Vương chủ nhiệm thấy có hy vọng, vội vàng quay đầu qua đó: "Hai vị tiểu thư, hai người mở lòng từ bi đi, để cho mấy nhân viên bị thương và người phụ nữ có thai kia vào đi. Nếu bọn họ không được trị liệu hữu hiệu, sẽ bị nguy hiểm đến sinh mệnh, nhất là người phụ nữ có thai kia, bởi vì hồi hộp quá mức, đã khiến cho khó sanh, có khi còn phải mổ..."
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, trong lòng càng sốt ruột, cô vội vàng chuyển ánh mắt về phía Phương Hạo Vân, thỉnh cầu: "Hạo Vân, Vương chủ nhiệm nói anh đều nghe được chứ, anh ngoại lệ cho bọn họ vào đi, dù sao nơi này cũng đủ lớn, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta?"
" Phương Hạo Vân, tim cậu không phải làm bằng đá đấy chứ? Một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cũng không có." Vương Hà thở phì phì nói: "Rốt cuộc là cậu đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Phương Hạo Vân nhíu nhíu mày, lắc đầu: "Không được, để đảm bảo an toàn cho các cô, tuyệt đối không thể có ngoại lệ."
"Anh... anh là cái gì? Nơi này là sân bay, không phải là nhà anh, vì sao mà cái gì cũng phải do anh định đoạt?" Thái độ của Phương Hạo Vân khiến cho Vương chủ nhiệm nổi cơn thịnh nộ, há mồm ra liền mắng.
"Tránh ra...!"
Một nhân viên mật vụ phụ trách cảnh giới bên sườn lập tức dùng báng súng đẩy Vương chủ nhiệm ra, họng súng chĩa vào sau gáy ông, nói như đang cảnh cáo: "Không được vô lễ với thủ trưởng."
Trước khi đi, Trương Bưu luôn dặn dò, bảo bọn hắn nhất định phải lấy mệnh lệnh của Phương Hạo Vân làm chuẩn, cho dù là ông trời có tới cũng không được làm trái."
Vương chủ nhiệm chưa từng gặp qua trận thế như vậy, lập tức im lặng, có điều lại nhớ tới người phụ nữ đang mang thai, lá gan của ông đột nhiên lại mạnh lên: "Đừng nổ súng, đừng nổ súng... có gì từ từ nói. Tôi làm như vậy, cũng là vì người phụ nữ có thai sắp sanh kia..."
"Buông súng...!"
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương chủ nhiệm, thản nhiên nói: "Ý tứ của ông tôi hiểu được, nhưng hiện giờ là thời kì nhạy cảm, thứ cho tôi không thể ngoại lệ."
Phương Hạo Vân không phải có quả tim bằng đá, mà là tình huống trước mắt khiến cho hắn cảm thấy không thể không cẩn thận. Ai mà biết được trong những bệnh nhân và nhân viên y tế này có đạo tặc trà trộn hay không.
" Được rồi, các người thấy chết mà không cứu, tôi cũng không còn gì để nói nữa."
Vương chủ nhiệm đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông hung tợn trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, lẩm bẩm: "Đây là cảnh sát nhân dân của chúng ta sao... ai... chẳng lẽ ngôi sao thì có mạng, còn dân chúng thì sẽ không có mạng sao..."
"Chờ đã...!"
Vương Hà đi tới ngăn Vương chủ nhiệm lại, nói: "Tôi là người đại diện của Đinh Tuyết Nhu, nơi này tôi cũng có thể làm chủ, ông đi an bài cho người phụ nữ có thai và bệnh nhân vào đi, có điều không được nhiều người."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vương chủ nhiệm lập tức thay đổi: "Thật sự? Thật tốt quá... tôi đi an bài ngay."
" Không được...!"
Phương Hạo Vân đứng dậy, giận dữ mắng Vương Hà: "Nơi này là do tôi định đoạt, cô không có quyền can thiệp vào công tác của tôi... Vương chủ nhiệm, mời ông rời đi cho."
Đinh Tuyết Nhu hơi thoáng do dự, rồi đi tới, nói như cầu khẩn: "Hạo Vân, anh đồng ý đi, Vương chủ nhiệm nói đúng, tất cả mọi người đều là người, ngôi sao cũng là người, mạng của mọi người cũng là mạng người, chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu được. Nếu bởi vì sự lạnh lùng từ chối của chúng ta, mà khiến cho có người tử vong, thì tương lai tôi sẽ áy náy cả đời... Hạo Vân, tôi chưa bao giờ cầu anh điều gì, hôm nay, coi như tôi cầu anh đi, có được không?"
"Ai..."
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, lập tức nói: "Như vậy đi, tôi thương nghị với đội trưởng Trương trước đã..."
"Cám ơn...!"
Đinh Tuyết Nhu vội vàng cúi đầu tạ ơn với Phương Hạo Vân.
Vương chủ nhiệm thấy tình cảnh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy vì những gì vừa nói. Đại minh tinh này đúng là không giống với người thường, cùng những ngôi sao mà ông biết lúc trước hoàn toàn khác biệt, tấm lòng của cô rất lương thiện.
Phương Hạo Vân thông qua thiết bị vô tuyến thông báo tình huống cho Trương Bưu, ý tứ bên phía Trương Bưu là cũng có thể dàn xếp một chút, dù sao cũng chỉ là người bệnh và phụ nữ có thai, cũng không thể làm được cái gì.
Phương Hạo Vân cảm thấy bất đắc dĩ, cũng chỉ đành gắng gượng đồng ý. Có điều trước tiên hắn yêu cầu những nhân viên mật vụ đi tiến hành xác định thân phận của những bệnh nhân bị thương và người phụ nữ có thai ngoài cửa.
Sau khi đảm bảo không có gì khả nghi, mới có thể cho phép những người đó tạm lánh vào trong phòng chờ này.
" Vương chủ nhiệm, chuyện này nếu xảy ra rắc rối gì, đến lúc đó ông sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ..."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Hiện giờ, mời ông phối hợp với người của tôi, tiến hành nghiệm chứng thân phận của bọn họ. Sau khi tiến vào nhất định phải chịu sự quản lý của chúng tôi, nếu không, tôi sẽ sử dụng phương pháp của mình với bọn họ."
Nhìn những mật vụ chung quanh đeo súng đã lên nòng, trán của Vương chủ nhiệm ứa ra mồ hôi lạnh, ông vội vàng gật đầu đồng ý: "Chỉ cần anh cho chúng tôi tiến vào, chúng tôi cam đoan sẽ chịu sự quản lý của anh..."
Vương Hà lúc này càng lúc càng không coi được hành vi của Phương Hạo Vân, đứng ở bên cạnh Đinh Tuyết Nhu, không ngừng lẩm bẩm: "Giả vờ cái gì chứ? Không phải chỉ là phụ trách tạm thời thôi sao, con gà mà đeo lệnh bài, thật đúng là coi mình trở thành người... có cái gì mà vênh váo."
" Chị Hà, đừng nói Hạo Vân như vậy, cậu ấy không phải cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của chúng ta thôi sao?" Đinh Tuyết Nhu là người hiểu chuyện, phản bác một câu cho Phương Hạo Vân.
"Em đó... thật không biết phải làm sao cho tốt với em đây, ngày thường cũng không thấy em nhiệt tình với đàn ông như vậy mà..."
Nói tới đây, Vương Hà kéo Đinh Tuyết Nhu sang một bên, thấp giọng hỏi nhỏ: "Nhu Nhu, nói thật với chị, thằng nhóc này có phải là Hạo Vân mà em muốn tìm hay không? Từ ảnh chụp mà xét, thì không hề giống chút nào mà..."
Đinh Tuyết Nhu gật gật đầu: "Ừm, không giống."
"Ồ, vậy chị an tâm rồi..."
Vương Hà dặn dò thêm: "Nhu Nhu, nghe chị nói, nếu hắn đã không phải là người mà em muốn tìm, thì về sau, em cũng đừng nhiệt tình với hắn như vậy nữa, phải bảo trì khoảng cách nhất định. Gần đây có nhiều kẻ thích sàm sỡ lắm... Cẩn thận đừng cho thằng nhóc kia đυ.ng chạm gì vào em, hắn đã nắm tay em hai lần rồi đó."
Đinh Tuyết Nhu cười nhu thuận, nói: "Chị Hà, chị cứ yên tâm, em tự biết chừng mực. Hơn nữa... em cảm thấy cậu ấy là người tốt, không giống như chị nói đâu."
Ngay lúc hai cô đang rảnh rỗi nói chuyện phiếm, nhân viên mật vụ dưới sự phối hợp của Vương chủ nhiệm, đã xác định xong thân phận của những bệnh nhân và người phụ nữ có thai, cho bọn họ tiến vào.
Để phòng ngừa trường hợp xấu, căn cứ theo an bài của Phương Hạo Vân, những người này bị tập trung ở góc phía Đông Bắc, hơn nữa còn có bốn nhân viên mật vụ đứng cảnh giới bên cạnh.
Vương chủ nhiệm đối với sự đãi ngộ như vậy thì rất không vừa lòng, thấp giọng oán giận: "Chúng tôi cũng không phải là phạm nhân..."
Phương Hạo Vân nhíu mày quát lớn: "Từ hiện giờ trở đi, nếu không cần thiết thì đừng có nói. Nếu không, tôi có quyền đuổi hết ra ngoài."
Tình thế bức người, Vương chủ nhiệm cho dù có muôn vàn bất mãn, cũng chỉ đành chôn oán hận ở sâu trong lòng, chờ cho nguy cơ hôm nay kết thúc, sẽ nói hết cho giới truyền thông... Đến lúc đó, thể nào cũng phải khiển trách người phụ trách nhân viên mật vụ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Tuy rằng điều kiện ở chỗ này có hơi sơ sài, nhưng mà hai nhân viên y tế cũng đang cố gắng hết sức mình, xử lý vết thương cho người bệnh.
Phiền toái nhất trước mắt chính là người phụ nữ có thai, bởi vì hồi hộp và kinh hãi quá độ, khiến cho ngày sinh của cô đến sớm, hơn nữa còn phải tiến hành mổ đẻ.
Hai nhân viên y tế ở đây đều là nam, hơn nữa cũng chưa từng có kinh nghiệm đỡ đẻ, nhất là những phẫu thuật như mổ đẻ, không hề dễ làm chút nào.
Nhìn sắc mặt của người phụ nữ mang thai đã dần dần xanh mét, tất cả nhân viên ở đây đều lo lắng không thôi. Nhưng mà cũng chẳng làm gì được, hiện giờ thế cục ở bên ngoài hỗn loạn như vậy, cho dù là liên hệ được với bác sĩ có khả năng mổ đẻ, thì muốn đưa tới cũng phải mất nửa giờ.
Lúc mà mọi người ở đây nghĩ rằng đã hết cách, thì có một người đàn ông trung niên trong số người bệnh ngỏ lời rằng ông từng làm bác sĩ phụ khoa. Vương chủ nhiệm vội vàng cho ông tiến lên để xem xét tình huống của người phụ nữ mang thai.
Người nọ cẩn thận xem xét một lúc, rồi nói: "Cô ta là vì hồi hộp quá, mới dẫn đến khó sinh. Nếu có thể làm cho tâm tình của cô thả lỏng, thì vấn đề sinh sản sẽ không lớn nữa. Nếu có thể, thì tốt nhất là tìm một vài người phụ nữ tới khai thông tâm tình cho cô... Khi tâm tình của cô đã thả lỏng ra rồi, tôi và hai vị bác sĩ đây có thể giúp cô ấy đỡ đẻ..."
Vương chủ nhiệm nghe thấy thế, đôi mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Anh nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Nắm chắc tám phần...!" Người nọ cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói một câu.
Khóe miệng Vương chủ nhiệm lộ ra một tia vui mừng, ông quyết định tiến đến thương nghị với đại minh tinh, hỏi xem các cô có thể hỗ trợ hay không. Trước mắt, trong phòng chờ ngoại trừ người phụ nữ có thai này, cũng chỉ còn hai người bọn họ là phụ nữ.
"Bác sĩ, mọi người cứ chuẩn bị trước đi, tôi đi đằng kia hỏi một chút..."
Theo Vương chủ nhiệm thấy, đại minh tinh hơn phân nửa sẽ đồng ý, tấm lòng của cô ấy rất tốt.
" Không được nhúc nhích...!"
Có điều vừa đi được vài bước, Vương chủ nhiệm đã bị nhân viên mật vụ đeo súng ngăn cản: "Xin lỗi Vương chủ nhiệm, ông đã đi quá phạm vi hoạt động của mình."
"Là có ý gì?"
Vương chủ nhiệm hơi sửng sốt, lập tức bất mãn nói: "Tôi cũng không phải tội phạm, các anh dựa vào cái gì mà hạn chế tự do của tôi? Đồng chí, phiền anh tránh ra cho, tôi có chuyện trọng yếu muốn thương nghị với Đinh tiểu thư."
Nói xong, Vương chủ nhiệm định mạnh mẽ đi qua.
Chỉ có điều nhân viên mật vụ lại càng nghiêm khắc quát lớn: "Cảnh cáo, nếu như ông lại tiến thêm ba bước, thì tự gánh lấy hậu quả..."
Nói xong, toàn bộ tia hồng ngoại của súng tự động đã nhằm vào mi của ông.
Vương chủ nhiệm cảm thấy luống cuống, hai chân như nhũn ra, thực không dám tiến thêm bước nào. Chỉ là nghĩ lại, mạng người là quan trọng, nếu người phụ nữ có thai thực sự gặp phải chuyện gì, thì đó chính là một người mà hai mệnh đó.
Nghĩ đến đây, ông đột nhiên nhạy bén, mở miệng hô to: "Cứu tôi với, cứu tôi với...!"
Khỏi phải nói, la lên như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của nhóm người Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân. Vương Hà lại nhiệt tình quan tâm đi tới hỏi tình huống, Vương chủ nhiệm nhân cơ hội liền nói thỉnh cầu của mình ra.
Mạng người là quan trọng nhất, Vương Hà có lòng muốn hỗ trợ, nhưng mà mình và Đinh Tuyết Nhu đều chỉ là hoàng hoa khuê nữ, làm sao có kinh nghiệm đỡ đẻ được.
Vương Hà đỏ mặt nói: "Vương chủ nhiệm, việc này... chúng tôi cũng không thạo lắm. Nếu không để tôi đi hỏi Phương Hạo Vân, để cho hắn ra ngoài tìm mấy người biết đỡ đẻ nữa, hoặc là đã từng sinh trẻ con."
"Không thể được...!"
Khi nói chuyện, Phương Hạo Vân đã đi tới. Những gì Vương Hà nói với Vương chủ nhiệm, hắn đã nghe rành mạch, hắn phản bác ngay lập tức: "Tôi sẽ không cho thêm người tiến vào..."
Càng nhiều người vào, nơi này lại càng thêm nguy hiểm.
"Sao cậu có thể như vậy chứ, nhỡ đâu mà thai phụ xảy ra chuyện không may, thì không phải đó là hai mạng người à?"
Vương Hà thở phì phì lườm Phương Hạo Vân, giận dữ mắng: "Cậu tuổi còn chưa lớn, sao tâm địa lại cứng rắn như vậy, cậu đúng là có quả tim bằng đá, cậu có nhân tính hay không đó..."
"Tôi lặp lại một lần nữa, tôi làm như vậy, đều là vì suy nghĩ cho an toàn của các cô."
Phương Hạo Vân mặt lạnh tanh, lạnh giọng nói: "Nếu cô cứ khư khư cố chấp, tương lai nếu gặp chuyện gì không may, cô sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
" Phương Hạo Vân, tôi chịu cậu đủ rồi..."
Vương Hà thật sự không thích nhìn cái bộ dạng bố mày là đệ nhất thiên hạ của Phương Hạo Vân, cô tức giận nói: "Từ hiện giờ trở đi, sự an toàn của tôi không cần các người phụ trách nữa, anh không cho người bên ngoài vào phải không? Được, tôi sẽ đi giúp đỡ đẻ..."
Vương chủ nhiệm bị những lời nói của Vương Hà khiến cho cảm động đến nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nước thì nước mắt rơi đầy. Người ta cứ nói rằng những người làm trong ngành giải trí chẳng có ai là tốt, vậy mà hôm nay mình lại tận mắt chứng kiến tới tận hai người tốt.
"Đúng là cô nói đó."
Phương Hạo Vân bị đã bị con đàn bà ngu xuẩn này làm cho tức giận, mặt lạnh lùng, gằn từng tiếng nói: "Cô sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn của mình."
"Chúng tôi sẽ không hối hận đâu...!"
Lúc này, Đinh Tuyết Nhu đã hiểu được tình hình đang xảy ra. Cô có ý giống như Vương Hà, muốn đi giúp đỡ người phụ nữ có thai kia đỡ đẻ. Cô không thể trơ mắt nhìn một người phụ nữ mang thai mất đi sinh mệnh ở trước mặt mình được. Hơn nữa, cô luôn luôn cho rằng, người phụ nữ có thai sở dĩ trở thành như vậy, hoàn toàn là vì hôm nay cô tới. Nếu hôm nay cô không tới Hoa Hải, thì sân bay quốc tế Hoa Hải sẽ không bị những kẻ theo chủ nghĩa khủng bố tập kích, người phụ nữ mang thai này đương nhiên sẽ không bị kinh sợ...
Theo cách khác mà nói, Đinh Tuyết Nhu muốn chuộc tội cho chính mình.
Sáu năm trước vì một lần sơ ý mà gây thương tổn, khiến cho cô trở nên rất mẫn cảm, luôn lo lắng rằng mình sẽ xúc phạm tới người khác.