Thanh Vũ đứng giữa không trung, vẻ mặt điềm tĩnh không nhìn ra lo lắng hay sợ hãi.
Đối mặt với hai đòn tấn công của Nhân Ngư và La Tiêu Tiên Tướng, Thanh Vũ thong dong kết ấn, linh lực sôi trào biến thành một màn sáng linh lực bao phủ quanh thân hắn, màn sáng có năm loại màu sắc đang trộn lẫn với nhau, nhìn từ xa nó như một quả cầu năm màu tuyệt đẹp.
Ầm! Ầm!!
Thanh kiếm màu đỏ đậm phóng đến đâm trúng vào màn sáng nhưng nó lập tức nổ tung, ba động linh lực cuồng bạo thổi ra bốn phương tám hướng, một đám lại một đám quái vật, tu sĩ ngã nhao, vẻ mặt kinh hãi, còn màn sáng thì chỉ rung chuyển trong giây lát rồi bình tĩnh lại, không bị phá vỡ.
Ầm! Ầm!!
Sóng thẩn khổng lồ tựa như biển cả đang rít gào đổ xuống, bao phủ toàn bộ khu vực Thanh Vũ, đó là một đón tấn công tùy tiện của Nhân Ngư nhưng lại ghê gớm đến cực điểm, sóng thần mang theo sức mạnh trầm trọng, bá đạo đổ xuống va chạm mạnh vào quả cầu phát sáng, trong chớp mắt, quả cầu năm năm này liền bị bao phủ, người bên ngoài không thể nhìn thấy rõ cảnh ở trong.
“Có một chút bản lĩnh.” La Tiêu hừ lạnh một tiếng, không ngờ một tu sĩ nhân loại nhỏ yếu lại có thể đỡ hoàn toàn một đòn của hắn, đủ để cho kẻ đó kiêu ngạo.
“Đây là sức mạnh của Nhân Ngư, điều khiển biển cả, pháp thuật cỡ này đã đạt đến tiên thuật!” La Tiêu Tiên Tướng ngưng trong nhìn cô gái Nhân Như, hắn và cô ta đã chiến đấu rất nhiều lần, hắn biết rõ Nhân Ngư là một nhân vật đáng sợ, có thể chiến một trận với hắn mà không rơi vào thế thua.
Phải biết rằng La Tiêu là Tiên Tướng, một tồn tại ở Tiên Giới rộng lớn vô ngần, học tập rất nhiều tiên thuật, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp nhưng cũng không có đủ tự tin diệt trừ Nhân Ngư, một cô gái hải yêu của thế giới phàm trần.
Nhân Ngư một mặt lạnh lùng, không biểu lộ ra một chút cảm xúc, cô chỉ liếc nhìn Thanh Vũ một cái rồi đôi mắt đẹp chuyển dời, nhưng không ngờ, Nhân Ngư bỗng nhiên cảm nhận ra được cái gì, cô quay mặt nhìn thẳng vào vị trí của Thanh Vũ.
Ầm!!
Một bóng người phóng ra khỏi biển cả tạo bởi Phong Hỏa Linh Tủy, một chân đạp vào không khí, sau lưng là một đôi cánh hoàng kim rực rỡ chói lóa, một con chim bay xung quanh đang phát ra tiếng kêu thanh thoát, một cái thuẫn ẩn hiện như thể không gì có thể phá vỡ nó, một quyển sách màu vàng xuất hiện, từng trang sách mở rộng, nó phát ra hào quang tuyệt diễm, bốn Mặt Trời nhỏ treo cao ở sau đầu Thanh Vũ, chúng cùng nhau phát ra thứ ánh sáng màu trắng vàng mỹ lệ, đây chính là Thanh Vũ đang ở trạng thái chiến đấu toàn lực!
Một lớp sương mù màu đỏ bao quanh Thanh Vũ chứng minh hắn đang dùng toàn bộ kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ ở mức độ cao nhất, lực chiến tăng lên gấp năm lần!
Thánh Dực mở rộng rồi đập mạnh tạo ra từng đợt cuồng phong, quyền năng của Thánh Dực, lực chiến tăng lên mười lần!
Thánh Hoàn uyển chuyển bay lượn cung cấp linh lực gấp mười lần cho Thanh Vũ!
Thánh Thuẫn phòng ngự tuyệt đối, triệt tiêu bốn mươi phần trăm sát thương nhận vào rồi chuyển số năng lượng đó trở về cho Thanh Vũ!
Thánh Thư đang kết hợp từng Thánh Thổ của vùng đất tín ngưỡng, tổng hợp tất cả khí vận của Quang Minh Giáo Đình, sau đó thông qua Quang Minh Thần Ấn, Thanh Vũ nhận được thêm một nguồn sức mạnh đồ sộ, ấm áp lan tỏa ra toàn thân.
Ở trạng thái này, đừng nói là tu sĩ Ngũ Dương đỉnh phong, coi như là tu sĩ nửa bước Lục Dương kỳ cũng không có cơ hội sống sót nếu như chiến đấu sinh tử với Thanh Vũ!
Lần đầu tiên, Thanh Vũ dùng toàn lực ngay từ khi bắt đầu một trận chiến, bởi vì hắn nhận ra, cả La Tiêu Tiên Tướng và Nhân Ngư đều là kẻ địch cực kỳ đáng sợ.
Dù cảnh giới của họ bị áp chế ở Hóa Thần sơ kỳ nhưng bọn họ tiện tay đánh ra một đòn tấn công cũng đủ oanh sát tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ trong nháy mắt!
“Ngươi còn sống?” La Tiêu lạnh nhạt nhìn Thanh Vũ.
Nhân Ngư không nói không rằng, đôi mắt hờ hững như thể mọi chuyện đều không thể ảnh hưởng đến tâm tính của cô.
Ở ngoài xa, các tu sĩ, hung thú, loài yêu đã bỏ chạy ra khỏi khu vực gần La Tiêu, bọn họ không dám ở lại vì rõ ràng La Tiêu vừa muốn gϊếŧ chết bọn họ, hấp thụ máu tươi, linh lực, nếu không nhờ Thanh Vũ cứu giúp thì họ đã thành một cái xác khô rồi.
“Thì ra đây chính là sức mạnh chân chính của Giáo Hoàng!” Trần Huyền ngưng trọng quan sát Thanh Vũ, ông ta cảm thấy linh lực của bản thân ông vận chuyển khó khăn hơn khi đứng trước luồng áp lực tỏa ra từ Thanh Vũ.
“Chẳng trách hắn lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đà La Môn.” Dư Phược La nhàn nhạt nói, lôi điện màu đỏ ngòm chạy dọc trên cơ thể, ánh mắt lập lòe đang suy nghĩ nhiều điều. Hắn đến từ vùng biển bên ngoài Thiên Quy Đảo nên biết một số chuyện mà người ở đây không biết, Đà La Môn chỉ là một thế lực nhỏ nhưng có một quái vật khổng lồ đang chống lưng cho Đà La Môn, dù là cả tộc Hắc Lôi Dạ Xoa cũng không muốn gây sự với quái vật đó.
“Nơi này quá hung hiểm, một bên là Tiên Tướng của Tiên Triều, một bên là Nhân Ngư tộc ít khi xuất hiện trên Loạn Giới Thâm Hải, dù đối mặt với ai thì Hỏa Diệm Sơn Điêu vẫn gặp phải tai nạn diệt vong.” Hỏa Phùng lo lắng nghĩ thầm.
Những loài yêu, tu sĩ khác thì đã ngây người, bọn họ lùi lại, không ham chiến đấu với quái vật, cách xa nơi này một chút thì an toàn hơn, với lại, quái vật tập trung gần La Tiêu, không đuổi theo bọn họ, lại không có quái vật cản đường, bọn họ rời đi rất nhanh, ít có người dám nán lại xem kịch vui, ngay cả Dư Phược La, Hỏa Phùng, cùng với các Đại Thú Vương cũng vậy, nhao nhao bỏ chạy, chờ đợi thời gian Vạn Thú Uyên đóng lại, khi đó sẽ có một cơn gió thổi bay bọn họ ra khỏi vùng đất chết chóc này.
“Trần Huyền, ông bị thương rất nặng, hãy tụ họp với nhóm Trần Liễu, họ đang ở đó.” Thanh Vũ lặng lẽ truyền âm cho Trần Huyền, ông ta bị thương khắp người, toàn thân đẫm máu, linh lực suy tàn, lực chiến chẳng còn lại bao nhiêu, nếu ở đây thì sẽ chết chắc.
“Được!” Trần Huyền gật đầu rồi dẫn theo những người ông quen biết, quay người liền đi, không hề do dự ướŧ áŧ.
Kỷ Lãnh Hoàng, Bắc Sơn Chân Quân, Lâm Tùng Anh, Lê Sử Hiền, Mạc Ảnh Quân đều đưa mắt nhìn Thanh Vũ, nội tâm âm thầm cỗ vũ, hi vọng Thanh Vũ có thể chiến thắng, nếu không bọn họ vẫn sẽ bị các tồn tại kia ăn tươi nuốt sống, chạy cũng vô ích.
La Tiêu hậm hực nhìn đám con mồi đi hết, hắn ta phẫn nộ nói: “Tốt lắm, một kẻ vô tri như ngươi có thể làm cho hoàn cảnh của ta trở nên xấu như vậy đủ để kiêu ngạo mười ngàn năm!”
“Ngươi là ai?” La Tiêu trầm giọng hỏi.
Hắn không dám tấn công các con mồi vì nếu làm vậy sẽ bị tấn công từ hai phía là Thanh Vũ và Nhân Ngư. Làm thế chẳng khác gì nói điểm yếu cho kẻ địch, ngại sống lâu quá ư?
“Ta là Trần Thanh Vũ!” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng, ánh mắt chăm chú quan sát La Tiêu.
Dù chỉ còn lại một trái tim kéo dài hơi tàn, tuy vậy, La Tiêu vẫn tạo cho Thanh Vũ một cảm giác trầm giọng, khó thở.
Còn Nhân Ngư thì giống như biển sâu thâm trầm, không thể đoán, không thể thăm dò, sâu không lường được.
“Trần Thanh Vũ, ngươi là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình gì đó!” La Tiêu cười lạnh.
“Sau khi bổn tiên thoát khỏi đây liền đồ sát Giáo Đình của ngươi, gϊếŧ cả chín đời người, khiến chúng trở thành năng lượng của ta, không để lại một tên!”
“Nhiều lời vô ích, ngươi không thể thoát ra được!” Thanh Vũ nhàn nhạt đáp lại, không bận tâm vì lời đe dọa của La Tiêu, hắn vốn dĩ không còn cảm giác được sự sợ hãi, uy hϊếp đối với Thanh Vũ rất vô nghĩa.
Khi tới đây, Thanh Vũ đánh một trận rồi chém gϊếŧ Giao Long, phá hủy xiềng xích, để nhóm Trần Liễu ở lại đó trị thương, tiếp theo, Thanh Vũ men theo dòng lũ Phong Hỏa Linh Tủy tìm đến nơi này và nhìn thấy cảnh La Tiêu muốn hút sạch máu tươi và năng lượng của các sinh vật, ngay lập tức, Thanh Vũ quyết định diệt trừ La Tiêu để xóa đi mối họa.
Thanh Vũ đột nhiên nhìn thẳng vào con rùa làm bằng ngọc dưới trái tim lớn, hắn chấn động trong lòng:
“Đó là Linh Hồn Của Tự Nhiên, vật phẩm thứ yếu dùng để tu luyện thành Pháp Thần Thánh Môn và Chiến Thánh Pháp Tướng!”
Pháp Thần Thánh Môn, Chiến Thánh Pháp Tướng là một trong những thứ mạnh nhất mà chỉ tu sĩ Ngũ Dương kỳ mới có thể luyện thành, nó cho phép tu sĩ bộc phát ra sức mạnh vượt trội, rất cường đại.
“Ngông cuồng!” La Tiêu hừ lạnh, đúng là sinh vật nhỏ bé của thế giới thấp kém, không biết trời cao đất dày, căn bản không thể tưởng tượng được La Tiêu chính là tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
“Gϊếŧ!” Lúc này, Nhân Ngư quát lớn một tiếng, một đám quái vật nhào tới, mục tiêu của chúng là Thanh Vũ.
Trong đám quái vật kia, có rất nhiều quái vật mạnh mẽ không thua kém tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ, nhất là Vạn Thú Phong, Vạn Thú Hỏa càng mạnh mẽ và khó đối phó.
Nhân Ngư mặc kệ Thanh Vũ, từ đầu tới cuối, mục tiêu của Nhân Ngư chỉ một là La Tiêu. Cô giơ vũ khí tam xoa kích màu lam huyền ảo lên cao rồi vung xuống, Phong Hỏa Linh Tủy xung quanh liền chuyển động một cách mãnh liệt, hàng loạt quái vật đáng sợ xuất hiện, chúng há miệng rộng cắn tới trái tim trên lưng rùa ngọc.
Tổng cộng cộng có mười quái vật, đủ loại hình dáng, mỗi một con đều mạnh không thua gì tu sĩ Ngũ Dương đỉnh phong!
Thâm Hải Hóa Hung!
Khống chế Phong Hỏa Linh Tủy, một món bảo vật quý giá để phục vụ cho mục đích chiến đấu, đây là sức mạnh điều khiển thâm hải của Nhân Ngư!
“Pháp thuật tinh diệu bực này chỉ nằm trong tay thế lực đứng đầu phàm giới!” La Tiêu ngưng trọng, hắn bắt đầu dùng sức mạnh lớn nhất mà hắn có được.
Dù bị nhiều sợi xích thô dày trói chặt, nhưng trái tim vẫn phát ra một nguồn năng lượng bao phủ bầu trời, khí lưu hỗn loạn, năng lượng này giống như năng lượng mà Chu Tĩnh Nhi dùng khi chiến đấu với Không Huyền nhưng về bản chất thì lại thua kém rất nhiều, tựa như nó chỉ là hàng giả, còn Chu Tĩnh Nhi dùng là hàng thật.
Tiên lực!
“Hôm nay, là ngày bổn tiên thoát khốn, lấy máu tươi của các ngươi làm đồ nhắm!” La Tiêu rít gào một tiếng, một luồng khí thể màu đỏ tràn ra từ trái tim lớn rồi ngưng tụ thành một bóng người hư ảo, thân mặc chiến giáp, tay cầm kiếm dài, khí thế hiên hàng phảng phất như một tồn tại đứng nhìn xuống từ trên cao, áp đảo chúng sinh!
Đây là hình dáng thật của La Tiêu!
Bóng hình như chiến tướng vô tích kia vung kiếm, một kiếm vừa trút xuống, dường như mọi vật đề đứng yên, một vệt kiếm khí dài cả trăm mét xuất hiện, trực tiếp cắt đám quái vật làm hai nửa!
Bành! Bành!
Thi thể đám quái vật tạo bởi pháp thuật Thâm Hải Hóa Hung rơi vào Phong Hỏa Linh Tủy làm nhấc lên sóng lớn, Phong Hỏa Linh Tủy cuộn trào, ầm ầm nổ tung.
“Bổn tiên tung hoành Tiên Giới trăm ngàn năm, trải qua hàng trăm ngàn trận chiến sinh tử mới thành tựu Tiên Tướng, nhận quyền thống lĩnh một phương, các ngươi làm sao so sánh?” Chiến tướng mở miệng nói, âm thanh tựa như thiên âm, giáng thẳng vào tâm linh, muốn dùng âm thanh trấn áp tâm linh của tu sĩ, trực tiếp phá vỡ tâm cảnh.
Phá Tâm Tiên Thuật!
Một lời thành tiên thuật, một lời nghiền nát tâm linh của kẻ địch!
Thanh Vũ đấm ra một quyền, xé tán toàn bộ đám quái vật xương xẩu, thổi bay Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hoàng, sức chiến đấu quá mạnh, trực tiếp quét ngang toàn trường, nhưng khi nghe thấy lời nói của La Tiêu, nó giống như một cây chùy vô hình đánh thẳng vào tâm linh Thanh Vũ.
Thanh Vũ rên nhẹ một tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi, hắn chỉ vừa đạt đến tâm cảnh thứ nhất là Luyện Tâm Cảnh, làm sao chống lại tiên thuật huyền ảo vô song từ La Tiêu chứ?
“Ta là Giáo Hoàng của Giáo Đình, lý niệm cứu rỗi chúng sinh, không ai có thể chất vất ta!”
Thanh Vũ ổn định tâm thần, hai mắt từ từ khép lại, nội tâm bắt đầu trở nên bình tĩnh, từng lời một như thể Mặt Trời xua tan bóng đêm, xóa bỏ tiên thuật!
Hắn là thiên tài hấp thụ sáu viên Thiên Phú Chi Tinh, tâm cảnh thông suốt, trí tuệ hơn người, vừa suy nghĩ liền có biện pháp phá giải Phá Tâm Tiên Thuật!
Hắn là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, từ khi bước vào con đường tu luyện liền cứu lấy rất nhiều sinh linh vô tội, một kẻ Tiên Tướng chỉ biết gϊếŧ hại chúng sinh làm sao có tư cách khinh thường hắn?
Ở cách đó không xa, Nhân Ngư bị trúng tiên thuật, vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm không hề gợn sóng, tam xoa kích vung vẫy liên hồi, giọng nói bình đạm:
“Tiên Tướng đáng chết!”
Một lời hủy tiên thuật!
Đây chính là Nhân Ngư, cường giả có thể so sánh với thời thiếu niên của La Tiêu Tiên Tướng!
“Hừ!” La Tiêu khinh thường một tiếng, đôi mắt quét tới Thanh Vũ, rồi lại đánh giá Nhân Ngư, hôm nay, hắn gặp phải kẻ địch khó nhằn, không thể không chiến một trận ác liệt.
“Ta vào sinh ra tử, vì Tiên Triều lập xuống vô số công lao, ngay cả trận chiến diệt trăm triệu Phượng Hoàng Nhất Tộc còn tham gia vào, tự mình uống máu Phượng Hoàng mà không chết, các ngươi thì tính là thứ gì?”
“Kẻ ngăn ta, tiết không tha!”
La Tiêu thét dài một cách kiêu ngạo, trái tim đập mạnh, bóng người hư ảo dùng kiếm trảm liên tục, mỗi một luồng kiếm khí đều đỏ rực như máu, mang theo mùi máu tanh nồng cay mũi, nhìn từ xa chúng rất bình thường, nhưng nếu là người đứng trước kiếm khí thì sẽ cảm thấy sởn gai óc, toàn thân cứng đờ, linh lực bị áp chế, các kiếm khí kia hoàn toàn bao phủ toàn bộ ngõ ngách, khóa chặt kẻ địch, mặc ngươi di chuyển ra sao đều không thể thoát khỏi!
“Trảm Tâm Tiên Kiếm!”
“Thâm Hải Hung Khí!” Nhân Ngư lạnh lùng nói, tam xoa kích đâm mạnh về phía trước, chỉ thẳng vào La Tiêu Tiên Tướng, mười Phong Hỏa Linh Tủy lập tức biến ảo, mỗi một Phong Hỏa Linh Tủy đều biến thành một cây tam xoa kích, bọn chúng lao vùn vụt về phía La Tiêu!
Một tay Thanh Vũ bắt vào hư không, hắn nắm lấy một thanh thương năm màu, năng lượng cuồng bạo phát ra từ cây thương làm không khí chấn động mãnh liệt, từng cuồng phong gào thét thổi qua trăm ngàn mét, phảng phất như một cơn bão tố điên loạn.
Thanh Vũ dùng hết lực, cây thương lao ra khỏi lòng bàn tay, nó vụt đi như một tia chớp, tốc độ kinh hoàng!
“Thánh Thương Phong Ma!”
Ầm! Ầm! Ầm!!
Các tiếng nổ vang dội truyền đến từ trận chiến của ba người, đi kèm các âm thanh kia là các đợt ba động năng lượng cuồng bạo xé nát mọi thứ, ảnh hưởng đến hàng trăm dặm, đánh thủng mặt đất, dù là tu sĩ Ngũ Dương kỳ ở đây cũng phải bỏ chạy, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
La Tiêu đứng ở một nơi, hoành hành một bầu trời, một kiếm chém hết thảy, hắn giống như một vị chiến tướng đứng giữa chiến trường của tiên ma, một tay cầm tiên kiếm, thoáng chốc trảm vạn ma!
Nhân Ngư thâm sâu như biển cả, yêu lực hùng hồn phảng phất dùng không bao giờ cạn kiệt, một cây tam xoa kích đâm tới đều biến thành pháp thuật hủy thiên diệt địa, điều khiển mười Phong Hỏa Linh Tủy một cách dễ dàng, biến chúng thành vũ khí gϊếŧ chóc hàng đầu!
Thanh Vũ chống lại hai người mà không bại lui, Thánh Dực vỗ mạnh, hàng chục ngàn lông vũ màu vàng phóng ra ngoài như thể một cơn mưa ánh sáng phán xét tội ác của thế gian, từng Mặt Trời hư ảo sau đầu biến thành kiếm chém xuống, mỗi một kiếm đều biến ảo khó lường, ngay cả Nhân Ngư và La Tiêu cũng phải coi trọng hết mình.
Trận chiến diễn ra trong mười phút, ba người đã đánh nát khu vực này, đối chiến không dưới trăm lần, ai nấy đều bị thương nhẹ, nhưng mà tinh thần vẫn sáng ngời.
Bất chợt, Nhân Ngư bóp chặt mấy sợi xích, một tay khác nắm lấy tam xoa kích chặt mạnh, cắt đứt toàn bộ xiềng xích như cắt giấy.
“Cái gì?” La Tiêu giật mình, sau đó hắn cười như điên dại, cảnh giới tăng lên một cách điên cuồng, từ Hóa Thần sơ kỳ cho đến Pháp Tướng hậu kỳ, không dừng lại một giây nào, hình bóng chiến tướng mặc giáp liền cầm chặt thanh kiếm chém vào sợi xiềng xích cuối cùng nằm trong miệng con rùa hư ảo, linh lực tăng đến Pháp Tướng đỉnh kỳ.
Đôi mắt của chiến tướng sáng ngời, hắn rời khỏi lưng con rùa, một kém vung xuống, gió mạnh quét ngang, ngay cả bức tường thịt hóa đá của Thiên Hoàng Quy cũng bị chém trúng, để lại một vết kiếm màu trắng.
“Các ngươi đừng giãy giụa vô ích nữa!” La Tiêu đề cao giọng nói.
Bên cạnh đó, Nhân Ngư cũng biến đổi giống vậy, yêu lực càng lúc càng thâm trầm, không thể nhìn thấu, một vùng biển cả màu xanh lam vĩ đại hiển hiện sau lưng Nhân Ngư, tựa hồ có một bóng hình thân người đuôi cá đứng ở trong biển cả, tay cầm tam xoa kích, đằng sau là một quốc gia trên biển huy hoàng, trăm triệu Nhân Ngư phồn diễn sinh sống, thịnh thế nở rộ, sinh cơ bừng bừng.
Pháp Tướng của Nhân Ngư!
Nhân Ngư Hoàng Triều!
Còn Thanh Vũ vẫn ở yên tại chỗ, linh lực không gia tăng chút nào, hắn hít sâu một hơi, đôi mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt, đây là hoàn cảnh nguy hiểm nhất là Thanh Vũ từng gặp phải, một mình đối mặt với hai vị Pháp Tướng đỉnh phong, tương đương với Lục Dương đỉnh phong, hắn không nắm chắc phần thắng!
“Nếu đã vậy thì liều mạng đi!” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Kích hoạt Danh Hiệu!”
“Thánh Giả Chi Bi, chúng sinh sợ hãi, Thánh Giả bi thương!”
“Thần Quang hiện!”
Thanh Vũ thét dài, thanh âm xuyên thẳng vào trời cao, một ba động linh lực khủng bố phát ra từ Thanh Vũ và không ngừng tăng lên một cách đáng kinh ngạc, chưa ngừng lại ở đó, năng lượng từ cảm xúc sợ hãi của chúng sinh có trong Vạn Thú Uyên nhanh chóng ngưng tụ vào cơ thể Thanh Vũ.
Cuối cùng, toàn bộ Thánh Vật biến mất, Thanh Vũ cầm lấy một thanh kiếm ánh sáng trên tay, đôi mắt lạnh nhạt như thể hắn chính là hiện thân của đất trời đang quan sát chúng sinh nhỏ bé, mặt không biểu tình, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là một cảm xúc bi thương nồng đậm.
Thánh Giả vô tình nhưng lại hữu tình!
Chúng sinh hữu tình nhưng lại vô tình!
Thánh Giả Chi Bi, không thể cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của bản thân nhưng lại hiểu thấu cảm xúc đó của chúng sinh nên sinh lòng bi thương!
Thanh Vũ không còn cảm nhận được sự sợ hãi, hắn là người nắm giữ Thánh Thư, thông qua khí vận nghe thấy sự đau khổ của chúng sinh trong vùng đất tín ngưỡng, lại nhìn thấu bản chất của thế giới mục nát đầy rẫy sự bất công, hắn đã bước một chân vào lĩnh vực của tồn tại gọi là Thánh Giả!
Đây là một trong những Thần Thông mạnh nhất của Thanh Vũ!
“Hôm nay, ta trảm Tiên Tướng!”