Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 619: Thiên kiếp!

“Người thổi sáo?” Ngọc Trang nhìn thoáng qua Vong Phượng, không hiểu tại sao, cô nhận ra Vong Phượng cũng giống như cô vậy, cảm nhận được cách mở ra cánh cửa đến thế giới thứ hai của Trúc Cơ Cốc.

Có thể cảm nhận ra sự chỉ dẫn từ trong hư vô chứng minh Vong Phượng rất mạnh, hơn cả Liễu Tịnh Kỳ, huống chi, cây sáo của Vong Phượng là Huyết Phượng Sáo, một vũ khí mạnh mẽ của bị phong ấn hơn hai mươi tầng, mỗi một tầng đại diện cho một cảnh giới.

Sự cường đại của nó là không thể nào hình dung, trừ khi đạt đến một lượng sức mạnh nhất định mới có thể nhìn thấy sức mạnh chân chính của Huyết Phượng Sáo.

“Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, một bước tạo hóa, một bước tiếc nuối ngàn thu.” Vong Phong mỉm cười nhìn Ngọc Trang, sau đó cậu ta bóp nát viên Trúc Cơ Thạch màu vàng trên tay trong sự tiếc hận của những kẻ khác.

Trúc Cơ Thạch màu vàng! Đó là chìa khóa dẫn họ đi đến cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ, thế nhưng hai người kia lại bóp nát nó!

Quá phung phí của trời!

Nhưng bọn họ càng thèm thuồng hơn khi nhìn vào cánh cửa trên đỉnh núi, cả người họ tỏa ra một cảm giác ham muốn với đồ vật ở bên trong đó.

Một tạo hóa còn hơn Trúc Cơ hoàn mỹ, chỉ những người dám bóp nát Trúc Cơ Thạch màu vàng mới có thể đi vào trong.

Bọn họ đủ dũng khí bỏ qua Trúc Cơ hoàn mỹ để bước vào một nơi mà họ chưa bao giờ biết đến ư?

Đáp án chắc chắn là không!

“Ta là Vong Phượng.” Vong Phượng bình tĩnh nói ra.

“Ngọc Trang.” Ngọc Trang gật đầu lên tiếng.

“Vật ở bên trong đã được chuẩn bị từ vô số năm trước, nó không thuộc về cô.” Vong Phượng thản nhiên lên tiếng.

“Không phải, nó đã lựa chọn tôi và anh sao?” Ngọc Trang cười nhẹ một tiếng rồi nói ra.

“Ta sẽ không khiêm nhường!” Vong Phượng bình thản nói ra.

“Tôi cũng vậy.” Ngọc Trang cười đáp.

“Vậy thì, ta đợi cô ở bên trong!” Vong Phượng để lại một câu nói rồi bay thẳng vào cánh cửa được mở ra bởi cậu ta.

“Chị Ngọc Trang.” Dương Khả, Tiêu Mị đánh thắng Cơ Bắc xong, hai người đến gần Ngọc Trang, âm thanh lo lắng.

“Không thể bỏ giữa chừng, vật ở bên trong đó đang kêu gọi chị.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói trong khi lắc đầu.

“Vậy thì chúc chị chiến thắng trở về.” Dương Khả, Tiêu Mị chạy đến nắm lấy tay của Ngọc Trang rồi cổ vũ.

“Cảm ơn.” Ngọc Trang cười gật đầu, cô nhìn qua mọi người một vòng rồi bay lên bầu trời, biến mất nơi cánh cửa đang treo trên cao.

“Đại Đạo Chi Khí ở bên trong đó rất nồng đậm.” Liễu Tịnh Kỳ ngưng trọng nhìn thế giới bên trong cánh cửa, nó đang khép lại với tốc độ khá chậm, không thể đưa thần thức vào bên trong, có một bức tường cản trở tất cả thủ đoạn dò xét của tu sĩ.

Keng!

Thiên Trúc Đạo Kiếm phát ra một tiếng kêu vang như thể đang nhắc nhở Liễu Tịnh Kỳ.

“Ta đã biết cơ duyên bên trong không dành cho ta, nếu như cứ xông vào thì sẽ gặp sát kiếp.” Liễu Tịnh Kỳ chạm nhẹ vào Thiên Trúc Đạo Kiếm, vật này đã ở Liễu gia mấy ngàn năm trời nên thông linh, nó có thể cảm nhận được nguy hiểm ở gần Liễu Tịnh Kỳ.

Keng!

Thiên Trúc Đạo Kiếm phát ra một tiếng kêu nữa rồi im lặng, dường như nó còn tỏa ra một cảm xúc phẫn nộ cùng tiếc nuối cho Liễu Tịnh Kỳ.

“Trúc Cơ hoàn mỹ đã là một cơ duyên rất tốt rồi.” Liễu Tịnh Kỳ nhắm mắt rồi hít sâu một hơi, sau đó cô mỉm cười nói ra.

Liễu Tịnh Kỳ đi đến đỉnh núi rồi lấy một viên Trúc Cơ Thạch màu vàng, sau đó cô ngồi xuống luyện hóa Trúc Cơ Thạch màu vàng, tiến hành đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ, cô đã chờ đợi cơ hội này từ mấy năm trước, tích lũy hùng hồn, tỷ lệ đột phá thành công rất lớn.

“Bảo vệ sư tỷ!” Cơ Hoàng Thiên ân trầm giọng nói ra.

“Được!” Tử Vi Tam Kiếm, Đoàn Tuấn Kiệt trầm giọng trả lời.

Tình cảnh ở trên đây bớt áp lực hơn khi Liễu Tịnh Kỳ tập trung luyện hóa Trúc Cơ Thạch, Ngọc Trang cùng nhân vật thần bí Vong Phượng tiến vào thế giới thứ hai trong Trúc Cơ Cốc, nhiều đối thủ mạnh đều bận việc nên các thiên tài khác đang hăm he Trúc Cơ Thạch màu vàng.

Đoàn Tuấn Kiệt, Cơ Hoàng Thiên Ân không tự cho bản thân mạnh hơn các thiên tài đó nếu bọn họ hợp tác, cho nên hai người ăn ý quyết định làm hộ vệ cho Liễu Tịnh Kỳ, đợi sau khi Liễu Tịnh Kỳ đột phá thành công thì cô ta sẽ giúp hai người lấy Trúc Cơ Thạch.

Dù sao cũng xuất từ một tông, không thể không lo.

Bây giờ, bốn viên Trúc Cơ Thạch màu vàng có chủ, còn lại sáu viên đang đính chặt trên phần đỉnh núi, tất cả mọi kẻ đang ở đây đều nhìn chúng bằng ánh mắt tham lam.

Tuy nhiên, hình như không ai muốn bắt đầu cuộc tranh đoạt này trước.

“Tình trạng của Đường Ngọc Lan Anh đang trở nên xấu hơn.” Hàn Hạo Nguyên liếc đám người đó một cái rồi hắn nói với giọng lo lắng.

“Yên tâm đi, có Hắc Tinh trợ giúp thì cô ta sẽ thành công thôi.” Lâm Phong trấn an.

Lâm Phong vừa nói xong, bỗng nhiên dị biến xảy ra, Đường Ngọc Lan Anh đang ngồi xếp bằng, Hắc Tinh ở sau lưng liên tục dùng linh lực cùng sức mạnh của Thánh Viên tộc trợ giúp cô luyện hóa Trúc Cơ Thạch thì một ngọn lửa bao trùm cả người Đường Ngọc Lan Anh, ngọn lửa này bắt nguồn từ chính linh lực của cô.

Linh lực bốc cháy!

Đây là cảnh tượng mà nhóm Lâm Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Không tốt!” Hàn Hạo Nguyên giật mình nói ra.

“Đại Đạo Chi Hỏa!”

“Nó là ngọn lửa lấy nhiên liệu là Đại Đạo Chi Khí, tiến hành thiêu đốt tu sĩ, nếu vượt qua thì đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ, tư chất tăng cao, nếu như thất bại thì hóa thành tro tàn.”

Nghe lời nói giải thích của Hàn Hạo Nguyên, mọi người đều căng thẳng nhìn Đường Ngọc Lan Anh.

“Hi vọng cô ấy có thể vượt qua.” Mạc Ảnh Quân xiết chặt nắm đấm.

Nhưng hình như Đường Ngọc Lan Anh không chịu đựng được ngọn lửa, khí tức của cô nhỏ yếu dần đi trông thấy, chưa đầy mười giây, hơi thở suy nhược đến thua kém cả tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

“Tất cả mọi người hãy trợ giúp tôi một tay!” Ngay lúc này, tiếng quát gấp rút của Hắc Tinh vang vọng vào đầu của mọi người.

“Được!” Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân, Hàn Hào Nguyên, Quốc Tấn, Nhật Thy, Huy Hùng, Hữu Chí, Hương Giang, Dương Khả, Tiêu Mị, mọi người nhanh nhẹn đến gần dùng linh lực giúp đỡ Đường Ngọc Lan Anh.

Đến đây, tình trạng của cô ấy mới giảm bớt đi, khí tức đang tăng cao với một nhịp độ chậm rãi.

“Cơ hội tốt!” Nhìn thấy nhóm Hắc Tinh đang bận rộn không thể rút tay ra được, các yêu tộc liền toát ra một ý niệm xấu xa.

Cơ hội để tấn công tiêu diệt tên Hắc Tinh mạnh mẽ thái quá cùng đồng đội!

Sao bọn chúng có thể đứng nhìn, bỏ qua thời cơ này chứ?

“Xuất thủ!” Một Hắc Lôi Dạ Xoa trầm giọng nói, tới thời điểm này, số lượng Hắc Lôi Dạ Xoa tăng lên đến mười tên, điều đó cho thấy một phần của ngọn núi băng gọi là Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, tùy tiện cử ít thiên tài liền ghê gớm đủ để khiêu chiến cả Tử Vi Cửu Kiếm, đương nhiên trừ Tử Vi Nhất Kiếm quá mạnh mẽ ra.

“Gϊếŧ!” Ba tu sĩ Hợp Ma Tông lạnh lùng nói.

“Xử lý bọn chúng!” Hai tu sĩ Đà La Môn trầm giọng lên tiếng.

“Gϊếŧ!!” Thế là, hơn hai mươi tên thiên tài liền xông tới, sử dụng các pháp thuật biến thành hàng chục vệt sáng ẩn chứa năng lượng lớn lao tấn công nhóm Hắc Tinh.

“Thiên Ân sư huynh, bọn họ là bạn thân của sư đệ, hi vọng sư huynh…” Hàn Hạo Nguyên cảm thấy nguy hiểm, hắn ta nhanh trí truyền âm cho Cơ Hoàng Thiên Ân, bỏ qua Đoàn Tuấn Kiệt đáng ghét.

Cơ Hoàng Thiên Ân liền quay đầu nhìn Hàn Hạo Nguyên một cái, sau đó nhìn qua Hắc Tinh đang sử dụng toàn bộ tâm trí, không hề biết tình cảnh nguy hiểm xung quanh.

Nửa giây đồng hồ, đó là thời gian Cơ Hoàng Thiên Ân dùng để phân tích lợi và hại khi giúp đỡ Hắc Tinh.

Và đáp án của Cơ Hoàng Thiên Ân là…

Keng!

Hàng loạt âm thanh của kiếm vang lên chói tai, mười vệt kiếm khí gần như vô hình xoắn nát không khí bay đến tấn công đám thiên tài kia.

“Nguy hiểm!” Bọn họ rùng mình một cái, lập tức thu hết pháp thuật, pháp bảo về để bảo vệ bản thân khỏi mười vệt kiếm khí từ Cơ Hoàng Thiên Ân.

Có thể Cơ Hoàng Thiên Ân kém rất xa Liễu Tịnh Kỳ hay Hắc Tinh nhưng hắn vẫn là Tử Vi Nhị Kiếm, Thanh Ti Thiên Kiếm Thể, mười sợi tơ hóa kiếm trên mười ngón tay dư sức cắt tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ ra thành mấy chục khúc.

Ầm!

Đám thiên tài ngăn cản kiếm khí thành công, bọn chúng liền nhìn tới Cơ Hoàng Thiên Ân với ánh mắt dữ tợn.

“Cơ Hoàng Thiên Ân, ngươi muốn đối nghịch với bọn ta ư?” Một Hắc Lôi Dạ Xoa gào thét.

“Nơi đây không phải là Hắc Lôi Quỷ Minh Đảo.” Cơ Hoàng Thiên Ân lạnh nhạt nói ra, ánh mắt không để tâm tiếng kêu gào của Hắc Lôi Dạ Xoa kia.

“Ngươi được lắm, để bọn ta cho ngươi được như ý!” Cả đám thiên tài chuyển mục tiêu thành Cơ Hoàng Thiên Ân, bọn chúng hùng hổ xông lên.

Đoàn Tuấn Kiệt nhìn thấy cảnh đó, hai hàng chân mày cau lại, vẻ mặt không tình nguyện cho lắm nhưng cũng phải theo Cơ Hoàng Thiên Ân.

Keng! Keng!

Ngay lúc này, mấy tia kiếm khí nguy hiểm bay đến tham dự cuộc chiến, năm người hiện ra đứng bên cạnh Cơ Hoàng Thiên Ân, đó là Tử Vi Cửu Kiếm.

Bát Kiếm, Nguyễn Duy Nhật, Huyền Sa Kiếm Thể.

Thất Kiếm, Cơ Truy Tiễn, Hỏa Tốc Kiếm Thế.

Lục Kiếm, Ngô Thế Hào, Lục Hình Hư Kiếm Thế.

Ngũ Kiếm, Phan Gia Khánh Bá Kim Kiếm Thể.

Tứ Kiếm, Phạm Thanh Ngân, Khinh Ngọc Kiếm Thế.

Tử Vi Cửu Kiếm đã hội họp đủ! Chín đệ tử tinh anh, trổ hết tài năng từ hàng trăm ngàn đệ tử khác của Tử Vi Kiếm Tông đang đứng ở đây, chiến đấu với mấy chục thiên tài đến từ nhiều chủng tộc khác nhau.

Ở bên này, Đại Đạo Chi Hỏa cháy hừng hực thiêu đốt Đường Ngọc Lan Anh, ngọn lửa này không nóng bỏng, gần như không có màu sắc, tựa như linh lực bình thường nhưng chúng đang cháy lên.

Tuy nhiên, nó đang hủy diệt Đường Ngọc Lan Anh và cũng đang tái tạo cô ta!

Xì xì!

Hắc Sát Hồn Độc bị đốt cháy thành khói đen rồi bốc hơi hết. Đường Ngọc Lan Anh không còn trúng độc nữa, khí tức tăng mạnh lên theo thời gian, nhưng cô vẫn đang trong một quá trình đau đớn khủng khϊếp, nếu như ý chí không kiên định thì sẽ thất bại.

Muốn đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ không dễ như vậy!

Liễu Tịnh Kỳ cũng đang ở trong trạng thái đó, tuy nhiên, cô rất mạnh mẽ, Đại Đạo Chi Hỏa không thể làm khó được cô ấy, mặc cho ngọn lửa thiêu cháy, khí thế của Liễu Tịnh Kỳ tăng nhanh lên.

Chừng mười phút trôi qua nhanh chóng, cuối cùng Đại Đạo Chi Hỏa đang bốc cháy tắt dần, theo đó, một nguồn sức mạnh hùng hồn áp đảo mọi người phát ra từ Liễu Tịnh Kỳ, cô ta nhẹ nhàng mở mắt, một luồng sóng khí mạnh mẽ thổi qua xung quanh.

“Chúc mừng sư tỷ thành công bước vào Trúc Cơ hoàn mỹ!” Cơ Hoàng Thiên Ân nhận thấy chuyện đó, hắn liền ngừng chiến rồi khom người nói lớn.

“Chúc mừng sư tỷ đột phá thành công!” Những Tử Vi Cửu Kiếm khác cao giọng nói ra.

“Mọi người vất vả rồi.” Liễu Tịnh Kỳ bình tĩnh đứng lên rồi mở miệng nói, thanh âm êm ái thanh nhã.

Các Tử Vi Cửu Kiếm vui vẻ nhìn Liễu Tịnh Kỳ, bọn họ cảm thấy tự hào vì Liễu Tịnh Kỳ là sư tỷ của họ, thành tựu của Liễu Tình Kỳ càng cao thì Tử Vi Cửu Kiếm càng có trọng lượng. Đương nhiên, một lý do nữa khiến họ vui là vì một mình Liễu Tịnh Kỳ đủ dọn dẹp đám thiên tài muốn nhúng chàm Trúc Cơ Thạch rồi.

Rầm! Rầm!

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lớn vọng xuống từ bầu trời cao, không biết từ bao giờ, đám mây đen cuộn trào trên thiên không, to lớn đến bao phủ cả một vùng đất rộng lớn, các tia sét trắng gầm thét vang dội, trung tâm của đám mây đó là Liễu Tịnh Kỳ.

“Thiên kiếp!” Cơ Hoàng Thiên Ân ngưng trọng nói.

“Đây là thiên kiếp của sư tỷ!” Đoàn Tuấn Kiệt gật đầu.

“Mọi người hãy lùi ra xa.” Cơ Hoàng Thiên Ân lớn tiếng nhắc nhở.

Liễu Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối, cô cảm nhận được một luồng áp lực vĩ ngạn đang giáng lâm, bao phủ toàn thân của cô.

Thiên Địa!

Nguồn gốc của áp lực đến từ thiên địa!

Mặc dù thiên kiếp khổng lồ dư sức đánh chết tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ nhưng nó quá yếu so với thực lực ở hiện tại của Liễu Tịnh Kỳ, sau khi đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ, cô càng thấu hiểu huyền diệu của Thiên Trúc Đạo Cốt và Thiên Trúc Đạo Kiếm, sức mạnh đã vượt qua Nguyên Anh trung kỳ rất nhiều.

“Quá yếu!” Liễu Tịnh Kỳ cười nhạt, nụ cười vừa xuất hiện liền khiến cho rừng trúc hiển hiện rồi phát ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, dị tượng kinh người, phong hoa tuyệt đại.

Keng!

Ngay lúc đó, Liễu Tịnh Kỳ vung thanh trúc ngọc về phía thiên kiếp, một vệt kiếm khí nhỏ bé lao lên bầu trời cao, cắt ngang thiên kiếp, hủy diệt hết lôi điện, phá vỡ tầng mây đen nhánh.

Một kiếm phá kiếp!

“Cái này…” Đoàn Tuấn Kiệt nuốt một ngụm nước bọt nhìn Liễu Tịnh Kỳ.

“Có cần ta tiễn các ngươi đi không?” Liễu Tịnh Kỳ chuyển dời tầm mắt sang đám thiên tài có ý đồ xấu, cô cười nhạt.

“Không! Không! Chúng tôi cút đây.” Cả đám hoảng hốt bỏ chạy, hình dạng rất chật vật, thảm thương.

Nói giỡn, ở lại để ăn một kiếm rồi chết như một đống phế vật ư?

Thiên tài báo thù, kiếp sau cũng chưa muộn!

Nhưng vấn đề trọng tâm là bọn họ không muốn chết nha.

“Ở đây có bốn viên Trúc Cơ Thạch màu vàng, mọi người hãy dùng thực lực của bản thân đoạt lấy đi.” Liễu Tịnh Kỳ nhìn các nhóm Cơ Hoàng Thiên Ân, sau đó nhìn về phía các Trúc Cơ Thạch đang tỏa ánh sáng làm lòng người mê mẩn.

“Được! Bằng thực lực!” Cơ Hoàng Thiên Ân cười lớn nhìn các sư huynh đệ còn lại.

Sau đó, Tử Vi Cửu Kiếm, ngoại trừ Liễu Tịnh Kỳ, Hàn Hạo Nguyên ra, bọn họ đang tổ chức một trận tranh tài, phần thưởng là Trúc Cơ Thạch màu vàng.

Còn lại sáu viên nhưng Liễu Tịnh Kỳ cho phép họ lấy đi bốn viên vì chừa lại bốn viên cho Hắc Tinh.

Không phải Liễu Tịnh Kỳ không muốn chừa nhiều hơn, lý do là muốn luyện hóa Trúc Cơ Thạch cần sức mạnh ít nhất đạt đến Kết Đan đỉnh phong trở lên, trong nhóm Hắc Tinh, người đạt thực lực đó chỉ có Hắc Tinh mà thôi, những người lại chưa đủ tiêu chuẩn, chừa một viên cũng là tốt lắm rồi.

Phải biết, nếu không đủ thực lực lại muốn cưỡng ép đột phá thì kết quả là thân thể bị thiêu cháy, nửa sống nửa chết.

Khoảng năm phút sau, quá trình đột phá của Đường Ngọc Lan Anh cũng kết thúc, Đại Đạo Chi Hỏa chìm sâu vào cơ thể của cô ấy, khí tức kéo cao lên.

Trúc Cơ hoàn mỹ!

Đường Ngọc Lan Anh mở mắt, sau đó cô mỉm cười với mọi người một cái, ánh mắt cảm kích không thể diễn tả bằng lời.

Rầm! Rầm!

Thiên kiếp phủ xuống, Đường Ngọc Lan Anh cầm chặt chiến kích, biến thành một vệt ánh sáng màu trắng ngọc xông thẳng lên trời cao, trực diện với thiên kiếp.

“Huyền Ngọc Bạch Giao Kích!”

“Tâm tính của cô ấy rất kiên định.” Hàn Hạo Nguyên cảm khái một tiếng.

“Ý chí rất mạnh mẽ.” Mạc Ảnh Quân gật đầu.

Bọn họ tham gia giúp đỡ nên cảm thấy tâm trí của Đường Ngọc Lan Anh vững chắc, Đại Đạo Chi Hỏa không đủ lực đốt cháy ý chí đó. Đổi lại là họ thì có khả năng cao là họ đã bị đốt cháy thành than đen rồi.



Hoa Yến Vương Triều, thế lực một sao dưới quyền của Hợp Ma Tông.

Hoàng Cung, màn đêm kéo dài bất tận với những ngôi sao tỏa sáng lung linh, một lớp áo màu bạc tuyệt đẹp rũ xuống từ vầng Trăng sáng, cảnh đẹp nhưng lại mang theo một cảm giác thê lương đau đớn khiến lòng người chết lặng.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị Bái Cao Đường.”

Ở trong một căn phòng của Hoàng Cung, vật trang trí màu đỏ hồng giống như đang tổ chức một lễ kết hôn trang trọng.

Tuy nhiên, người ở trong căn phòng không nhiều, chỉ có một người đang mặc đồ đỏ, đầu đội một tấm khăn bao phủ khuôn mặt, nếu có ai nhìn thấy người này thì liền nhận ra cô ấy.

Thùy Trang, Thập Ngũ Công Chúa của Hoa Yến Vương Triều.

Ngoại trừ Thùy Trang, còn có hai cô gái trẻ khác, họ là người hầu thân cận của Thùy Trang, lúc này, một người hầu cao giọng nói với vẻ mặt trang nghiêm, tuy nhiên, không hiểu tại sao, một giọt nước mắt chảy xuống từ hàng mi của họ.

Thùy Trang thực hiện nghi lễ kết hôn, không có tân lang, chỉ có một nửa miếng ngọc đã nứt vỡ.

“Phu thê giao bái!” Người hầu nữ cao giọng nói nghi thức cuối cùng.

Thùy Trang nhẹ nhàng quay người sang nhìn miếng ngọc, sau đó tiếp tục cúi đầu.

“Lễ kết hôn đã hoàn thành, từ nay về sau hai người sẽ là vợ chồng, vĩnh kết đồng tâm.” Một người hầu nhẹ nhàng nói ra.

“Trí Thành.” Thùy Trang đưa tay cầm lấy miếng ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Nếu Đường Ngọc Lan Anh ở đây thì cô ta sẽ nhận ra khí tức còn sót lại trên miếng ngọc bội là Lâm Trí Thành, một người bạn tốt đã dùng mạng sống để cứu cô ra khỏi nguy hiểm.

Thùy Trang vuốt ve miếng ngọc bội đó, nước mắt chảy nhẹ trên gò má của cô.

“Trí Thành, lúc còn sống, chúng ta không thể kết thành phu thê, vậy thì khi chết, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Thùy Trang mỉm cười nói, sau đó cô đặt miếng ngọc lên mặt đất.

“Công chúa.” Hai người hầu run rẩy nhìn Thùy Trang, bọn họ biết công chúa đang định làm gì.

Một cây đao ngắn sắc bén phản chiếu ánh sáng từ các ngọn nến đang rực cháy.

Xẹt!

Thùy Trang ngã xuống giữa căn phòng hôn lễ màu đỏ hồng, máu tươi chảy lên nền đá…

Cho dù đến khi trút hơi thở cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Trang vẫn đang mỉm cười hạnh phúc.

“Công chúa đã đi, làm sao không có nô tỳ hầu hạ bồi táng?” Hai người hầu đau khổ nhìn Thùy Trang, bọn họ cầm lấy một thanh đao rồi đâm thẳng vào tim mình.

Một căn phòng màu đỏ rực, vốn dĩ là một buổi hôn lễ tuyệt vời hạnh phúc, nay chỉ là nơi kết thúc của ba số phận đau khổ.