Phương Tuyết Di thề rằng, cô là trong sạch, quả thật cô chỉ muốn đc xem vết thương trên đùi Phương Hạo Vân thôi, còn về cái đó... hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.
Bây giờ Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa buồn bực, cái chuyện ngượng ngùng này đã xảy ra 2 lần rồi. Cô thật không biết sau này sẽ đối diện với Hạo Vân thế nào đây. Cô cảm thấy mình thật xui xẻo... tối qua, khi cô tự an ủi mình, đến cuối cùng, trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của Hạo Vân nữa.
Còn về chuyện lúc nãy, khi cô vô tình nhìn thấy cái ấy, trong lòng cô ngoài sự căng thẳng ra, vẫn có một chút thích thú và kí©ɧ ŧɧí©ɧ...
Sau khi Phương Hạo Vân rửa ráy xong, có tật giật mình, nên đã vội vàng rời khỏi nhà. Chơi lửa có ngày bỏng tay, hắn lại không muốn chơi lửa vậy nữa.
Phương Tuyết Di nằm trên giường trùm chăn kín đầu khá lâu, cho đến khi Trác Nhã đến gõ cửa, cô mới ngồi dậy. Đọc Truyện
Sau khi mở cửa, Trác Nhã mặt đầy nghi ngờ đứng ngay trước cửa, nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Di, con và Hạo Vân lại cãi nhau à ? Sau lúc nãy mẹ thấy nó vội vàng đi khỏi nhà, đến cả ăn sáng cũng không ăn ?"
Phòng ngủ của Trác Nhã và Phương Tử Lân ở trên lầu 1, lại thêm phòng được cách âm rất tốt, nên tối qua, và sáng nay, họ đều không nghe được động tĩnh gì. Đối với chuyện xảy ra giữa Hạo Vân và Tuyết Di, bà chẳng biết tí gì. Nếu không phải bà vô tình nhìn qua cửa sổ thấy Phương Hạo Vân đang vội vàng rời khỏi nhà, bà cũng không đến hỏi làm gì.
Phương Tuyết Di chột dạ, nghe Trác Nhã hỏi như thế, sắc mặt đỏ lên như đang bị sốt vậy: "Đâu có... chúng con vẫn rất tốt mà..."
"Ồ...!"
Trác Nhã phát hiện sắc mặt của con gái không được bình thường, nên càng cảm thấy giữa họ nhất định đã xảy ra chuyện gì: "Tuyết Di, nói mẹ nghe xem, có phải các con lại có mâu thuẫn à ? Mẹ sẽ không trách con đâu."
"Mẹ, mẹ cứ hay nghi thần nghi quỷ... thật không có mà... được rồi, con vẫn chưa làm vệ sinh nữa, có chuyện gì sau này nói tiếp." Phương Tuyết Di nói xong liền khóa cửa phòng lại, cô cảm thấy dạo gần đây mẹ thật là phiền phức, cứ hay nghi thần nghi quỷ, cái này cũng hỏi, cái kia cũng hỏi.
Nhưng nói một cách khác, nếu chuyện hôm nay mà bị bà biết được. Chỉ có trời mới biết, bà có lấy dao chém mình hay không ?
…….
Khách sạn Shangri-la, dãy lầu VIP, phòng tổng thống.
Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà lại lần nữa bất đồng ý kiến, bắt đầu tranh cãi.
Vương Hà một lòng muốn Đinh Tuyết Nhu rời khỏi Hoa Hải đến Bắc Kinh để phát triển, nhưng Đinh Tuyết Nhu lại quyết định, phải tiếp tục ở lại Hoa Hải. Thậm chí cô còn giấu Vương Hà tự mình chủ trương, hẹn người ở công ty địa ốc, chuẩn bị mua nhà để ở lâu dài.
Vương Hà biết được chuyện này, kiên quyết phản đối, đồng thời đã liệt kê ra những ưu thế của việc đến Bắc Kinh phát triển, nhưng Đinh Tuyết Nhu chẳng hề để tâm đến những cái gọi là tiền đồ và "tiền" đồ gì cả.
Cái cô để tâm tới chính là người cô đang tìm.
Cô có một cảm giác rất mãnh liệt, từ sau khi buổi biểu diễn đã kết thúc, cô cứ luôn cảm thấy người mình tìm nhất định đang ở thành phố Hoa Hải. Hơn nữa, đối với Phương Hạo Vân, cô cũng rất hiếu kỳ, cô cứ luôn cảm thấy trên người hắn ẩn chứ một bí mật không thể để cho người khác biết, nhất là cảm giác mấy lần họ nắm tay nhau, càng khiến cô nghi ngờ hơn. Cô quyết định sẽ ở đây lâu dài, tìm cơ hội tiếp cận Phương Hạo Vân, làm rõ những nghi ngờ trong lòng mình.
Đồng thời, cô cũng đã bàn bạc với Trương Bưu và Đại Phi, nhất định phải tìm được Hạo Vân thân yêu của cô.
Như vậy, một người muốn đến Bắc Kinh phát triển, một người muốn ở lại Hoa Hải để tìm người.
Vương Hà tức giận nói: "Nhu Nhu, sao em lại cố chấp vậy, em có biết em đang làm gì không ? Em đang lấy cái tiền đồ rộng mở của em ra để mà làm trò đùa đấy... Chị đã bàn bạc với họ rồi, những điều kiện họ đưa ra đều là những điều mà trước nay chưa từng có, tuyệt đối có thể biến em trở thành nữ ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới, đến lúc đó thậm chí còn sắp xếp cho em đóng phim, tấn công vào Hollywood nữa... em có biết không ? Tấn công vào Hollywood chính là ước mơ của biết bao nhiêu minh tinh ? Chỉ cần em đồng ý, cái vinh quang này sẽ là của em..."
Đinh Tuyết Nhu cười nhạt: "Chị Hà, chị muốn em phải nói sao với chị, thì chị mới chịu hiểu chứ... em đã nói nhiều lần với chị rồi, những điều chị nói em đều không quan tâm... không quan tâm chút nào."
"Nhu Nhu, em nói vậy, nghĩ vậy, là không có trách nhiệm với bản thân em, là chị nuôi và là người quản lý của em, chị có quyền thức tỉnh em, có quyền tính toán vì tương lai của em... nghe chị đi, đừng cố chấp nữa, đến Bắc Kinh phát triển đi. Chị hứa với em, đến Bắc Kinh rồi, chị sẽ giúp em liên hệ với những người ở đó, nhờ họ giúp em tìm người mà em muốn tìm... chỉ cần em hứa với chị sẽ đến Bắc Kinh phát triển, chị có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em ?" Vương Hà cố gắng khuyên can.
"Chị Hà, nhưng em cảm thấy người em cần tìm đang ở Hoa Hải..." Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc nói: "Chị Hà, đừng nói thêm nữa, em đã quyết định rồi, mấy năm tới em sẽ ở Hoa Hải... hơn nữa, em cũng không có hứng thú với công ty giải trí sắp ký hợp đồng này..."
"Nhu Nhu, trong nước khác với ngoài nước, em nhất định phải có một công ty, nếu không thì, đĩa hát của em sẽ không thể nào phát hành được ?" Vương Hà nôn nóng, giới giải trí trong nước rất hắc ám, ngoài những nguyên tắc đen tối đã bị lộ trong những năm gần đây ra, còn có rất nhiều điều đen tối khác nữa, nghệ nhân mà muốn tự phát triển không nhờ vào các tập đoàn giải trí, gần như là điều không thể, thời gian gần đây, cô đã kết giao với nhiều bạn bè trong giới quản lý, từ đó tìm hiểu được những điều đen tối của nghành giải trí trong nước, ở đây, thực lực không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là người đứng phía sau, là bề ngoài, là quảng cáo...
Nói thật, đối với hoàn cảnh của giới nghệ thuật như thế, Vương Hà trong lòng rất chán ghét, nếu theo ý cô thì, cứ ra nước ngoài.
Nhưng Đinh Tuyết Nhu đã nói từ trước, nếu đã đến rồi, thì cô cũng không dự định sẽ trở về nữa.
"Vậy thì em không phát hành nữa, chúng ta đã kiếm được nhiều tiền ở nước ngoài, cho dù có sống xa xỉ, cũng đủ để mình xài cả đời rồi..." Đinh Tuyết Nhu vẫn rất cương quyết.
"Nhu Nhu, em muốn chị tức chết à... sao em cứ không chịu hiểu ý tốt của chị vậy ?" Vương Hà nóng đến nổi đỏ cả mắt.
"Chị Hà..."
Đinh Tuyết Nhu cũng không muốn làm khó Vương Hà một cách quá đáng, dù sao thì họ hợp tác với nhau cũng rất vui vẻ, hơn nữa Vương Hà chăm sóc cô ở tất cả mọi mặt, hai người tuy không phải là chị em ruột, nhưng tình cảm còn hơn cả chị em ruột.
"Nhu Nhu, nếu em vẫn còn coi chị là chị Hà của em, thì em hãy nghe lời khuyên của chị, chúng ta đến Bắc Kinh phát triển đi... sau này khi em đã trở thành minh tinh của Hollywood, đến lúc đó sức ảnh hưởng của em sẽ càng lớn hơn, muốn tìm một người, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao ?" Vương Hà nhân cơ hội đó khuyên nhủ tiếp.
"Chị Hà, chị nghe em nói, em đã từng nghĩ qua, nếu quả thật không ổn, chúng ta tự mở phòng thu vậy, tự mình phát hành đĩa hát..."
Cái khó khăn mà Vương Hà nhắc đến, Đinh Tuyết Nhu đã biết trước rồi, trong lòng cô cũng đã nghĩ ra được đối sách. Như bây giờ, các minh tinh tự trở mình làm ông chủ cũng rất nhiều, người ta làm được, sao tự cô lại không làm được chứ.
Vương Hà nghe thế, ánh mắt bỗng sáng lên, đừng nói, lời đề nghị của Đinh Tuyết Nhu cũng là một cách tốt, với mức độ nổi tiếng của Đinh Tuyết Nhu, tự mình mở phòng thu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng, sự việc vẫn chưa có lạc quan lắm.
Tuy trước đó Vương Hà đã theo yêu cầu mãnh liệt của Đinh Tuyết Nhu, để từ chối hợp tác với mấy ông chủ lớn, nhưng những đám người đó đều có xã hội đen đứng chống lưng, không chọc được đâu.
Nếu lỡ như họ không cam tâm, không chịu bỏ cuộc, vậy phải làm sao đây ?
Thời gian này, chỉ mỗi sim điện thoại thôi Vương Hà cũng đã đổi đến 3 lần, nhưng sau mỗi lần đổi số, chẳng qua được hai ngày, đối phương cũng điều tra ra được, có thể thấy sức mạnh phía sau họ như thế nào rồi.
"Nhu Nhu, có một số chuyện... thôi, cứ vậy đi, cứ làm theo lời em nói, chúng ta mau chóng lập phòng thu, em cứ suy nghĩ, những chuyện còn lại để chị làm..." Sau nhiều lần cân nhắc, Vương Hà chỉ đành đồng ý với Đinh Tuyết Nhu, nếu không thì, Đinh Tuyết Nhu mà muốn rút khỏi giới nghệ sĩ, thì cô cũng chẳng biết làm sao hơn.
Tuy cô là người quản lý của Đinh Tuyết Nhu, nhưng giữa hai người không hề ký hợp đồng chính thức nào, quan hệ giữa họ, hoàn toàn dựa vào tình chị em mà duy trì.
Cô lo là nếu ép Đinh Tuyết Nhu quá đáng, thì cô ấy sẽ rút lui khỏi giới nghệ sĩ, đến lúc đó, Vương Hà sẽ bị tổn thất rất lớn, ước mơ của cô cũng sẽ vì vậy mà chấm dứt.
Còn về sự uy hϊếp và quấy phá của mấy ông chủ lớn, cô cũng đành một mình gánh chịu vậy, nếu không gánh nổi, thì cô báo cảnh sát, cô thật không tin, xã hội càng phát triển, thì càng không có pháp luật sao, cô thật không tin, mấy tên khốn đó có thể một tay che được trời… thiên hạ này, chẳng phải vẫn là thiên hạ của nhân dân sao ?
Đinh Tuyết Nhu thấy Vương Hà cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của mình, vui mừng hớn hở: "Chị Hà, cám ơn chị ủng hộ em, yên tâm đi, em có lòng tin có thể quản lý tốt phòng thu âm này, thu nhập của chúng ta nhất định sẽ nhiều hơn lúc trước, tin em đi, chúng ta cùng nhau cố gắng…"
"Uhm…!"
Vương Hà gật đầu một cái nặng nề: "Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Ngừng một lúc, Vương Hà đột nhiên lại hỏi: "Nhu Nhu, qua mấy hôm nữa giới thương gia Hoa Hải tổ chức một buổi dạ hội từ thiện, họ đã cho người mang thiệp mời đến, em thấy chị nên đồng ý hay từ chối luôn ?" Thiệp mời nằm trong tay cô đã được 3 ngày rồi, mấy ngày này, dường như ngày nào họ cũng cãi nhau, nên vẫn chưa lo đến nó.
"Không đi…!" Đinh Tuyết Nhu từ chối luôn.
"Khoan đã…!" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên hỏi: "Chị nói là dạ hội từ thiện à ? Trả lời với họ là em đồng ý… đúng rồi, giúp em liên lạc với Hạo Vân, em muốn mời anh ta đi với em."
Vương Hà khẽ chau mày: "Nhu Nhu, đi với cậu ta sao, sợ là không tiện cho lắm, lỡ như bọn paparazzi…"
"Chị Hà, đừng có quá để tâm đến bọn paparazzi nữa, em đi ngay đứng thẳng, cứ để họ muốn nói gì thì nói… hơn nữa, chẳng phải chị nói là các minh tinh ở trong nước muốn nổi tiếng đều nhờ scandal sao ? Đây chẳng phải là cơ hội tốt à ?" Đinh Tuyết Nhu cười nói: "Thân phận thật sự của Hạo Vân là công tử một gia đình giàu có, như vậy chẳng phải sẽ sôi động hơn sao ?"
"Đúng rồi… sao chị lại quên chuyện này nhỉ… nhưng mà Nhu Nhu này, em phải suy nghĩ kỹ đấy, scandal nhiều khi cũng có thể hủy hoại tiền đồ của một ngôi sao đấy." Vương Hà thành thật nói: "Tên nhãi đó vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, hắn đã thèm nhỏ dãi em rồi, em phải cẩn thận một chút…"
"Yên tâm đi, em tự biết chừng mực mà !" Đinh Tuyết Nhu căn dặn nói: "Xong rồi, chị nói em nghe bên Hạo Vân trả lời thế nào nhé."
………
Từ hôm xảy ra hai chuyện khó xử ấy, hắn đều về khu Lam Tâm Hoa Viên, né tránh gặp mặt bà chị.
Lần này đúng là khiến Bạch Lăng Kỳ vui hết biết, ngày nào cũng được nằm bên cạnh người mình yêu, trong lòng không khỏi vui mừng. Cô bé này thật là vô tư quá đi, cô đâu có biết, mỗi lần hắn nằm cạnh cô, Phương Hạo Vân đều đã qua bên Trương Mỹ Kỳ trước đó rồi… nếu không thì, sao có thể để cô nằm trong lòng mình mà không loạn, Phương Hạo Vân đây đâu phải là Liễu Hạ Huệ*, mà có thể yên tâm vậy được.
Còn Bạch Lăng Kỳ, cũng chẳng biết tại sao, cứ lễ với nghĩa, cho dù mỗi lần có ám muội, cũng chỉ đến điểm dừng thì dừng, tâm tính rất kiên cường không như người bình thường khác.
Tối qua, nhân lúc cô vào phòng vệ sinh, Phương Hạo Vân và chị Mỹ Kỳ đã đánh nhanh rút gọn trong vòng 20 phút, vừa căng thẳng lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cứ như vụиɠ ŧяộʍ vậy.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân đã thỏa mãn quay về, ôm lấy Kỳ ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm, đang lúc ngủ rất say, Phương Hạo Vân bị Kỳ nhéo mũi lôi đầu dậy, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Kỳ mặc áo ngủ, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn: "Hạo Vân, dậy nói chuyện với em… người ta ngủ không được…"
Phương Hạo Vân lười biếng nhìn ra cửa sổ, trời còn đang tối đen, quay đầu lại, dưới ánh đèn phản chiếu, nhìn dáng vẻ thiếu nữ đang tuổi xuân của Kỳ, sao không động lòng cho được.
Lại nhìn đồng hồ trên tường, mới có 6 giờ, còn hơn một tiếng nữa trời mới sáng.
"Hạo Vân, nói chuyện với em…" Bạch Lăng Kỳ nũng nịu lắc lư thân người, đưa tay nhéo vào đùi Phương Hạo Vân một cái.
Trong lòng Phương Hạo Vân phơi phới, đưa tay ôm chầm lấy cô kéo vào lòng mình, nhè nhẹ hôn lên trán cô, cười nói: "Còn ngủ được một tiếng nữa mà, đừng làm ồn nữa… anh ôm em ngủ, em nhất định ngủ được mà."
Kỳ bị hắn ôm vào lòng, trong lòng thấy ấm áp, đột nhiên cảm giác bàn tay của hắn đặt trên mông mình, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng mắng yêu: "Không được ăn vụng…"
Phương Hạo Vân cười hi hi: "Ai bảo em đánh thức anh chứ ?"
*Chú thích: Liễu Hạ Huệ là một thánh nhân thời Xuân Thu Chiến Quốc, người nước Lỗ. Chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ vào một đêm ở ngoài cửa thành gặp phải một cô gái vô gia cư, sợ cô bị lạnh, đã dùng áo khoác của mình đắp cho cô và ngồi ôm cô suốt đêm, nhưng lại không hề để xảy ra hành vi bất chính nào