"Chị à, em cũng muốn hỏi chị, tại sao chị không đi chơi? Em thấy đêm nay nhất định có rất nhiều chàng trai muốn được ăn tối cùng chị, sau đó tha hồ vui vẻ đó!" Hàn Tuyết Nhi rất thông minh, nhanh trí chuyển đề tài sang chỗ khác.
Trần Thanh Thanh vòng tay ôm lấy em họ, vuốt nhẹ cái mũi nhỏ thanh tú của cô nàng, nói: "Em đó nha, thật là ranh ma, muốn đánh trống lảng sao? Mau thành thật khai báo, có phải em buồn phiền là vì hắn không?"
"Hắn là ai vậy chị?" Hàn Tuyết Nhi giả nai hỏi.
"Hắn là ai à? Em đừng có giả mù sa mưa nữa, hắn..."
Trần Thanh Thanh thấy em họ cứ giả vờ nên nói thẳng: "Không phải là Phương Hạo Vân làm em suy tư vậy sao?"
Nghe chị họ nói vậy, Hàn Tuyết Nhi chợt nhớ tới lần trước ở nhà trọ Phương Hạo Vân ức hϊếp chị mình, trong lòng cô liền cảm thấy có chút phiền muộn, trầm giọng nói: "Hắn là một tên xấu xa, hắn mới là kẻ mà em không bao giờ nhớ tới!"
Trần Thanh Thanh thấy Hàn Tuyết Nhi nói như vậy, liền mỉm cười: "Chị đâu có hỏi em là trong lòng em có nhớ hắn hay không? Hi hi, giấu đầu lòi đuôi rồi nha!"
Hàn Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Chị à, em đã nói với chị rồi, Phương Hạo Vân chẳng phải là người tốt lành gì. Nếu chị tin lời em thì tốt nhất nên tránh xa hắn ra, bằng không sau này chị sẽ phải hối hận đó."
Nhận thấy Hàn Tuyết Nhi trong bụng chứa đầy oán khí, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Thanh Thanh chính là cô bé này đối với Phương Hạo Vân vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Ôi, con nít bây giờ mau lớn quá, mới mười sáu tuổi đầu mà đã yêu đương đến chết đi sống lại thế này rồi!
"Tuyết Nhi, chị biết trong lòng em rất giận cậu ấy. Có điều chị thấy nhân phẩm của Hạo Vân không tồi, chị vẫn luôn cảm thấy cậu ấy là người tốt, thật sự là một người rất tốt." Trần Thanh Thanh chân thành nói.
"Hắn là người tốt à?"
Nghe được lời Trần Thanh Thanh, Hàn Tuyết Nhi suýt chút nữa là đã phát điên, thầm nghĩ nếu chị mà biết được thân phận thật sự của hắn thì chắc sẽ không nói vậy đâu. Cô mãi mãi không thể quên được ánh mắt khủng khϊếp tựa như ác ma của Phương Hạo Vân ngày đó, ngoài ra còn phải kể đến lúc hắn gϊếŧ người, tàn nhẫn đến mức nào…
Những hình ảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu cô, dần dần, trong lòng Hàn Tuyết Nhi bỗng dưng xuất hiện một nỗi sợ hãi rất lớn, khiến cô không tự chủ được, run rẩy cả người.
"Tuyết Nhi, em làm sao vậy?"
Trần Thanh Thanh cũng thấy thân thể Hàn Tuyết Nhi đang run rẩy, ân cần hỏi han: "Hay em thấy trong người không được khỏe?"
Hàn Tuyết Nhi giật mình, hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng phải thật khó khăn mới có thể bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Chị à, em van xin chị, đừng nghe lời của hắn. Hắn thật sự không phải là người tốt… nếu chị cứ ở bên cạnh hắn thì nhất định sẽ trả giá rất lớn…"
"Tuyết Nhi, em nói bậy rồi, chị và Phương Hạo Vân gặp nhau lâu như vậy, cậu ấy thật ra là ai chị còn chưa biết sao."
Trần Thanh Thanh hoàn toàn không tin lời của em họ mình… bởi cô hiểu rõ tính tình của Tuyết Nhi. Cô luôn cho rằng cô bé này bởi vì yêu quá hóa thành hận cho nên mới nói những lời như vậy.
Thấy biểu hiện của chị họ dường như không hề tin tưởng mình, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy buồn bực vô cùng. Cô rất muốn nói ra hết tất cả mọi chuyện, nhưng lại sợ nếu để Phương Hạo Vân biết thì hắn sẽ động thủ đối với chị của mình.
"Tức chết đi được, nói thế nào chị cũng không chịu tin em…"
Hàn Tuyết Nhi vừa kêu lên thật to vừa huơ tay múa chân loạn xạ. Cô muốn phát tiết, muốn mạnh mẽ xả ra hết tất cả bực tức.
Trần Thanh Thanh không hề ngăn cản mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn em họ mình, trong lòng buồn bực, phát tiết là đúng. Thật ra thâm tâm của Trần Thanh Thanh cũng rất khó chịu, trên thực tế cô cũng muốn đi chơi cùng Phương Hạo Vân đêm nay, chỉ có điều không dám thổ lộ mà thôi. Sau khi nghe Hàn Tuyết Nhi nói ra những lời đó, cô lại cảm thấy mình cần phải chừng mực hơn.
Sau khi xả giận được một lúc, Hàn Tuyết Nhi dường như đã hết sức, thân thể mềm nhũn, ngã nhào lên giường thở hổn hển.Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, ngay cả quần ngủ cũng bị mồ hôi trên người thấm ướt. Đồ ngủ bằng sợi tơ dính chặt vào da thịt, làm lộ rõ bộ ngực căng tròn, cặp mông thì ngạo nghễ vun cao, mặc dù không phải là quá to lớn, nhưng trông có vẻ khá săn chắc.
Nhìn thấy thân hình của em họ, Trần Thanh Thanh thầm nghĩ, cô bé này sau này lớn lên, có khi còn đẹp hơn mình mấy phần.
"Tuyết Nhi, em rất yêu thích Phương Hạo Vân phải không?" Trần Thanh Thanh bất chợt hỏi.
Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, liền biết chị họ vẫn còn đang hiểu lầm mình. Cũng tại do mình, ban đầu suy nghĩ hấp tấp, mạnh miệng nói Phương Hạo Vân là bạn trai của mình. Kết quả là, bị người ta chê cười không nói, còn bị chị họ hiểu lầm mình thầm mến Phương Hạo Vân.
"Chị ơi, chị nghe em đi, Phương Hạo Vân là ác quỷ, gϊếŧ người không chớp mắt…Hắn…Tóm lại chị chỉ cần biết rằng hắn không phải người tốt là được!" Hàn Tuyết Nhi cũng chỉ có thể nói tới đây, sau đó không dám tiết lộ thêm gì nữa. Đọc Truyện
Cô mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt tràn đầy chân tình, nói: "Xin chị hãy tin em, nhất định phải tin tưởng em…!"
"Tuyết Nhi, em có lầm lẫn không, vừa rồi người em nói tới là Hạo Vân sao?"
Trần Thanh Thanh vẫn khó mà chấp nhận được. Ngày thường khi gặp Phương Hạo Vân, cô luôn cảm thấy hắn vốn không tệ, vừa dễ gần, vừa điềm đạm, lại không nhiều lời. Nói cái gì mà gϊếŧ người không chớp mắt chứ? Thời buổi này có pháp chế xã hội, làm sao mà còn có chuyện sát nhân liên hoàn, gϊếŧ người không chớp mắt được?
"Tuyết Nhi, yêu và hận, vốn chỉ cách nhau gang tấc. Tâm tình của em chị có thể hiểu được, nhưng chị vẫn cảm thấy, em cần phải điều chỉnh lại tình cảm của mình. Nếu chưa chiếm được thì cũng đừng nên gấp gáp, tuy nhiên cũng không nên vì vậy mà đi mắng nhiếc người ta. Em xưa nay đâu có như vậy…" Trần Thanh Thanh khuyên nhủ.
Hàn Tuyết Nhi nghe xong lời của chị họ, thiếu chút nữa là té xỉu. Xem ra mình chỉ nói suông chắc không thuyết phục được rồi, trừ phi kể hết mọi chuyện ra.
"Chị họ, chị không có biết, Phương Hạo Vân chính là một con cáo đội lốt cừu non… sớm muộn gì chị cũng sẽ biết được nhân phẩm của hắn!"
Thật ra Hàn Tuyết Nhi vốn không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng kể từ nãy đến giờ, cô cảm thấy chị họ mình có vẻ vô cùng sùng bái tên xấu xa kia. Cứ theo đà này thì chắc chắn là phát sinh tình cảm rồi. Cô rất lo lắng chị họ mình sẽ bị Phương Hạo Vân dụ dỗ, bị hắn làm tổn thương.
Trần Thanh Thanh cười khúc khích, nói: "Tuyết Nhi, em càng thì càng đi quá xa rồi đó…"
"Chị, nếu chị không tin thì em cũng đành chịu, chỉ có điều, em chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn chị bị hắn hϊếp đáp đâu."
Hàn Tuyết Nhi trừng đôi mắt hạnh, vừa nói vừa giơ giơ nắm đấm: "Nếu như hắn không buông tha chị thì em liều mạng với hắn!"
Trần Thanh Thanh âu yếm kéo tay em họ, nói: "Tuyết Nhi, tốt rồi. Em trút giận xong thì cũng nên nghỉ ngơi một chút. Tôi nay chị không đi đâu hết, ở đây ngủ cùng em…"
Nghe chị họ nói vậy, Hàn Tuyết Nhi đành bó tay. Cô biết cho dù mình nói gì thì chị họ cũng sẽ không tin. Quà thật tên xấu xa kia đã đánh cắp trái tim của chị ấy rồi, đúng là sói già đội lốt cừu non, ngụy trang thật khéo!
Trên thực tế, sau thời gian không ngừng gặp gỡ, tiếp xúc, Trần Thanh Thanh đã sớm buông lỏng phòng bị đối với Phương Hạo Vân, cô thậm chí quên mất chuyện lúc đầu mình còn nghi ngờ Phương Hạo Vân chính là tên sát thủ kia, tựa hồ như đã hoàn toàn không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Sau khi tắt đèn, hai chị em cũng không tài nào ngủ được, một người thì hận Phương Hạo Vân thấu xương, một người thì có chút nhớ nhung hắn.
Phương Hạo Vân không hề biết lúc này đang có hai cô bé xinh đẹp đang nghĩ đến mình, vì mình mà mất ngủ.
Sau khi ăn xong bữa cơm gia đình thân mật, Trác Nhã liền căn dặn Phương Hạo Vân tự mình đưa Bạch Lăng Kỳ về ký túc xá, kẻo muộn quá thì không vào ký túc xá được.
Hai người tay nắm tay chầm chậm bước trên đường, bầu trời trên cao lấp lánh ánh sao, nếu như giờ phút này có thêm chút bông tuyết bay bay thì sẽ càng lãng mạn hơn nữa.
"Hạo Vân, em sẽ mãi mãi ghi nhớ giây phút này, từ nay về sau, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh…" Tình yêu trong mắt người con gái luôn luôn đầy chất trữ tình, luôn luôn thơ mộng.
Phương Hạo Vân ngừng bước, nâng nhẹ gương mặt xinh xắn của Bạch Lăng Kỳ, sau đó hôn lên trán cô, rồi hôn xuống đôi môi đỏ mọng. Hắn cười nói: "Chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau đến lúc răng long đầu bạc."
"Sẽ mãi nắm tay nhau, cho đến khi trăm tuổi già…!"
Bạch Lăng Kỳ nhẹ giọng nói: "Hạo Vân, em yêu anh…!"
"Anh cũng yêu em!" Tâm tình của Phương Hạo Vân cũng bị bạn gái tác động, hắn nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của nàng, lần đầu tiên chân thành nói ra một câu yêu đương nồng cháy.
Đúng lúc này, trên phố cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai. Bầu không khí ấm áp bỗng chốc bị phá hủy. Phương Hạo Vân theo bản năng quay đầu lại, phát hiện có bốn năm chiếc xe cảnh sát đang chạy qua, phỏng chừng có trọng án vừa mới phát sinh.
Bạch Lăng Kỳ bất giác siết chặt đôi tay của hắn, nói: "Hạo Vân, xem ra con đường chúng ta đi… sẽ phải đầy chông gai đó…"
"Lăng Kỳ, để anh đưa em về trước, nếu không ký túc xá sẽ đóng cửa mất." Phương Hạo Vân cười nhẹ, vòng tay ôm lấy eo của bạn gái, tiếp tục cất bước.
Bạch Lăng Kỳ vừa đi vừa nói: "Hạo Vân, chờ cho đến sau tết Nguyên Đán, em sẽ dọn đến ở cùng anh, đến lúc đó chúng ta sẽ không phân ly nữa, em muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh."
"Ừm, anh cũng muốn như vậy." Phương Hạo Vân vui vẻ gật đầu.
Hai người vừa tình tứ vừa đi về phía trường đại học Hoa Hải. Sau khi tạm biệt ở trước cửa ký túc xá, Bạch Lăng Kỳ vẫn lưu luyến không muốn đi lên lầu.
Mãi cho đến khi Bạch Lăng Kỳ đã lên phòng, từ cửa sổ bên trong hướng Phương Hạo Vân vẫy tay một cái, Phương Hạo Vân mới yên tâm quay đi.
Sau khi rời khỏi đại học Hoa Hải, hắn định quay trở về nhà trọ Kim Hoa. Mặc dù lúc này Trương Mỹ Kỳ cũng ở nhà trọ Kim Hoa, nhưng cô tạm thời ngủ cùng phòng với Tạ Mai Nhi, cho nên cũng không có gì bất tiện.
Hơn nữa Phương Hạo Vân cũng muốn dọn dẹp lại phòng ốc, trả lại nguyên trạng để Trương Mỹ Kỳ vào ở. Dù sao, chỗ này lúc đầu chính là như vậy mà.
Đi được một vòng thì Phương Hạo Vân tới chỗ hiện trường mà khi nãy xe cảnh sát chạy tới. Sự việc hình như còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng. Phía trước vây đầy người đi đường, nhìn sơ thì cũng đếm được mười mấy chiếc xe cảnh sát, hơn nữa còn có hai chiếc xe vận tải quân sự đằng xa, được cảnh sát đặc nhiệm có trang bị vũ khí đứng canh.
Xuất hiện trận thế như vậy, chắc chắn đã xuất hiện đại trọng án .
Đứng từ chỗ này, Phương Hạo Vân có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Hắn hơi do dự, thầm nghĩ có nên qua đó xem một chút hay không, có khi còn gặp được Trương Bưu cũng không chừng.
Thật ra đã nhiều năm không gặp lão chiến hữu, trong lòng hắn vẫn luôn có hoài niệm.
Phương Hạo Vân len lỏi chen vào đám người đang đứng dày đặc. Lúc này, cảnh sát đã sớm phong tỏa hiện trường, cho dù là đã chen lên hàng đầu tiên nhưng cũng cách hiện trường bên trong hơn mười thước. Tuy nhiên khoảng cách như vậy đối với Phương Hạo Vân mà nói, coi như không thành vấn đề, hắn vẫn có thể thấy rõ pháp y đang kiểm nghiệm thi thể của một người đàn ông.
Phương Hạo Vân bỗng giật mình một cái, hắn thấy trên thi thể kia có một vết thương hết sức kỳ quái, hơn nữa rõ ràng vết máu là màu đen, thậm chí còn có mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Một cảm giác xấu liền dâng lên trong lòng Phương Hạo Vân.
Theo suy đoán của hắn mà nói…từ vết thương trên cổ người kia, cùng với vết máu tanh màu đen, hung thủ rất có thể từng là đồng nghiệp của hắn, Thiên Đạo Tu La.
Là đồng nghiệp ba năm, đều là Thiên Đạo tứ đại sát thủ, đối với thủ pháp của Thiên Đạo Tu La, Phương Hạo Vân vô cùng quen thuộc. Chẳng qua hắn có chút nghi ngờ, Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên vốn không phải đang phụ trách sự vụ tại Châu Âu sao? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Hoa Hải này, hơn nữa thân phận của người chết này xem ra cũng không phải là nhân vật tai to mặt lớn nào.
Phương Hạo Vân cẩn thận quan sát lần nữa, thấy ven đường lúc này đã đặt bảy tám cái thi thể, nam có nữ có, thậm chí còn có một em bé mới có năm sáu tuổi. Mặc dù tất cả đều đã bị phủ vải trắng, nhưng từ phần thân thể lộ ra bên ngoài thì có thể thấy bọn họ đều chết giống nhau.
"Đội trưởng, bên hộ tịch gọi điện nói, những người chết này cũng không có bối cảnh lớn lao gì, chỉ là dân chúng bình thường của thành phố Hoa Hải, hơn nữa bọn họ đều không có mối quan hệ gì với nhau…" Đúng lúc này, một cảnh sát hình sự mặc thường phục lên tiếng.
Phương Hạo Vân liền tập trung chú ý, dù cách nhau mười thước nhưng hắn vẫn có thể thấy và nghe được rõ ràng.
Nhìn theo tiếng nói, hắn nhận ra một thân ảnh quen thuộc đã nhiều năm xa cách, hảo tiểu tử, mấy năm không gặp, đã lộ ra vẻ thành thục hơn rất nhiều.
"Đội trưởng, theo kết quả khám nghiệm của tôi, những người này dường như đều bị chết cùng một lúc, hơn nữa hình thức chết cũng giống nhau, cùng bị người khác dùng một loại vũ khí rất kỳ quái cắt đứt động mạch cổ."
Pháp y Bạch Vân Kiệt bước tới nói: "Thủ pháp của hung thủ rất chuyện nghiệp, hẳn là một cao thủ."