Người đàn bà rất đẹp, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp ấy có vẻ đang rất buồn phiền. Vẻ buồn phiền đó thật khiến cho những ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Phương Hạo Vân buông ly rượu trên tay xuống, đi thẳng qua phía bên đó, nói một cách lịch sự:
"Chào quý cô xinh đẹp đây, xin hỏi tôi có thể ngồi đây không ?"
Người đàn bà khẽ ngẩng đầu lên, dường như không hề ngạc nhiên khi thấy Phương Hạo Vân ở đây, cô tùy tiện nói:
"Tùy ý, dù gì thì chị cũng có một mình thôi."
"Không ngờ lại gặp chị ở đây…"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn trưng trưng vào khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà, chậm rãi nói:
"Có tâm sự sao không tìm em để trút bầu tâm sự chứ ? Chỗ này đâu có thích hợp với chị."
"Vậy sao em lại đến đây, chẳng lẽ chỉ có đám dê xồm như em mới có quyền đến những chỗ như vậy sao ?"
Trong giọng điệu của người đàn bà dường như mang đầy nỗi oán hận.
"Em đừng có nói với chị là, em đến những chỗ này là để tìm chị nha."
Giọng điệu của người đàn bà vẫn còn chút oán hận trong đó:
"Nếu chị không nhìn nhầm thì, cái người đàn bà lúc nãy mới bắt chuyện với em chính là Kim Phi của tập đoàn Hồng Tinh, chỉ là chị không ngờ, em lại có thể dễ dàng tha cho cô ấy như vậy."
"Kim Phi ?"
Phương Hạo Vân nghe xong, liền như được tỉnh ngộ, chả trách mình cứ cảm thấy người đàn bà đó quen quen, thì ra lúc trước ở tập đoàn Trần Thị đã có duyên gặp nhau một lần.
"Em không biết cô ấy sao ?"
Người đàn bà uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:
"Cô ấy là nữ cường nhân trong giới thương nhân ở thành phố Hoa Hải này, danh tiếng không kém gì so với giám đốc Phương của chúng ta đâu. Hơn nữa, chị nghe nói chồng và anh trai cô ấy đều là nhân vật quan trọng trong địa giới thành phố Hoa Hải này."
"Kim Phi ? Kim Gia ?"
Trong phút chốc, Phương Hạo Vân đã liên tưởng tên của hai người này lại với nhau:
"Anh của cô ấy có khi nào là Kim Gia không ? Ông chủ của tập đoàn Kim Thị ?"
"Xem ra chắc là em đã biết rồi, đúng rồi, sao chị lại quên mất nhỉ, lần trước khi chị em mình đến tập đoàn Trần Thị, em cũng đã gặp qua rồi đấy. Sao nào, giờ em thấy hối hận rồi à, cô ấy vẫn chưa đi đấy, bây giờ em qua đó cua cổ vẫn còn kịp đó."
Người đàn bà có vẻ đang cười nhạo hắn.
Phương Hạo Vân không rảnh mà để tâm đến những lời lăng mạ của người đàn bà, hắn đang thầm nghĩ. Suy nghĩ cả hồi lâu, mới biết người đàn bà đó là vợ của tên Mặt Sẹo, chả trách cô ấy lại có vẻ rất hận mình.
"Chị theo em về đi, em đã bảo chỗ này không thích hợp cho chị mà. Vả lại chị cũng không nên một mình uống nhiều rượu như vậy."
Phương Hạo Vân nắm lấy cánh tay của người đàn bà.
"Em buông tay chị ra đi, chị không cần em lo cho chị, em là gì của chị chứ ?"
Cô rút lại tay của mình, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân nói:
"Đàn ông và đàn bà cũng giống nhau cả thôi, em có thể đến đây được, tại sao chị lại không thể đến đây chứ."
Phương Hạo Vân không ngờ mình lại bị hỏi khó như vậy. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, mà còn mỉm cười tiếp tục nói:
"Mặc cho chị có tin hay không tin em, em thật sự mong là chị sẽ không xuất hiện ở những chỗ này."
"Đây là quán đêm mà. Là một nơi thối nát chứ gì, em nên đi cua gái đi, tìm một cô nào đó để cùng qua đêm, đừng có lãng phí thời gian với chị nữa. Cũng có thể chị sẽ tìm được một người đàn ông hợp ý mình thì sao…"
Câu nói cuối cùng của người đàn bà, rất rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nói đến đây, ánh mắt của người đàn bà có vẻ trêu chọc mà liếc nhìn Phương Hạo Vân, nói:
"Em đâu phải là chồng chị, em không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của chị, giữa chúng ta ngoài cái quan hệ đó ra, thì chẳng dính dáng gì đến nhau cả… không phải sao ?"
Với cái nhìn đầy chê cười của người đàn bà, Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười trên môi, nghiêm túc nói:
"Quý cô xinh đẹp ơi, đừng có hơn thua với em nữa, em nhất định phải đưa chị rời khỏi chỗ này. Sau này em sẽ không cho phép chị được bén mảng đến những nơi như thế này nữa, bằng không… em sẽ đét đít chị đó…"
Người đàn bà cười khinh khi:
"Ngoại trừ cưỡng bức ra, thì em còn làm gì được chị chứ ?"
"Chị Mỹ Kỳ, tùy chị muốn nói sao thì nói, bây giờ em đành phải dùng biện pháp mạnh để cưỡng ép chị rời khỏi chỗ này thôi…"
Nói xong, Phương Hạo Vân bèn kéo người đàn bà dậy, một tay ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, ép cô bước ra khỏi quán bar. Đúng vậy, người đàn bà này chính là Trương Mỹ Kỳ.
Chính vào lúc hai người họ sắp bước ra khỏi quán. Kim Phi vẫn đang nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng đã nhìn rõ mặt người đàn bà mà hắn ôm trong vòng tay là ai. Người đàn bà đó cô cũng quen, nếu cô không nhìn lầm thì. Người đàn bà đó chính là vợ của ông chủ địa ốc Thiên Hồng tên Trương Mỹ Kỳ. Hai người họ đã có dịp tiếp xúc với nhau vài lần. Đọc Truyện
Trong giới kinh doanh đã từng đồn rằng Tưởng Đại Phát là một tên bất lực, còn vợ hắn là người không nghiêm túc đoan trang và rất đa tình. Trước giờ cô vẫn không tin, vì vẻ mặt lạnh lùng của Trương Mỹ Kỳ, khiến cô cảm thấy Trương Mỹ Kỳ không phải là hạng người như vậy. Nhưng hôm nay, cô đã được tận mắt chứng kiến.
"Tưởng Đại Phát à Tưởng Đại Phát, ông đã bị cắm sừng trên đầu rồi…"
Nói đến đây, Kim Phi đột nhiên tự chê cười mình mà nghĩ: "Mình có tư cách gì mà chê cười họ chứ, chẳng phải bản thân mình cũng vì Mặt Sẹo đã bị tàn tật, nên cũng lén lén ra mấy quán đêm này sao ?"
Đàn bà tại sao lại phải làm khó đàn bà chứ. Kim Phi cảm thấy cảnh ngộ của cô và Trương Mỹ Kỳ sao lại giống nhau đến thế. Cô có thể hiểu được sự đau khổ của người phụ nữ khi có người chồng bất lực.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn quyết định sẽ rời khỏi chỗ này, tâm trạng của cô đã bị cái tên đàn ông đáng ghét Phương Hạo Vân phá vỡ mất rồi.
Sau khi đưa Trương Mỹ Kỳ rời khỏi quán bar, Phương Hạo Vân đã không hỏi ý kiến của cô, đã trực tiếp đưa cô về thẳng chung cư Kim Hoa.
"Em thật là ngang ngược…!"
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ có chút kiêng dè, hình như cô không dám bước vào.
"Không sao đâu, chị Mai đã ngủ say rồi, chúng ta vào khẽ một chút, đừng có gây ồn ào mà đánh thức chỉ là được rồi…"
Bây giờ đã là một giờ sáng hơn, Tạ Mai Nhi đã đi ngủ từ sớm rồi.
Sau khi khóa cửa phòng lại, Phương Hạo Vân bèn ôm lấy eo của người đàn bà, chân hắn như trượt đi vậy, nên không hề gây một tiếng động nào, thì đã luồn được vào trong phòng mình.
"Không… chị muốn về nhà, chị không muốn ngủ đêm ở đây đâu…"
Bản năng của Trương Mỹ Kỳ vẫn có chút kháng cự đối với căn phòng của Phương Hạo Vân.
"Đã trễ lắm rồi, bây giờ chị cần phải ở lại đây, không được đi đâu cả, sáng sớm mai, chị cứ đến thẳng công ty làm việc là được rồi…"
Phương Hạo Vân nhân cơ hội đó liền ôm Trương Mỹ Kỳ vào lòng, hôn vào chiếc tai của cô:
"Chị Mỹ Kỳ, nghe em đi, mấy quán đêm không phải là chỗ của chị, sau này đừng đến đó nữa nhé, nếu chị có tâm sự gì, có buồn phiền gì, thì hãy đến tìm em, bất cứ lúc nào em cũng sẽ hết lòng vì chị… nếu như… em nói là nếu như thôi, nếu chị không thể sống với cái tên đàn ông khốn nạn đó nữa, thì cứ ly hôn đi. Tuy em không thể cho chị một mái ấm gia đình, nhưng em lại có thể chăm sóc cho chị, không để chị phải bị tổn thương nữa."
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ khẽ run rẩy, liền nói:
"Em đang tội nghiệp chị đó hả ?"
Phương Hạo Vân không nói gì, mà đã dùng đôi môi to lớn của hắn hôn lên đôi môi của người đàn bà, đồng thời bàn tay to lớn của hắn cũng đã lột phăng chiếc áo ngoài của cô, bàn tay hắn luồn vào bên trong chiếc áo len, đặt nằm gọn trên chiếc ngực căng tròn của cô, hắn bắt đầu dày vò.
Hơi thở của Trương Mỹ Kỳ bắt đầu nhanh dần, sau đó liền phát ra những tiếng rên khe khẽ. Cơ thể của cô sau nhiều lần được Phương Hạo Vân khai phá, đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều, hơn nữa, cái du͙© vọиɠ đã được tích tụ trong ròng rã mười mấy năm trời cũng bắt đầu được bộc phát ra, mỗi lần ở cùng với Phương Hạo Vân, mặc cho trong lòng cô nghĩ thế nào. Nhưng cơ thể cô vẫn cứ khát khao nhiều đến thế.
"Hạo Vân, đừng… đừng có làm ở đây…"
Trương Mỹ Kỳ vùng thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, thẹn thùng nói:
"Đừng có làm ở đây, sẽ bị Mai Nhi phát hiện mất…"
Tuy chuyện của mình đã bị Mai Nhi biết rồi, nhưng bây giờ đang ở chung cư của Tạ Mai Nhi, trong lòng cô vẫn có chút kiêng dè. Cô e sợ là sẽ bị Tạ Mai Nhi nghe thấy. Cách âm của chung cư này không được tốt lắm, vốn không thể cách ly được tiếng rêи ɾỉ và gào thét của cô.
Cô rất rõ sự điên cuồng của mình khi đang trong quá trình có những cảm xúc mạnh mẽ này.
Phương Hạo Vân không hề đếm xỉa đến lời cầu xin của Trương Mỹ Kỳ, đã lột sạch quần áo cô, cúi người thấp xuống, miệng hắn đã bắt đầu hôn hít hai cái nhũ hoa, bàn tay hắn cứ rờ rẫm về phía dưới, từ bụng xuống dần đến vùиɠ ҡíи của người đàn bà.
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cái kɧoáı ©ảʍ cứ không ngừng xuất hiện ở ngực và bên thân dưới của cô. Cơ thể cô bỗng chuyển động nhẹ nhàng. Kiêng dè trong lòng cũng dần dần biến mất.
Trải qua nhiều lần mây mưa, Phương Hạo Vân cũng đã dần dần thành thục chuyện giường chiếu, hắn đã nắm được một số cách khiến người đàn bà hưng phấn. Ngón tay hắn từ từ đưa vào trong, dựa vào nét mặt của người đàn bà để biết những chỗ nhạy cảm.
Chỉ trong một chốc. Vùиɠ ҡíи của Trương Mỹ Kỳ đã trở nên ướŧ áŧ.
Đúng vào lúc này Phương Hạo Vân cởi hết toàn bộ quần áo trên người, để lộ thân mình tuy mong manh nhưng trông rất khỏe mạnh ra, bên thân dưới của hắn từ sớm đã ngẩng cao đầu dậy.
"Chị Mỹ Kỳ, hôm nay em sẽ cho chị hưởng thụ một cảm giác mới…"
Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên cúi người thấp đầu xuống, trườn xuống thân dưới của Trương Mỹ Kỳ, miệng hắn hôn hít vào vùиɠ ҡíи của người đàn bà.
"Đừng mà, chỗ đó dơ…"
Chiếc mông của Trương Mỹ Kỳ khẽ lay động, như có ý muốn ngăn Phương Hạo Vân lại, nhưng Phương Hạo Vân đã sớm nắm được đôi chân của cô, nên cô không có cách nào ngăn được hắn.
Qua một chốc nữa, khi Phương Hạo Vân đã buông lỏng chân cô ra, cô cũng đã không tìm cách ngăn cản nữa, quả là một cảm giác kỳ lạ, bắt luận là về mặt tâm lý, hay về mặt sinh lý, cô đều cảm thấy một cảm giác rất khác biệt. Một cảm giác chưa từng có khiến Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hưng phấn. Chiếc hông xinh đẹp của cô không ngừng chuyển động, mong sự hôn hít của người đàn ông có thể mạnh mẽ hơn nữa, vào sâu hơn nữa…
Cùng lúc đó, một cơn thèm khát khó nhịn nổi bắt đầu xâm chiếm lấy trái tim và vùиɠ ҡíи của cô.
"Hạo Vân, chị chịu không nổi nữa rồi… chị nghĩ chị muốn đi tiểu…"
Cảm giác mới lạ này khiến Trương Mỹ Kỳ có cảm giác mình muốn đi tiểu. Nhưng thật ra đó là biểu hiện của cực khoái, chứ không phải mắc tiểu. Đúng là một người đàn bà tội nghiệp. Vì phải kềm nén sự ham muốn của mình quá lâu, nên đến cả việc mắc tiểu này cũng không biết.
Nhìn thân dưới của người đàn bà không ngừng động đậy, Phương Hạo Vân đã hiểu chuyện gì rồi. Hắn không ngờ chị Mỹ Kỳ lại muốn xuất nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, tốc độ hôn hít của hắn lại càng nhanh hơn.
"Chị chịu hết nổi rồi…!"
Cuối cùng, Trương Mỹ Kỳ hét lên một tiếng, thân thể cô rung mạnh một cái, tiếp đó là một trận run rẩy như bị co giật, sao đó là phun đầy mặt của Phương Hạo Vân.
"Xin lỗi, xin lỗi, chị không có cố ý…"
Sau khi cơ thể cô đã ổn định trở lại, Trương Mỹ Kỳ vội ngồi dậy, mặt đầy thẹn thụng và không ngừng nói lời xin lỗi với Phương Hạo Vân.
Trong cái tình huống như thế này mà lại có thể tiểu được, Trương Mỹ Kỳ xấu hổ chết đi được, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho xong. Nhưng mà, phải nói thật là, cái cảm giác lúc nãy, đúng là cô chưa từng có.
Nhìn cái vẻ mặt thẹn thùng tự trách của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đã cười hi hi lên, kề tai người đàn bà, giải thích rõ với cô về chuyện đạt cực khoái lúc nãy.
Đến khi nghe xong những lời giải thích của Phương Hạo Vân. Tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ mới thật sự nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng hai má của cô vẫn còn đỏ ửng, cô gục đầu vào ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông. Dù sao đi nữa, đã ra đầy mặt của Phương Hạo Vân, chuyện như thế, vẫn khiến cô cảm thấy rất khó xử.
Phương Hạo Vân cười gian xảo, trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà có thể đạt cực khoái, đúng là tạo vật xuất sắc mà trời sinh.
Hắn trườn qua ôm lấy người đàn bà vào lòng, lại bắt đầu rờ rẫm cơ thể cô lần nữa, Trương Mỹ Kỳ đã nhịn mười mấy năm rồi, đã bị trống vắng quá lâu, một lần, hai lần đối với cô vẫn không thể thỏa mãn hay kềm chế nổi được du͙© vọиɠ của cô. Vở kịch diễn lại này còn phải xem tiếp mà.
Quả nhiên, không lâu sau, sự đói khát trong lòng Trương Mỹ Kỳ lại bắt đầu nảy sinh:
" Hạo Vân, chị muốn rồi, chị muốn…"
Phương Hạo Vân rất thích cái vẻ mặt chủ động của đàn bà, sau khi điều chỉnh lại tư thế, hông hắn khẽ động đậy một chút thì đã đi vào trong cơ thể của người đàn bà.
Trái tim trống vắng và cái thân dưới trống rỗng của Trương Mỹ Kỳ đột nhiên được lắp đầy, cô không ngừng chuyển động cái hông xinh đẹp của mình để phối hợp với người đàn ông, mong là có thể vào sâu hơn nữa.
Trong lúc hưng phấn, thậm chí Phương Hạo Vân còn gác chân trái của cô lên vai mình, bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn, đến nỗi người đàn bà không ngừng kêu la.
Sau cùng, Trương Mỹ Kỳ đã chủ động bò sấp trên giường, giương chiếc hông lên, mong là người đàn ông có thể vào từ phía sau. Cái thế này, cũng vừa khéo chính là cái thế mà Phương Hạo Vân thích. Hắn vội vàng ôm lấy chiếc hông của cô, bắt đầu làm từ phía sau mạnh mẽ hơn.
Vào lúc đỉnh điểm này, Trương Mỹ Kỳ đã không lo đến việc đang ở nhà của Tạ Mai Nhi rồi, bèn kêu to lên. Không cần nghi ngờ gì nữa, lúc này mà đứng ở phòng khách, có thể nghe rõ mồm một tiếng rên la của cô.
Tuy là cách phòng của Tạ Mai Nhi, nhưng tiếng rên la đó vẫn nghe được rất rõ ràng. Xuỵt, cô quyết định nhân lúc trời còn tối mà đi khỏi, không muốn người chị em tốt của mình nhìn thấy mình. Phương Hạo Vân vốn không muốn để cô rời khỏi sớm như vậy, dù gì thì chuyện này cũng đã bị Tạ Mai Nhi biết từ trước rồi, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Nhưng Trương Mỹ Kỳ lại kiên quyết, Phương Hạo Vân chỉ đành chấp nhận đưa cô trở về.
Ai ngờ khi Phương Hạo Vân mặc lại quần áo xong xuôi đẩy cửa phòng bước ra, thì đã thấy Tạ Mai Nhi đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.
"Hạo Vân, chào buổi sáng…!"
Tạ Mai Nhi vẫn rất bình tĩnh, cô quay đầu lại mỉm cười chào Phương Hạo Vân 1 tiếng, trên mặt không có vẻ gì là không vui cả.