Vù!
Lam Sương Thiên Điểu nhẹ nhàng đập cánh tạo ra một âm thanh gió thổi, nó bay ngang qua bầu trời, uốn lượn vượt qua những đám mây trắng, vầng Mặt Trời trên cao kia vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ, mang đến cho muôn loài ánh sáng của sinh mệnh.
Bên dưới Lam Sương Thiên Điểu là một vùng đất trù phú, một bên là cánh đồng trồng cây lương thực, một bên là vườn thuốc với nhiều chủng loại, chúng chập chờn theo gió nhẹ, con người, có cả những bán nhân loại mang trong mình dòng máu hỗn huyết của người và yêu, bọn họ đang làm việc cần cù trên cánh đồng, đổ mồ hôi, ra sức chăm sóc cánh đồng và vườn cây linh dược.
Lâu lâu lại nhìn thấy từng ngôi làng nhỏ, bầu trời dần ngã về tây, ánh sáng màu vàng nhạt xinh đẹp rực rỡ, những làn khói nghi ngút bốc lên bên dưới tạo thành một khung cảnh bình yên khiến nội tâm con người bình tĩnh lại.
“Số 540.721, về rồi đấy à?”
Một đứa trẻ nhỏ mệt mỏi mở cánh cửa của một căn nhà tranh, nó nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của chính người sinh ra nó.
“Cha...!” Đứa trẻ khẽ kêu một tiếng.
“Đủ rồi!” Một người đàn ông bước đến từ căn phòng phía sau, ông ta quát lớn một tiếng, vẻ mặt vẫn luôn lạnh nhạt giống như không phải đang nói chuyện với đứa con ruột thịt.
“Hãy gọi ta là số 529.668!”
Đứa trẻ số 540.721 im lặng, từ nhỏ đến lớn, cha của nó vẫn luôn như vậy, không cho phép nó gọi ông ta là cha, mà chỉ là con số cũng là tên gọi của bọn họ. Vào ngay giây phút chào đời, bọn họ liền nhận được một con số thứ tự, nó theo bọn họ đến cuối đời, không có thêm một cái tên nào khác.
Nghe nói, con số giúp những người kia kiểm soát số lượng cư dân ở Nô ɭệ Dược Viên một cách dễ dàng.
Lần này, đứa trẻ không cam lòng lắm, nó lớn giọng nói một cách non nớt: “Con đã mười tuổi, học tập được Thanh Thảo Quyết tầng thứ hai, con có thể đi làm việc, với lại, số 540.788 ở nhà bên luôn gọi cha mẹ là cha mẹ chứ không phải là tên!”
“Ngươi dám cãi lời ta?” Người đàn ông quát lớn, ông ta cầm một cây gỗ rồi quất thẳng vào đứa bé khiến nó bay mấy mét mới ngừng lại.
Nó không phải người thường, là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, người cha cũng không dùng nhiều sức, bấy nhiêu thương tích chẳng đáng là gì, nó vội vàng đứng lên rồi chạy một mạch ra khỏi ngôi làng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng khóc của nó.
Người đàn ông trầm mặc, thở dài lẩm bẩm: “Ta đã gần ba mươi lăm tuổi, cuộc đời chuẩn bị kết thúc, nếu như một khi ta mất đi, đứa trẻ ngây ngô như con làm sao có thể sống sót? Ta hi vọng rằng, con phải học được cách tàn nhẫn…”
“Mẹ của ngươi số khổ, ba năm không sinh một đứa con liền bị bắt đi hiến tế, chỉ để lại một mình ngươi, hi vọng ngươi có thể sống sót…”
Người đàn ông nói xong, ông ta ngồi lặng người bên cạnh một cái bàn ăn, ánh mắt nhìn xa xăm, thức ăn vẫn còn nóng, chúng do chính ông tự tay chuẩn bị, con mẹ của đứa nhỏ kia đã mất từ mấy năm trước.
Từ khi nhận thức, bọn họ đã sống trong thế giới này, từ nhỏ học tập Thanh Thảo Quyết, tu luyện đến tầng thứ hai thì bắt đầu nhận công việc được phân phát từ đám người gọi là Quản Sự, bắt đầu cuộc sống chăm sóc cây trồng, qua nhiều thế hệ, bọn họ rút ra một kinh nghiệm là an phận thủ thường, sống bình dị, không tranh, không đấu, tuân lệnh tuyệt đối, hơn nữa, bọn họ còn biết một hiện thực tàn khốc là tuổi thọ của họ không vượt qua ba mươi lăm.
Những người vừa đến ba mươi lăm tuổi liền biến mất, không còn tung tích, giống như chưa từng tồn tại, giờ đây, người đàn ông đang ngồi bên cạnh cái bàn, chỉ còn vài ngày để sống, ông ta muốn con của mình phải biết tàn nhẫn, phải học được cách sinh tồn, rồi đến một ngày, con trai của ông cũng sẽ nhìn thấy sự thật của vùng đất trù phú trồng linh dược.
Nó chỉ là một cái lao tù vô vọng!
Thời gian qua đi, Mặt Trời biến mất ở đằng tây, ánh sáng cuối cùng cũng bị dập tắt, bóng tối bao phủ tất cả.
Người đàn ông nôn nóng nhìn cánh cửa chính: “Sao còn chưa trở lại? Nếu như vượt qua giờ giới nghiêm, nó sẽ bị ăn mất! Không được, mình phải đi tìm nó!”
Người đàn ông vội vàng chạy ra khỏi nhà, nhiều người dân cũng nhìn thấy ông ta, nhưng ai nấy đều yên lặng, không đến hỏi chuyện, cũng không có ý định giúp đỡ, bọn họ không muốn làm trái luật lệ đã trói buộc bọn họ qua nhiều thế hệ.
Trước bảy giờ tối, tất cả phải vào trong làng, nếu vi phạm chắc chắn sẽ biến mất không để lại một chút vết tích!
Người đàn ông hoảng hốt tìm kiếm đứa con, vì tuổi cao nên sức yếu, tốc độ cũng không nhanh nên ông ta ép bản thân phải vượt qua giới hạn, tất bật tìm kiếm con trai, nhưng hơn nửa giờ sau, ông ta vẫn không tìm thấy, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng.
“Con đang ở đâu?” Người đàn ông hét lớn, ông không màng đến nguy hiểm nữa, quyết định dùng đủ mọi cách tìm kiếm con trai, ông ta dùng sức mạnh linh lực ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng để đi đường.
Vài phút sau, người đàn ông dường như nghe thấy tiếng hét của trẻ con:
“Các ngươi là ma quỷ, mau thả ta ra!”
“Nếu không thả ta ra thì thầy của ta sẽ đánh các ngươi!”
“Haha! Đúng là nô ɭệ ngu xuẩn bị nhốt ở đây mười mấy đời, ngay cả việc thầy của ngươi chính là Quản Nô mà cũng không biết!” Một giọng nói man rợ khác vang lên.
Người đàn ông nghe thấy vậy, vẻ mặt biến đổi thành hoảng sợ tột cùng, đứa trẻ là con trai của ông, còn chủ nhân của âm thanh khác lại là yêu ma, bọn chúng phụ trách canh giữ nơi đây, không cho phép con người bước ra khỏi làng vào đêm tối.
Người đàn ông dùng tay đẩy đám cây cỏ cao hơn người và nhìn thấy cảnh tượng ở đằng trước, bên trong khu đất trống, con trai của ông ta bị bóp cổ bởi một tên đầu chuột thân người, ngoài ra còn có một tên quái dị khác đầu hổ thân người.
Hai kẻ quái dị chính là yêu ma hóa hình thành người!
“Các ngươi đang nói bậy gì đó, yêu ma to gan, các ngươi sẽ bị thầy đánh bại!” Đứa nhỏ ra dùng sức cố gắng thoát khỏi nhưng vô vọng, gương mặt đỏ lên trông thấy vì khó thở.
Tên yêu ma đầu chuột thân người lè lưỡi liếʍ mặt của đứa trẻ một cái rồi nói: “Mười phút nữa qua giờ giới nghiêm, hay là ăn nó luôn nhỉ?”
Tên yêu mà đầu hổ thân người lạnh nhạt nói: “Mười phút, dù có thả đi thì một đứa ốm yếu giống nó cũng không chạy đến được làng, theo quy tắc, chúng ta có thể ăn!”
“Chúc ngươi ngon miệng!”
“Vậy thì ta ăn đây!” Tên đầu chuột thân người hớn hở nói rồi há miệng rộng, hàm răng sắc bén dữ tợn, còn có mùi máu tanh gay mũi khiến đứa trẻ sợ hãi đến run rẩy, nước mắt chảy ra, phản chiếu trong hai con ngươi trẻ con là hình ảnh cái miệng rộng cứ lớn dần lớn dần cho đến khi nó che khuất cả Mặt Trăng trắng bạc.
Đúng vào thời khắc tuyệt vọng nhất, đứa trẻ hối hận tại sao lại bỏ đi khỏi nhà, tại sao lại phải cãi nhau với cha mình, nó còn chưa biết hết về thế giới này, nó vừa đột phá tầng thứ hai của Thanh Thảo Quyết, ngày mai liền có thể làm việc, chia sẽ gánh nặng cho cha mình, nó nghĩ ngợi rất nhiều cho đến lúc nhắm mắt buông tay, chờ đợi vận mệnh bị yêu ma ăn thịt.
Bỗng nhiên, âm thanh nhai cắn phát ra từ cạnh đứa bé, nó liền mở mắt ra và nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, cha của nó đã dùng một tay cản hàm răng sắc nhọn của tên yêu ma, cả cánh tay gần như bị cắn đứt liền, máu tươi phun như suối.
Người đàn ông nghiến răng vì đau đớn, ông ta cuối đầu cầu xin: “Hai vị đại nhân tha mạng, trẻ con không hiểu chuyện, kính xin hai vị đại nhân hãy để tôi đưa nó về làng…”
Tên đầu chuột thân người tức giận vì mất miếng mồi ngon, nó dùng sức cắt đứt cánh tay của người đàn ông rồi nhai nuốt một cách thỏa mãn.
Người đàn ông vội vàng đẩy đứa trẻ về phía sau, cách xa hai tên yêu ma đáng sợ.
“Lại có thêm một con mồi?” Tên đầu hổ thân người vui vẻ nói.
“Haha! Ngươi dù gì cũng sống đủ lâu, nắm rõ quy tắc cơ bản, thế nhưng lại đi mạo hiểm vì một đứa trẻ này?”
“Chết một cái, lại sinh một cái là được!”
“Cút đi! Đừng làm phiền ta, nếu không ngay cả ngươi ta cũng ăn!”
Tên đầu chuột thân người buông lời vô tình, nét mặt chán ghét. Theo quy tắc, người đàn ông có thể dẫn đứa trẻ về làng, thời gian còn kịp, nhưng nó không đồng ý! Nó chỉ cần kéo dài thời gian là đến giờ giới nghiêm, khi đó, nó thỏa thích ăn uống mà không sợ bị trừng phạt bởi Quản Nô!
Tu sĩ có ma tu!
Yêu tộc có yêu ma! Yêu ma tàn bạo cùng cực, thích ăn người, ăn loài yêu khác, luyện hóa máu thịt thành tu vi, vì thế thường hay bị đuổi gϊếŧ.
Hai tên yêu ma này đang đầu quân cho Nô ɭệ Điện, phụ trách canh phòng Nô ɭệ Dược Viên, vừa không bị tu sĩ gϊếŧ chết, vừa được ăn uống no say, tu vi tăng nhanh như gió.
Người đàn ông cúi đầu sâu hơn, đầu gối chạm đất nói: “Xin hai vị đại nhân tha mạng!”
“Cha!” Đứa trẻ khóc lóc kêu lớn.
“Im miệng!” Người đàn ông quay đầu hét lên khiến đứa trẻ câm nín.
“Haha! Thì ra nó là con của ngươi, chẳng trách, lần đầu ta ăn con của ta cũng cảm thấy xoắn xuýt nhưng mùi vị sau đó thì…” Tên đầu chuột thân người tặc lưỡi nói.
“Thôi được rồi…!” Nó thở dài một hơi.
Người đàn ông liền cảm thấy có hi vọng, nhưng lời nói sau đó đẩy ông vào vực sâu.
“Hôm nay tâm trạng của ta không vui, ngươi cũng trở thành bữa ăn của ta đi! Thanh Linh Quyết tầng thứ bảy, thức ăn như người rất hiếm, toàn phải nhường cho các vị đại nhân yêu ma khác ở Nô ɭệ Chủ Thành!”
Tên đầu hổ thân người lập tức nhảy lên, chặn đường lui của hai cha con, chúng định câu thời gian, một khi qua giờ giới nghiêm thì chúng lập tức ăn tươi nuốt sống con mồi.
“Hai vị đại nhân, nếu các ngươi làm quá đáng, ta sẽ liều mạng!”
Người đàn ông thấy không còn hi vọng, thế là ông ta đứng lên, dùng linh lực, sinh khí cuối cùng trong cơ thể biến thành một quả cầu ánh sáng lớn hơn rồi đưa nó lên cao.
“Một khi ta kích hoạt nó thì nó sẽ dẫn toàn bộ yêu ma đến đây, hai người các ngươi chắc chắn không còn gì để ăn nữa!”
“Hừ! Ngươi đang uy hϊếp ta sao?” Tên đầu chuột thân người trầm giọng hỏi, ánh mắt hung tàn. Phần ăn thì ít, lại thêm yêu ma, sao chúng ăn đủ no?
“Không! Ta không dám uy hϊếp các ngươi, ta chỉ muốn giao dịch!” Người đàn ông lắc đầu nói rồi truyền âm cho hai tên yêu ma.
Hai tên yêu ma nhìn nhau, sau một vài giây, chúng gật đầu nói: “Được!”
Người đàn ông quay đầu, nhỏ giọng nói: “Con trai của ta.”
“Đây là Thanh Linh Dịch ngưng tụ từ Thanh Linh Quyết, dùng nó thì con sẽ đột phá đến tầng thứ ba!”
Ông ta đổ một giọt nước màu xanh lá cây vào miệng của đứa trẻ, cả người đứa trẻ rung mạnh rồi đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng ba.
Thanh Linh Dịch được ngưng tụ từ Thanh Thảo Quyết, mỗi một người có thể ngưng tụ ra chín giọt trong suốt cuộc đời, bọn họ thường hay dùng nó cho thảo dược quý hiếm để đổi lấy cuộc sống sung túc hơn.
Bây giờ, người đàn ông dùng giọt Thanh Linh Dịch cuối cùng cho đứa trẻ sử dụng, đầu tóc của ông biến thành màu trắng.
Hai tên yêu ma không ngăn cản, chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng, sát khí băng lãnh.
“Đi đi! Sống cho thật tốt!” Người đàn ông mỉm cười đẩy đứa trẻ.
“Cha…” Đứa con nhỏ giọng gọi.
“Cút!” Người đàn ông quát to một tiếng khiến đứa trẻ ngã ra sau.
Nó hoảng hồn đứng lên, nó nhìn người đàn ông thật sâu rồi quay người chạy nhanh, người đàn ông cười cười rồi quay đầu đối diện với hai tên yêu ma.
“Các ngươi có thể ăn!”
“Gào!”
Hai tên yêu ma liền biến về chân thân, một con chuột xấu xí, một con hổ đáng sợ cùng nhau mở mồm máu cắn tới, người đàn ông nhắm mắt buông tay.
Đứa trẻ đâm đầu chạy, nó không dám nhìn, nước mắt giàn giụa, nó nghe thấy âm thanh cắn nuốt, nó hình thấy con đường bóng tối ở phía trước, cảnh vật này biến thành ác mộng lớn nhất trong cuộc đời nó.
Sáng hôm sau, đứa trẻ tỉnh lại, có người giao cho nó nhiệm vụ trồng cây, vì nó đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ ba nên hiệu suất trồng cây tốt hơn những người trẻ tuổi khác, nó nhận nhiều thức ăn, có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian vô tình qua đi, mười năm sau, đứa trẻ lớn lên thành thanh niên hai mươi tuổi, trong khoảng thời gian qua, nó cưới được một cô gái làm vợ, nó nghe tin đồn ở làng bên có người phản kháng nhưng từ đó lại không nghe thấy tin tức gì nữa, nó nhìn thấy số 540.788, cô bé học cùng lớp với nó bị người ta kéo đi vì không sinh được con trong ba năm sau khi lấy chồng.
Cô bé kia, từ đôi mắt linh động biến thành sợ hãi, cả người đầy máu…
May là vợ của nó sinh được một đứa trẻ, đặt tên là số 543.276, cả nhà sống rất vui vẻ, ngày thì đi trồng linh dược, tối thì quây quần bên nhau, mặc kệ sự đời, mặc kệ có người biến mất, mặc kệ thời gian trôi, cứ ba năm nó lại cùng vợ sinh ra một đứa con mới theo như luật lệ.
Một ngày nọ, nó đến tuổi ba mươi lăm!
Một người đến nhà nó vào ban đêm, nói cũng trùng hợp, nó biết người này, dù đã hoàn toàn biến thành con người nhưng nó nhận ra ngay lập tức, người này là tên đầu chuột thân người.
“Ngươi đã ba mươi lăm tuổi, theo như quy tắc, hãy theo ta đến Nô ɭệ Chủ Thành, người nhà của ngươi sẽ được giảm số giờ làm việc trong vòng một năm!”
Nó không phản đối, nó mỉm cười đi theo sau tên đầu chuột thân người vào ngay giữa đêm, nó đi rất xa, nó nhìn thấy khung cảnh ban đêm ngoài ngôi làng, yêu ma bay giữa trời, yêu ma lặn ngụp trong dòng sông, yêu ma chiến đấu với nhau rồi thưởng thức bữa ăn là những người dám kháng luật, nó đi đến một thành trì khổng lồ, to lớn hùng vĩ, hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là một cái miệng rộng màu đen, nó lặng người chờ đợi đêm tối nuốt chửng.
Từ đó trở về sau, nó không còn xuất hiện nữa, mọi sự tồn tại của nó đều biến mất vĩnh viễn.
“Mẹ ơi, cha của con đi đâu rồi?” Số 543.276 ngây thơ hỏi.
“Cha của con? Ông ấy đi rồi…”
“Cha đi đâu vậy mẹ?”
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ giống như ông ấy, và cả con nữa, chúng ta sẽ đi cùng với nhau…!”
…
Lam Sương Thiên Điểu bay lượn trên bầu trời Nô ɭệ Dược Viên.
Thanh Vũ, Lilith bình tĩnh nhìn nhóm Thiên Hải, Thanh Thu, bao gồm cả Mạc Ảnh Quân, và Lê Sử Hiền cùng với các tu sĩ đến từ Yêu Nguyệt Kiếm Tông.
“Giáo Hoàng, tôi làm như vậy, có phải là quá tàn nhẫn rồi không?” Lilith bỗng nhiên hỏi.
Thanh Vũ lắc đầu nói: “Lilith, cô cho bọn nhỏ nhìn thấy sự thật mà thôi, tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, một ngày nào đó, bọn nhỏ cũng phải đối mặt…”
Lilith, người tu luyện Siêu Thức Thần Học đã bắt lấy mảnh vỡ trí nhớ con người, có cả mảnh vỡ trí nhớ của người chết trong Nô ɭệ Dược Viên tạo thành một thế giới ảo, nhóm Thiên Hải, Thanh Thu biến mình thành đứa trẻ 540.721 trong thế giới đó, tự mình kinh lịch và vượt qua một đời ba mươi lăm năm.
Và thế giới kia tuyệt đối không phải là giả, nó là thực trạng đang diễn ra trong Nô ɭệ Dược Viên!
Vù! Vù!
Lam Sương Thiên Điểu rơi xuống một cánh đồng trống, hơn một trăm người đang đứng chờ đợi Thanh Vũ, họ là sát thủ dưới quyền Lilith cùng với Thái Dương Thần Vệ.
Nhiều Thái Dương Thái Vệ, sát thủ, thậm chí là thành viên của Ám Ảnh Thánh Điện đang canh giữ ở vòng ngoài dược viên, tạo nên một cái lưới không cho phép một kẻ nào chạy trốn.
Thanh Vũ bình tĩnh hỏi: "Các ngươi nhận được thông tin rồi chứ?”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Thanh Vũ từ tốn cất tiếng nói: “Nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên bắt thì bắt! Hành động đi!”
“Vâng!” Hơn một trăm người tản ra, biến mất trong Nô ɭệ Dược Viên.
Rất nhanh, hàng loạt tiếng động đánh nhau của tu sĩ phát ra từ Nô ɭệ Dược Viên, pháp thuật lóe sáng, yêu ma rít gào, pháp bảo nổ tung, sát thủ và Thái Dương Thần Vệ đang tiến hành thanh tẩy vùng đất tội lỗi.
“Tỉnh lại rồi à?” Thanh Vũ quay đầu hỏi Thiên Hải, Thanh Thu.
“Thế giới đó… là thật sao?” Thiên Hải run rẩy hỏi.
Thanh Vũ không trả lời, hắn chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Thiên Hải, Thanh Thu cùng những người khác cay đắng hồi tưởng lại cuộc sống của bọn họ trong thế giới ảo tạo ra bởi Lilith, đứa trẻ đó có thật, người đàn ông đó cũng có thật.
Nhất là nhóm Huyết Nhật Thánh Đoàn, bọn họ tưởng rằng cuộc đời của họ đã quá bi kịch, nhà tan cửa nát, người nhà táng thân trong miệng của hung thú, nhưng giờ đây, cuộc sống của đứa trẻ, hay toàn thể con người trong Nô ɭệ Dược Viên còn thảm hơn họ gấp trăm ngàn lần.
Còn có thể gọi những người trong Nô ɭệ Dược Viên là người nữa sao?
Bọn họ, có khác gì súc vật bị nuôi dưỡng đâu chứ?
“Tại sao, lại tàn nhẫn như vậy…!” Nhân Hiếu rung giọng hỏi, gương mặt bần thần, nước mắt đầm đìa.
“Lilith, có bao nhiêu Nô ɭệ Dược Viên trên Tử Vi Châu?” Thanh Vũ khẽ hỏi.
Lilith hờ hững nói: “Một hai trăm bảy mươi ba Nô ɭệ Dược Viên, trong đó số nô ɭệ trung bình là sáu trăm ngàn người.”
“Vậy còn số lượng Nô ɭệ Dược Viên trên Thiên Quy Đảo thì sao?” Thanh Vũ chậm rãi hỏi tiếp.
“Không biết!” Lilith điềm tĩnh nói.
Thanh Vũ yên lặng, chẳng nói gì nữa, hắn chỉ nhìn nhóm Thiên Hải, Thanh Thu, Trần A Ngưu và Nguyễn Nhân Hiếu, bọn trẻ vẫn chưa tỉnh táo lại, số lượng Nô ɭệ Dược Viên quá lớn khiến bọn trẻ hoảng sợ, thậm chí là khϊếp hãi.
“Thiên Hải, Thanh Thu, còn đứng đó sao?” Thanh Vũ trầm giọng hỏi.
“Nhiệm vụ của Huyết Nhật Thánh Đoàn là gì?” Thanh Vũ đề cao giọng hỏi khiến nhóm Thiên Hải giật mình tỉnh lại.
Thiên Hải, Thanh Thu, Nhân Hiếu, A Ngưu, và những người còn lại nhìn vào nhau, đáy mắt của họ ẩn chứa một cảm xúc phẫn nộ ngập trời đang muốn phát tiết.
“Gϊếŧ!” Thiên Hải đi đầu, một chân đạp mạnh vào mặt đất, cậu ta lao nhanh như mũi tên, tiến thẳng vào Nô ɭệ Dược Viên.
“Gϊếŧ!” Thanh Thu và những người khác nhanh chóng đuổi theo.
“Bên trong Nô ɭệ Chủ Thành có một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ và năm yêu ma Nguyên Anh sơ kỳ.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Gϊếŧ tu sĩ, để lại năm yêu ma làm đá mài đao cho bọn trẻ đi!”
“Như anh mong muốn!” Lilith gật đầu mỉm cười.
Nô ɭệ Dược Viên có nhiều Quản Nô cai quản các ngôi làng cùng với các yêu ma canh giữ, sát thủ dưới quyền Lilith và Thái Dương Thần Vệ đang giải quyết bọn chúng, để lại Nô ɭệ Chủ Thành cho Huyết Nhật Thánh Đoàn, người dân trong dược viên thì không chống lại, không gào thét, họ đứng quan sát một cách lạnh nhạt, nhìn tận mắt đám Quản Nô và yêu ma bị gϊếŧ chết bởi những người mặc đồ đen và mặc trọng giáp.
Từ lúc phá hủy phân bộ của Nô ɭệ Điện và tìm thấy thông tin về Nô ɭệ Dược Viên, Thái Dương Thần Vệ liền lên kế hoạch chuẩn bị hủy diệt Nô ɭệ Dược Viên, tấn công Nô ɭệ Điện, còn các sát thủ kia luôn đi bên cạnh Lilith, chờ đợi mệnh lệnh ngoại giao thăm hỏi các đối tượng.
Bọn họ là sát thủ tinh nhuệ, sống sót qua cuộc huấn luyện của tổ chức Zero, lại kiên trì vượt qua cuộc huấn luyện ở Rừng Thiêng, cảnh giới thấp nhất đều là Tứ Dương sơ kỳ, trong đó người nổi bật đã đột phá Ngũ Dương sơ kỳ.
Lilith đi tham quan thế giới tu chân nên dẫn bọn họ theo để thích ứng hoàn cảnh.
“Các ngươi là ai?”
“Đừng gϊếŧ ta, ta là Dược Hữu, Luyện Đan Sư của Công Hội Luyện Đan Sư!”
Đột nhiên, một tu sĩ cao tuổi hét lớn với vẻ mặt sợ hãi làm Thanh Vũ và Lilith chú ý.
“Nô ɭệ Dược Viên? Luyện Đan Sư?” Lilith nghiêm túc suy nghĩ.
Thanh Vũ cười nhạt: “Một bên trồng dược, một bên luyện đan, tất nhiên quan hệ giữa bọn chúng rất tốt!”
Lilith tiếp lời: “Chẳng trách Tử Vi Kiếm Tông không diệt trừ Nô ɭệ Điện, bỏ mặc bọn chúng nuôi nhốt con người như nô ɭệ từ đời này qua đời khác!”
“Thanh Thảo Quyết là một pháp quyết giúp chuyển hóa sinh khí thành chất dinh dưỡng cho linh dược, dẫn đến tuổi thọ bị giảm mạnh xuống còn ba mươi lăm tuổi, đổi lại linh dược phát triển nhanh, rút ngắn thời gian mấy trăm năm, làm sao Công Hội Luyện Đan Sư cưỡng lại mê hoặc đó?”
Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Đưa Dược Hữu cho Thái Dương Thần Vệ, tìm kiếm kẻ đứng sau chống đỡ cho Nô ɭệ Dược Viên.”
“Sau đó, cứ gϊếŧ sạch chúng đi!”
Nhiều người nhận được lệnh, lập tức lên tiếng đáp: “Vâng thưa Giáo Hoàng!”
Vài thiết bị liên lạc đang hoạt động gần Thanh Vũ, hắn nói một lời đủ để truyền lại cho tổng bộ và các bộ phận khác.