Vương Thế Phi đã không thấy rõ được thì những người khác cũng không thể nhìn thấy, dù sự chú ý của họ vẫn luôn tập trung lên người của Phương Hạo Vân.
Cho đến khi khẩu súng bị rơi xuống mặt đất thì mọi người mới có phản ứng, Tiểu Lý bổ nhào tới khống chế Matsuda, các cảnh sát khác cũng bắt gọn bốn tên Nhật còn lại.
Sau khi bàn giao Matsuda cho nhân viên dưới quyền thì ánh mắt Tiểu Lý bắt đầu chuyển hướng về phía người vừa ra tay. Mặc dù không thấy rõ cách mà Phương Hạo Vân tước khí giới của Matsuda, nhưng theo những gì quan sát được thì hắn cảm thấy vô cùng có hứng thú với Phương Hạo Vân.
"Chào cậu, tôi là Lý Quang thuộc cục cảnh sát thành phố, chúng ta có thể trò chuyện một chút được không?"
Đã từng có lúc Tiểu Lý thừa lệnh đội trưởng âm thầm theo dõi Phương Hạo Vân. Khoảng thời gian đó, Phương Hạo Vân vẫn theo khuôn phép, không làm ra sự kiện nào quá đặc biệt. Chẳng qua từ lời bàn tán của học viên trong võ thuật xã đoàn, Tiểu Lý mới biết võ nghệ của hắn rất cao. Hôm nay cuối cùng cũng đã được chứng kiến tận mắt, quả thật thân thủ của Phương Hạo Vân đã vượt quá nhận thức bình thường của con người.
"Tôi nghĩ anh hẳn là phải xử lý công vụ trước đi đã..."
Phương Hạo Vân có ấn tượng không tồi về Tiểu Lý, tuy rằng lên tiếng từ chối, nhưng trên mặt hắn vẫn mỉm cười, khen ngợi một câu: "Thành phố Hoa Hải có được những cảnh sát như các anh thì có thể nói là phúc khí của chúng tôi."
"Tiểu Lý, mọi chuyện thế nào rồi?" Đúng lúc này thì Trương Bưu tới, hiện tại người đã bắt được, khí giới cũng đã tịch thu, không còn gì nguy hiểm.
"Đội trưởng, anh đã đến. Vừa rồi cũng may là có Phương thiếu gia đây hỗ trợ..."
Tiểu Lý cố tình nói: "Là nhờ Phương thiếu gia tước vũ khí của Matsuda, nếu không thì chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào nữa!"
"Tôi biết rồi,cậu đi trước đi, tất cả những người có liên quan đều đưa về đồn cảnh sát, tiến hành lấy khẩu cung thật kỹ, nhớ là phải làm nhanh lên..."
Trương Bưu căn dặn mấy câu, sau đó xoay người nói với Phương Hạo Vân: "Phương thiếu gia, nếu cậu không phiền thì tôi có đôi lời muốn nói..."
Phương Hạo Vân hơi do dự một lát, cuối cùng gật đầu: "Được!"
Vương Thế Phi cũng nhân cơ hội bước tới, nhỏ giọng nói: "Phương thiếu gia, Trương đội trưởng, mời hai vị đến phòng làm việc của tôi để dễ nói chuyện. Ở đây tai vách mạch rừng..."
"Cũng được!"
Trương Bưu cười nói với Vương Thế Phi: "Giám đốc Vương, chuyện hôm nay anh là người trong cuộc, hơn nữa lại xảy ra ở Kim Bích Huy Hoàng của anh, nên mong anh có thể làm chứng, nói rõ rằng đây trước hết là do lỗi của bọn họ đã trêu chọc cô gái kia."
Vương Thế Phi nhìn Phương Hạo Vân một cái, thấy Phương Hạo Vân hình như cũng đồng ý nên liền gật đầu: "Chuyện này không thể trốn tránh trách nhiệm được, thân là thị dân của thành phố Hoa Hải, tôi sẵn sàng phối hợp với cảnh sát."
"Có điều giám đốc Vương này, dù sao lần này người của anh cũng đánh bị thương người Nhật Bản, cho nên anh khó tránh khỏi bị liên can, tôi muốn nói rõ trước cho anh biết để chuẩn bị tâm lý."
Trương Bưu chân thành nhắc nhở một câu. Về mặt cá nhân, hắn rất ủng hộ cách làm của Vương Thế Phi, nhưng từ góc độ luật pháp mà nói thì Vương Thế Phi làm vậy là không đúng, là trái với pháp luật.
"Tôi biết, tôi không hề hối hận về việc mình làm." Vương Thế Phi dù không theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan nhưng cũng căm thù bọn Nhật đến tận xương tủy.
"Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ các anh trong phạm vi quyền hạn của mình..." Trương Bưu ngỏ lời.
Sau khi đi tới phòng làm việc của Vương Thế Phi, Trương Bưu mở miệng trước tiên: "Giám đốc Vương, có thể cho tôi nói chuyện riêng với Phương thiếu gia một lát được không?"
"Tất nhiên là được!" Vương Thế Phi thấy Phương Hạo Vân vẫn không phản đối , vội vàng quay người rời khỏi phòng.
"Chuyện hôm nay tôi đại biểu cục cảnh sát hình sự thành phố cảm ơn cậu...tuy nhiên tôi rất hiếu kỳ, Phương thiếu gia đối với súng ống hình như hiểu rất rõ, nếu tôi không đoán sai thì cậu hẳn phải là một chuyên gia về vũ khí phải không?" Sau khi đóng cửa phòng, Trương Bưu đi thẳng vào vấn đề.
"Vậy sao?"
Phương Hạo Vân cười nhạt, hỏi ngược lại: "Trương đội trưởng phán đoán bằng cách nào vậy? Hay anh cho rằng tôi có tàng trữ vũ khí?"
"Không phải thế..."
Trương Bưu cười khẽ, vội vàng giải thích: "Phương thiếu gia đừng hiểu lầm, tôi không hề có địch ý với cậu. Vừa rồi tôi thấy trên mặt đất rơi vãi một ít linh kiện súng, sau khi quan sát có thể khẳng định rằng người làm ra việc này chắc chắn là cao thủ về vũ khí, nếu không thì trong thời gian ngắn không thể nào phân tách các bộ phận của súng ra như vậy. Do đó tôi mới tò mò hỏi cậu câu đó, nếu Phương thiếu gia không muốn trả lời thì tôi cũng sẽ không ép buộc!"
"Thật ra thì cũng không có gì..."
Phương Hạo Vân ngồi xuống ghế sa ***, bình thản nói: "Những thứ này là do tôi học trong sách vở thôi mà!"
"Sách vở à?" Trương Bưu tất nhiên không tin, hắn nghiên cứu về vũ khí không ít năm rồi nhưng vẫn chưa đủ tự tin để làm được như Phương Hạo Vân.
"Có lẽ anh không tin, nhưng đây là sự thật. Sự học quả là một chuyện tốt…"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Từ sách vở, anh có thể học được rất nhiều kiến thức."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lời giải thích của Phương thiếu gia quả thật rất khó thuyết phục người khác, hay có lẽ cậu thật sự là một thiên tài…"
Trương Bưu bước tới ngồi cùng chỗ với Phương Hạo Vân, nghiêng người hỏi: "Cậu biết không, tôi đã từng cho người điều tra về cậu…"
"Tôi biết, người theo dõi tôi chính là Tiểu Lý, anh ta rất cơ trí, tương lai không tồi, tuy nhiên vẫn không qua mắt được tôi…Tôi biết các người không có ác ý, cho nên mới không có quan tâm tới."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Sau đó tôi không muốn cảnh sát lãng phí thời gian vì tôi nên mới thông qua chú Trần gây áp lực lên cấp trên các người để ngưng việc theo dõi tôi lại."
"Phương thiếu gia quả thật rất thẳng thắn…"
Trương Bưu cười cười, đột nhiên đề cao giọng điệu lên, nói: "Phương thiếu gia, không nói gạt cậu, thật ra tôi đã tìm hiểu về cậu từ cách đây mấy năm cơ!"
"Tôi cũng biết…"
Lời này của Phương Hạo Vân tất nhiên là gian dối, lúc Trương Bưu điều tra về Phương đại thiếu gia kia thì hắn vẫn còn đang ở trong tổ chức, chưa có thay đổi diện mạo để trọng sanh. Bạn đang đọc truyện tại - https://s1apihd.com
"Biết nguyên nhân tại sao không?"
Trương Bưu cố ý nói: "Tôi có một người anh em tốt, cũng tên là Phương Hạo Vân, ba năm trước…không, phải nói là bốn năm trước, anh ta đột nhiên mất tích, cho đến tận bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Suốt từ đó đến nay, tôi vẫn luôn đi tìm anh ta. Tận dụng quyền hạn trong chức vụ của mình, tôi đã điều tra về tất cả những người đàn ông nào có tên là Phương Hạo Vân trên cả nước. Tất nhiên cũng có cậu trong đó…"
"Vậy tôi có phải là người anh muốn tìm không?" Phương Hạo Vân không chút biểu cảm hỏi. Nhưng trong lòng hắn lại hơi cảm động, người anh em tốt, mấy năm nay quả thật làm khổ cậu.
"Dĩ nhiên là không."
Trương Bưu cười nói: "Phương Hạo Vân, người anh em của tôi là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, hơn nữa anh ấy lại là trẻ mồ côi."
"Vậy tại sao anh ta lại đột nhiên mất tích?" Phương Hạo Vân cố tình hỏi.
"Tôi cũng không biết…"
Trương Bưu nhìn chắm chằm nhìn Phương Hạo Vân, đáp: "Nguyên nhân mất tích có lẽ chỉ người trong cuộc biết được. Có điều tôi và Đại Phi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi nào tìm được mới thôi."
Đại Phi?
Thâm tâm Phương Hạo Vân có chút khắc khoải, không ngờ đã bốn năm trôi qua rồi mà hai người anh em tốt này vẫn chan chứa tình cảm với mình như vậy. Đáng tiếc hắn không thể thừa nhận chuyện này được.
"Xin lỗi, người anh em…!" Phương Hạo Vân áy náy nói thầm một tiếng. Sau đó ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Đại Phi cũng là anh em tốt của anh sao? Anh ta cũng là cảnh sát à?"
Đối với tình hình của Đại Phi, Phương Hạo Vân vẫn chưa biết rõ, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này thăm dò một ít tin tức từ Trương Bưu.
"Anh ấy là đặc công của cục an ninh quốc gia…" Không biết tại sao đây vốn là chuyện cơ mật nhưng Trương Bưu lại buột miệng thốt lên.
"Phương thiếu gia, chuyện này vô cùng hệ trọng, hy vọng cậu sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không sẽ gặp phải phiền toái rất lớn." Trương Bưu phục hồi tinh thần, nhận ra mình đã sai lầm nên vội vàng dặn dò.
"Ừm, tôi biết chừng mực mà." Phương Hạo Vân chân thành gật đầu, trong lòng cũng mừng thầm. Tiểu tử này không tệ, quả thật rất có tiền đồ.
"Tôi tin tưởng cậu…" Trương Bưu nói.
Ngừng một lát. Trương Bưu đột nhiên nói tiếp: "Phương thiếu gia, cậu biết Đinh Tuyết Nhu không?"
"Đinh Tuyết Nhu?" Phương Hạo Vân nghe vậy, trong lòng liền giật thót một cái, cũng may hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, không có lộ ra phản ứng khác thường nào.
Cố gắng trấn tĩnh tâm tình, Phương Hạo Vân lắc đầu, đáp: "Chưa từng nghe!"
"Không thể nào, làm sao mà ngay cả Đinh Tuyết Nhu cũng không biết. Tôi nghe nói sinh viên đại học các cậu rất thích nghe Đinh Tuyết Nhu hát mà…"
Trương Bưu cười nói: "Nghe nói cô ấy còn muốn mở một tour lưu diễn trên toàn quốc nữa kìa."
"Đội trưởng Trương, vậy ra Đinh Tuyết Nhu là một nghệ sĩ à?"
Phương Hạo Vân thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi hắn vừa mới nghe tới cái tên này, suy nghĩ đầu tiên chính là Trương Bưu cố ý dò xét mình. Nhưng bây giờ bâng khuâng đã được loại bỏ. Sinh viên đại học hâm mộ các ca sĩ hay diễn viên vốn là điều rất bình thường.
"Đúng vậy. Cậu thật sự không biết sao?"
Trương Bưu cười nói: "Xem ra, tin tức thứ hai tôi nói ra chắc cậu sẽ lại càng không biết!"
"Tin tức gì?" Phương Hạo Vân tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.
"Nghe nói mục đích mở tour lưu diễn lần này của đại minh tinh là để tìm một người bạn cũ. Vừa hay tên của người bạn cũ đó cũng là Phương Hạo Vân."
Trương Bưu vẫn cười, nói: "Phương thiếu gia, không phải là cậu chứ hả?"
"Đội trưởng Trương đừng nói đùa, đây là lần đầu tôi nghe tới tên của Đinh Tuyết Nhu thì làm sao có thể là bạn cũ của cô ấy được?"
Mặc dù ngoài mặt Phương Hạo Vân tỏ vẻ vô cùng bình thản, nhưng thật ra trong lòng hắn lúc này rất hỗn loạn. Không ngờ nhiều năm không gặp, cô ấy đã trở thành một nghệ sỹ nổi tiếng. Nhưng tại sao vẫn muốn tìm mình? Nếu đã đoạn tuyệt rồi thì cần gì phải khổ sở như vậy chứ?"
"Ha ha, tôi chỉ giỡn chơi chút thôi mà."
Trương Bưu đột nhiên nghiêm mặt nói: "Theo tôi đoán, Phương Hạo Vân mà đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu muốn tìm và Phương Hạo Vân mà tôi đang tìm là cùng một người!"
"Vậy sao? Thế thì thật trùng hợp…"
Phương Hạo Vân cười cười: "Cái gã Phương Hạo Vân đó thật là có phúc, mặc dù đã mất tích nhưng vẫn có nhiều người quan tâm đến hắn như vậy."
"Tôi đã từng gặp Đinh Tuyết Nhu, quả thật vô cùng xinh đẹp, chẳng lẽ cậu không muốn gặp một lần sao?"
"Ha ha, tôi không có sở thích theo đuổi phụ nữ, hay là không thấy vẫn hơn."
"Cậu cũng tên là Phương Hạo Vân, nếu như cô ấy mở show diễn tại Hoa Hải thì nhất định sẽ đến tìm cậu…"
Trương Bưu giải thích: "Người đại diện của cô ấy đã làm việc với bên sở hộ tịch rồi, mỗi khi đến địa phương nào thì sở hộ tịch cũng sẽ phối hợp cùng cô ấy tìm người…"
"Hừ…!"
Phương Hạo Vân khinh thường cười cười: "Như vậy chẳng phải là làm bừa sao? Tại sao các anh lại…"
"Đinh Tuyết Nhu quyên góp cho hội từ thiện tổng cộng hơn 500 000 nhân dân tệ, để báo đáp, chúng tôi sẽ giúp cô ấy tìm người…"
Trương Bưu cười đáp: "Khi đó đích thân tôi sẽ giới thiệu cậu với cô ấy."
……
Lúc này tuyết đã bắt đầu rơi, khắp thành phố Hoa Hải đều ngập tràn một màu trắng xóa.
Phương Hạo Vân mở mắt ra. Trong phòng vết tích hoan lạc vẫn chưa tiêu hết, đống hỗn độn trên giường như nhắc tới trận dâʍ ɭσạи đêm qua, ngay cả sàn nhà cũng lưu lại dấu vết hắn và Trương Mỹ Kỳ ân ái.
Vẻ mặt Trương Mỹ Kỳ tràn đầy sự thỏa mãn, hai mắt nhắm thật chặt, dường như còn đang chìm trong giấc mộng, đôi cánh tay ngọc siết chặt lấy cổ của người đàn ông, dù cô đã ngủ nhưng vẫn ôm rất chặt.
Phương Hạo Vân khẽ hôn lên trán Trương Mỹ Kỳ một cái rồi đưa tay vỗ nhẹ lên cặp mông tròn trịa của cô, thấp giọng nói: "Chị Mỹ Kỳ, nên rời khỏi giường thôi…"
Trương Mỹ Kỳ không cam lòng mở mắt ra, nhìn Phương Hạo Vân, sau đó khẽ giận nói: "Tên xấu xa, đêm qua chút nữa bị em gϊếŧ chết rồi, người ta bây giờ vẫn còn đau đây này!"
Tối hôm qua cũng không biết Phương Hạo Vân nổi cơn điên gì, nửa đêm xông vào phòng của cô để đòi hỏi. Trương Mỹ Kỳ không có cách nào ngăn cản, đành phải đầu hàng, hơn nữa còn rất phối hợp cùng hắn. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đêm qua làm cho cô cảm thấy thỏa mãn nhất từ trước đến giờ.
"Vậy à? Để em xoa bóp cho chị…" Phương Hạo Vân cười ám muội, đưa tay về phía bộ phận kín đáo của người phụ nữ, sau đó bắt đầu xoa nắn thật nhẹ.
"Không được mà…"
Thân thể Trương Mỹ Kỳ run lên, vội vàng ngồi dậy đẩy tay hắn ra, xấu hổ nói: "Nếu còn làm nữa…người ta sẽ không nhịn được…"
Ở trước mặt Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ không có một chút năng lực chống cự nào, chỉ cần hắn chọc ngoáy một tí là du͙© vọиɠ trong lòng cô bắt đầu sinh sôi. Cô thầm nghĩ trải qua cả đêm như vậy, chỗ đó bây giờ đã sưng lên, phải qua ít nhất ba ngày thì mới có thể làm "chuyện ấy" nữa.