"Tình hình có nghiêm trọng như chú nói không?"
Thấy vẻ mặt đầy âu lo của Trần Thiên Huy, Phương Hạo Vân lên tiếng hỏi thăm một câu.Trên thực tế, hôm nay hắn có mặt giả cứu Trần Thiên Huy đã nói lên tất cả, hiện giờ hắn không chính thức nhận lời Trần Thiên Huy chủ yếu là hắn đang suy nghĩ cách hợp tác của hai người.Phương Hạo Vân không thích bị gò ép, hắn không muốn nghe theo lệnh của người khác, hắn hi vọng có không gian độc lập của riêng mình, đứng ngang hang với Trần Thiên Huy.
Thấy Phương Hạo Vân bắt đầu chủ động lên tiếng hỏi thăm, Trần Thiên Huy mừng thầm trong bụng, vội gật đầu nói tiếp:
"Hạo Vân, Trần Thiên Huy này tuy làm giàu bằng con đường hắc đạo, những năm qua đã làm không ít chuyện trái với lương tâm, nhưng con người chú cũng có nguyên tắc sống, mấy năm nay trên tất cả địa bàn của chú, hầu hết vũ trường quán bar đều nghiêm cấm trao đổi buôn bán ma túy, chính vì lí do đó mà chú đã đắc tội với thế lực buôn hàng trắng….Tất nhiên, hiện giờ chú có công ty bảo an Trần thị, có mấy trăm an hem được huấn luyện bài bản nên chúng tuy căm hận chú nhưng chúng cũng không dám làm gì. Tương lai thì khác, với tính cách của Thanh Thanh tất nhiên không thể tiếp quản công ty bảo an Trần thị rồi, hơn nữa nó là con gái, dù nó có đồng ý chú cũng không cho nó nhúng tay vào chốn giang hồ…"
Nghe xong thổ lộ của Trần Thiên Huy, Phương Hạo Vân khẽ gật đầu đồng cảm, người quân tử kiếm tiền nên giữ nguyên tắc, ông có thể nghiêm cấm mua bán ma túy trong địa bàn hoạt động của mình là một điều hiếm có, chỉ dựa vào điểm này thôi Phương Hạo Vân đã vạn phần khâm phục.
"Hạo Vân, bây giờ cháu còn do dự không?"
Trần Thiên Huy quyết định đánh nhanh rút gọn.
"Chú Trần, thật ra hôm nay cháu tới đây đã tỏ rõ thái độ của cháu rồi.Chỉ là…"
Phương Hạo Vân trầm ngâm giây lát, nói:
"Chuyện giữa cháu và học tỷ, xin chú đừng gượng ép nữa được không?"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, ánh mắt của Trần Thiên Huy bắn ra tia sang hi vọng, hiển nhiên Phương Hạo Vân đã xiêu lòng chấp nhận lời đề nghị của ông.
"Không thành vấn đề!"
Trần Thiên Huy cười hi hí, vẻ mặt hớn hở:
"Cháu yên tâm đi, chuyện tình cảm của bọn trẻ các cháu thì các cháu tự xử lí lấy, chú không can thiệp vào đâu. Cháu còn yêu cầu gì nữa, nói hết một lần ra luôn cho chú nghe nào."
Trần Thiên Huy là người thông minh, Phương Hạo Vân cũng là người thông minh, hai người thông mnih nói chuyện với nhau không cần vòng vo làm gì.
"Cháu cần hành động độc lập!"
Phương Hạo Vân nói ra yêu cầu cuối cùng của mình.
"Không thành vấn đề!"
Trần Thiên Huy vốn không định xem Phương Hạo Vân như thuộc hạ của ông, anh hùng nể trọng người tài, ý định ban đầu của Trần Thiên Huy cũng chỉ hy vọng lien kết hợp tác với Phương Hạo Vân, kề vai sát cánh chiến đấu với kẻ thù.
"Chú Trần, vậy hôm nay chúng ta giao ước với nhau, sau này việc của nhà họ Trần cũng chính là việc của cháu, công ty bảo an Trần thị gặp phải chuyện rắc rối chú cứ báo cho cháu biết, cháu đảm bảo với chú sẽ dốc toàn lực hỗ trợ."
Phương Hạo Vân khẳng định chắc nịch.
Trần Thiên Huy háo hức đập bàn cái rầm:
"Tốt lắm, có câu nói này của cháu chú yên tâm rồi. Như vậy đi, cháu về nhà chuẩn bị trước, mấy hôm nữa chú dẫn cháu đến công ty tham quan một vòng, tiện thể giới thiệu các an hem cho cháu làm quen luôn, chú thu xếp cho cháu chức vụ phó tổng giám đốc như thế có được không?"
"Sao cũng được!"
Phương Hạo Vân không hào hứng với chức vụ lắm, cái hắn quan tâm là đám thuộc hạ trong công ty bảo an của Trần Thiên Huy, nếu có thể hắn sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt cho họ để tạo thế lực giúp sức cho mình.
Sau khi về nhà, Trần Thiên Huy đánh thức bà vợ đang ngủ say dậy, báo tin vui cho bà nghe.
Lã Nguyệt Hồng nghe xong chồng nói, nhăn mặt trách móc:
"Ông nói suốt nửa ngày trời mà Hạo Vân còn chưa đồng ý hôn sự với con Thanh Thanh nhà mình, thế mà ông vui nỗi gì chứ?"
"Cái này thì bà không hiểu rồi"
Trần Thiên Huy mỉm cười đắc ý:
"Tôi muốn lôi kéo Hạo Vân vào công ty trước, như thế cơ hội hai đứa ở bên nhau chẳng phải nhiều hơn sao? Ngày nào hai đứa cũng dính lấy nhau, nảy sinh tình cảm là bình thường, yên tâm đi, tôi có lòng tin vào con bé Thanh Thanh ."
"ông nói cũng phải."
Lã Nguyệt Hồng cũng mỉm cười tự tin.
"Tôi đã cho người điều tra thông tin của cô bé Bạch Lăng Kỳ kia rồi, đấy quả thật là một cô gái tốt, nhưng con bé Thanh Thanh nhà mình cũng không hề có gì thua kém cô ta, hơn nữa gia thế còn tốt hơn cô ta trăm ngàn lần ấy chứ."
"Được rồi, Hạo Vân không phải loại người ham giàu chê nghèo đâu."
Trần Thiên Huy nghĩ ngợi giây lát, nói nhỏ:
"Nguyệt Hồng này, ý của tôi là bà nên tìm dịp nào đó liên lạc với ba, tiện thể nhắc đến Hạo Vân trước mặt ba, sau đó tìm cơ hội thích hợp dẫn Hạo Vân qua cho ba gặp mặt. Hôn sự của Thanh Thanh cuối cùng cẳng phải cần ba gật đầu đồng ý mới được hay sao?"
"Thôi được rồi, nhưng…ba chưa chắc sẽ chịu Hạo Vân đâu."
Lã Nguyệt Hồng nhíu mày lo lắng.
"Không sao!"
Trần Thiên Huy tỏ ra khá tự tin, nói:
"Tôi dám đảm bảo, ba mà gặp mặt Hạo Vân nhất định sẽ thấy thích ngay thôi, còn về chuyện tình cảm dây mơ rễ má của nó nghĩ chắc ba không chấp nhặt đâu."
"Ờ, nói gì thì nói, cứ thử trước coi sao đã. Thanh Thanh khó khăn lắm mới thích người đàn ông này, người làm cha làm mẹ như chúng ta cuối cùng cũng thở phào an tâm được rồi."
Lã Nguyệt Hồng ngáp dài:
"Khuya lắm rồi, lên giường đi ngủ thôi ông."
"Đợi đã!"
Trần Thiên Huy cười bí hiểm đề nghị:
"Hôm nay là một ngày vui đáng chúc mừng, chúng ta có nên làm chút gì không nhỉ?"(Đả tự: Chút gì là cái gì nhỉ =P~)
"Đáng ghét! Còn không mau lên giường đi."
Lã Nguyệt Hồng nguýt chồng một cái.
………………
Ngày mai là đêm giao thừa, là ngày cả nhà quay quần đoàn tụ bên nhau, đến lúc đó Phương Hạo Vân chắc chắn phải ở nhà ăn cơm đón tết với người thân Phương gia rồi, nên hôm nay hắn định mời Trần Thanh Thanh ra ăn cơm, cám ơn chuyện lần trước cô giúp hắn.
Hai người hẹn nhau qua điện thọa một tiếng đồng hồ sau sẽ đến nhà ăn ở nhà hàng Pháp nằm trên đường Hòa Bình, rõ rang Trần Thanh Thanh muốn cứa hắn một nhát nên chọn nhà hàng sang trọng này, nhưng Phương Hạo Vân không hề tỏ ra không vui, so với giúp đỡ của học tỷ, một bữa thịnh soạn không đáng là gì.
Sauk hi có mặt tại nhà hàng, Phương Hạo Vân phát hiện mình tới trễ hơn Trần Thanh Thanh. Mời con gái ăn cơm mà tới trễ, Phương Hạo Vân than là đàn ông cảm thấy rất mất phong độ.
Điều làm hắn ngạc nhiên chính là Trần Thanh Thanh không đến một mình, ở bên cạnh cô Hàn Tuyết Nhi đang ngồi đó. Cô bé này nhìn thấy Phương Hạo Vân hình như rất vui mừng. Từ sau khi lần trước Phương Hạo Vân tỏ ra bỏ điều kiện thỏa thuận, cô bé đã xua tan hết thành kiến với hắn, đồng thời lúc gặp hắn cảm thấy nhìn ngang nhìn dọc đều tốt như nhau cả. Một thời gian dài không gặp Phương Hạo Vân hôm nay hắn gọi điện hẹn Trần Thanh Thanh ra ăn cơm thì vừa đúng lúc Hàn Tuyết Nhi đang ở kế bên, cô bé cứ níu lấy chị họ đòi đi theo, tất nhiên cuối cùng Trần Thanh Thanh đành chiều ý.
Thấy vẻ mặt hố thẹn của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh mĩm cười nói:
"Qua đây ngồi đi, chị đã gọi thức ăn rồi. em xem thử còn món gì em muốn gọi thêm không?"
"Không cần đâu. chị gọi món gì thì em ăn món nấy."
Phương Hạo Vân vừa nói vừa quay sang Hàn Tuyết Nhi chào hòi một tiếng:
"Hình như em gái Tuyết Nhi xinh đẹp ra đó nha."
"Đâu có nào."
Hàn Tuyết Nhi nahe khen e thẹn đó mặt, trong lòng ngọt ngào, lí nhí nói:
"Anh Hạo Vân, anh cứ trêu chọc em hoài..."
"Là thật đó, không tin em hỏi học tỷ xem."
Phương Hạo Vân liếc mắt sang phía Trần Thanh Thanh.
Ai ngờ Hàn Tuyết Nhi lại ngây thơ hói thật:
"Chị ơi, anh Hạo Vân nói có đúng không vậy?"
"Tất nhiên là đúng rồi..."
Trần Thanh Thanh cười thầm trong bụng; con bé này xưa nay trước mặt người khác cứ như tiêu ma vương tái thế, không sợ trời không sợ đất, thế mà trước mặt Phương Hạo Vân liền thẹn thùng ra vẻ yểu điệu thục nữ, chẳng lẽ nó đang yêu thầm Phương Hạo Vân thật sao?
Nghĩ tới đây. sắc mặt của Trần Thanh Thanh cũng hơi ửng đỏ. Nói đến yêu thầm, bản thân cô cũng vậy đó thôi? Tất nhiên cô vẫn một mực cho rằng mình chi yêu võ nghệ của hắn chứ không phải cả con người hắn.
"Anh Hạo Vân. mấy ngày tết anh không bận chứ? Anh đi chơi với em mấy bừa đi."
Hàn Tuyết Nhi chủ động lên tiếng đề nghị.
Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát. sau đó suy nghĩ nhanh chóng, trả lời: "Để đến lúc đó coi sao đã, nếu anh không bận sẽ gọi điện liên lạc em." "Dạ."
Câu trả lời của Phương Hạo Vân hiên nhiên khiến Hàn Tuyết Nhi thất vọng, sắc mặt liền lộ vè không vui. Trần Thanh Thanh nhìn thấy hết tất cả, trong lòng chợt bức rứt theo, khó tránh khỏi lo âu.
"Tuyết Nhi. phải vui lên chứ, con sái mà hay sụ mặt rất dễ già đi đó."
Phương Hạo Vân nói đùa.
"Thật sao?"
Hàn Tuyết Nhi lập tức hoảng lên:
"Anh Hạo Vân. bây giờ em khó coi lắm phải không? Cười lên. em nhất định phải cười lên mới được."
Vừa nói Hàn Tuyết Nhi vừa cố nặn ra nụ cười.
Trần Thanh Thanh cười thầm trong bụng. cô em họ tinh nghịch này khi đối mặt với Phương Hạo Vân cứ như con mèo ngoan ngoãn, hơn nưa trí khôn bị bay đi đâu mất sạch, người ta nói gì cũng tin.
"Hạo Vân. em không biêt đây thôi. ngày thường Tuyêt Nhi không ngoan như thế này đâu, nó dữ lắm đấy, còn biết trêu chọc người khác nữa..."
Trần Thanh Thanh mở to mắt kề tội cô em họ cho Phương Hạo Vân nghe.
"Chị Thanh Thanh, không được nói. Không được nói..."
Hàn Tuyết Nhi hốt hoảng đưa tay cù lét Trần Thanh Thanh, muốn ngăn cản chị họ nói tiếp.
"Ha ha! Nhột..."
Thấy hai chị em nô đùa với nhau, Phương Hạo Vân chi biết mỉm cười ngắm nhìn, hắn cảm thấy như vậy cũng hay hay, chi có điều ờ đây là nhà hàng Pháp cao cấp, nô đùa như thế hình như phá vỡ bầu không khí lịch sự trang nghiêm vốn có nơi đây, làm vậy không hay cho lắm.
"Đấy chẳng phải là Hạo Vân đó ư?"
Chính vào lúc này, một anh chàng trẻ tuồi mặc áo vest màu trắng bước lại gần, tất nhiên hắn là người quen của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe có tiếng gọi liền quay đầu nhìn sang bên, nhận ra người gọi mình chính là cậu lớp trường Hứa Mộc Bạch mà lần trước từng gặp một lần trong bừa tiệc họp mặt bạn học cũ.
"Thì ra là lóp trường Mộc Bạch đó à, thật là trùng họp, cậu đến dùng bừa một mình hả?"
Phương Hạo Vân đưa mắt nhìn xung quanh, Hứa Mộc Bạch hình như không đi cùna với ai khác.
"Hai quý cô đây là..."
Hứa Mộc Bạch cảm thấy hai người đẹp ngồi chung với Phương Hạo Vân quen quen, hai cô gái thấy có người lại gần chào hỏi liền dừng tay không cù lét nhau nữa. lúc này Hứa Mộc Bạch mới nhìn rõ mặt hai cô, lập tức giật mình ngạc nhiên:
"Đại tiểu thư Trần gia? Đại tiểu thư Hàn gia?"
Mấy hôm trước Hứa Mộc Bạch từng tham dự một buôi dạ hội dành cho giới thượng lưu, hắn đã gặp mặt hai cô gái ở đó, khi đó hắn còn chủ động mời người ta khiêu vũ nhưng bị cả hai cô từ chối, thậm chí hắn mặt dày đi xin số điện thoại liên lạc còn bị mắng cho một trận. Thế giới này coi bộ cũng nhỏ, Hứa Mộc Bạch không ngờ mới cách có mấy hôm. đêm nay lại gặp hai người đẹp ờ đây. chi có điều hắn cảm thấy vô cùng tức tối khi hai cô sái ngồi ăn chung với tên mặt trắng Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân. đây là bạn học của em à?"
Trần Thanh Thanh là người đầu tiên lên tiếng:
"Hình như chúng ta gặp nhau ờ đâu rồi thì phải?"
"Trần tiều thư, cô còn nhớ tôi đẩy à?"
Hứa Mộc Bạch nghe xong mĩm cười vui vẻ. vội vàng tự giới thiệu:
"Tôi là Hứa Mộc Bạch của tập đoàn Đông Hải."
"Ờ!"
Trần Thanh Thanh chi sật đầu đáp lễ theo đúng phép lịch sự. Nói thật cô còn lưu giữ chút ấn tượng về người đàn ông này, hắn cứ như ruồi muồi bu quanh mấy cô gái đẹp, nếu hôm nay không nể mặt hắn là bạn học của Phương Hạo Vân, cô cóc thèm trả lời hắn tiếng nào đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.
"Hạo Vân. dù gì tớ cũng tới đây dùng bừa. hay là chúng ta ngồi chung nhé?"
Hứa Mộc Bạch ganh tị với số đào hoa của Phương Hạo Vân. sao hắn lại có tư cách ngồi chung ăn cơm tối với hai cô gái xinh đẹp kia chứ.
"Không cần đâu. tuy chúng ta là bạn học cũ nhưng cũng không chơi thân lắm."
Phương Hạo Vân không muốn bị loại người này quấy nhiễu, bữa cơm này hắn mời Trần Thanh Thanh để cám ơn cô đã giúp đờ, thêm con ruồi đen kia vào phá hỏng hết không khí tươi vui.
Hứa Mộc Bạch ngớ mặt ra giây lát, hắn không ngờ Phương Hạo Vân lại từ chối thẳng thừng làm hắn quê độ trước mặt hai người đẹp.
Mặc kệ thằng mặt trắng này. mình cử ngồi xuống coi làm gì nhau nào. Hứa Mộc Bạch cố tình mặt dày không chịu đi, nói:
"Cùng ăn chung cho náo nhiệt không tốt sao?"
Nói xong đưa tay tính kéo ghế ngồi xuống.
"Lớp trưởng Dục Bạch ơi, tớ thấy hay là thôi đi nhé. dù gì thì mình cũng không thân lắm. mạnh ai nấy ăn riêng sẽ tốt hơn."
Phương Hạo Vân một lần nữa lên tiếng đuổi Hứa Mộc Bạch đi.
Hai lần bị chơi quê. Hứa Mộc Bạch không nổi đóa mới lạ, mày chi là thằng mặt trắng sống nhờ vào con gái, mày dựa vào gì mà dám đuôi tao hả? Lần trước trong buổi họp mặt bạn học cũ, Hứa Mộc Bạch bị thua Phương Hạo Vân. Lần đó hắn ấm ức đến tận bây giờ. Hắn cứ tưởng tên tiểu tử Phương Hạo Vân này may mắn trúng sổ nên mới hào phóng thiết đãi đám bạn một bữa thịnh soạn, hôm nay thì hắn hiếu rõ tất cả, thì ra nó chi nhờ vào khuôn mặt đẹp trai kia đi dính vào mẩy tiêu thư nhà giàu đào mó, một thằng đàn ông mà làm vậy có nhục mặt quá không?
Nghĩ như thế nên Hứa Mộc Bạch hậm hực sào lên:
"Phương Hạo Vân. cậu chẳng qua chi xài tiền của con gái thôi. cậu dựa vào ai mà lên mặt hống hách hả? Trần tiểu thư và Hàn tiểu thư còn chưa từ chổi tớ kìa."
"Họ Hứa kia, cậu nói lung tung gì thế hả? Hạo Vân có gì đắc tội với cậu mà cứ mờ miệng ra là sủa bậy lên thế?"
Những lời khó nghe của Hứa Mộc Bạch làm Trần Thanh Thanh nôi giận, cô đứng bật dậy khỏi ghế chi tay thăng vào mặt Hứa Mộc Bạch mắng chửi:
"Ở đây chúng tôi không hoan nghênh cậu. mời cậu mau đi khói giùm cho."