vốn không nên tới đây, dường như là hắn đã lâm vào bẫy của Đinh Tuyết Nhu vậy. Cô ta đang muốn thử mình, khảo nghiệm mình?
Phương Hạo Vân rất muốn rời khỏi cái nơi thị phi này, nhưng mà hắn lại nghĩ, nếu mình cứ vội vã rời đi, chẳng phải sẽ lại khiến cho cô càng nghi ngờ thêm sao?
Đã đến nước này thì chỉ có thể cẩn thận hành sự, đi một bước lại tính một bước thôi.
" Hạo Vân, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó?" Đinh Tuyết Nhu yếu ớt hỏi, lúc này, cô đã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn.
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: "Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, dù sao thì hiện giờ các cô gái cũng thích xức nước hoa, mỗi ngày ở bên tôi có rất là nhiều các cô gái, nhớ lầm thời gian cũng không có gì là kì quái. Đúng rồi, tôi có thể hỏi một câu được không? Loại nước hoa này ở trên thị trường nước hoa đã đánh mất giá trị rồi, vì sao cô lại tha thiết muốn có nó... Nó có vẻ không xứng với thân phận của cô nha..."
"Anh thực sự cảm thấy như thế à?" Đinh Tuyết Nhu có thâm ý khác nói: "Nói thật cho anh biết vậy, tôi sở dĩ thích loại nước hoa này, là bởi vì người đàn ông tôi yêu cũng thích mùi hương của loại nước hoa này... Tôi thậm chí còn có một giấc mộng, tôi hy vọng rằng người đàn ông tôi yêu có thể thông qua mùi hương của loại nước hoa này mà tìm được tôi..."
"Nghe có vẻ là Đinh tiểu thư rất si tình à nha?" Trong giọng nói của Phương Hạo Vân rõ ràng có mang theo một tia trào phúng.
"Tôi không biết cái gì là si tình. Tôi chỉ biết là, đời này, tôi chỉ yêu một mình anh ấy... Vì anh ấy, tôi có thể nguyện ý làm tất cả mọi chuyện..."
Lúc nói ra những lời này, con ngươi của Đinh Tuyết Nhu cũng đã ươn ướt. Cô nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, giống như là tất cả mọi điều đều là đang nói về hắn vậy.
Phương Hạo Vân dò hỏi: "Vì sao lại phải nói những điều này với tôi? Chẳng lẽ cô hoài nghi thân phận của tôi? Cô cảm thấy rằng tôi chính là người yêu năm đó của cô sao?"
Đinh Tuyết Nhu không nói gì, đứng lên cầm lấy một cây thuốc lá phụ nữ ở trên mặt bàn, tự châm cho mình, rồi cực lực hít vào một hơi. Đinh Tuyết Nhu đột nhiên khóc... khóc rất thương tâm.
Phương Hạo Vân âm thầm thở dài một tiếng, nói thật, trong lòng hắn đã thấy hơi loạn rồi... Nhưng mà hắn vẫn không nói ra một câu gì. Ở dưới tình huống như thế này, cho dù hắn nói cái gì cũng có thể dễ dàng dẫn đến sự hoài nghi của Đinh Tuyết Nhu. Cho nên, cuối cùng hắn vẫn ngậm miệng không nói gì.
Nhưng mà trong lòng hắn thực sự thấy hơi khó chịu, không biết là bởi vì những giọt nước mắt của Đinh Tuyết Nhu, hay là bởi vì chính hắn.
Đinh Tuyết Nhu ngẩn ngơ nhìn Phương Hạo Vân, rồi lại hít một hơi thật sâu, lại chầm chậm nhổ ra... Nước mắt cũng đã từ hai má cô chảy tới cổ.
"Trước kia cô không biết hút thuốc à." Cuối cùng, hắn vẫn nhịn không được mà nói ra, hơn nữa còn đón lấy điếu thuốc từ trong tay Đinh Tuyết Nhu, sau khi dập tắt thì ném vào trong gạt tàn ở trên bàn.
Thân thể của Đinh Tuyết Nhu nhẹ nhàng run rẩy, ngẩng đầu lên, khắp mặt đều là nước mắt: "Anh dựa vào gì mà quản tôi, anh là gì của tôi hả?"
Phương Hạo Vân không nói gì, chỉ từ trên bàn rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho cô.
Đinh Tuyết Nhu hơi thoáng do dự, đón lấy ngăn giấy, lau lau nước mắt, dịu dàng nói: "Cám ơn anh..."
Phương Hạo Vân cầm lấy bao thuốc ở trên bàn, hỏi: "Hút nữa không?"
"Không...!" Tuyết Nhu lắc đầu, liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói: "Anh ấy không thích con gái mà lại uống rượu hút thuốc... Hôm nay là lần đầu tiên tôi hút thuốc... Uống rượu cũng chỉ là lúc xã giao mới uống một chút... Nhưng mà anh hãy tin tưởng tôi, tôi tới tận bây giờ còn chưa từng uống rượu..."
Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên cười cười: "Đinh tiểu thư, cô không cần phải nói những lời này với tôi... Giống như cô đã nói, tôi cũng không phải là gì của cô, tôi không có quyền can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cô..."
Đinh Tuyết Nhu bỗng nhiên đứng lên, đi lấy một chai rượu vang, trước rót cho chính mình một ly, sau đó lại đưa mắt nhìn Phương Hạo Vân: "Hôm nay tôi muốn phóng túng một lần, bởi vì tâm tình của tôi không tốt, cho nên tôi nghĩ anh ấy sẽ tha thứ cho tôi... Hạo Vân, uống với tôi đi... Không say không ngừng..."
Phương Hạo Vân vốn là định từ chối, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn đáp ứng, tiếp nhận ly thủy tinh có chân dài từ tay của Đinh Tuyết Nhu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu có vẻ rất do dự, rất mất mác. Đôi mắt to xinh đẹp dường như luôn nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, cô nhẹ giọng hỏi: "Hạo Vân, anh cảm thấy rằng tôi có được xem như là một người phụ nữ tốt không... Tôi đổi cách hỏi vậy, anh cảm thấy rằng tôi là một người phụ nữ như thế nào?"
Phương Hạo Vân hơi thoáng trầm tư một chút, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tuyết Nhu, nghiêm túc nói: "Cô là một cô gái tốt, một người phụ nữ mạnh mẽ. Những chuyện cô đã làm được, người khác có khi cả đời, thậm chí cả hai đời cũng không thể đạt tới..."
Đinh Tuyết Nhu cười cười, nâng chén rượu lên lại hớp mấy ngụm, nói: "Như thế à? Không còn gì nữa? Hạo Vân, anh cũng giống như mọi người khác, chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bề ngoài, anh căn bản là không biết được nỗi khổ của tôi... Tôi đấu tranh cùng gia tộc, tôi phải xa cách người đàn ông mình yêu... So với những thứ đó, một chút sự nghiệp này của tôi có tính là gì... Nếu có thể cho tôi gặp lại được người đàn ông mình yêu, cho dù có mất đi tất cả tôi cũng nguyện ý..."
Nói xong, cô lại nói rất kiên định: "Cho dù có bắt tôi phải chết, tôi cũng sẽ nguyện ý."
Nói xong, Đinh Tuyết Nhu lại hớp một ngụm rượu.
Có lẽ là uống rượu quá nhanh, cô bị sặc. Phương Hạo Vân vội vàng đứng dậy, đi tới đó nhẹ nhàng vỗ vài cái lên lưng cô.
" Cám ơn...!"
Dưới tác dụng của cồn, gò má của Đinh Tuyết Nhu ửng hồng, một đôi mắt to xinh đẹp long lanh giống như tích nước, nhìn rất đáng yêu xinh xắn...
" Hạo Vân, hôm nay khiến cho anh chê cười rồi..."
Đinh Tuyết Nhu buông chén rượu, thanh âm rất mềm nhẹ: "Sáu năm, tôi và người tôi yêu đã xa cách nhau sáu năm, trong sáu năm dài đằng đẵng này, tôi gần như là mỗi phút mỗi giây đều nhớ về anh ấy, cho tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của anh ấy sáu năm về trước... Tôi nhớ anh ấy, vô cùng nhớ anh ấy... Anh có biết không?"
Nói xong, cô lại cầm chén rượu, lại uống thêm một ngụm.
Phương Hạo Vân thở dài trong lòng, lắc lắc đầu, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Chiếu theo cái dạng này, dường như là Đinh Tuyết Nhu thực sự muốn uống rượu...
"Anh có biết không... Tôi đã từng hứa hẹn với anh ấy, chờ tới khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ cho anh ấy một gia đình... Nếu tôi tuân thủ theo lời hứa, thì hiện giờ chúng tôi có lẽ đã có cả đứa nhỏ rồi..."
Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu bỗng nhiên cười ha ha, trong ánh mắt của cô mang theo một tia hưng phấn: "Con của chúng tôi... có lẽ đã biết đá cầu rồi..."
Thực rõ ràng, Đinh Tuyết Nhu cũng đã say rồi.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, cô ta nói mình cho tới bây giờ cũng không biết uống rượu, hóa ra tửu lượng đúng là kém cỏi như vậy thật...
Phương Hạo Vân kỳ thật không để ý lắm, rượu không say mà tự mình say, có đôi khi, anh cũng không nhất định phải uống rượu mới quên đi được thống khổ...
" Hạo Vân, đến, vì con của chúng ta cụng một ly..." Đinh Tuyết Nhu nâng chén rượu lên, điên điên khùng khùng nói một câu, lại đưa lên miệng mình trút rượu vào...
Phương Hạo Vân cũng không ngăn cản cô... Bởi vì Đinh Tuyết Nhu đã nói, cô muốn phóng túng một lần... Trên thực tế, cô cũng nên phóng túng tâm tình của cô đi...