"Ý của em là gì?"
Nụ cười trên môi Hạo Thiên bất ngờ đanh lại, lời của Nguyệt Như như búa bổ vào đầu, tội danh phản bội tổ chức thì dù là ai cũng không đỡ nổi. Mặc cho anh có cường đại thế nào, cũng không thể mong còn đường sống sót với tổ chức sát thủ kinh khủng này.
"Tôi nói lại lần nữa, anh cố ý tiết lộ chuyện cơ mật của tổ chức, theo quy định của tổ chức, bây giờ tôi phán quyết anh tội phản bội tổ chức..."
Sát ý trong mắt Nguyệt Như chẳng có chút gì muốn thu lại: "Tôi buộc phải xử anh!"
"Muốn ngậm máu phun người, sợ gì không có lý do."
Hạo Thiên đứng thẳng người dậy, thắt lại dây đai áo ngủ cho chắc, rồi cười lạnh lùng nói: "Cô muốn gϊếŧ tôi? Cô phải hỏi lại mình xem là đã có đủ bản lĩnh hay chưa đã. Còn nữa, cô phải nghĩ kỹ điều này, hậu quả sau khi cô làm chuyện này là thế nào. Đừng tưởng cô là con gái của long đầu, thì có thể phá hoại quy củ của tổ chức."
"Bây giờ anh là phản đồ, tôi có quyền làm vậy, cũng có lý do chính đáng để gϊếŧ anh, còn về việc tôi có bản lĩnh gϊếŧ được anh hay không, thì anh cứ chờ đấy mà xem." Nguyệt Như càng lúc càng tăng lên sát khí trong đôi mắt.
"Nữ sát thủ đồ đen lần trước, cũng là cô hả?"
Khóe miệng Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh: "Thật không ngờ đường đường Thiên Đạo Yêu Cơ lại vì một chữ tình mà đánh mất đi tự tôn của chính mình."
"Chuyện lần trước tôi sẽ không thừa nhận. Thế nhưng hôm nay, tôi buộc phải gϊếŧ anh..."
Nguyệt Như nhìn tóe lửa vào Hạo Thiên, đã tập trung tinh lực khóa chặt cơ thể hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai tấn công.
Trong lòng Hạo Thiên biết rằng Nguyệt Như sẽ không dễ dàng buông xuôi, lập tức trong lòng không hề có chút ý niệm chủ quan nào cả, thong dong bước lên bước đầu tiên, ung dung đưa những ánh mắt đầy sát khí về phía Nguyệt Như: "Không sai, xem ra cô cũng đang ẩn giấu tiềm lực thật sự, tôi đã xem thường cô rồi."
Hạo Thiên chau mày một chút, sức chiến đấu của Nguyệt Như rõ ràng là mạnh mẽ hơn hôm trước rất nhiều, không hổ là một trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo.
"Bớt xàm ngôn đi, chịu chết mau!"
Nguyệt Như khẽ quát một tiếng, bóng người nhoáng một cái, cũng đã công tới, tâm thần Hạo Thiên khẽ động, lưỡi dao sắc bén trong tay cũng như chớp giật quét lên phía trước.
Trong khoảnh khắc binh khí hai người chạm vào nhau, một âm thanh va chạm trầm đυ.c phát ra, chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ với nhau mấy hồi.
Một tiếng thở nhẹ, Hạo Thiên bỗng nhiên bật dậy thật nhanh, nâng lên lưỡi dao sắc bén, từ trên không trung quét dài xuống dưới. Qua một hồi kịch chiến vừa xong, Hạo Thiên đã cảm nhận được sức mạnh kinh người của Nguyệt Như, không hề thua kém chút nào với hắn. Hơn nữa, sát khí của cô ta rất nặng, chuyện ngày hôm nay cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bởi vậy, Hạo Thiên quyết định dùng hết sức mạnh để nghênh chiến.
Đương nhiên, hắn sẽ không gϊếŧ chết Nguyệt Như.
Dù công dù tư, hắn cũng không thể làm vậy.
Trông thấy Hạo Thiên dùng khí thế kinh người lao tới tấn công, Nguyệt Như không chút nao núng. Trên mặt vẫn hiện vẻ bình tĩnh, trong khắp thiên hạ, dưới đao thế kinh hồn mạnh mẽ như vậy của Hạo Thiên bức ép, những người có thể giữ được trạng thái tâm lý bình tĩnh như vậy, chắc có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể thấy Nguyệt Như tự tin vào bản thân mình tới mức nào.
Đương nhiên, Nguyệt Như không tự cao tự đại đến mức không thèm đánh trả, đang trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đoản đao trong tay cô phóng về phía Hạo Thiên, thân thể nhẹ nhàng bay bổng, rất tự nhiên né tránh đòn công kích của Hạo Thiên.
Hạo Thiên hơi kinh hãi, sau một chút sự kinh ngạc, hắn vội vàng thay đổi tư thế, cước bộ cũng không chạm đất, trực tiếp quét ngang vài bước, rõ ràng thân pháp của hắn đã hoàn toàn vượt qua phạm trù lý giải của người bình thường.
Đương nhiên, Thiên Đạo tứ đại sát thủ, vốn dĩ cũng chẳng phải là người bình thường.
Thân hình vừa lóe lên, lưỡi dao sắc bén của Hạo Thiên đã quét ngang qua, cuộn tụ lại thành một vòng sát khí, chém thẳng về phía cánh tay phải của Nguyệt Như. Đòn này của Hạo Thiên cốt chỉ để đẩy lùi cô, sát khí tuy mạnh, nhưng chỉ gây chút thương tổn tới cánh tay phải của cô. Dù sao, hắn cũng không muốn lấy một cô nàng mỹ nhân cụt tay về làm vợ.
Không sai, cho tới bây giờ Hạo Thiên vẫn chưa bỏ cuộc theo đuổi Nguyệt Như.
Trận đánh ngày hôm nay, đối với hắn mà nói chính là một trận dạy bảo. Hắn muốn triệt để đánh bại Nguyệt Như, đầu tiên là khiến cô tâm phục khẩu phục bằng vũ lực, tính cách của Nguyệt Như hắn hiểu rất rõ, người như cô rất thích những cường giả.
Đao pháp của Hạo Thiên trong Thiên Đạo cũng là độc nhất vô nhị, nhìn thì có vẻ rất đơn giản, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa sát cơ, vô cùng tàn độc. Đọc Truyện
Quan hệ giữa Nguyệt Như với giáo quan rất tốt, cho nên đã chiếm được sự ưu ái của giáo quan, học tập được rất nhiều tuyệt kỹ và kinh nghiệm mà rất nhiều sát thủ không bao giờ biết được.
Đối phó với đao pháp của Hạo Thiên, cô tuy hơi bất ngờ nhưng không bấn loạn.
Đoản đao liệng vòng chém nghiêng, cơ thể của cô lại lần nữa như bay bổng như trong phim. Trong lúc nhanh như điện xẹt, lưỡi dao sắc bén của Hạo Thiên đã có sát khí ngút trời bao quanh. Đáng tiếc chính vào lúc này Nguyệt Như đã né sang một bên.
"Phanh!"
Hạo Thiên một kích không trúng, lưỡi dao cắm lên trên bàn trà, nhất thời cất lên một tiếng vang đinh tai, chiếc bàn lập tức vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Nguyệt Như lại thừa thời cơ khí thế Hạo Thiên bao phủ mà thoát thân, thân hình giống như một đạo ảo ảnh, đoản đao mang theo những sự căm phẫn vô bờ bến, hướng về phía Hạo Thiên điên cuồng chém mạnh.
Hai người đều là những cao thủ lành nghề, đòn công kích đều diễn ra trong nháy mắt.
Ngươi tới ta chặn, ta công người phòng.
Chỉ trong chốc lát, hai người đánh giáp lá cà, lại một lần nữa đánh nhau thêm mười mấy hiệp, thế nhưng theo tình hình hiện tại cho biết, hai người vẫn chưa thể phân thắng bại được. Tựa hồ là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Nguyệt Như, đã lâu lắm rồi tôi không có một trận chiến đấu sảng khoái và mất sức thế này đấy..."
Hạo Thiên gặp mạnh thì cường, đánh nhau một hồi lâu, trong lòng hắn có vạn trượng hào hùng, chiến ý cũng càng lúc phát ra càng cường đại.
Lưỡi dao trong tay ma sát với không khí phát ra những tiếng rít gào, cùng với tốc độ chóng mặt hướng công về phía Nguyệt Như, mục tiêu vẫn là cánh tay phải của cô.
Hắn muốn buộc cô phải bỏ vũ khí trong tay ra, để từ đó kết thúc trận đánh này.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Nguyệt Như và Hạo Thiên cùng một loại người, đều là hiếu chiến, đều là máu gϊếŧ người. Lúc này, chiến ý trong lòng cô cũng được lớn mạnh đến kinh hồn.
"Phanh!"
Đoản đao và lợi đao với tốc độ không thể miêu tả chính xác cùng chạm vào nhau, nếu như trong phòng khách lúc này có người, chắc hẳn cũng chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng đang bay lượn.
"Đừng phí sức nữa, cô không gϊếŧ nổi tôi đâu..."
Sau khi đã kịch chiến một hồi mấy chục hiệp, Hạo Thiên dùng một sát chiêu đẩy Nguyệt Như lui lại rồi cũng lui lại theo.
Nguyệt Như cũng không hề truy kích, mà lạnh lùng đứng yên tại chỗ.
"Cô đánh tôi bị thương rồi..."
Hạo Thiên bỗng nhiên cảm thấy đầu vai hơi nhói đau, một tia máu hồng ứa ra, hiển nhiên, trong trận kịch đấu khi trước, Nguyệt Như đã đâm trúng vào vai của hắn.
Nguyệt Như nâng lên cánh tay phải, chỉ thấy đoản đao trong tay đang dính một chút vết máu, cuối cùng rớt xuống đất. Đoản đao của Nguyệt Như tuy rằng không thể sánh được với Thiên Phạt của Quỷ Thủ, nhưng cũng không phải loại vừa, trên mũi đao chưa bao giờ dính lại vết máu.
Sắc mặt Hạo Thiên trở nên tái nhợt và méo xệch, chút vết thương nhỏ này thật ra chẳng thấm vào đâu, nhưng hắn không thể nào tiếp nhận sự thật việc mình lại có thể bị thương.
Bị thương đối với Hạo Thiên mà nói, đã là cảm giác từ rất lâu. Trong ký ức của hắn, sau trận đại chiến ba năm trước, hắn chưa từng bị thương thêm một lần nào nữa. Nhưng vào ngày hôm nay, hắn lại để một cô gái làm cho dính thương. Vốn dĩ, hắn còn định dùng vũ lực chinh phục người phụ nữ này, thế nhưng hắn đã thất bại rồi.
"Không sai, quả thực tôi không thể gϊếŧ nổi anh, tôi quyết định bỏ ý định đó, tôi sẽ báo cáo những hành vi việc làm của anh ở thành phố Hoa Hải với tổ chức. Anh cứ ngồi đấy mà đợi phán quyết của sở tài phán đi."
Nguyệt Như quả thực đã đả thương được Hạo Thiên, nhưng cũng không có nghĩa là cô mạnh hơn Hạo Thiên. Trên thực tế trong suốt quá trình của trận tay bo, Hạo Thiên mặc dù kích phát khí thế hùng hùng hổ hổ hằm hè với cô, nhưng hạ thủ vẫn rât nương tay. Cũng không có ý gây ra thương tổn gì cho cô cả. Nếu như Hạo Thiên đánh thật, thì chưa chắc cô đã chiếm được ưu thế.
"Nguyệt Như, cô thật nhẫn tâm, lại dám đâm bị thương tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cô... Chúng ta hãy chờ xem..."
Hạo Thiên nói với giọng căm hờn: "Tôi cũng sẽ đem tất cả những gì mà cô đã hành động và tuyên bố ở thành phố Hoa Hải báo cáo lên tổ chức. Sở tài phán rốt cuộc tìm ai để nói chuyện còn khó nói lắm."
"Cứ chờ mà xem." Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
"Đợi đã!"
Hạo Thiên gọi giật lại Nguyệt Như, oán hận nhìn trách móc cô, rồi nói: "Đừng tưởng rằng cô đâm bị thương tôi, thì cho là cô đã mạnh hơn tôi. Nếu như không phải tôi còn có chút e dè kiêng nể, thì chưa chắc là cô đã làm thương tôi được đâu nhé."
"Tôi biết điều đó chứ...!"
Nguyệt Như xoay người lại, thảnh nhiên nói: "Công phu của anh không hổ là Thiên Đạo tứ đại sát thủ. Chỉ là anh quá cấp tiến, nếu như anh có thể khắc phục được tâm tính ghen ghét của mình, tiền đồ trong tương lai có thể sẽ vô cùng tươi sáng. Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc gì cơ?"
Tâm tình của Hạo Thiên đã tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn thành thực nói: "Cô hãy đợi đấy, xem tôi đánh bại Quỷ Thủ thế nào."
"Đáng tiếc là anh đang tự tìm đường chết cho mình..."
Nguyệt Như nói nửa thật nừa đùa: "Sức chiến đấu của Quỷ Thủ vượt xa tôi, có khi tôi còn không bằng một nửa bản lĩnh của anh ấy. Nói đến thế thôi, anh tự biết thân mà giữ gìn. Có điều tôi cũng hy vọng là anh có thể được chết trong tay Quỷ Thủ. Bên cạnh đó tôi cũng nói cho anh biết, nếu như anh còn thêm lần nữa phá hoại nhiệm vụ của tôi, thì tôi sẽ lập tức báo cáo với sở tài phán..."
Ngồi trong phòng làm việc của bà chị suốt nửa ngày, nhưng Phương Hạo Vân vẫn chưa tìm ra được Bạch Lăng Kỳ, cũng không tìm ra được dấu hiệu dị thường nào của bà chị.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cáo từ: "Chị, chị cứ làm việc đi, em đi trước đây. Nếu như có tin tức gì của Kỳ, thì xin chị hãy báo cho em ngay tức khắc, em thật sự rất rất là yêu cô ấy."
" Em đi đi, chị biết rồi..."
Phương Tuyết Di nói đầy thâm ý : "Nếu chị là Kỳ, chị cũng sẽ không tha thứ cho một thằng vô sỉ và đào hoa như em. Muốn năm thê bảy thϊếp, em nghĩ em là hoàng đế chắc."
Phương Hạo Vân lại bắt đầu sầm mặt, cố ý khoa trương thở dài một tiếng: "Sinh không gặp thời a..."
"Em lượn cho mau, đừng có làm lãng phí thêm thời gian làm việc của chị nữa, có tin tức gì của Kỳ thì chị sẽ nói cho em biết..." Phương Tuyết Di liếc mắt tinh quái nhìn cậu em, lại lần nữa phất tay tỏ vẻ bất nhẫn.
Đợi đến khi Phương Hạo Vân đã bỏ đi, Phương Tuyết Di vội vàng rời khỏi văn phòng đi tới phòng nghỉ của giám đốc nằm sát cạnh với phòng làm việc, gõ gõ vào cánh cửa, thì thào nói nhỏ: "Kỳ, thằng tiểu tử thối đó đi rồi, em ra đây đi."
Phòng nghỉ ngơi không hề thấy có hồi âm nào cả.
Phương Tuyết Di khẽ nhíu mày, tăng volume giọng nói thêm chút ít, rồi lại gõ cửa: "Kỳ, em ra đây đi."
"Chị, quả nhiên không ngoài dự liệu của em, Kỳ quả thật bị chị giấu ở đây..."
Đúng vào lúc này, giọng nói của Phương Hạo Vân phát ra đằng sau lưng cô. Không biết tự lúc nào, hắn đã đứng ngay ngắn ở đằng sau lưng cô chị rồi.
Phương Tuyết Di hoảng hết cả hồn, có chút khó hiểu nói: "Chẳng phải em đã đi rồi sao? Em vào từ lúc nào thế? Tại sao chị lại không hề hay biết chút nào thế nhỉ?"
"Chị, chị để em gặp Kỳ trước đã, những chuyện khác sau này em sẽ giải thích với chị."
Nói rồi, hắn đi vòng qua Phương Tuyết Di, đưa tay dùng sức đẩy cánh cửa mở ra, rồi đi thẳng vào trong phòng. Thế nhưng trong căn phòng lại không có một ai, căn bản là không có bóng dáng của Bạch Lăng Kỳ đâu cả. Điều này cũng khiến cho Phương Tuyết Di cũng phải đờ người ra, trước khi cậu em bước vào phòng làm việc của mình, Bạch Lăng Kỳ rõ ràng là đang ở trong phòng này, trên thực tế, từ tối hôm qua đến hai giờ đồng hồ trước, Bạch Lăng Kỳ đều đang ở trong căn phòng này.
"Chị nói rồi, chị đâu có gặp Kỳ, em vẫn còn không tin ư?"
Phương Tuyết Di cái khó ló cái khôn nhân đó mà tỏ rõ sự trong trắng vô tội của mình, có điều những nghi vấn trong lòng vẫn không hề giảm.
"Nhất định là Kỳ nghe thấy giọng của em nên trốn mất rồi..."
Phương Hạo Vân trước đó nghe rất rõ bà chị lúc nãy khi gõ cửa đã gọi tên Bạch Lăng Kỳ, và chắc chắn rằng cô ấy đang ở trong phòng này.
Bởi vậy, hắn vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh tìm kiếm.
"Đợi đã, tiểu tử thối, chị không cho phép em bước vào phòng vệ sinh của tôi!"
Phương Tuyết Di bất chợt đỏ mặt tía tai như quả ớt rồi, trên mắc áo trong phòng vệ sinh là toàn bộ những thứ nội y tắm rửa của cô ở công ty.
Sau khi đẩy tấm cửa kính của buồng vệ sinh ra, ngoại trừ việc nhìn thấy những bộ nội y hoa hòe hoa sói đủ màu sắc rực rỡ bắt mắt ra, thì hắn không còn nhìn thấy gì khác nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch Lăng Kỳ cũng không có trốn trong buồng vệ sinh.
"Tiểu tử thối, còn không mau đi ra, định tham quan phòng vệ sinh à..."
Phương Tuyết Di vốn dĩ tưởng rằng Bạch Lăng Kỳ cũng đang núp trong phòng vệ sinh, nhưng bây giờ nhìn ra thì cô cũng biết là mình đã nghĩ sai.
Sự chú ý của Phương Hạo Vân vốn dĩ không rơi vào những bộ nội y kia, hắn rất nhanh chóng bước ra khỏi phòng, bắt đầu tìm kiếm những khu vực khác. Chỉ sau vài phút đồng hồ, về căn bản những nơi hắn nghi ngờ là Bạch Lăng Kỳ đang ẩn nấp đều đã tìm khắp rồi, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Lăng Kỳ đâu cả.
"Đúng rồi, tủ quần áo!"
Phương Hạo Vân lóe lên suy nghĩ trong đầu, đã từng có lúc hắn ở trong phòng làm việc của Trương Mỹ Kỳ, đã trốn trong tủ quần áo thì mới không bị người khác phát hiện. Nghĩ tới điều này, hắn vội vàng đi về phía chiếc tủ quần áo, Phương Tuyết Di hình như cũng đoán ra được ý đồ của hắn, vội vàng quạt giật giọng: "Tiểu tử thối, không cho phép chú lục lọi tủ quần áo của chị."
Thế nhưng tốc độ của cô làm sao có thể ngăn kịp được Phương Hạo Vân, đợi đến khi cô đuổi kịp tới, Phương Hạo Vân đã mở toang cánh cửa tủ quần áo, vẫn không trông thấy Bạch Lăng Kỳ đâu, thế nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra một số thứ đồ rất ám muội, trên giá áo treo vài bộ quần áσ ɭóŧ rất chi là cool và sεメy, phía trên tủ còn đặt vài công cụ của con gái, trong đó có một thứ rất quen thuộc thường gặp trong phim ảnh...
"Mau bước ra ngoài!"
Phương Tuyết Di đỏ mặt không khác gì lò than nung nóng, vội vàng kéo mạnh Phương Hạo Vân ra, dùng tốc độ nhanh nhất để đóng sập tủ quần áo lại.