Đỉnh núi tổng bộ của Hợp Ma Tông.
Nơi đây được bảo vệ nghiêm ngặt, tu sĩ làm nhiệm vụ phòng vệ canh phòng nghiêm cẩn, không để lọt một con muỗi, nhất là đại trận bảo vệ đỉnh núi càng bao phủ cả một vùng trời, ngăn cản tất cả tu sĩ dám xâm nhập trái phép.
Một ngày trôi qua kể từ khi trận chiến giữa Vệ Quốc Liên Minh và Kiếm Quang Vương Triều diễn ra, chiến quả cũng truyền lại về cho Hợp Ma Tông, rất nhiều đệ tử chết thảm, ngay cả các trưởng lão, hộ pháp tu vi mạnh mẽ đạt đến Nguyên Anh kỳ cũng không thể chạy thoát, việc đó làm cao tầng của Hợp Ma Tông nổi trận lôi đình, muốn mời Thái Thượng Trưởng Lão đang tu luyện trong thâm sơn cùng cốc tiến đến tiêu diệt Vệ Quốc Liên Minh, nhổ bỏ cái gai trong mắt.
Bất chợt, một đệ tử Hợp Ma Tông nhìn thấy Chu Hoài Nam, một vị Trưởng Lão Nội Môn cảnh giới Nguyên Anh kỳ, nhưng giờ phút này, cả người Chu Nam Nam rách nát, đôi mắt vẩn đυ.c, hơi thở suy yếu, hắn đang được dìu dắt bởi một tu sĩ đến từ thế lực dưới quyền Hợp Ma Tông, nếu không thì hắn cũng chẳng đủ sức về đến tổng bộ.
“Trưởng lão?” Đệ tử Hợp Ma Tông hoảng hốt kêu lên.
“Mau đưa ta đến gặp Tông Chủ!” Chu Hoài Nam mệt mỏi ra lệnh.
“Vâng!” Đệ tử kia liền mang theo Chu Hoài Nam tiến về đỉnh núi tổng bộ, nơi đó có một cung điện, nơi tập trung cao tầng của Hợp Ma Tông, bao gồm cả Tông Chủ mới tuyển ra từ trận chiến nội bộ máu tanh.
Rất nhanh, tiếng chuông vang lên dồn dập, âm thanh cấp tốc triệu tập toàn bộ tu sĩ mạnh mẽ của Hợp Ma Tông tiến về đỉnh núi, một cuộc họp bắt đầu.
Chu Hoài Nam kể lại cho các tu sĩ Hợp Ma Tông nghe toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả lời nói của Thanh Vũ.
“Thật là khinh người quá đáng!” Một tu sĩ tức giận quát lớn.
Một tu sĩ khác lạnh lùng nói: “Thì ra kẻ đứng sau Vệ Quốc Liên Minh là Quang Minh Giáo Đình, càng không thể ngờ rằng, vào giờ phút này mà tên Giáo Hoàng kia còn dám can đảm kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hợp Ma Tông, hắn tưởng rằng, hắn có thể chống lại Hợp Ma Tông vĩ đại này sao?”
“Đúng là ngu dốt vô năng!” Một tu sĩ hừ lạnh.
“Vệ Quốc Liên Minh tưởng rằng có sự chống đỡ từ Quang Minh Giáo Đình thì có thể hoành hành vô kỵ sao?”
“Tông Chủ, xin ngài ra quyết định, tập trung lực lượng Hợp Ma Tông hủy diệt Quang Minh Giáo Đình, để cho đám Vệ Quốc Liên Minh càn rỡ kia tuyệt vọng!”
“Khặc khặc, nói rất hay, để xem khi rơi vào tuyệt vọng, bọn chúng có quỳ xuống đầu hàng chúng ta hay không?” Một tu sĩ khác cười man rợ.
Rốt cuộc, Tông Chủ mới là Lục Phú Hào bình tĩnh lên tiếng: “Vệ Quốc Liên Minh không đáng lo, để bọn chúng nhảy nhót một vài ngày, thuận tiện dẫn dụ đám tu sĩ chống đối Hợp Ma Tông ra ngoài ánh sáng rồi tiêu diệt một thể, từ đó bớt nỗi lo về sau.”
“Còn Quang Minh Giáo Đình…!” Nói đến đây, Lục Phú Hào hạ giọng xuống giống như đang đợi một người nào đó quyết định.
Các tu sĩ cao tầng Hợp Ma Tông cũng yên lặng, không dám nói chuyện nữa.
“Ta nghe nói Quang Minh Giáo Đình bắt giữ một tu sĩ của Hợp Ma Tông?” Bỗng dưng, hai người xuất hiện giữa đại điện trang nghiêm, đó là hai tu sĩ trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng.
Tông Chủ Lục Phú Hào và đám tu sĩ khác vội vàng đứng lên cúi đầu một cái, sau đó Lục Phú Hào đáp lời: “Thưa Thượng Sứ, Giáo Đình bắt đi nhiều đệ tử của Hợp Ma Tông, trong đó có cả con của Tông Chủ đời trước là Lương Phi Nguyên, nghe nói bọn chúng muốn tổ chức một buổi thẩm phán công khai trừng trị tội lỗi của các đệ tử đó!”
“À? Đúng rồi, Lương Phi Nguyên, ta nghe nói hắn tìm thấy một người mang thể chất Thiên Sinh Mị Thể?” Thượng Sứ hời hợt nói ra.
“Vâng!” Lục Phú Hào gật đầu đáp.
“Thiên Sinh Mị Thể nha!” Một người đi cùng Thượng Sứ cười nói, vẻ mặt cảm khái không thôi.
“Nếu là Thiên Sinh Mị Thể, vậy thì Quang Minh Giáo Đình không cần tồn tại!” Thượng Sứ liếc người đi cùng một cái giống như đề phòng trộm cướp, sau đó hắn thản nhiên nói ra.
“Vâng!” Lục Phú Hào cúi đầu đáp lại, căn bản chẳng dám đưa ra ý kiến riêng, toàn quyền quyết định đều của người gọi là Thượng Sứ.
Người đi cùng cười cười nhìn Thượng Sứ một cái, hắn cũng biết một chút chuyện tình về Thiên Sinh Mị Thể và tầm quan trọng của nó đối với thế lực của Thượng Sứ nên không dám nhúng tay vào, nếu không quan hệ giữa đôi bên sẽ trở nên xấu đi.
“Chậc chậc, một trưởng lão cứ thế trở thành một tên phế vật!” Người đi cùng Thượng Sứ đưa mắt nhìn Chu Hoài Nam.
Chu Hoài Nam nghe vậy, hắn cảm thấy rùng mình, một cảm giác không tốt xuất hiện trong lòng của hắn.
“Duy Hoàng Thiếu Chủ, nghe nói kỹ thuật của Nô ɭệ Điện rất tốt, không lãng phí tài nguyên, không biết Thiếu Chủ có thể trình diễn một phen cho mọi người mở rộng tầm mắt được không?” Thượng Sứ cười cợt nói.
“Ý kiến hay!” Đình Duy Hoàng vỗ tay một cái.
Cùng lúc đó, trước ánh mắt kinh hoàng của đám tu sĩ cao tầng Hợp Ma Tông, Chu Hoài Nam nổ tung thành sương máu, chỉ còn lại một giọt máu ẩn chứa năng lượng nồng đậm cùng với một Nguyên Anh tỏ ra kinh hoàng.
“Cơ thể của tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, trên dưới đều là bảo vật!” Đình Duy Hoàng nhàn nhạt nói ra, hắn phất tay một cái thổi bay đám sương đỏ, một giọt máu bay vào nhẫn chứa đồ của hắn, còn Nguyên Anh vẫn trôi nổi ở đó, hắn kết ấn quyết, một vệt sáng bay thẳng vào đầu của Nguyên Anh khiến Nguyên Anh trở nên ngây dại không rõ thần trí.
“Nguyên Anh chưa bị tổn thương nhiều, có thể bán cho ma tu với giá tiền rất tốt, đem xuống đi!” Đình Duy Hoàng cất tiếng nói ra, một bóng người vọt tới, bắt lấy Nguyên Anh của Chu Hoài Nam rồi biến mất ngay giữa đại điện trang nghiêm của Hợp Ma Tông.
“Quả là thần kỳ, tinh luyện cơ thể tu sĩ Nguyên Anh chỉ trong nháy mắt, một giọt máu chống đủ một Nguyên Anh Đan, lại còn giữ lại được Nguyên Anh với tình trạng tốt nhất, xem ra Thiếu Chủ đã học được bản lĩnh chân truyền của Nô ɭệ Điện!”
Đình Duy Hoàng quay đầu cười với Thượng Sứ: “Một chút tài mọn, không đáng giá nhắc tới!”
“Nghe nói Thượng Sứ muốn tiến đánh Quang Minh Giáo Đình, vậy thì để mối quan hệ giữa Nô ɭệ Điện và Thượng Sứ gắn kết hơn, Nô ɭệ Điện xin được phép trợ trận và đưa ra giá cao mua lại tù binh Quang Minh Giáo Đình!”
“Ồ?” Thượng Sứ nói với vẻ mặt hứng thú.
“Nghe nói Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình rất đặc biệt, mà Duy Hoàng đây lại thích thu thập nô ɭệ khác người, một nô ɭệ Giáo Hoàng cũng đáng giá để sưu tầm!”
“Nô ɭệ Điện, xưa nay vẫn như cũ, ta rất hoan nghênh sự giúp đỡ của Thiếu Chủ!” Thượng Sứ cười nhạt rồi không nói gì.
Hai người không hề để ý đến Tông Chủ hay các tu sĩ cao tầng, trong mắt bọn họ, đám tu sĩ này có cũng được, không có cũng được, chỉ là một đám tay sai của thế lực đứng sau Thượng Sứ mà thôi, ngay cả một trưởng lão có công cũng nói gϊếŧ là gϊếŧ, không chớp mắt một cái thì những kẻ còn lại đáng là gì?
Nói qua nói lại, một người một câu định sẵn kết cục của Quang Minh Giáo Đình.
Tông Chủ Lục Phú Hào thở dài, lúc trước, Tông Chủ đời trước bị gϊếŧ bởi Diệp Vô Ưu, một trong Tử Vi Cửu Kiếm, Hợp Ma Tông không dám chống lại Tử Vi Kiếm Tông nên đành phải yên lặng, từ đó nội đấu bắt đầu khiến Hợp Ma Tông năm bè bảy mảng, rất nhiều tu sĩ chết thảm, cuối cùng Thượng Sứ đến, một ngày lắng lại nội đấu, tuyển chọn Lục Phú Hào làm Tông Chủ.
Còn Thiếu Chủ của Nô ɭệ Điện trên Thiên Quy Đảo là Đình Duy Hoàng thì Lục Phú Hào không biết rõ lắm, chỉ biết rằng có một thế lực khổng lồ trong lòng đất gọi là Nô ɭệ Điện, tù binh chiến tranh, buôn người, đánh cược, đấu trường sinh tử, mọi hoạt động trong tối đó đều được điều hành bởi Nô ɭệ Điện, thế lực cực kỳ khủng bố.
“Thượng Sứ nha, xem ra Thiên Quy Đảo sắp có biến!” Lục Phú Hào nghĩ thầm.
“Còn Quang Minh Giáo Đình? Các ngươi gặp xui xẻo rồi!” Lục Phú Hào cười lạnh, dám xâm phạm đến lợi ích của Hợp Ma Tông trong lúc này rõ ràng là xui xẻo, Thượng Sứ, cộng với Đình Duy Hoàng đều muốn hủy diệt Quang Minh Giáo Đình, cho nên không đáng để lo nữa!
…
Thanh Vũ xem qua phần thưởng rồi nghiên cứu trong giây lát, hắn thử gửi tin nhắn hỏi thăm Đường Ngọc Lan Anh một chút rồi biết được kỳ ngộ của cô ấy rất đáng gờm cho nên động viên Đường Ngọc Lan Anh, trả lời mập mờ đối với câu hỏi của cô ta, ngay cả Thanh Vũ cũng không biết Đường Ngọc Lan Anh gặp được gì trong Thần Niệm Trần Ai Giới thì làm sao hắn có thể giải thích được chứ?
Lam Sương Thiên Điểu biến thành một vệt sáng màu lam rực rỡ xuyên qua vòm trời, người dân bên dưới không khỏi ngước nhìn cảnh đẹp hiếm có này rồi bàn tán xôn xao, cho rằng có một vị tiên nhân nào đó vừa dạo chơi qua vùng đất của họ.
Khai Sơn Tông nằm gần Hàn Linh Tông, Hàn Linh Tông lại ở gần Xích Nghĩ Sâm Lâm, đây là một khu vực biên giới giữa Kỷ Hằng Vương Triều và Đà La Môn, gần với cả Yêu Nguyệt Tông.
Còn Khai Sơn Tông thuộc quyền quản lý của Kỷ Hằng Vương Triều, nhưng vì là một nơi biên giới xa xăm nên vương quyền ít ảnh hưởng đến Khai Sơn Tông.
Từ khi nhận được bản pháp thuật Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm, Khai Sơn Tông quyết định làm đồng minh đáng tin cậy nhất với Quang Minh Giáo Đình, cho phép Giáo Đình cử Trưởng Thánh Sứ Thần xây dựng Thánh Đường, bắt đầu truyền bá tín ngưỡng, lại còn phối hợp với chính sách của Giáo Đình, tiến hành cải cách, cải thiện chất lượng cuộc sống cho người dân, từ đó người dân ấm no, tiếng cười tăng nhiều, ai cũng cảm kích Giáo Đình và quyết định chính xác của Khai Sơn Tông.
Kỷ Hằng Vương Triều tất nhiên không muốn nhìn thấy cảnh đó, một thế lực khác đang lấn chiếm lãnh địa do bọn họ quản lý, thế là Quốc Vương cử đại thần đến chất vấn Khai Sơn Tông nhưng bị Khai Sơn Tông đuổi đi.
Trùng hợp là Kỷ Hằng Vương Triều đang xảy ra nội chiến nghiêm trọng, Đại Nguyên Soái tự mình dẫn quân muốn thay đổi vương quyền, trở thành Quốc Vương mới, hai bên đánh rất căng thẳng nên chẳng có tinh lực xử lý Khai Sơn Tông.
Khoảng cách đối với tu sĩ mạnh mẽ như Thanh Vũ không là vấn đề gì quá lớn, hắn mất một ít giờ đồng hồ để tiến đến Khai Sơn Tông, đó là tính luôn cả thời gian Thanh Vũ âm thầm xem xét kiểm tra hoạt động của các Thánh Đường trong Khai Sơn Tông.
Một đoàn tu sĩ Khai Sơn Tông đứng ở cánh cổng lớn dẫn đến đỉnh núi, bọn họ nở nụ cười thân thiện tiếp đón Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng, ngài đã đến rồi!”
Tông Chủ Đinh Ngọc Thạch đứng thẳng người, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng nhờ vào tài nguyên của Giáo Đình, giờ đây Đinh Ngọc Thạch đã là một tu sĩ Tứ Dương kỳ, bên cạnh Tông Chủ còn có các trưởng lão từ ngoại môn cho đến nội môn.
Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng nói ra: “Ta rất vinh hạnh khi nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của Tông Chủ và các vị trưởng lão!”
Đinh Ngọc Thạch thoải mái nói ra: “Không không, chúng tôi mới là người nên cảm thấy vinh hạnh!”
Vài câu chào hỏi, giới thiệu người qua đi, Đinh Ngọc Thạch dẫn đường, Thanh Vũ cùng các tu sĩ Khai Sơn Tông đến một căn phòng rộng lớn thông thoáng, có mùi hương dịu nhẹ, bọn họ tiến đến chuyện chính là bàn bạc về hợp tác lâu dài giữa Quang Minh Giáo Đình và Khai Sơn Tông.
Việc này cũng không có gì khó khăn, Thanh Vũ chuẩn bị tất cả văn kiện từ trước, chỉ cần đưa cho Tông Chủ Đinh Ngọc Thạch xem xét rồi ký kết là được. Phần văn kiện này được soạn từ trong cuộc họp nửa tháng trước, toàn bộ thành viên Giáo Đình đều nhất trí.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Thanh Vũ nghiêm túc nói ra: “Có phải Khai Sơn Tông đang gặp chuyện?”
Định Ngọc Thạch nghiêm nghị gật đầu, giọng nói lo lắng vang lên: “Dạo gần đây tử khí trong Tử Mộ Sâm Lâm ngày càng dày đặc, Khai Sơn Tông phải chuyển người dân gần Tử Mộ Sâm Lâm ra xa hơn để tránh tử khí ăn mòn cơ thể họ, kế đến, một số hung thú cũng chạy trốn khỏi Tử Mộ Sâm Lâm, không biết là chuyện gì đang xảy ra.”
“Tôi từng tiến vào Tử Mộ Sâm Lâm điều tra, tất cả bình thường, không nhận thấy điều gì đặc biệt cả!”
“Chẳng hay Giáo Hoàng có cách xử lý tử khí?”
Thanh Vũ nhíu mày suy nghĩ, hắn từng tiến vào Tử Mộ Sâm Lâm, đánh bại con đầu đàn của Tử Mộ Thú, ra lệnh cho bọn chúng trấn giữ, hấp thụ tử khí, tình trạng của bọn chúng vẫn bình thường, chưa có Tử Mộ Thú nào chết đi, tại sao tử khí lại phun trào mãnh liệt như vậy? Ngay cả Tử Mộ Thú cũng không thể ngăn cản!
Lúc mọi người đang trầm mặc suy tư thì một đệ tử của Khai Sơn Tông chạy vội vào bên trong, giọng nói lo lắng: “Không xong rồi, Tông Chủ, có quái vật đang đánh nhau với Tử Mộ Thú, quái vật rất nguy hiểm, rất nhiều Tử Mộ Thú bị bọn chúng ăn sống!”
“Cái gì?” Đinh Ngọc Thạch giật mình, ông biết đệ tử này được giao nhiệm vụ trông chừng Tử Mộ Sâm Lâm, lời nói của đệ tử rất đáng tin cậy.
“Có vẻ như Tử Mộ Sâm Lâm không đơn giản như vẻ ngoài!” Thanh Vũ thản nhiên nói trong khi đứng lên.
“Tông Chủ, chúng ta nên đi đến đó xem một chút!”
“Được, cứ theo lời Giáo Hoàng!” Đinh Ngọc Thạch gật đầu nói.