Vù! Vù!
Tam Thập Nhị Vương Lão thể hiện khả năng kiếm thuật lão luyện, mỗi một đường kiếm khí tạo ra bởi thanh kiếm trên tay của lão đều cực kỳ sắc bén và đáng sợ, chém xuyên qua không khí tạo thành những âm thanh xé gió rợn người, nó khóa chặt vào điểm yếu của Vũ Hy như phần đầu, tim, đôi tay, đôi chân, chỉ cần chém trúng thì sẽ tạo thành tổn thương chí mạng khiến khả năng chiến đấu sau đó của Vũ Hy giảm xuống.
Mặc dù là kẻ địch nhưng Vũ Hy cũng phải công nhận ông ta quả là một đối thủ khó nhằn!
Tuy nhiên, dù cho lão có tấn công dồn dập cách mấy thì Vũ Hy vẫn đứng vững giữa trời cao, cậu ta chỉ cần vung cây búa là có thể đỡ hết đòn tấn công chết người của kẻ địch.
Vũ Hy không phải là một Luyện Khí Sư bình thường, cậu ta đã tập luyện bằng cách vung cây búa lớn không biết bao nhiêu lần ở trong Huyễn Linh Chiến Trường để đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Có thể nói mỗi một cú vung búa của Vũ Hy đều đạt đến trình độ hoàn mỹ trong mắt các Luyện Khí Sư, đánh trúng vào kẽ hở bên trong kiếm thuật của Tam Thập Nhị Vương Lão, tất cả nỗ lực của Vũ Hy không vô nghĩa, nó trở thành một phần sức mạnh thấm nhuần trong linh hồn và dòng máu nóng bỏng của cậu ta.
Tam Thập Nhị Vương Lão ngắt nhịp điệu tấn công, lão lạnh nhạt nói ra: “Chẳng trách một kẻ quyết đoán và tàn nhẫn như Kỷ Chính Kình cũng phải thua một cách thảm hại như thế, Vũ Hy, ngươi đúng là có một chút thực lực, ta phải công nhận điều đó!”
Kỷ Chính Kình là Đại Nguyên Soái giữ chức vụ bảo vệ Kỷ Hằng Vương Thành, trong quá khứ cách đây không lâu, Kỷ Chính Kình dẫn theo một ngàn quân đội tạo thành Đồng Linh Thương Quân Trận quyết chiến với Vũ Hy ở bên ngoài Kỷ Hằng Vương Thành, nhưng kể từ đó trở đi, người ta không còn nhìn thấy Kỷ Chính Kình xuất hiện nữa. Có rất nhiều lời đồn thổi, nhưng sự thật về trận chiến đó chỉ có một vài người biết được, một là Vũ Hy, số còn lại là vương thất của Kỷ Hằng Vương Triều.
“Tự gây nghiệt, không thể sống, các ngươi chỉ là một lũ ác ma đang đội lốp người mà thôi.” Vũ Hy thản nhiên nói.
Tam Thập Nhị Vương Lão đáp lời bằng gương mặt lạnh tanh: “Tiểu bối, ngươi tưởng rằng bấy nhiêu thực lực của ngươi đủ để chống lại ta ư?”
“Tử Cực Kiếm Quyết!”
Tam Thập Nhị Vương Lão gằn từng chữ một, một cảm giác chết chóc quỷ dị phát ra từ người của lão khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, linh lực của lão dần dà chuyển hóa thành màu tím kỳ lạ nhưng cũng rất nguy hiểm.
“Tử khí?” Vũ Hy nói ra hai chữ với vẻ mặt ngưng trọng.
Linh lực lại biến thành tử khí, điều này chứng minh Tam Thập Nhị Vương Lão đã dùng đến sức mạnh luôn ẩn dấu, lão ta quyết định nghiêm túc!
Trong khi đó, Tam Thập Nhị Vương Lão ngẩng đầu nhìn Vũ Hy, lão ta lẩm bẩm vài tiếng trong khi nâng thanh kiếm lên cao rồi vung mạnh xuống: “Tử Cực Phệ Sinh Ma Kiếm!”
Thanh kiếm của lão biến thành máu tím đặc trưng giống như linh lực, nó đã được cường hóa bởi tử khí, uy lực tăng lên gấp nhiều lần, cú chém lần này của lão đã đạt đến trình độ của tu sĩ Lục Dương, nghĩa là bằng một pháp thuật tấn công của Pháp Tướng Thiên Tôn.
“Lôi Hỏa Thánh Chuy!” Vũ Hy bùng nổ, Luyện Khí Thánh Vật lập tức phát ra hai nguồn sức mạnh của lửa và lôi điện.
Ầm!
Kiếm khí màu tím và Lôi Hỏa Thánh Chuy đánh trúng vào nhau tạo thành một vụ nổ lớn, sóng xung kích mang theo năng lượng hủy diệt cuốn phăng mọi thứ gần đó.
Vũ Hy cảm nhận lực phản chấn từ kiếm khí, tay của cậu ta hơi run nhẹ một chút, nội tâm của cậu không khỏi suy nghĩ đôi điều: “Đẳng cấp của kiếm quyết này rất cao, rốt cuộc thì bọn chúng còn ẩn dấu bao nhiêu bí mật nữa?”
Một Tam Thập Nhị Vương Lão đã có thể sở hữu thực lực ngang bằng Pháp Tướng Thiên Tôn, vậy thì những Vương Lão khác còn mạnh mẽ tới nhường nào chứ? Vấn đề quan trọng hơn nữa là bọn chúng lấy đâu ra tài nguyên, chiến trận, kiếm quyết thậm chí là bí pháp Ma Quỷ Phệ Sinh có đẳng cấp cao như thế?
“Giữa trận chiến còn dám phân tâm ư?” Giọng nói lạnh nhạt của Tam Thập Nhị Vương Lão vang lên từ phía sau Vũ Hy một cách bất chợt, đi cùng với đó là những đường kiếm khí sắc bén màu tím như có thể cắt đôi mọi thứ.
Vũ Hy không tỏ ra ngạc nhiên như thể cậu ta biết lão sẽ tấn công từ phía sau bằng cách tăng tốc, cậu ta nhanh nhẹn xoay người trong lúc dùng lực vào Luyện Khí Thánh Vật để đáp trả lại kẻ địch.
Rầm!
Một tiếng động nổ lớn vang vọng khắp cả một khoảng thời, các kiếm khí màu tím bị đánh tan, chưa ngừng lại ở đó, Luyện Khí Thánh Vật còn tiếp tục tấn công về phía Tam Thập Nhị Vương Lão ép cho lão ta phải đưa thanh kiếm lên để đỡ lấy.
Keng!
Tam Thập Nhị Vương Lão kinh ngạc không thôi vì lực truyền đến từ thanh kiếm khiến đôi bàn tay của lão phải chảy máu róc rách, lão còn đang bị đẩy lùi lại phía sau, sức mạnh của lão không thể so bì với Vũ Hy nên va chạm trực tiếp sẽ rơi vào thế bất lợi.
Bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình, lão liền lùi lại để giữ khoảng cách với Vũ Hy, nếu như chiến đấu trực tiếp như thế thì có khả năng lão sẽ phải chịu tổn thương cực lớn dẫn đến thua cuộc, đó không phải là một cách chiến đấu tốt trong hoàn cảnh gặp phải đối thủ thiêng về sức mạnh thể chất như thế này.
“Ngươi còn muốn tiếp tục tấn công sao? Hãy nhìn vào vũ khí của ngươi xem!” Vũ Hy bỗng nhiên cất giọng nói.
Tam Thập Nhị Vương Lão vừa nghe xong, lão liền đưa mắt tập trung vào thanh kiếm trong tay, vẻ mặt của lão chuyển thành sửng sờ bởi vì thanh kiếm của lão đã bị cong đi, nói thẳng ra là không thể sử dụng để chiến đấu được nữa.
“Đòn tấn công vừa rồi của ngươi nhắm vào vũ khí của ta ư?” Tam Thập Nhị Vương Lão đưa mắt nhìn vào Vũ Hy rồi hỏi.
Vũ Hy không trả lời lại Tam Thập Nhị Vương Lão, lão ta bật cười lớn tiếng: “Luyện Khí Sư, thì ra là vậy, dùng vũ khí để đối đầu với Luyện Khí Sư tài giỏi là một sai lầm lớn, hôm nay ta đã học được thêm một bài học từ ngươi, rất tốt!”
“Không, ngươi chưa hề học được gì cả!” Vũ Hy lắc đầu nhẹ phản bác Tam Thập Nhị Vương Lão.
“Không học được gì?!”
Tam Thập Nhị Vương Lão nghi hoặc trong lòng, bỗng dưng một cảm giác nguy hiểm phát ra từ phía thanh kiếm của lão khiến lão phản ứng theo bản năng rồi vứt thanh kiếm ra khỏi tay, thế nhưng lão ta đã chậm một nhịp.
Ầm!
Thanh kiếm có cấp độ sáu do Luyện Khí Sư năm sao chế tạo ra bỗng nhiên nổ tung, các mảnh vỡ bắn tung tóe bằng tốc độ cực kỳ nhanh, chúng có thể dễ dàng cắt xuyên qua phòng thủ của tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn trong nháy mắt.
Tam Thập Nhị Vương Lão hứng chịu hoàn toàn vụ nổ bất ngờ của thanh kiếm cấp sáu, lão ta bị đẩy ngược ra đằng sau mấy trăm mét mới ngừng lại, toàn thân chật vật, quần áo được chế tạo bởi Tạo Tác Sư có tay nghề cao cũng rách rưới tả tơi, đầu tóc rối bù, máu tươi chảy ròng xuống từ gương mặt già nua khiến gương mặt của lão trở nên hung ác không gì sánh được.
“Đây mới là bài học nhỏ của ta dành cho ngươi!”
Tiếng nói hờ hững phát ra từ Vũ Hy vang lên tai của Tam Thập Nhị Vương Lão.
“Khặc, khặc!”
Tam Thập Nhị Vương Lão phun ra từng ngụm máu tươi màu tím đậm đặc, tử khí đang bao phủ lấy cả người lão cũng yếu đi nhiều, lão ta đã bị thương nặng bởi vũ nổ của vũ khí cấp sáu. Nhờ vào quần áo pháp bảo bảo vệ cho nên vết thương lão gánh chịu không nặng đến mức mất hết khả năng chiến đấu, nhưng cũng là vết thương chí mạng.
Vũ Hy vừa thể hiện ra quyền năng của Luyện Khí Thánh Vật bằng cách phá hủy vũ khí của kẻ địch, âm thầm chiếm lấy quyền điều khiển vũ khí rồi kích hoạt cho vũ khí tự nổ một cách bất ngờ khiến kẻ địch bị thương nặng, tất cả mọi thứ Vũ Hy làm chỉ diễn ra trong chớp mắt vào lúc Luyện Khí Thánh Vật chạm vào thanh kiếm của Tam Thập Nhị Vương Lão.
Dùng tất cả năng lực lẫn trí tuệ của bản thân để tạo ra lợi thế nhằm chiến thắng kẻ địch, kết quả trận chiến được quyết định bởi những chi tiết nhỏ nhất như thế này! Tâm cảnh của Vũ Hy đã đạt đến một độ cao nhất định mới có thể làm được điều này.
“Thật đáng sợ!”
Tam Thập Nhị Vương Lão nhận ra những gì vừa xảy ra với bản thân lão, vì vậy lão cũng phải thốt ra một câu nói từ tận đáy lòng, tài năng về luyện khí của Vũ Hy khiến lão cảm thấy bàng hoàng.
“Nếu như ngươi không chết, ngày sau tất phi thăng thành tiên!” Tam Thập Nhị Vương Lão nén lấy đau đớn, lão ta nhìn vào Vũ Hy rồi nói ra, mất đi vũ khí và bị thương nặng chưa làm lão đánh mất sự tự tin trong trận chiến, ngược lại lão ta còn thưởng thức tài năng của đối thủ.
“Không những có các tu sĩ cấp cao, mà còn có cả pháp kiếm dành cho Pháp Tướng Thiên Tôn, bí mật và nội tình của các ngươi khiến ta cảm thấy rất tò mò.” Vũ Hy lẳng lặng nói ra.
Vũ khí của Tam Thập Nhị Vương Lão là vũ khí cấp sáu, chỉ có tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn mới có thể sử dụng hết ra toàn bộ sức mạnh, giá trị của nó cực kỳ to lớn, một thế lực hai sao nhỏ nhoi không thể nào mua được, vì vậy có thể nhìn thấy một góc nội tình của Kỷ Hằng Vương Triều.
Tam Thập Nhị Vương Lão lạnh lùng khẳng định: “Ngươi không đủ tư cách thăm dò nội tình của Kỷ Hằng Vương Triều!”
Vũ Hy dõng dạc đáp lại: “Sau khi xử lý ngươi xong, ta sẽ đến Kỷ Hằng Vương Thành để xem xem nội tình của các ngươi có thể bảo vệ được các ngươi hay không?”
Tam Thập Nhị Vương Lão chậm rãi nói trong khi sử dụng một viên đan dược trị thương: “Đừng tưởng rằng phá hủy vũ khí của ta thì ngươi sẽ chiến thắng!”
Tử khí màu tím tỏa ra từ Tam Thập Nhị Vương Lão ngày một đậm đặc, vết thương trên cơ thể bắt đầu khép lại, máu tươi ngừng chảy, khí thế của lão tăng lên khá nhiều gần như còn mạnh hơn cả lúc chưa bị thương, có vẻ như tử khí đã giúp lão luyện hóa toàn bộ dược hiệu của đan dược chữa thương trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua.
Tam Thập Nhị Vương Lão nhàn nhạt nói: “Tâm ta cứng cỏi kiên cường thời gian không thể lưu lại vết tích, ý niệm của ta mãnh liệt có thể xé rách cả bầu trời, chỉ cần trong lòng có kiếm, vậy thì ta chính là kiếm!”
“Tử khí hóa kiếm!”
Ầm! Ầm!
Tử khí tỏ ra từ lão phun trào một cách cuồng bạo, nó xông thẳng lên bầu trời cao rồi biến thành một thanh kiếm màu tím rịm rơi vào trong tay của lão.
Vũ Hy lập tức nhận ra: “Cảnh giới tâm cảnh thứ hai của người dùng kiếm, Kiếm Ý!”
Cảnh giới tâm cảnh của người luyện kiếm trong thế giới tu luyện được tu sĩ phân thành Kiếm Tâm, Kiếm Ý, Kiếm Hồn bằng với Luyện Tâm, Luyện Ý, Luyện Hồn của tu sĩ bình thường, mỗi một lần đột phá tâm cảnh thì sức mạnh của tu sĩ sẽ biến đổi về chất, trong cùng một cảnh giới tu luyện, người có tâm cảnh cao hơn hoàn toàn nghiền ép đối thủ có tâm cảnh thấp hơn, thậm chí còn giúp tu sĩ khiêu chiến vượt qua nhiều cảnh giới, khám phá cảnh giới cao hơn một cách dễ dàng.
Kiếm Tâm là ngưỡng cửa đầu tiên ngăn cản hầu hết người luyện kiếm, nhưng một khi đạt được cảnh giới Kiếm Tâm thì có thể trảm đi tâm ma của bản thân, dễ dàng đặt chân vào cảnh giới Hóa Thần Đại Tôn, lực chiến tăng lên đến một mức độ đáng kinh ngạc, tu sĩ bình thường không phải là đối thủ.
Kiếm Ý là cảnh giới cao hơn Kiếm Tâm một bậc, người đạt cảnh giới tâm cảnh này đã tôi luyện bản tâm và ý chí đến một mức độ cực kỳ cao, không thể bị lung lay bởi ảnh hưởng từ bên ngoài, luôn luôn bình tĩnh đương đầu với mọi việc, dù trong hoàn cảnh hiểm nghèo nhất cũng không hoảng loạn, còn có thể dùng một ý niệm biến thành kiếm gϊếŧ chết linh hồn của tu sĩ cảnh giới yếu hơn, tăng khả năng nắm giữ kiếm thuật bản thân và có thể nhìn thấy điểm yếu của một số pháp thuật và kiếm thuật, không cần kiếm cũng có thể phát huy ra sức mạnh tối ưu nhất trong một khoảng thời gian nhất định. Dùng ý niệm mạnh mẽ của bản thân kết hợp với bản tâm để tạo ra thanh kiếm đặc biệt chỉ thuộc về một người duy nhất.
Kiếm Hồn là cảnh giới cao hơn Kiếm Tâm một bậc nhưng cũng là cảnh giới khó để đạt được, ở cảnh giới này, linh hồn của người dùng kiếm đặt hoàn toàn vào thanh kiếm giúp người dùng kiếm kháng lại hầu hết các ảnh hưởng tiêu cực từ pháp thuật, chú thuật của kẻ địch, dùng bản tâm biến thành chuôi kiếm, ý niệm là lưỡi kiếm, linh hồn cung cấp năng lượng, chỉ cần trong nháy mắt là có thể tiêu diệt kẻ địch cùng cấp, tước đoạt mạng sống của hàng ngàn, hàng trăm ngàn sinh linh một cách vô tình, trình độ kiếm thuật của bản thân đạt đến đẳng cấp cực kỳ cao, có thể nói là điêu luyện, biến hóa tùy ý, còn có thể sáng tạo ra kiếm thuật lưu lại cho người khác học tập, đánh thẳng kẻ địch mạnh hơn nhiều cảnh giới chỉ là chuyện trong thường thức, không cần lấy làm lạ.
Đặc biệt rằng, cho dù người phàm chưa từng tu luyện nhưng lại học kiếm thuật đạt đến cảnh giới tâm cảnh thứ ba là Kiếm Hồn thì cũng có thể tạo ra một thanh kiếm có thể chém gϊếŧ tu sĩ, những người như thế được gọi là kỳ tài tuyệt thế! Chỉ cần đặt chân vào con đường tu luyện thì sẽ trở thành một trong những nhân vật đứng ở đỉnh cao của thế giới!
Tam Thập Nhị Vương Lão đã tung ra thực lực thật của lão, nắm giữ thanh kiếm tử khí trong tay, lão đã không còn ngại va chạm trực tiếp với Vũ Hy nữa.
Tam Thập Nhị Vương Lão chầm chậm thốt ra trong khi tử khí sôi trào, kiếm trong tay của lão nhẹ nhàng vạch một đường cung vào không khí phía trước:
“Tử Cực Kiếm Quyết, Tử Khí Hồng Thủy Kiếm!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Tử khí khủng khϊếp biến thành một dòng lũ kiếm khí điên loạn liền xuất hiện rồi nhắm thẳng đến Vũ Hy bằng tốc độ kinh hoàng, đây là dòng lũ kiếm khí chết chóc có thể hủy diệt cả một tòa thành lớn, sức mạnh lớn hơn rất nhiều tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn tu luyện lâu năm.
Vũ Hy bình tĩnh đứng trước dòng lũ khủng bố, ánh mắt của cậu không hề có một chút bối rối, dòng chảy năng lượng và sức mạnh thể chất trong người cậu âm thầm vận chuyển tập trung vào phần cánh tay đang cầm Luyện Khí Thánh Vật, cuối cùng Vũ Hy nâng cây búa lên rồi tung ra một đòn đập búa.
Ầm!
Dòng lũ kiếm khí vừa chạm vào Luyện Khí Thánh Vật lập tức vỡ tan thành những hạt năng lượng rồi tan biến trước vẻ mặt có phần lung lay của Tam Thập Nhị Vương Lão.
Ngay lúc lão ta vừa tỉnh táo lại thì đã phát hiện Vũ Hy tiếp cận rồi giáng xuống một đòn về phía lão, thế là lão phản xạ theo bản năng, lập tức nâng thanh kiếm lên rồi chém về phía trước.
“Tử Khí Mãnh Sư Kiếm!”
Một con sư tử tạo ra bởi năng lượng tử khí và kiếm thuật xuất hiện rồi va chạm mạnh vào Luyện Khí Thánh Vật của Vũ Hy, thế nhưng bấy nhiêu là chưa đủ!
Bành!
Tử Khí Mãnh Sư Kiếm bị đánh tan một cách chóng vánh, đi kèm còn có cả thanh kiếm trong tay của Tam Thập Nhị Vương Lão, kết quả là Luyện Khí Thánh Vật đánh trúng vào phần ngực của lão làm lão ta bắn ngược ra sau như một tia chớp, vừa lóe lên đã đâm sầm vào mặt đất tạo thành một cái hố sâu gần mười mét.
Vũ Hy lạnh nhạt nói: “Ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ? Đối với ta, bản năng của vạn vật đều nằm trong tầm mắt, dù là thanh kiếm tạo ra bằng năng lượng của ngươi cũng có tạp chất và điểm yếu!”
“Khụ! Khụ!”
Tiếng ho khan khó thở vang vọng lên từ cái hố sâu, Tam Thập Nhị Vương Lão từ từ bay lên phía trên cao, máu tươi đang chảy xuống từ khóe miệng của lão, còn phần ngực bị đánh trúng thì hõm sâu, máu thịt bầy nhầy trông rất kinh tởm, đây là một vết thương chí mạng, tuy nhiên lão vẫn còn sống vì sức sống của tu sĩ cảnh giới cao rất kiên cường.
Tam Thập Nhị Vương Lão đã nhận ra sự chênh lệch giữa bản thân với Vũ Hy, đẳng cấp giữa hai bên hoàn toàn khác biệt, vậy nên lão không còn bình tĩnh như trước nữa, đôi mắt già nua hững hờ giờ đây đã có thêm sắc thái hung tàn như một con dã thú đang bị đẩy vào đường cùng, lão liên tục ăn nhiều đan dược chữa thương lẫn một số đan dược giúp lão nâng cao sức chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn.
Sau khi hồi phục được nhiều, Tam Thập Nhị Vương Lão chăm chú nói ra: “Ta đã đánh giá ngươi quá thấp!”
Kiếm của lão ta chẳng khác gì tờ giấy mỏng trước Vũ Hy, vì vậy Tam Thập Nhị Vương Lão biết bản thân cần một nguồn sức mạnh lớn hơn để đè bẹp được Vũ Hy.
“Kỷ Hằng Tử Thần Vệ, đây là lúc các ngươi hiến dâng mạng sống cho Kỷ Hằng Vương Triều!”
“Hãy dùng đến sức mạnh thật sự của Xích Huyết Quỷ Binh Trận để tiêu diệt tất cả kẻ thù đi!”
Đám tử sĩ vừa nghe lệnh của Tam Thập Nhị Vương Lão liền ngừng chiến, ánh mắt quyết tử, miệng rầm vang trời:
“Kỷ Hằng Vương Triều, Thiên Thu Vĩnh Hằng!”
Xẹt! Xẹt!
Từng vũ khí theo bọn chúng chinh chiến, gϊếŧ chết không biết bao nhiêu người giờ đây lại vô tình xuyên thủng phần tim của chúng, tất cả chúng đã tự kết thúc sinh mạng quý giá của bản thân bằng một vẻ mặt vừa cuồng dại vừa quyết tâm, đây là một nghi thức hiến tế để phát huy ra sức mạnh lớn nhất của Xích Huyết Quỷ Binh Trận, nó không chỉ uống sinh khí của người dùng, nó còn ăn luôn cả mạng sống của họ, đây là một chiến trận hung tàn!
Bành! Bành! Bành!
Một trăm hai mươi tám tử sĩ bỗng nhiên nổ tung, năng lượng của chúng liền dâng trào tạo thành một làn sóng năng lượng hủy diệt mọi thứ dám đến gần, cơn bão năng lượng khổng lồ vừa xoay tròn vừa di chuyển về phía Tam Thập Nhị Vương Lão.
“Tất cả hãy lùi lại!” Kỷ Lãnh Hoàng lập tức ra lệnh cho quân đội ngừng chiến.
“Đây là trận chiến của Vũ Hy Điện Chủ!” Văn Phác Chân khẽ nói.
Chu Tĩnh Nhi yên lặng theo dõi diễn biến, Xích Huyết Quỷ Binh Trận là một chiến trận rất lợi hại, dù là cô cũng không thể phá trận một cách dễ dàng, cô cần dùng đến một phần sức mạnh thật sự để có thể đánh vỡ nó, nhưng bây giờ hành động đó không cần thiết.
“Vũ Hy Điện Chủ có thể chiến thắng không?” Cao Quốc Dũng kinh nghi bất định.
“Nhất định…!” Kỷ Lãnh Hoàng tự tin trả lời lại cho Cao Quốc Dũng.
“Bởi vì, Vũ Hy là Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình, bởi vì cậu ta là một người tốt!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Cơn bão năng lượng màu đỏ cuốn lấy Tam Thập Nhị Vương Lão vào bên trong, năng lượng màu đỏ thẫm giờ đây có nhiễm thêm màu tím của tử khí giúp uy lực của nó tăng mạnh, sau khoảng vài giây đồng hồ, năng lượng cuồng bạo dịu lại, để lộ hình ảnh bên trong là một quái vật khổng lồ cao hơn cả ngàn mét.
Con quái vật này có hình dạng như con người, mặc một bộ trọng giáp màu tím đỏ, tay cầm một thanh kiếm lớn, đôi mắt như hai ngọn đuốc màu xanh quỷ dị đang cháy hừng hực, cả người tản mát ra uy áp khủng bố tuyệt luân, sức mạnh này đã vượt qua cả Pháp Tướng Thiên Tôn, chạm đến cánh cửa của cảnh giới Phá Không!
“Xích Huyết Quỷ Binh Trận, Bách Binh Hóa Tướng!”
“Xích Quỷ Thần Tướng!”
Giọng nói của Tam Thập Nhị Vương Lão từ tốn vang lên: “Tất cả các ngươi hãy xuống địa ngục đi!”
Tam Thập Nhị Vương Lão đã dùng đến đòn sát thủ, một trong những thứ sẽ giúp Kỷ Hằng Vương Triều vượt qua Tử Vi Kiếm Tông để thống trị Tử Vi Châu, xa hơn nữa là đạp đổ Hải Long Hoàng Triều, ngự trị hải vực bao la!
Một bên là Xích Quỷ Thần Tướng cao hơn ngàn mét, một bên là tu sĩ nhỏ nhoi như hạt bụi, một bên có khí thế hung tàn khủng khϊếp đến cực điểm, một bên bình thường không có gì nổi bật, sự chênh lệch giữa hai bên được thể hiện một cách chân thật nhất!
Thế nhưng, Vũ Hy chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, giữa lúc này, nội tâm của cậu ta trong sáng không nhiễm một hạt bụi trần, mọi thứ về thế giới này dường như trở nên rõ ràng một cách khó hiểu.
“Giáo Hoàng, tôi đã từng nghi ngờ anh khi tận mắt nhìn thấy đôi bàn tay anh nhuốm đầy máu tươi tội lỗi. Còn bây giờ, tôi đã hiểu vì sao anh lại làm vậy… một khi máu tươi của người vô tội đổ xuống, vậy thì, đó cũng là lúc hai chữ khoan dung trở nên quá xa xỉ!”
“Một ngày nào đó, tôi muốn tình yêu thương sẽ thắp sáng linh hồn của mỗi một sinh linh bên dưới mặt đất này… tôi sẽ chế tạo thần khí thực sự theo cách của riêng mình, trên con đường phủ đầy sương mù ở phía trước, chắc chắn rằng, máu tươi và khói lửa sẽ luôn đồng hành với tôi!”
“Một ngày nào đó, tình yêu thương sẽ biến thành các vì sao sáng trên bầu trời, tất cả mọi người ở bất kỳ nơi nào trên thế giới đều có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của nó!”
“Hóa lấy yêu thương thành sao trời, nguyện cả đời này vì nhân nghĩa!”
“Hỡi những kẻ đã vứt bỏ đi nhân tính, ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tình yêu thương, đó sẽ là hình ảnh cuối cùng các ngươi có thể nhìn thấy!”
Tiếng nói của Vũ Hy tuy nhỏ nhẹ nhưng lại rất rõ ràng, không người nào không nghe được, họ cảm nhận được một nỗi niềm khó tả từ Vũ Hy, đó cũng chính là ước mơ duy nhất của cậu ta.
Bây giờ đây, ước mơ kia đã được thực thể hóa, một bầu trời đầy những ngôi sao đang tỏa sáng, một bầu trời đêm tuyệt đẹp thanh bình, một bầu trời mà bất cứ sinh linh nào cũng phải nán lại ít giây để chiêm ngưỡng.
Đây là bầu trời sao, một bầu trời yêu thương của Vũ Hy!
“Đây là cái gì?!”
Tam Thập Nhị Vương Lão hoảng sợ, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy hoảng sợ trong suốt vài trăm năm tu luyện, bởi vì trong tầm mắt của lão, bầu trời sao sáng tuyệt đẹp kia đang biến đổi thành một người khổng lồ cầm lấy một cây búa lớn, mà vị trí của lão đang ở bên dưới, giống như một miếng kim loại đẩy tạp chất được nung đỏ.
Một giọng nói thỏ thỏ vang lên bên tai của Tam Thập Nhị Vương Lão:
“Mang theo tất cả tội ác của ngươi, tan biến đi!”
Hình ảnh cuối cùng Tam Thập Nhị Vương Lão đang nhìn thấy là hình ảnh đẹp nhất lão được chiêm ngưỡng từ khi sinh ra đến giờ, có thể gọi là "Kinh tâm động phách"!
“Thần Luyện, Tình Yêu Thương Và Nhân Nghĩa!”