"Không thể nào!" Đinh Tuyết Nhu phụng phịu tức giận: "Xin dì đừng nói lung tung nữa có được không? Con tin chắc Hạo Vân bây giờ vẫn đang sống tốt, hơn nữa anh ấy nhất định còn chưa lập gia đình đâu."
"Vậy sao? Khi xưa con tổn thương người ta nặng đến thế, con dựa vào gì mà nghĩ cậu ta còn đợi mình chứ?" Dì Bạch không hề nể nang khơi lại nỗi đau.
"Sao dì lại biết được?" Đinh Tuyết Nhu bắt đầu cảnh giác, dò hỏi.
Dì Bạch cười phá lên, nói: "Có gì lạ đâu, nếu không phải là con làm tổn thương cậu ta, tại sao bây giờ là con tìm cậu ta chứ không phải là ngược lại. Theo dì nghĩ, trong lòng anh bạn kia có thể còn rất hận con, nếu không bây giờ con nổi tiếng đến thế, chỉ cần cậu ta còn sống, không có lí do gì không chủ động tìm gặp con…"
Nghe dì Bạch nói vậy, đôi mắt trong xanh của Đinh Tuyết Nhu lập tức trào nước mắt ra, cô ôm mặt khóc nức nở, rõ ràng những lời của dì Bạch đã chạm trúng chỗ đau của cô.
Suốt bao năm qua cô đều nghĩ như thế. Tìm kiếm bao lâu vẫn không có chút tin tức, Đinh Tuyết Nhu cũng nghi ngờ Hạo Vân cô cần tìm nhất định đang cố ý né tránh cô, không muốn gặp mặt cô.
Nói cách khác, năm xưa cô đã cắt một vết thương quá sâu vào trái tim anh ta, đến bây giờ vết thương vẫn chưa lành lặn.
Nhưng chuyện này không thể oán trách cô, 6 năm trước Đinh Tuyết Nhu phản bội lời hứa ra đi là có lí do, cô rất muốn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hạo Vân biết, nhưng 6 năm sau ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có.
"Nhu Nhu, dì biết trong lòng con khó chịu lắm… Dì cũng nghe ra thật ra con là một cô gái có tình có nghĩa… Có thể nói cho dì biết không? Năm xưa hai đứa vì lí do gì mà chia ly vậy?" Dì Bạch cuối cùng đã hỏi vào vấn đề chính, cùng một câu hỏi, dì Bạch cũng từng hỏi qua Phương Hạo Vân, nhưng chưa có được câu trả lời chính xác, hắn chỉ nói Đinh Tuyết Nhu phản bội lời thề, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không nói ra.
"Dì à…" Đinh Tuyết Nhu hình như muốn nói ra nhưng lại ngập ngừng, cô ngẩng đầu lên nhìn vào dì Bạch, lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi dì, việc này con chỉ giải thích với một mình anh ấy thôi."
"Thưa dì, có một số chuyện liên quan đến đời tư của con và gia tộc con, nên… con không tiện nói với dì, hy vọng dì thông cảm." Đinh Tuyết Nhu một lần nữa xin lỗi dì Bạch.
"Không sao, dì chỉ muốn hỏi cho biết thôi mà, xem có thể giúp con giải tỏa gánh nặng tâm lí không, nếu con có điều chi khó nói thì dì không hỏi nữa vậy." Dì Bạch ngấm ngầm nghĩ ngợi, dì đã phát hiện ra trong câu nói của Đinh Tuyết Nhu để lộ một tin tức quan trọng, gia tộc của cô…
Dì Bạch quyết định sau khi ra về sẽ thu xếp cho thuộc hạ bắt tay vào điều tra thân thế của Đinh Tuyết Nhu, xem thử gia tộc của cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hạo Vân là một cô nhi nên dì Bạch cứ tưởng Đinh Tuyết Nhu cũng là một cô nhi, hơn nữa trước kia Phương Hạo Vân cũng chưa hề nhắc tới người thân của Đinh Tuyết Nhu, do đó cô chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó.
Nhưng hôm nay dì Bạch nắm được một thông tin có giá trị qua cuộc đối thoại với Đinh Tuyết Nhu. Trực giác mách bảo gia tộc của Đinh Tuyết Nhu có khả năng không phải là một gia tộc tầm thường.
"Cám ơn dì Bạch!" Đinh Tuyết Nhu nhắc lại đề tại cũ: "Thưa dì, Hạo Vân là ân nhân cứu mạng của con, nếu anh ấy đúng là bị thương, xin dì giúp con chăm sóc tốt cho anh ấy, đợi khi nào dì cảm thấy con có thể gặp mặt anh ấy rồi thì dì hãy thông báo một tiếng cho con biết."
"Yên tâm đi, dì sẽ làm vậy…" Dì Bạch mỉm cười dịu dàng.
Khi hai người ngồi nói chuyện với nhau, ở bên kia hai chị em Vương Hà, Vương Kim Bảo đã ôm nhau khóc lóc thảm thương, tình cảnh vô cùng cảm động.
Cơn điên của Vương Hà khi nhìn thấy em trai xuất hiện đã tan biến hết, cô vuốt ve khuôn mặt của em trai, không ngừng tự trách mình: "Kim Bảo, là chị không tốt, chị không chăm sóc tốt cho em để em phải chịu khổ… Em yên tâm đi, kể từ hôm nay chị sẽ không để em rời khỏi bên cạnh chị nữa đâu…"
Vương Hà đang tự trách mình, Vương Kim Bảo cũng đang tự trách mình.
"Chị hai, là em không tốt mới đúng… em không chịu học hành cho tốt để chị phiền lòng… Chị yên tâm, từ nay em nhất định phấn đấu sống tốt, không để chị phải lo lắng nữa."
Mấy năm trước, Vương Kim Bảo quả thật là một tên du đãng vô công rỗi nghề nên mới bị người ta lừa đến Tam Giác Vàng làm nô ɭệ, mấy năm chịu khổ chịu cực hắn đã hiểu ra một số đạo lí, bây giờ có cơ hội cho hắn làm lại từ đầu nên Vương Kim Bảo quyết định sửa chữa lỗi lầm trở thành một người có ích cho xã hội.
Hai chị em cứ thế tự trách nhau, nước mắt ngắn nước mắt dài hồi lâu.
Đến khi hai người đều mệt mỏi mới chịu dừng lại. Vương Hà nhìn sang dì Bạch, lại nhìn vào em trai, hỏi nhỏ: "Kim Bảo, là chị gái kia cứu em về đó hả?"
"Là thuộc hạ của chị ấy…" Vương Kim Bảo vội vàng chạy đến quỳ xuống trước mặt dì Bạch, dập đầu lia lịa: "Cám ơn… cám ơn chị, cám ơn chị cứu em ra khỏi địa ngục để hai chị em được đoàn tụ. Bắt đầu từ hôm nay chị chính là ân nhân cứu mạng của em, cho dù bắt em làm trâu làm ngựa em cũng sẽ báo đáp ân đức của chị."
Dì Bạch mỉm cười dịu dàng, phất tay một cái, một luồng sức mạnh vô hình đã nâng Vương Kim Bảo đứng dậy, cô từ tốn nói: "Không cần cám ơn tôi đâu, tôi chỉ là được người khác nhờ cậy thôi, nếu mọi người muốn cám ơn thì hãy cám ơn Hạo Vân ấy…"
"À đúng rồi, Hạo Vân đâu? Tại sao không thấy cậu ấy đến đây chung?" Vương Hà vì quá vui mừng khi gặp lại em trai nên không hề để ý Phương Hạo Vân không có mặt trong phòng, bây giờ nghe dì Bạch nhắc đến tên hắn mới nhớ ra.
Dì Bạch lên tiếng giải thích: "Hạo Vân có việc bận đột xuất nên không đến được mới nhờ tôi đưa người về đây đó. Cô chắc là chị gái của Kim Bảo rồi đúng không? Thằng bé Kim Bảo này thật ra rất thông minh, sau này cô nhớ chăm sóc kĩ em trai, đợi sức khỏe nó hoàn toàn bình phục thì sắp xếp cho một công việc để làm…"
"Vâng!" Vương Hà gật đầu cảm kích, sau đó lại hỏi: "Chị ơi, sức khỏe của em trai tôi không vấn đề gì chứ? Có cần đưa nó đi trại cai nghiện không?"
"Không cần đâu!" Dì Bạch nhìn vào Vương Kim Bảo, mỉm cười nói: "Cơn nghiện của em trai cô đã được tôi dùng thuật châm cứu giải trừ rồi, sau này cô phải quản thúc nghiêm em trai, chú ý đừng để nó lầm đường lạc lối nữa là được. Nhớ lấy, bảo cậu ta vận động nhiều hơn, giao tiếp với bạn bè tốt, giữ tâm trạng thoái mái… Thôi, thời gian không còn sớm nữa, nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, tôi phải đi đây."
"Ân nhân!" Vương Kim Bảo một lần nữa quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
"Cái thằng bé này…" Dì Bạch bước tới đỡ hắn đứng dậy, dặn dò thêm: "Nhớ lấy những gì con đã hứa với dì nhé, đừng đυ.ng vào chất ma túy hại người đó nữa… con phải sống tốt bên chị con, mấy năm nay chị con vì con mà gần như sụp đổ rồi đấy."
"Dạ, con sẽ nghe lời dì." Vương Kim Bảo rất trân trọng cơ hội được làm lại cuộc đời lần này.
"Chị gì ơi, xin nói với tôi một tiếng cám ơn tới Hạo Vân, hôm nào rảnh tôi sẽ đích thân đến cám ơn cậu ấy, đền đáp ơn cứu mạng của Hạo Vân…" Vương Hà nghĩ tới trước đây mình cố tình gây khó dễ cho Phương Hạo Vân, trong lòng hối hận vô cùng, cô quyết định đáp tạ hậu hỉ cho hắn, mặc cho hắn đưa ra yêu cầu gì cô cũng sẽ nhận lời, dù hắn có bảo cô lên núi đao xuống chảo dầu cô cũng tuyệt đối không chối từ.
"Dì, để con tiễn dì ra ngoài…" Đinh Tuyết Nhu còn có chuyện muốn nói với dì Bạch nên chạy tới nắm lấy tay dì Bạch trước, quay sang nói với Vương Hà: "Chị Hà, chị khó khăn lắm mới gặp lại em trai, hai chị em hãy tâm sự thêm với nhau đi, để em tiễn dì là được rồi…"
"Dì?" Vương Hà tỏ ra ngạc nhiên, cô không biết quan hệ giữa dì Bạch và Phương Hạo Vân, cô chỉ xưng hô theo tuổi tác dung mạo của dì Bạch, cảm thấy gọi người ta một tiếng chị là quá đủ rồi.
"Đúng vậy, dì đây là dì của Hạo Vân đó." Đinh Tuyết Nhu vội giải thích ngắn gọn, sau đó nắm tay dì Bạch đi ra ngoài.
Ra đến hành lang, Đinh Tuyết Nhu vừa định mở miệng, không ngờ dì Bạch đã lên tiếng trước: "Nhu Nhu, dì có thể hỏi con một câu không? Có phải con nghi ngờ Hạo Vân của dì chính là anh bạn 6 năm trước của con?"
Đinh Tuyết Nhu nghe xong, trái tim co thắt mạnh một cái, ngạc nhiên hỏi: "Sao dì lại hỏi như vậy?"
"Trực giác, trực giác của phụ nữ mách bảo dì… nhưng dì phải nhắc nhở con một câu, ở đất nước rộng lớn này số người cùng họ cùng tên với nhau quá nhiều, nếu con quả thật yêu say đắm anh bạn kia thì đừng nên hành động vô ích… Hạo Vân của dì không phải là người con cần tìm đâu…" Trước khi làm rõ sự thật về gia tộc của Đinh Tuyết Nhu, dì Bạch quyết định tạm thời không để Đinh Tuyết Nhu tiếp cận Phương Hạo Vân.
Theo như hành động gần đây của Đinh Tuyết Nhu, cô ta hình như đang nghi ngờ thân phận của Hạo Vân.
Đinh Tuyết Nhu nghe lời khuyên giật bắn người lên, không thể phủ nhận những lời của dì Bạch rất xác đáng, cô đúng là đã nảy sinh một chút tình cảm với Phương Hạo Vân của thành phố Hoa Hải, Đinh Tuyết Nhu luôn nghĩ mình có tấm lòng đó chủ yếu là vì nét quen thuộc phát ra từ Hạo Vân.
Nhưng nghe dì Bạch nói vậy, cô bắt đầu cảm thấy phân vân.
Lỡ như mình phán đoán sai lầm, vậy chẳng khác nào đang đùa với lửa ư?
"Vâng, con cám ơn dì đã nhắc nhở…" Đinh Tuyết Nhu cảm kích nhìn dì Bạch, nói: "Con mong được sớm gặp lại Hạo Vân…"
"Chắc chắn là vậy rồi." Dì Bạch mỉm cười đáp lại, sau đó quay lưng bước đi.
……
Ánh trăng vành vạnh soi vào cửa sổ, khắp căn phòng sáng như ban ngày, Phương Hạo Vân nhắm nghiền đôi mắt, tập trung tinh thần vận chân khí toàn thân từ từ hóa giải vết thương do cú đá của Roberts gây ra.
Luồng chân khí cuồn cuộn chạy ngược chạy xuôi khắp cơ thể hắn, len lỏi vào từng kinh mạch toàn thân, mỗi khi chân khí chạy xong một vòng, Phương Hạo Vân đều cảm nhận được vết thương đang mau chóng lành lại.
Cú đá của Roberts hình như hội tụ toàn bộ sức mạnh khi đó của hắn, mà lúc ấy Phương Hạo Vân không hề phòng bị nên uy lực của cú đá là vô cùng to lớn.
Nội công mà Roberts tu luyện thuộc loại âm hàn, ngược lại với nội tức của Phương Hạo Vân, nếu thể chất của hắn không phải có khả năng hồi phục dị thường, dính phải cú đá ấy không chết cũng tàn phế suốt đời rồi.
Cho dù là thế, Phương Hạo Vân vẫn phải vận công điều trị vết thương, khai thông kinh mạch, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình tu luyện võ công của hắn.
Lúc này, Phương Hạo Vân đang ngồi thiền trên giường, đôi bàn tay áp chặt vào nhau, hai mắt nhắm nghiền, một luồng hàn khí từ từ được hắn vận chân khí ép ra ngoài, đấy chính là nội công âm hàn cực độc của Roberts, quá trình dưỡng thương diễn ra rất chậm, theo tốc độ hiện nay cho thấy, Phương Hạo Vân ít nhất cần thời gian một ngày mới có thể hóa giải hết luồng hàn khí xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể.
Dì Bạch sau khi đưa Vương Kim Bảo giao cho Vương Hà, vội vàng quay về căn phòng trị thương của Phương Hạo Vân. Ngoài cửa, hai thuộc hạ thân tín một nam một nữ của cô đang canh gác.
"Hai người tiếp tục canh gác ở đây, tôi vào trị thương giúp Hạo Vân…" Dì Bạch dặn dò một tiếng, đẩy cửa bước vào phòng.
Sau khi xem qua tình trạng của Phương Hạo Vân, dì Bạch cũng ngồi xuống đối diện hắn, song chưởng tiếp xúc với Phương Hạo Vân, vận chân khí trong người giúp hắn trị thương.)
Phương Hạo Vân cảm thấy một luồng chân khí dồi dào truyền từ dì Bạch sang cho mình, luồn lách vào từng ngóc ngách cơ thể hắn, rất nhanh, luồng khí âm hàn của Roberts bị ép ra ngoài với tốc độ nhanh gấp 10 lần khi nãy.
Chỉ là cơ thể của Phương Hạo Vân hình như không đủ sức chịu đựng luồng chân khí mạnh mẽ của dì Bạch, thời gian trôi đi, kinh mạch của hắn vì bị ngoại lực tác động nên nảy sinh cảm giác nhói đau. Đọc Truyện
Cơn đau từ kinh mạch khác với cơn đau của cơ bắp, đối với cơn đau nhức buốt từ trong cơ thể, Phương Hạo Vân ngoài cách cố chịu đựng ra không còn làm gì được, thậm chí hắn muốn cử động một chút cũng không thể.
Dì Bạch nhận ra cơn đau đớn mà Phương Hạo Vân đang phải chịu đựng từ nét mặt nhăn nhó của hắn, nhưng vì muốn nhanh chóng trị khỏi vết thương cho hắn, dì Bạch buộc phải tiếp tục, hơn nữa dì Bạch đã tính toán truyền lượng chân khí không vượt quá giới hạn chịu đựng của Phương Hạo Vân, ngoài trừ một chút đau đớn ra không gây tổn hại gì đến cơ thể hắn cả.
Cơn đau không phải là cảm giác duy nhất Phương Hạo Vân cảm nhận được, cùng lúc với cơn đau lan tỏa khắp huyệt đạo toàn thân, hắn còn nhận ra luồng khí âm hàn của Roberts đang bị ép nhanh ra ngoài.
Luồng khí hàn xua đi, chân khí bị dồn ép trong cơ thể hắn hoạt bát trở lại, đang từ từ hồi phục như lúc trước.
Phương Hạo Vân biết dì Bạch đang hao tổn công lực trị thương cho hắn.
Rất nhanh, luồng chân khí của hai người hòa tan vào nhau, Thiên phạt trong cơ thể Phương Hạo Vân không ngừng phát ra tính hiệu phấn khích, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cơ thể bắt đầu nhẹ nhõm thoải mái, ngay cả cơn đau nơi kinh mạch cũng từ từ tan biến.
Dì Bạch cảm thấy kì lạ, cô nhận ra từ trong cơ thể Phương Hạo Vân sản sinh ra một lực hút vô hình đang không ngừng hấp thụ chân khí do cô truyền sang.