Cứ như thế, hai người ôm lấy nhau bên bờ hồ trao nhau nụ hôn say đắm, Phương Hạo Vân dưới tác động từ nụ hôn ướŧ áŧ của bạn gái, mạch máu bắt đầu giãn nở, thân dưới lập tức cương cứng lên đâm trúng vào bụng của Bạch Lăng Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ hình như cũng cảm nhận được, liền e thẹn đỏ mặt, đối với khúc cây cứng ngắt kia của bạn trai, cô hơi sợ hãi theo bản năng, cũng hơi mong chờ và tò mò muốn được nhìn thấy.
Phương Hạo Vân càng lúc càng dạn dĩ hơn, quét mắt quan sát xung quanh thấy không ai đi ngang, hắn thò tay vào chiếc quần thể thao bó sát của bạn gái.
"Đừng, Hạo Vân, đừng làm vậy ở đây…"
Chính vào lúc bàn tay của Phương Hạo Vân sắp chạm đến chỗ nhạy cảm nhất của người phụ nữ, Bạch Lăng Kỳ chợt giật mình nhận ra mình đang ở khuôn viên nhà trường, cô lập tức trấn tỉnh đẩy mạnh Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai bối rối, nói: "Hô hô, sém chút nữa là sờ trúng rồi."
Bạch Lăng Kỳ vội chỉnh trang lại y phục, lườm Phương Hạo Vân một cái, gằn giọng: "Đồ háo sắc, anh to gan thật đấy, ở đây là trường đại học mà, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, nhỡ như bị ai đi ngang nhìn thấy, sau này em còn mặt mũi nào làm người nữa đây? … Lần sau không cho phép anh làm bừa đâu nhé…"
Phương Hạo Vân cảm thấy ấm ức lắm, rõ ràng là cô ấy chủ động hôn hắn trước mà, nhưng phải công nhận điều này, không nói lí lẽ là đặc quyền của phụ nữ, nhất là với những cô gái xinh đẹp như Bạch Lăng Kỳ, càng phải tận dụng tối đa đặc quyền đó để tự bảo vệ.
"Ờ, anh sai rồi, sau này anh sẽ nghe lời em." Phương Hạo Vân cố ý cúi đầu xuống như đứa trẻ biết nhận lỗi, Bạch Lăng Kỳ không nhịn được bật cười khanh khách.
"Hạo Vân, buổi chiều em có tiết học, giờ không còn sớm nữa, em không ngồi với anh nữa đâu, em về kí túc xá chuẩn bị một chút."
Hôn nhau thân thiết và bàn tay nghịch ngợm của Phương Hạo Vân hồi nãy đã khiến thân dưới của Bạch Lăng Kỳ cũng có phản ứng, chiếc qυầи ɭóŧ carô cô mặc hồi sáng giờ đã ướt nhẹp, cô phải quay về kí túc xá thay một chiếc mới.
"Đi từ từ thôi, coi chừng té đó." Thấy bạn gái hối hả bỏ đi, Phương Hạo Vân vội quan tâm nhắc nhở một câu.
….
Buổi học chiều nay kết thúc vào lúc 4strong0, Trần Thanh Thanh gọi điện đến rất đúng giờ, mời Phương Hạo Vân qua chỗ cô bắt đầu buổi tập huấn. Cô nhắc đi nhắc lại trong điện thoại rằng tinh thần của cô bây giờ đã không còn dao động.
Ngắt kết nối cuộc gọi xong, Phương Hạo Vân bước nhanh về phía khu kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh, trên đường đi chạm mặt bạn học cũ Lã Vĩ: "Hạo Vân, cậu vội vội vàng vàng muốn đi đâu đấy?"
"Có chuyện gì không?"
Phương Hạo Vân nhớ ra tên này cấu kết với Tần Tử Hoa chấp nhận làm con chó của hắn, trong lòng ghét cay ghét đắng, khinh khỉnh đáp trả.
"Tất nhiên là có rồi."
Lã Vĩ cười giả lả nói: "Hạo Vân, tết Nguyên Đán được nghỉ 3 ngày, lớp trưởng cũ của chúng ta quyết định hẹn tất cả bạn học cũ sống tại thành phố Hoa Hải ra gặp mặt, không biết cậu có muốn tham gia không?"
"Không."
Phương Hạo Vân trả lời gỏn lọn. Số bạn học trước kia hắn đâu có quen, trong xấp tài liệu Nguyệt Như đưa không có đề cập đến họ, hơn nữa bây giờ hắn cũng không muốn tiếp tục chơi với đám bạn cũ, lỡ bị họ nghi ngờ thì rắc rối to.
"Tùy cậu thôi, dù gì thì tớ biết Bạch Lăng Kỳ nhất định sẽ tham gia."
Lã Vĩ cười hi hí, châm chọc: "Bạn cũ à, tớ sém chút quên mất, vào đêm tết Nguyên Đán có lẽ cậu đã mất mạng rồi, hội trưởng đã đồng ý giao đấu với cậu. Nể tình bạn học cũ, tớ khuyên cậu một câu, hay là cậu mau đi nhận lỗi với hội trưởng đi, may ra còn con đường sống."
"Hứ!"
Phương Hạo Vân lườm thằng bạn đê hèn, buông một câu chế giễu: "Được làm người không làm mà đi làm con chó, đồ cặn bã!"
Nói xong hắn mặc kệ Lã Vĩ đứng đó tức tối, quay mặt bước đi.
"Xem mày còn đắc ý được bao lâu…" Lã Vĩ hậm hực nhìn theo bóng lưng Phương Hạo Vân, phun một bãi nước miếng xuống đất.
…..
"Bắt đầu luôn đi!" Trần Thanh Thanh đứng ngay ngoài cửa chờ Phương Hạo Vân, vừa đón hắn vào nhà, liền háo hức lên tiếng đề nghị.
"Chị nghĩ kĩ rồi, chị nhất định phải đánh thắng Tần Tử Hoa."
Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói, đánh thắng Tần Tử Hoa có ý nghĩa quan trọng đối với cô. Nổi danh khoan hãy xét tới, vấn đề là sau khi đánh thắng Tần Tử Hoa, cô sẽ thoát khỏi bị hắn đeo bám quấy rầy. Thử nghĩ xem, một kẻ bại trận, nhất là một người đàn ông bị thua dưới tay một cô gái, có còn dám tiếp tục theo đuổi người ta không nào?
Câu trả lời chắc chắn là không, trừ khi Tần Tử Hoa mặt dày hơn cả da trâu, nếu không hắn tuyệt đối không như bây giờ nghĩ đủ mọi cách tấn công liên tục Trần Thanh Thanh.
"Để em tiếp vài chiêu với chị, xem chị gần đây có tiến bộ không, sau đó mới căn cứ vào tình hình thực tế chỉ bảo thêm và đưa ra phương pháp huấn luyện phù hợp." Phương Hạo Vân cũng không muốn bỏ phí thời gian, hắn nhập vai nhanh chóng.
"Hiểu rồi, bắt đầu đi!"
Trần Thanh Thanh dang chân ra thủ thế, mỉm cười tự tin với Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, chị hy vọng em đừng nương tay, chị muốn biết rốt cuộc mình còn khoảng cách bao xa với em."
Phương Hạo Vân nhíu mày khó xử, chuyện này không đùa được đâu, nếu hắn dùng hết sức xuất chiêu chắc chỉ cần búng tay là Trần Thanh Thanh biến thành một cái xác rồi.
"Chị đánh trước đi, dùng chiêu thức nhanh nhất mạnh nhất của chị tấn công em."
Sắc mặt Phương Hạo Vân bỗng trở nên nghiêm túc, hắn đứng im không động đậy như cây cổ thụ hiên ngang trước gió.
Trần Thanh Thanh do dự giây lát, sau đó lao tới tấn công, mục tiêu là ngay giữa ngực Phương Hạo Vân.
Thấy cú đấm của Trần Thanh Thanh đánh tới trước ngực, Phương Hạo Vân vẫn đứng yên bất động. Trần Thanh Thanh thấy hắn không phản ứng, cắn chặt môi đấm mạnh một cú.
Chỉ trong tích tắc, Phương Hạo Vân biến mất, Trần Thanh Thanh không hề nhìn rõ hắn đã hành động như thế nào, chỉ là chớp mắt một cái liền phát hiện Phương Hạo Vân như bóng ma áp sát thân mình, khiến cô không có cơ hội xuất quyền đánh trúng mục tiêu.
Trần Thanh Thanh tập trung tinh thần hơn, nhảy lùi lại một bước muốn thoát khỏi Phương Hạo Vân, nhưng Phương Hạo Vân nhanh hơn cô, toàn thân của hắn đeo dính lấy Trần Thanh Thanh như hình với bóng, mặc cho cô nhảy khắp phòng cũng không thoát khỏi đối phương. Thân pháp của Phương Hạo Vân nhanh đến nỗi khiến người ta lóa mắt, thần kì như Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự trong cuốn tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.
"Không được, chị đánh không được em…"
Thử lại vài lần thấy không hiệu quả, Trần Thanh Thanh tiu nghỉu bỏ cuộc, lúc này cô đã tâm phục khẩu phục trước người đàn ông giỏi võ này.
Tất nhiên bộ pháp của Phương Hạo Vân không đạt đến trình độ như trong tiểu thuyết, nhưng tính thực dụng của nó nếu phối hợp với chiêu thức tấn công sẽ rất cao, Trần Thanh Thanh hiểu rõ trong cuộc so tài hồi nãy, nếu Phương Hạo Vân xuất chiêu tấn công chí mạng, mấy nơi hiểm yếu trên cơ thể cô đã bị đánh trúng từ lâu. Đọc Truyện
"Khuyết điểm lớn nhất của chị chính là nôn nóng, gặp nguy hiểm không biết giữ bình tĩnh phân tích tình hình. Vừa rồi bộ pháp em thi triển gọi là Hoạt bộ, thuộc một loại trong bộ pháp Mê Tung Ảo Ảnh, tiến có thể công, lui có thể thủ. Tần Tử Hoa giỏi nhất là đôi chân, võ công mạnh nhất của hắn chính là cước pháp, nên chị phải không cho hắn cơ hội xuất chiêu, bằng không chị không giành chiến thắng được…" Phương Hạo Vân từ tốn giải thích.
Trần Thanh Thanh nghe xong khấp khởi vui mừng, cô reo lên: "Hạo Vân, ý của em là sẽ môn Hoạt bộ này cho chị hả?"
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói tiếp: "Thật ra em cảm thấy với điều kiện của chị, thích hợp nhất là luyện Thái cực quyền, tiếc là thời gian gấp rút, không thể dạy tốc hành được, tạm thời em chỉ dạy cho chị bộ Hình ý quyền, thêm môn Hoạt bộ này, nếu như thế cơ hội giành chiến thắng của chị sẽ cao hơn."
"Thái cực quyền?"
Trần Thanh Thanh khẽ nhăn mày, phụng phịu không vui, cô đang nghĩ đó chẳng phải là quyền pháp dưỡng sinh của mấy ông lão bà lão đó sao? Dùng trong giao đấu có thích hợp không đó?
Phương Hạo Vân nhìn thấu suy nghĩ của Trần Thanh Thanh, liền vội giải thích: "Không phải là Thái cực quyền để dưỡng sinh đâu, em sẽ dạy cho chị bộ Thái cực quyền Trần thị chính tông của Trần Gia Câu ở Ôn huyện Hà Nam."
Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh lập tức phấn khích trở lại, Thái cực quyền Trần thị chính tông cơ đấy? Có khi nào lợi hại như trong phim truyền hình không nhỉ?
"Thái cực quyền Trần thị chính tông không giống như diễn viên đánh trong phim truyện đâu, nhưng đó là một môn võ công lấy nhu chế cương lợi hại dùng trong giao đấu. Thôi không nói nữa, những việc này đợi sau khi chị đánh thắng Tần Tử Hoa rồi tính tiếp, bây giờ phải nhanh chóng tập luyện bộ quyền pháp Hình ý cái đã…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Tiếp đó,Phương Hạo Vân đem khẩu quyết, cách hít thở, bộ pháp của Hoạt bộ giảng giải tỉ mỉ cho Trần Thanh Thanh nghe, hơn nữa còn đích thân dùng động tác chậm biểu diễn mấy lượt.
Phải công nhận một điều, năng lực lĩnh ngộ của Trần Thanh Thanh về mặt võ thuật quả thật cao siêu hơn người thường, thậm chí có phần không thua kém Phương Hạo Vân 3 năm trước khi mới gia nhập tổ chức sát thủ, nhưng tu luyện nội công của cô lại quá kém nên trong quá trình tập luyện, tốc độ di chuyển vẫn còn thua xa Phương Hạo Vân.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Thanh Thanh đã tập luyện tương đối thành thạo Hoạt bộ, nhưng muốn luyện đến cảnh giới như Phương Hạo Vân, e là phải mất thời gian ít nhất một đến hai năm.
"Học tỷ, tốt lắm, biểu hiện của chị đã nằm ngoài dự đoán của em, thời gian tuy hơi ngắn nhưng em nghĩ chắc đủ đối phó với Tần Tử Hoa rồi. Bí quyết của Hoạt bộ em đã dạy hết cho chị, giờ chị phải dựa vào chính mình cố gắng tập luyện thêm thôi. Thời gian không còn sớm nữa, em phải về nhà đây, chiều mai chúng ta tiếp tục huấn luyện. À, giờ em muốn hỏi em có thể vào nhà vệ sinh của chị một lát không?"
Lúc trưa ăn cơm với Đường Dần và Trương Binh, Phương Hạo Vân có uống mấy *** bia, bây giờ hắn lại mắc tè rồi.
"Nếu không tiện thì thôi vậy." Nghĩ đến chuyện hồi sáng, Phương Hạo Vân vội bổ sung một câu.
"Tiện mà, em vào đi."
Rút kinh nghiệm bữa sáng, Trần Thanh Thanh đã giặt sạch đống nội y kia rồi, hơn nữa còn sấy khô trong máy giặt đem phơi ngoài ban công luôn. Cô biết trong khoảng thời gian này Phương Hạo Vân sẽ thường xuyên tới đây, cô không thể từ chối mãi không cho người ta vào nhà vệ sinh chứ?
Thấy Trần Thanh Thanh không từ chối, Phương Hạo Vân mới dám rụt rè bước vào, đẩy cửa ra hắn thấy đống nội y màu sắc sặc sỡ đã biến mất hết, Phương Hạo Vân cảm thấy hơi thất vọng.
……..
Màn đêm buông xuống, phó chủ nhiệm dự án phát triển vịnh Kim Thủy Lý Trạch Huệ nhận được lời mời của ông chủ Kim đến khách sạn 5 sao Shangri La dự tiệc, đi cùng ông là cô vợ bé xinh đẹp Tuyết Phi Phi.
Tuyết Phi Phi ăn mặc sang trọng, trang sức lấp lánh đeo đầy người ra dáng một mệnh phụ phu nhân, nhưng khi cô đi bên cạnh Lý chủ nhiệm hói đầu vác cái bụng phệ trông thật đỏm dáng, ai nhìn vào cũng biết quan hệ bất chính của hai người này.
Tướng mạo, tuổi tác đều chênh lệch một trời một vực, rõ ràng lại là một đôi kiều nữ cặp đại gia đây mà.
Ông chủ Kim tiếp xúc với Lý Trạch Huệ nói rõ ra chính là đại ca Kim Gia của Kim Tiền bang, xã hội pháp trị không cho phép xã hội đen tồn tại, hơn nữa chính phủ đã công bố với dư luận rằng đất nước không còn xã hội đen, cùng lắm chỉ còn một số băng nhóm lưu manh thôi.
Vì thế Kim Gia phải tạo tấm bình phong cho mình, trong tối ông là đại ca Kim Gia, ngoài sáng thì là ông chủ Kim, dưới trướng ông ngoài đám đàn em đầu trộm đuôi cướp ra còn có mấy công ty địa ốc hoạt động hợp pháp, tất nhiên tập đoàn Hồng Tinh của cô em gái Kim Phi không thuộc quyền quản lí của ông, tập đoàn Hồng Tinh do Kim Phi quản lí độc lập.
Hôm nay Kim Gia mặc một bộ đồ đen quý phái, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, còn đeo một cặp kính cho có vẻ trí thức, ai nhìn vào đều tưởng đây là một ông chủ làm ăn chân chính.
"Lý chủ nhiệm, hôm nay mời được ông đến đây thật là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi. Nào, tôi kính ông một ly."
Kim Gia tỏ thái độ vô cùng lịch thiệp, cung kính chào đón Lý Trạch Huệ, đám đàn em đi theo ngớ mặt ra không hiểu, sao đại ca của chúng hôm nay ôn hòa thế nhỉ? Trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ, đây có phải là đại ca Kim Gia không đây?
"Lý chủ nhiệm, người có văn hóa như ông đúng là khác biệt lớn với tôi đó, ông xem ông đã bước vào tuổi trung niên rồi mà sao tôi vẫn cảm thấy ông như mới ngoài 30 thôi. Ông có bí quyết dưỡng sinh gì đó có thể dạy cho tôi được không? Để tôi còn có thể trẻ ra chút ấy…" Kim Gia cười giả lả nói.
Lý Trạch Huệ nghe khen, trong lòng lâng lâng, cười toe toét khoái chí.
Thái độ ân cần của Kim Gia làm bọn đàn em hậm hực lắm, nhưng Kim Gia mặc kệ chúng, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn đàn em một lượt, ông tự nhủ: Một lũ ngu dốt, không biết thời thế gì cả, hèn chi chúng mày suốt đời chỉ xứng làm thuộc hạ của tao, muốn trèo cao thì phải làm một thằng lưu manh biết sử dụng đầu óc như tao nè.
Xã hội hiện đại không ai sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có đầu óc.
Kim Gia chính là một gã lưu manh có đầu óc chính hiệu, ông biết toan tính điều chi có lợi nhất cho mình, trước mặt đám đàn em thì hung dữ, còn trước mặt quan chức chính phủ thì biết cúi mình. Nhất là với loại cán bộ hủ bại như Lý Trạch Huệ, phải từ từ dỗ ngọt đưa nó vào tròng, đợi khi người ta sập bẫy rồi thì muốn gì nó cũng phải nghe theo thôi. Mới đầu đã giở trò dọa nạt không còn hợp thời nữa đâu, xã hội tiến bộ thì làm xã hội đen cũng phải tiến bộ theo chứ.
Quả nhiên, dưới lời ngon tiếng ngọt của Kim Gia, Lý Trạch Huệ vui đến nỗi cười tít mắt, ông cảm thấy thì ra mình còn phong độ đến thế à? Người ta không khen thì mình còn không nhận ra ấy chứ.
"Lý chủ nhiệm, lần trước được ông nhắc nhở, chúng tôi như thức tỉnh từ cơn mê, công ty địa ốc Thiên Hồng ông biết chứ? Chất lượng xây dựng của công ty này rất tốt, hơn nữa còn quản lí mấy công ty xây dựng quy mô vừa và nhỏ trực thuộc nữa. Ông cảm thấy nếu như chúng tôi thâu tóm công ty địa ốc Thiên Hồng rồi, có thể giành lấy gói thầu dự án 30% còn lại kia không nhỉ?" Kim Gia lên tiếng hỏi.