Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 255: Gậy ông đập lưng ông

Lăng Vân Giai không ngừng chuốc rượu Phương Tuyết Di, hy vọng dược tính có thể phát tác sớm một chút. Nhưng uống một hồi lâu như vậy mà du͙© vọиɠ của Phương Tuyết Di vẫn chưa bùng nổ khiến trong lòng gã có chút ngứa ngáy.

Gã nào biết tửu lượng của Phương Tuyết Di rất tốt, cho dù thật sự uống hết một chai rượu vang như vậy thì chưa chắc cô đã say. Là phụ nữ lăn lộn trên thương trường thì làm sao tửu lượng kém được?

Mới đó mà đã cạn hết nửa chai, trong bụng Lăng Vân Giai bắt đầu có cảm giác mãnh liệt. Phải biết rằng, cả chai rượu đã bị gã xuống tay từ trước, Phương Tuyết Di uống bao nhiêu thì gã cũng uống bấy nhiêu. Không ngờ đến lúc này Phương Tuyết Di vẫn tỉnh táo mà gã thì đã bắt đầu chịu không nổi.

Chắc chắn đây là vấn đề về tâm lý của mỗi người. Kể từ khi mời được Phương Tuyết Di đi ăn thì trong lòng gã luôn nghĩ về chuyện xấu kia, cho nên dược vật có tác dụng khá nhanh với gã.

Ngược lại Phương Tuyết Di mặc dù cũng trúng thuốc nhưng trong đầu luôn canh cánh chuyện tài chính nên dược vật muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ được cô còn phải thêm một ít thời gian nữa.

Lăng Vân Giai vốn nắm rõ quy luật này, nhưng do gã không điều chỉnh được tâm trí, đến khi tỉnh ngộ ra thì đã muộn.

Dưới tác dụng của dược lực, tâm hồn và thể xác gã vô cùng khó chịu, tuy nhiên gã vẫn chưa dám dùng sức mạnh để cưỡng đoạt. Địa vị và thế lực của Phương gia khá mạnh, không phải là hạng có thể dễ dàng đắc tội.

Tất nhiên một khi hai người đã tình nguyện chung đυ.ng với nhau thì tất nhiên chuyện đó không còn là vấn đề nữa. Nhưng nếu Lăng Vân Giai dùng vũ lực thì chỉ cần Phương Tuyết Di ra khỏi được nơi đây, coi như gã xong đời.

Biết rõ quan hệ lợi hại như thế cho nên dù khó chịu đến đâu đi nữa thì gã vẫn cố nín nhịn.

"Tuyết Di, hôm nay là Lễ tình nhân, cả hai chúng ta đều độc thân, hay là cùng nhau chơi một trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút đi?" Không thể dùng sức mạnh nên Lăng Vân Giai đành phải tiến hành từ từ từng bước.

Nghe nói tới trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng Phương Tuyết Di liền khẩn trương. Nơi này tối đen như mực, lại không có người bên cạnh, gã còn nghĩ ra trò chơi gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa?

Lăng Vân Giai thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Tuyết Di, vội vàng giải thích: "Tuyết Di, em đừng lo lắng, trò chơi mà anh nói chỉ đơn giản là mỗi người viết một con số, nếu ai đoán trúng con số của người kia thì sẽ được hỏi một câu hỏi và người kia phải trả lời, nhưng được quyền chọn trả lời thật lòng hoặc không thật lòng."

"Chỉ thế thôi à?"

Phương Tuyết Di liền thở phào nhẹ nhõm, trò này thì cô biết. Lúc còn học đi học, cô vẫn thường hay chơi trò này với bạn nữ cùng phòng. Nhưng đây là lần đầu tiên chơi với một người đàn ông.

"Tuyết Di, hôm nay chúng ta đang có hứng, hay cứ vui đùa một chút nhé?" Lăng Vân Giai không ngừng dỗ dành.

Phương Tuyết Di do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Chơi thì chơi, có chết đâu mà sợ: "Vậy thì cứ chơi thử nhé."

Sau đó, hai người bắt đầu đoán số. Lượt đầu tiên, Phương Tuyết Di bị thua, cô chọn câu trả lời thật lòng, Lăng Vân Giai liền hỏi: "Em có đối tượng chưa?"

Phương Tuyết Di thành thật đáp: "Chưa có..."

Hai người lại chơi tiếp, lần này Lăng Vân Giai thua. Gã cũng chọn câu trả lời thật lòng. Vốn gã nghĩ rằng nếu lần này mình thua thì Phương Tuyết Di sẽ hỏi lại mình câu hỏi khi nãy, nhân đó gã sẽ bày tỏ lòng mình với cô. Nhưng không ngờ Phương Tuyết Di lại hỏi: "Lăng tiên sinh, mau nói thật, theo anh thì khả năng ký hợp đồng giữa hai nhà chúng ta được khoảng bao nhiêu phần trăm?"

Lời này vừa dứt, Lăng Vân Giai liền hết sức buồn bực. Sau một thoáng ngạc nhiên, gã ngẩng đầu nhìn Phương Tuyết Di, từ từ nhả ra từng chữ: "Phương Tuyết Di, em lại nói đến vấn đề tiền bạc rồi..."

Thật ra Phương Tuyết Di cũng không cố ý làm vậy, câu hỏi này chỉ là do bản năng mà thôi. Mắt thấy Lăng Vân Giai đang tức tối, trong lòng cô cũng có chút áy náy: "Lăng tiên sinh, xin lỗi anh, em không cố tình hỏi vậy...lần sau em sẽ chú ý hơn..."

"Tuyết Di, em có thể không nhắc tới chuyện đó nữa được không...Anh đã hứa với em là sẽ cố hết sức..bây giờ thì chúng ta chỉ tập trung vào cuộc vui thôi nhé..."

Lăng Vân Giai vừa bực vừa giận, không ngờ Phương Tuyết Di này lại "lì lợm" đến thế.

"Ừm..." Phương Tuyết Di gật đầu tạ lỗi.

Sau đó, trò chơi lại bắt đầu.

Lăng Vân Giai lại thua, quyền chủ động lại rơi vào tay Phương Tuyết Di. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Phương Tuyết Di suy nghỉ cẩn thận rồi mới nêu ra thắc mắc trong lòng mình: "Lăng tiên sinh...anh... anh bao lớn rồi?"

(Chú thích của người dịch: Ở đây Phương Tuyết Di định hỏi tuổi tác của Lăng Vân Giai nhưng lại làm gã hiểu lầm là hỏi...cái ấy to bao nhiêu!!!)

Lăng Vân Giai suýt nữa là phát điên!

Quả thật lần này cô ấy không nói tới tiền, nhưng vấn đề này so với chuyện tiền bạc còn làm người ta khó chịu hơn, làm sao mà trả lời được...

Nỗi bực dọc xâm chiếm nội tâm của Lăng Vân Giai, hắn trâng tráo nhìn chằm chằm Phương Tuyết Di, bất mãn nói: "Tuyết Di, em muốn giỡn mặt anh hả?"

Phương Tuyết Di có chút khó hiểu, rõ ràng mình không nhắc tới tiền mà sao gã lại nổi giận như thế. Chỉ là hỏi tuổi tác mà làm gì dữ vậy? Đúng là bụng dạ hẹp hòi mà. Đọc Truyện

Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Di cũng thấy giận, đàn ông mà lòng dạ như đàn bà thế này thì không đáng để kết giao nữa, cô bình thản nói: "Không hiểu anh nói gì, thôi không chơi nữa..."

Ngừng một chút, Phương Tuyết Di nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu hỏi: "Lăng tiên sinh, hay là...trước hết anh chuyển khoản cho em 50 triệu qua ngân hàng nhé."

Lăng Vân Giai nghe vậy liền hoàn toàn mất đi kiên nhẫn đối với Phương Tuyết Di. Đối với phụ nữ mà trong mắt chỉ có tiền như vậy thì không biết bao nhiêu thuốc mới có tác dụng đây? Đúng là muốn gϊếŧ người mà.

"Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

Phương Tuyết Di cảm thấy Lăng Vân Giai có chút bất thường nên vội hỏi thêm một câu: "Có phải vấn đề tài chính gặp trục trặc không?"

Lăng Vân Giai đột nhiên cười to một tràng, nói: "Tuyết Di ơi Tuyết Di, cô đúng là đồ gàn dở, quả thật tôi bị cô làm cho tức chết mà.Trong đầu cô vẫn không chịu quên 50 triệu kia...hay lắm, nói thật cho cô biết, tiền tôi đây có, lập tức có thể chuyển khoản ngay, nhưng cô làm tôi khó chịu rồi nên tôi đổi ý, không cho mượn nữa. Về phần hợp tác đầu tư giữa hai nhà thì cô cũng đừng mơ nữa...không có cửa đâu..."

Lăng Vân Giai đã bắt đầu thở dốc, du͙© vọиɠ trong gã đã dần dần bùng phát, nếu không nhờ còn giữ được đầu óc tỉnh táo thì chắc gã đã làm liều rồi.

Phương Tuyết Di biến sắc, vội hỏi: "Lăng tiên sinh, ý anh là sao? Có phải là anh uống say quá nên nói mê không? Hay anh đang đùa?"

"Cô muốn tiền phải không?"

Lăng Vân Giai cười lạnh, ánh mắt gã chăm chú đặt vào bộ ngực căng tròn của Phương Tuyết Di: "Nếu cô muốn tiền thì tôi vẫn có thể cho cô được, nhưng cô cũng phải cho tôi lại chút gì chứ?"

Lăng Vân Giai đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu xuống tay.

"Tôi không hiểu ý của anh...!" Phương Tuyết Di lạnh lùng nói.

"Được rồi, ở trước mặt ông đây thì đừng tỏ vẻ thuần khiết nữa, cả hai đều lớn cả rồi, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện đó là gì sao?"

Nếu là lúc bình thường thì Lăng Vân Giai đã không mất bình tĩnh nhanh như vậy, nhưng du͙© vọиɠ thiêu đốt đã làm cho gã tâm phiền ý loạn, dù vẫn cố gắng tránh không dùng sức mạnh.

Phương Tuyết Di không ngốc, Lăng Vân Giai vừa nói vậy, cô liền hiểu ra ngay. Phút chốc cảm tình dành cho gã liền tan biến, cô thầm tự trách mình có mắt không tròng.

"Thoải mái chút đi, hoặc là bây giờ ngủ với tôi rồi lấy tiền, hoặc là cút..." Ánh mắt tham lảm của Lăng Vân Giai như muốn ngấu nghiến vòng 1 đầy đặn của cô.

Phương Tuyết Di hất rượu vào mặt Lăng Vân Giai: "Không biết xấu hổ, tôi không phải là một món đồ...coi như tôi nhìn nhầm anh..."

"Mẹ nó...cái gì mà sản phẩm công nghệ cao chứ...đồ chó má..." Mắt thấy từ lúc uống rượu đến giờ đã 40 phút mà Phương Tuyết Di vẫn như cũ, Lăng Vân Giai không khỏi cất giọng oán trách.

"Chờ chút đã, cô coi nhà họ Lăng tôi là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à..."

Lăng Vân Giai liền vòng qua chặn Phương Tuyết Di lại, một lần nữa lên tiếng mời gọi: "Chỉ cần cô chìu ý tôi thì chẳng những 50 triệu đó tôi không đòi lại, mà ngay cả hợp đồng cũng có thể ký ngay bây giờ..."

Phương Tuyết Di vô thức dừng bước .

Lăng Vân Giai quan sát, trong lòng mừng rỡ, cho là có trò để chơi, hắn nói tiếp : "Tuyết Di, Lăng Vân Giai tôi nói được làm được, điều quan trọng là xem cô có muốn hay không thôi?"

"Cút đi......!"

Phương Tuyết Di vô cùng căm ghét nói : " Anh thật khiến cho tôi ghê tởm. Sớm biết anh là loại rác rưởi như vậy, tôi có chết cũng sẽ không thèm để ý đến anh....tên họ Lăng kia, từ hôm nay trở đi, anh là anh, tôi là tôi. Chúng ta sẽ không có bất kì quan hệ nào nữa. Đối với số tiền thối tha đó của anh, anh giữ lại mà mua quan tài cho mình đi."

" Phương Tuyết Di, đợi đã.....cô đừng có xúc động, cô hãy suy nghĩ cẩn thận về hoàn cảnh tập đoàn Thịnh Hâm của các cô bây giờ? Nếu không có tôi giúp đỡ, bơm tiền, xem các cô chống đỡ như thế nào đây? Tuyết Di, tôi biết cô là đứa con gái hiếu thuận, chắc cô sẽ không giương mắt đứng nhìn cơ nghiệp mà bố cô vất vả cả đời xây dựng lên bị hủy hoại như vậy chứ?"

Lăng Vân Giai tiếp tục khuyên nhủ : "Cô hãy suy nghĩ cẩn thận, giao dịch giữa chúng ta, cô là người có lợi nhất......bây giờ là thời đại nào rồi, cô vẫn bảo thủ như vậy để làm gì?"

" Súc sinh......!"

Phương Tuyết Di hung hăng tát một cái vào mặt Lăng Vân Giai : " Anh chết đi....."

" Cô còn dám đánh tôi?" Lăng Vân Giai không có chút phòng bị nào, cái tát của Phương Tuyết Di đã đánh trúng vào mặt hắn, đột nhiên mấy vết ngón tay đỏ liền hằn lên trên mặt hắn rõ ràng.

Phương Tuyết Di thở hổn hển nói : " Đánh anh chỉ làm bẩn tay tôi.... Tránh ra, chó ngoan không cản đường."

" Đánh tôi rồi , còn lăng nhục tôi, cô còn muốn đi sao?"

Tâm địa xấu xa của Lăng Vân Giai bị cái tát của Phương Tuyết Di làm sôi sục lên, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười dâʍ đãиɠ, hắn nói : " Đồ tiện nhân thối tha, tôi vốn không định dùng sức mạnh với cô, nhưng bây giờ cô còn dám đánh tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí với cô...."

"Anh muốn làm gì?"

Phương Tuyết Di có chút hoảng hốt, cô vô thức dùng hai tay che lấy ngực mình, giọng nói như uy hϊếp : " Nếu anh còn dám bước đến, tôi sẽ hét lên đấy...."

" Hét à, cô có hét rách cả cổ họng cũng sẽ không có ai đến đâu....."

Tâm trạng của Lăng Vân Giai hôm nay lúc thăng lúc trầm không ổn định . Lúc này ngoài nhục nhã gã còn rất là tức giận, nói thế nào thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho con tiện nhân thối tha này.

" Cứu tôi với....."

Thấy Lăng Vân Giai từng bước từng bước tới gần, Phương Tuyết Di hét lên thật.

" Dừng tay lại......!"

Kỳ tích đã xảy ra, chính là sau khi Phương Tuyết Di lên tiếng kêu cứu, một giọng nói quen thuộc đã vọng đến, ngay sau đó, cô nhìn thấy em trai mình Phương Hạo Vân.

" Hạo Vân, sao em lại đến đây! Tốt quá rồi, em đến thật là đúng lúc...."

Phương Tuyết Di sung sướиɠ như điên, một tay đẩy Lăng Vân Giai ra chạy đến, không nói gì thêm, cô liền ôm chầm lấy cánh tay Phương Hạo Vân. Phải tới tận lúc này, tâm trạng hoảng loạn, tim cô đang đập thình thịch giờ mới bình tĩnh lại đôi chút.

" Chị, em sớm biết tên Lăng Vân Giai này không phải là loại người tốt, vì thế đã âm thầm đi theo đến đây....bây giờ xem ra, cảm giác của em là chính xác."

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ lấy vai chị gái mình, vừa cười vừa nói : " Chị yên tâm đi, bây giờ em đến rồi, mọi việc cứ giao cho em giải quyết. Chị sẽ không có chuyện gì đâu."

Lăng Vân Giai thấy nửa đường bỗng dưng xuất hiện một tên Trình Giảo Kim đến, đột nhiên hắn nổi trận lôi đình, hầm hừ nói : " Phương Hạo Vân, làm sao mày biết nhà tao? Làm sao mày lại vào đây được? Mày có tin là tao sẽ kiện mày về tội xâm phạm nhà riêng không?"

Biệt thự Lăng gia có lắp đặt hệ thống kiểm soát thông minh. Gã nhớ rất rõ, sau khi gã bước vào biệt thự, đã đóng cửa lớn. Theo lý mà nói thì trừ phi gã mở cửa ra chứ không thì người ngoài không thể vào được.

Thế nhưng Phương Hạo Vân đúng là đã vào được. Hơn nữa còn đang đứng trước mặt gã.

Phương Hạo Vân coi thường cười lạnh lùng một tiếng : " Chỉ dựa vào hệ thống bảo vệ thông minh, mày cho rằng có thể làm khó tao à... Tao sớm đã phát hiện ra, mày không phải là loại người tốt đẹp gì. Muốn ăn hϊếp chị gái tao, mày đang tự tìm lấy cái chết đấy."

Vừa nói, trên người Phương Hạo Vân toát ra một luồng khí mạnh mẽ.

Không khí bị đè nén ngột ngạt tới mức khiến Lăng Vân Giai rất khó thở.

Phương Tuyết Di ôm chặt lấy cánh tay của cậu em trai mình, trong lòng có một cảm giác vô cùng ấm áp, một cảm giác không nói lên thành lời đang từ trong lòng chầm chậm trào dâng lên. Cô cảm thấy đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, trong lòng lại vô cùng yên tâm, lại vô cùng an toàn.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Giai, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong con ngươi đang hiện lên vài tia sát ý, khiến trong lòng Lăng Vân Giai không khỏi rùng mình.

" Mày.......Mày muốn làm cái gì?"

Lăng Vân Giai bắt đầu thấy sợ hãi, khi nói giọng nói của gã có chút run lên.